-
Số bài viết
22 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Minh Mit
-
-
Sấm Dội
Anh có nghe tiếng sấm dội ngoài kia,
Khi cơn mưa mùa hạ đang tới
Như con tim em luôn chờ đợi:
Gót chân anh sẽ gõ cửa nhà.
Anh có nghe dù chỉ là:
một câu gọi của em khẽ khàng lắm
Trong cơn mưa giấc nồng say đắm
Anh có thấy dáng em?
Mưa tới rồi mà người vẫn chưa dậy nghe
Sấm dội ầm ầm mà tiếng em thì khẽ.
Khi người ta tai không thể nghe ngỏ
Thì hãy lắng nghe bằng cả trái tim hồng.
Hà Nội đêm không ngủ/9-7-2008
-
lâu lắm ko vào diễn đàn, hôm nay vào em up 1 loat những bài mới lên để xem anh chị có thấy em tiến bộ không nào
Mảnh trời xanh
"Những khung cửa sổ mầu xanh
Chia bầu trời thành trăm mảnh",
Tia nắng mầu bạc lấp lánh
rơi vào mảnh khung.
anh đừng bước những gót lạnh lùng
làm vỡ oà mảnh trời xanh ngắt,
trò chơi nguời đuổi- kẻ bắt
xin đừng chơi với em.
trái tim em là một mảnh trời xanh
trong vắt và vô cùng dễ vỡ
như mảnh khung 1 lần rạng rỡ
rồi vỡ oà trong nỗi yêu thương!
"những khung cửa sổ màu xanh
chia bầu trời thành trăm mảnh"
như tình anh nhiều ngả rẽ
làm vỡ oà trăm mảnh trái tim em!
Mưa lạnh
Ngày hôm nay mưa lạnh lắm
Chiếc khăn len quàng cổ ướt rồi
Những cái rét cứ xuyên qua da thịt
Run lạnh bờ vai...
Ngày hôm nay anh đi đón ai
Mà vội vã đạp xe trong buốt lạnh
Sao không đội nắng xanh lấp lánh
Cứ lao ...
Ngày hôm nay gió chẳng lao xao
Gào thét trên ngọn táo cao vút
Những con đường xa ngùn ngụt
Có dáng anh!
Hình như cuối con đường có chúm lửa hồng
Đang chờ anh để sưởi ấm
Trong xe cộ người đi tấp nập
Vẫn đi, vẫn chờ.
Có những thứ đâm thủng cả bão giông
Có những thứ vẫn bền trong mưa bão
Có những thứ thơm lặng ngạt ngào
Làn môi em đây
nụ cười em đây
Anh đến rồi!!!
Những khoảng trống
những khoảng trống vô lặng không thể gọi tên
là những phút giây 1 mình chim` bóng tối,
nghe tim minh` từng nhịp đập thổi,
trong lồng ngực máu đỏ chảy nhanh.
Những lúc thấy mình thật mong manh,
đắm khói thuốc bay lên vô vị,
đó là khi thấy không còn lí trí-
không thể tiếp tục bước đi.
Những lúc thấy tai không thể nghe,
một giai điệu dù là quen thuộc-
chỉ như gió bay vào hư ảo...
lướt nhẹ!
trong nỗi cô đơn bé nhỏ này
ta chạm vào chính mình thật nhất,
ngón tay- làn da-hơi thở,
để thấy mình chìm trong nỗi cô đơn...
Sắc đẹp ngàn cân
dù em nặng gấp đôi anh,
cao đến nách và tóc dài 1 nửa.
nhưng mình vẫn đẹp đôi em nhỉ
như lửa với củi cháy vào trời hanh!
dù cái áo của anh chỉ đứt- chẳng lành
em cặm cụi những đường khâu nghệch ngoạc.
anh vẫn yêu và vẫn để áo rách toạc
như thể đó là niềm hạnh phúc của anh.
dù hôm nay đậu vẫn mặn hơn bột canh,
cơm rất nhão còn rau xào cứng lắm.
anh vẫn chén 5 bát ngon lành lắm
như thể đó là bữa cuối của cuộc đời!
anh sẽ chết nếu như phải rời!
mùi mồ hôi trên tóc em vương vấn,
anh sẽ giận nếu như tay kia đầy nhẫn,
không còn trên mình những trai sạm của em.
em vẫn cứ là thế đi em!
dù hôm nay rau xào cứng lắm.
nhưng mình vẫn yêu nhau say đắm
như củi gặp lửa vào hôm trời hanh.
