Trên con thuyền
Trên con thuyền bé nhỏ
Người lái đò rét mướt cập bến
Trên những yêu thương nho nhỏ
Người lái đò bám víu chiếc khua.
Kìa chân tay, ai đó cố giữ
Chiếc thuyền khảng khái, vô tư
Có cập bến ở một nẻo xa?
Chăng trong lòng, quên nhớ, nhớ quên
Mắt con nhắm, trên đôi môi khô nồng
Bởi:
Chẳng ai biết yêu thương nhiều bằng con
Chẳng ai hiểu bao dung, cần bằng con
Và người ta quên: con cũng là bao người
Nên:
Thuyền cập bến, ta đứng ta đợi
Bao soi xét cứ bám lấy con
Con chơ vơ, đôi môi nồng héo úa
Lời trong tâm, khó thốt vô vàn
Người buồn lòng, chiếc truyền rách nát
Dẫu tan tác, người cũng phải tới bờ...
Điều nhỏ nhoi, thấp thỏm trong tim
Còn sức chăng?
Chỉ biết:
Môi con vẫn mỉm cười
Trời mưa giá rét, sóng tấp, gió gào
Trong mắt con, vì sao vẫn sáng
Con lại đến bờ, bằng hi vọng ngọt ngào.
- Chiều Mưa -