-
Số bài viết
15 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Mai Huong
-
-
Đã hết rồi ngày nắng chói chang
Lúa đã vàng chiều đã khói sương
Và đã hết rồi mùa bão với giông
Gió thu trong vườn vắng man mác hương đêm
Đã hết buồn và hết vấn vương
Đã hết hờn giận hết nhớ thương
Và đã hết ngồi nhìn mãi bóng đêm
Sáng nay em lặng ngắm vệt nắng cuối thềm
Dòng sông lắng đọng dần
Dòng sông rất trong
Chuyện xưa đã xa dần rồi cũng lãng quên
Tình yêu vẫn vô hình sống với em
Đã hết buồn và hết vấn vương
Lúa đã vàng toả ngát hương đồng..
-
Hình như em đã yêu anh nhiều như thế
Hình như em đã nhớ anh nhiều như thế
Hình như trăng vẫn tròn như thế
Hình như đêm vẫn đen như thế
Hình như em vẫn cô đơn như thế có phải không ?
Hình như con phố vẫn đông
Hình như bạn bè vẫn thế
Hình như em vẫn sống có phải không ?
Hình như anh đang ở gần em
Hình như anh đang ở xa vời
Hình như thời gian vẫn trôi
Hình như cuộc đời vẫn thế
Hình như trời vẫn nắng mưa như thế
Hình như người vẫn buồn vui như thế
Hình như em lại khóc như thế
Hình như...
*Hương Trà .
-
Nhật Linh dạo này đi đâu mà không thấy viết thơ vậy????
-
Tôi đếm tuổi mình bằng những sợi mùa thu
Bằng những gót chân trăng nhón qua thời tóc rối
Bằng những giọt cà phê bốc khói
Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời.
Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi
Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ
Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì oà vỡ
Thành mưa.
Tôi đếm tuổi mình bằng những ngày mưa
Bằng những con đường cỏ bao màu xanh – úa
Bằng bao ngày ngóng dáng tóc em không về nữa
Bằng ấm mềm cát ở phía bờ xa.
Tôi đếm tuổi mình bằng những tháng năm qua
Tiếng chuông đồng hồ vỡ vụn trên gác xép
Bằng những chuyện chẳng thành thơ năm nào tôi cũng viết
Cho người ấy, cho tôi.
- Đàm Huy Đông-
-
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Biển vẫn xanh rờn như thủa ấy vừa yêu
Giấu hết bão giông vào đáy lòng sâu thẳm
Biển yên lành, biển hát phiêu diêu.
Nếu thật buồn em hãy về với biển
Về bãi cát xưa tìm dấu tích lâu đài
Em sẽ thấy cát dưới chân mằn mặn
Ngỡ chạm vào xưa cũ dấu chân ai.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Viết ước mơ lên những vỏ sò
Và hãy viết tên em lên cát
Ở chỗ chúng mình đã viết ngày xưa.
Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ
Sưu tầm
-
Xin anh đừng là mây bay
Suốt đời e không với tới
Anh, đừng là ngôi nhà to
Để e đi qua ngần ngại
Anh, đừng là vừng đông
Cho e chói loà đôi mắt
Anh đừng là khoảnh khắc
Để rồi tan biến hư vô
Anh cứ là anh thế thôi
Ấm nồng vòng tay thân thiết
Nơi em gục vào quên hết
Khổ đau, cơ cực đời thường
-
Đã bao giờ em bóc lịch
Thấy qua vô nghĩa một ngày
Rồi em ghi vào nhật ký
Ngày mai như ngày hôm nay
Đã bao giờ em hoảng hốt
Khi bất lực trước mình
Và e thấy trong đôi mắt
Có gì ứa ra..
Vô hình..
Nếu có xin em đừng sợ
Thật ra là rất bình thường
Tất cả chúng ta đều thế
Mỗi khi cần được yêu thương..
-
Có thể nói, thiền là sự hòa hợp tuyệt vời giữa tinh thần dân tộc và tôn giáo, giữa tư tưởng và đạo đức, giữa đạo và đời.
700 năm trước, sau chiến thắng quân xâm lược Nguyên Mông, vị vua anh hùng Trần Nhân Tông đã nhường ngôi cho con để lên Yên Tử tu hành, nghiên cứu giáo lý nhà Phật, gắn kết với triết lý nhân sinh dân tộc để hình thành và sáng lập nên Thiền phái Trúc Lâm với tư tưởng "nhập thế", "tu tại tâm" mà ở đó, đạo không tách biệt đời. Ðạo phải thể nghiệm ngay trong cuộc sống.