Ngày con ra đời
(tặng bé trần gia bảo)
Sáng hôm đấy trời xanh và trong lắm
Chim líu lo và nắng gấm trải trên đường
Tiếng xe nổ cũng thật thân thương
Đó là ngày một mầm xanh nảy lộc.
* * * *
Thằng cu này, thằng cu của bố ơi!
Ngày tháng sáu trong xanh và đẹp lắm,
Bố ước mong tâm hồn con xanh thẳm
Như khoảng trời tháng sáu tít trên cao.
cu con này, gió mãi lao xao
Để bố ước tim con cũng lồng lộng
Và bay cao trải dài thật rộng
Như gió hôm nay mát lạnh trong lành.
Con hãy mang một trái tim chân thành
Cùng dòng máu ấm chảy nhanh trong ngực trẻ
Để yêu thương dù thật là khẽ
Nhưng cũng đủ sưởi ấm cuộc đời con.
Con hãy đi con đường đã chọn con,
Vững chân bước như bố đang từng bước
Để bố ngắm dáng hình con thân thuộc
Để tự hào trong những yêu thương!
* * * *
Một mầm xanh đã trảy non rồi
Là con đó thằng cu của bố ạ!
-
Định mệnh là gì em biết không?
Định mệnh là cho người mình yêu một cơ hôi!
Đó là câu em đã đọc trong love story mà em thích nhất!
Nhưng giờ, với em, định mệnh chẳng là gì sất! Em đã cho anh cơ hội- 1 lần và anh đã bỏ lỡ. Cơ hội chẳng thể đến 2 lần với 1 người. Mà tại sao nhỉ? Tại sao em lại không thể cho anh cơ hội? Vì em quá mệt mỏi, mệt mỏi đển nỗi, chỉ việc cho 1 cơ hội thôi cũng chẳng có sức nữa. Tất cả những gì em có thể làm với sức lực của em bây giờ là khóc- khóc 1 mình!
Tại sao lại khóc? Vì em nối tiếc, em nhớ nhung, những kỉ niệm, những ngọt ngào, những cảm giác bình yên trong vòng tay dài và ấm, những nụ hôn cháy lửa , những nụ cười của anh chúm chím, những hạnh phúc bé bỏng trong bàn tay em...
Kỉ niệm ngọt ngào nhất trong em là video clip anh làm tặng em, chẳng nhân dịp gì cả, chẳng có lí do gì cả, chỉ đơn giản là nhớ thì làm...và giờ, clip đó đã bị 1 cái click delt tròn xoe ném vào sọt rác, vô tội! Kỉ niệm cứ ùa về, cứ dội lên mắt em rồi ứa ra thành một hàng dài chan chứa nước, lăn trên má như một định luật, rơi xuống tay, bỏng rát.
Em ngồi đó, hát, chờ anh, khóc...mếu máo gọi "anh ơi" , nói chuyện một mình như một kẻ điên, như có anh ở bên, tíu tít rồi lại khóc, lại hát. Lạnh lẽo...trong màn đêm với những ánh đèn giả tạo hắt xuống lòng đường thưa thớt có chiếc xe máy vèo qua!
" Đi không em, anh bao!"
######! Trông mình mũn mĩn như thế này mà cũng có thằng thích ăn thịt mỡ ư? Phải anh anh sẽ bụp cho nó 1 cái , rồi em sẽ đánh hôi, đánh xong mình sẽ chạy , rồi...Lại nhớ anh, lại chua chát, lại khóc, nức nở...
Định mệnh là gì? là khi cho người mình yêu một cơ hội...nhưng khi người mình yêu không đủ sức cho mình 1 cơ hội thì sao? Lúc đó hãy tạo cơ hội cho chình mình! Định mệnh không phải do người khác ban cho, không phải từ trên trời rơi xuống, định mệnh là do mình tạo ra. Anh có tạo cho mình 1 cơ hội không? không! chẳng bao giờ! chưa bao giờ...
"Em còn 40k, đủ đi -đủ về, em đến đón anh"<--0h05p
"Em đừng làm cho thằng Toàn ghét em nữa, anh không muốn trèo cổng ra ngòai như lần trước!"<--0h15p
Em cay đắng, lâu rồi em chẳng thèm để ý đến 1 lão tên là Toàn nghĩ gì về em. Một lão bạn thân của anh và đã từng ghét em chỉ vì em mang anh của lão đi, đến bên em...Em vô định, đi lang thang dưới lòng đường. Chỉ 1 phút thôi em tự hỏi, làm thế nào để anh chạy ngay về bên em? Nếu giờ, một trong những chiếc xe máy kia chạm vào em, em ngã, và người ta lại xúm đông xúm đỏ vào, rồi máu, rồi xe cứu thương rồi anh có chạy về , xót xa như ngày xưa không nhỉ?!
