Giọt mưa chiều rơi trên lá. Anh ngẩn ngơ nhìn từng giọt khẽ khàng rơi. Mưa ở quê buồn thắm đượm em ơi, anh thấy chật hẹp quanh cuộc đời màu mây đen giăng kín. Mưa chiều... Mưa làm cánh hồng rơi không phải bàn tay ai vô tình giũ cánh. Làm sao anh giữ được màu hoa em không phai sắc vì nắng mưa cứ từng ngày không thương tiếc đoá hoa. Ừ phải thôi, đó là quy luật của cuộc đời. Hoa nở đẹp anh để nguyên trên cành không dám hái, mà hoa vẫn tàn anh thấy buồn hối tiếc, giá như hoa cứ tươi mãi tươi hoài thì hay biết mấy phải không em? Bất chợt quên trời đang mưa, ra sân anh cẩn thận nhặt từng cánh hoa. Để làm gì anh không biết. Ơ kìa, mưa rơi ướt áo anh, có giọt vương lên môi, anh nếm giọt mưa đời. Mưa chiều. Mưa chiều nơi phố em mưa có buồn không em! Chắc em không thể nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn-tiếng quê ngọt ngào từng ru tuổi thơ anh vào giấc ngủ. Và cứ đến những cơn mưa chiều trên phố, cho ngày ấy anh gặp em, ngập ngừmg không dám nói, tình muốn trao đi cứ sợ lạnh lùng. Em hồn nhiên thơ ngây bên tập vở, anh rụt rè làm quen em mỗi buổi. Và khi cổng trường im lặng, anh mong áo trắng em trong tiếng trống tan trường... Mưa chiều... Mưa chiều nay làm anh nhớ đến những ngày ở phố, cái thuở chưa quen em mưa đâu buồn bã như bây giờ. Ngõ nhà anh dấu chân em một lần đến, sợ đất lấm gót son nên chẳng dám bước nhanh. Mưa chiều ở quê và mưa chiều ở phố, có ai biết nơi nào buồn, chỉ có anh mới ngồi đếm thời gian, tập quen dần khói thuốc. Làm sao anh đếm hết những giọt mưa như anh không thể đếm hết suy nghĩ của mỗi người... Mưa chiều vẫn rơi. Anh lặng lẽ trong chiều mưa, nghe buốt giá mưa chiều... 27.06.1992