Ở đây, Nhật Linh đã dùng bút pháp nhân hóa muốn mượn lại của Cha ông những gì thuộc phần đời.
Đúng, phần đời được thể nghiệm ngay trong cuộc sống, mà cuộc sống thì không thể thiếu tình yêu. Những gì mà con người mong cầu cũng không ngoài lẽ đó.
Nhật Linh cầu gì?
Chúng ta cầu gì?
"Anh thỉnh tiếng chuông xua đi hồn quỷ dữ.
Em thỉnh tiếng chuông gọi điều lành đến ở.
Ta nguyện cầu được mãi tại dương gian."
Cái mong mỏi của con người ta nói chung và tác giả nói riêng những mong sao giữ được tình yêu mãi mãi bền lâu.
"Để không có gì ngăn trở nổi.
Sướng khổ
,Buồn vui,
Hạnh phúc của chúng mình"
Thiết nghĩ, trong cuộc đời của mỗi con người, người ta mong mỏi nhất điều gì. Vinh hoa, phú quý, tiền tài... uh, thì tất nhiên rồi. Nhưng quan trọng hơn cả là tình yêu, tình yêu con người, tình yêu đôi lứa. Có được tình yêu, người ta mới nếm trải được hết vị sướng, vui, hạnh phúc, đắng cay, đau khổ của cuộc đời.. Và có Tình yêu, người ta mới được sống một cuộc sống trọn vẹn, ý nghĩa.
Mong cho người sống biết yêu, biết trân trọng, biết giữ...
Phải là người đã trải nghiệm và có tình yêu sâu sắc mới viết được những dòng thơ như vậy. NHật Linh hãy tiếp tục Cảm và tiếp tục có những bài thơ mới để mọi người cùng thưởng thức nhe!
-
Tháng 6, cơn mua bất chợt làm e ...buồn...vui... nhớ
Nắng vàng đậu trên vai làm em ...nhớ...buồn...vui
Những mùa thu đã qua, e không muốn trở thành kỷ niệm
Ngày hôm nay của em sẽ là quá khứ của ngày mai
Và tương lai của em sẽ là quá khứ của ai?
Nhưng...
Có một điều...
Em biết
Em sẽ sống
Sống hết
Sống đủ
Sống đầy...
Sống để.. căng tràn ..buồng phổi...
Sống để.. máu ngập ..trong tim...
Sống để ..gót chân.. biết mỏi...
Sống để.. nước mắt ...biết rơi
- Kkusa-
-
e vua lai mo them mot topic cu chuoi nua. .
-
Eu, vua e mo 1 topic bi an mang.
-
Cam on a Thanh và bạn của a Thanh về bài thơ tặng e.
-
Em bỗng sợ mọi thứ quanh mình
Và bắt đầu chạy trốn
Gió bảo em
Hãy trốn vào gió
Gió sẽ mang e đi thật xa
E sợ mình xa lạ
Mây bảo e
Hãy trốn vào mây
Mây sẽ đưa e lên thật cao
E lại sợ ngã
Sông bảo e
Hãy trốn vào sông
Mặc nhưng con sóng làm e đau nhói
Rộng muôn trùng e bỗng thấy cô đơn
Và a đến
Trốn vào a
E ko sợ đi xa, cũng không sợ mình xa lạ
Với tâm hồn mình
Trốn vào a
E bỗng thấy mọi thứ quanh mình hiền lành quá
Và tự hỏi
E đang trốn cái gì
-
Chờ!
Tặng Thanh.
Em chờ anh trước cửa
Hút mắt phía cuối đường
Lá bàng run run đỏ.
Tím cả chiều nhớ thương.
Mai Hương tháng 7/07
Nguyễn Trần Thanh
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
BÌNH YÊN TRÊN CÁNH BƯỚM
Tôi muốn cho em chút bình yên
Như giọt nắng đính hờ trên cánh bướm
Giấc mơ em lạc hướng
Cánh bướm chẳng thể yên bình!
Tôi chỉ biết lặng thinh
Khi nhìn em khóc loang vệt nắng
Gió thốc lên cuối con đường vắng
Dáng em loi lẻ một mình…
Cuộc sống tôi rộng rãi đến mênh mông
Và bình yên chỉ là điều nhỏ nhặt
Nhưng tôi bất lực
Không thể mang cho cuộc-sống-chật-hẹp-em chút nhỏ nhặt của mình
Giá chúng ta cùng chung cơn mộng mị
Tôi sẽ hiểu hơn những gì em đang nghĩ
Và em có thể thật sự khóc trên vai tôi
Khi cánh bướm đính giọt nắng bình yên trở về!