Em lại lang thang. Đi vô định, em đi tìm anh….
Thể xác em cũng về nhà, thất vọng hoàn toàn, uể oải, đêm đó em thiếp đi,4h sáng, nứơc mắt ướt tràn gối
Tối hôm sau, mưa bất chợt, ào ạt, bụng đau quằn quại, em mang 1 chiếc ô mỏng manh đi đón anh. Em đi bộ 2 cây số, nước dưới chân, mưa trên đầu. lạnh toát. Hà nội trong mưa mọi người vẫn vội vã, vẫn tấp nập. ánh đèn giả tạo mọi đêm dường như long lanh hơn, lãng mạng hơn…em đi đón anh về!
“Em tới đón Dương” em xuất hiện trước mắt đám chiến hữu của anh, lặng lẽ mà bất ngờ, người em run lên vì lạnh nhưng giọng nói lại kiên định.
“Vâng! Em đến đón Dương về nhà!” em vội vã bước nhanh ra cửa, những gì em sợ hãi bây giờ là để người khác nhìn thấy nước mắt em, em chưa bao giờ khóc trước mặt ai và bây giờ cũng vậy! Đêm đó, em diễn lại cảnh như đêm trước, 4h thiếp đi trong nước mắt tràn gối.
Tại sao anh không tự tạo định mệnh cho mình? Tại sao anh không làm cho em nghĩ rằng anh đang rất rất yêu em?Tại sao anh không năn nỉ em? Anh không chiều chuộng em? Anh không đến đón em?anh không sụp người xuống đi dép cho em…? Tại sao? Tại sao?
Và tại sao, đến bây giờ em mới hiểu rằng ANH KHÔNG CÒN YÊU EM?
-
Thời tiết
Thời tiết magnify
Thời tiết mùa này thật đỏng đảnh, lúc mưa, lúc nắng, lúc nóng, lúc lạnh!
thời tiết chưa đủ lạnh để đắp chăn bông, chưa đủ nóng để bật quạt, chưa đủ khô để bôi thuốc nẻ, chưa đủ mưa để trú dưới hiên! em ghét cái mùa này, ghét cái không khí này, ẩm ướt và bẩn tưởi!
em đi đôi xăng đan cao 7cm đi chơi, về bẩn khủng khiếp! nghĩ cũng tiếc cho đôi xăng đan hơn 100k! vào đến cửa thấy anh đang ngồi đó, anh không hút thuốc!"em chào anh!" nghe hơi xa lạ nhỉ! hình như ngày xưa chưa bao giờ em chào anh hoặc ít la là chưa bao giờ chào anh với thái độ như thế! anh chẳng nói gì chỉ lẳng lặng đưa người ra lấy cái giẻ lau, sụp người xuống cởi cái xăng đan ra khỏi chân em:
-em chưa bao giờ đi đôi xăng đan nữ tính như thế này!
-...
-ngày xưa em vẫn kêu "đi dép cao gót thì không chạy được!"
-....
-trời mùa này em rất hay bị đau họng và sốt nên anh đến xem em thế nào, ai ngờ lại nhảy nhót đi chơi(cười!)
-...
-tiện thể anh đến đưa cho em chùm chìa khóa, em hay làm mất nó mà!
-...
-đi rửa chân đi, anh về!
Em ngồi lại một mình, mặc cho đôi chân mũn mĩn bị bẩn.. tại sao nhi? tại sao chào anh được một câu rồi không nói gì nữa, tại sao lại để anh độc thoại một mình, tại sao không giữ anh ở lại, tại sao những giây phút vừa qua lại như là mơ, tại sao anh lại đến, tại sao anh không quên, tại sao....
Thời tiết vẫn thế, em vấn khó chịu với nó nhưng lại thấy vui hơn khi trên những cành bàng khẳng khiu có những chồi non màu xanh ngọc. Thời tiết vẫn thế, nó vẫn khó hiểu, bí ẩn và đáng ghét như anh, em tự hỏi: bao giờ mới chuyển mùa???
-
Hát
Em thường hát trong giấc mơ
những lời yêu thương bất tận
những câu nói thành thật
của anh trong những ngày thường.
Em thường hát khi trên đường
rằng : hương ngọc lan vương trên tóc
rằng : em nhé, đừng bao giờ khóc
khi không có anh ôm bên mình.
