LỜI CỦA ĐÊM Thơ Lãng Hiển Xuân Những cơn gió lồng lên Rú rít ngoài ô cửa kính Trên độ cao ngàn mét Như những khúc nhạc đêm của loài thú đi hoang Căn phòng vắng thênh thang Chẳng gợi lên điều chi ngoài những ký tự rời rạc rỡ ràng như sương khói... Vắng em Giấc mơ xưa Ẩn hiện trong những phận buồn lam lũ Quầng sương trắng Khúc xạ bao nỗi niềm chẳng có tên Mỗi gốc cây già Cứ xù lên những nốt u nần của thời gian đã mất Gửi từ quá khứ Những thông điệp Trong từng que củi Đốt lên từ bàn tay của con người... Đi qua đêm Những cơn gió cứ gào lên những gì như là bi thiết Gửi cho nhân loại Trầm tích của ngàn triệu năm Đi qua đêm Những ý nghĩ Được thắp lên từ tàn tro của điếu thuốc Chẳng thể sáng lên đến một tương lai... Vắng em Bảng lảng tôi Và bảng lảng khói sương Con dốc dài quanh co mệt mỏi Làm sao tới đỉnh Khi thiếu vắng một niềm yêu..! Tam đảo 18-3-2007 Lãng Hiển Xuân CẢM XÚC KHI XEM TRANH TRẦN HỮU NHẬT Thơ Lãng Hiển Xuân Ngày Tam đảo mịt mờ sương khói Mịt mờ trôi lặng lẽ những phận đời Phố quanh co cao thấp bước chân côi Chợt bóng ai hái một nhành sương trắng. Ngày Tam đảo một ngày bình lặng Mây duềnh lên tìm lối đi về Em mải miết nơi nao hồn phố núi Cho ngày dài,dài đến lê thê... Ngày Tam đảo gió hờn ai thê thiết Giọt sầu vương,vương trắng,trắng buốt tâm hồn Ta tìm mình trong khoảnh khắc bừng lên ánh sáng Em hiện ra tay nắm tấm màn sương... Đi qua thời gian... Ký ức mờ sương khói Giọt tình rơi bổi hổi Vương vương lối ai về..! Tam đảo 23-3-2007 Lãng Hiển Xuân