Em thường hát khi một mình
khi anh không thể nghe và thấy
khi trái tim anh ở đâu đấy
không còn ở đó để nói :yêu em.
-
Liều yêu
Liều yêu magnify
Chẳng bao giờ em dám nghĩ ‘anh yêu em”
Vì ánh mắt anh nhìn nơi xa xăm nào đó
Trái tim em thì lại bé nhỏ
Chẳng chứa nổi những thứ bao la.
Chẳng bao giờ em dám nghĩ “aye”
Vì tâm hồn anh dài và rộng lắm
Em không phải là cô gái đằm thắm
Đi cùng trời để hiểu trái tim anh.
Chẳng bao giờ em dám nghĩ “aye”
Vì bóng anh đổ trên con đường lớn
Em chỉ là cô bé mới lớn
Vai không đủ để anh tựa vào.
Chẳng bao giờ em dam nghi “aye”
Vì đơn giản tình yêu là thế đấy
Khi người ta nghĩ “chẳng bao giờ em dám”
Có nghĩa là khao khát được liều yêu!
-
Tình yêu và khát vọng
Khi hai người yêu nhau
Em có nhiều điều muốn làm lắm
Những ngọt ngào và cay đắng
Em dành lại sau…
Em vẫn biết anh lặng lẽ trầm ngâm
Đứng nhìn em bên đường tấp lập
Nghe em nới những điều dị lập:
“Em muốn làm và em muốn được bay,
Em muốn hóa mình vào những giọt hương say!
Muốn khẳng định trong mắt người lạ,
Muốn khám phá những điều xa xôi quá,
Muốn tràn trề những khát vọng yêu thương.
Em muốn tâm hồn mình là một hại sương
Để trong vắt trong dòng đời vội vã
Để hóa thân vào cỏ cây hoa lá
Để ướp trồi trong những non xanh.
Em muốn đi theo một khoảng trời xanh
Nơi không có cánh diều và hạc giấy
Nơi chỉ có vì sao và ước mơ trỗi dậy
Để em chạm thấy mình…
Em muốn phá những phút lặng thinh,
Đốt cháy chính mình trong khát vọng
Để không bao giờ là chiếc bóng
Vật vờ tìm chỗ sáng để rõ hơn…”
Anh vẫn cứ lặng lẽ lắng nghe em
Như thể nghìn năm sau vẫn thế
Vẫn mỉn cười nhìn em như thể:
“Ngày mai đã tới rồi!!”
-
Cuộc sống tươi đẹp
cuộc sống tươi đẹp là thế nào hả anh?
là em được yêu và được khóc em ạ
là được giận hờn trong con tim bé bỏng
là được bay trong thế giới vĩnh hằng
cuộc sống tươi đẹp là thế nào hả anh?
là có người để thương và để nhớ
là biết tôn thờ những phút giây chấy lửa
là không một mình chạy trên đường dài đã đi
cuộc sống tươi đẹp là gì hả anh?
là em được ôm trong vòng tay dài và ấm
là em được gọi "anh ơi" sau mỗi chiều nắng gấm
là được nhìn thấy ng em yêu dù chỉ 2 giây trong đời
cuộc sống tươi đẹp là thế nào hả anh?
Hình như nó đã qua trong sớm nay rồi
giờ em 1 mình trên con đường lạ lẫm
lặng lẽ đếm lá vàng và gọi "anh ơi!"
-
Liều yêu
Chẳng bao giờ em dám nghĩ ‘anh yêu em”
Vì ánh mắt anh nhìn nơi xa xăm nào đó
Trái tim em thì lại bé nhỏ
Chẳng chứa nổi những thứ bao la.
Chẳng bao giờ em dám nghĩ “aye”
Vì tâm hồn anh dài và rộng lắm
Em không phải là cô gái đằm thắm
Đi cùng trời để hiểu trái tim anh.
Chẳng bao giờ em dám nghĩ “aye”
Vì bóng anh đổ trên con đường lớn
Em chỉ là cô bé mới lớn
Vai không đủ để anh tựa vào.
Chẳng bao giờ em dam nghi “aye”
Vì đơn giản tình yêu là thế đấy
Khi người ta nghĩ “chẳng bao giờ em dám”
Có nghĩa là khao khát được liều yêu!
Cho Brumbrum cua em / Ha Noi/ 23h/11/11/06
-
Tình yêu và khát vọng
Khi hai người yêu nhau
Em có nhiều điều muốn làm lắm
Những ngọt ngào và cay đắng
Em dành lại sau…
Em vẫn biết anh lặng lẽ trầm ngâm
Đứng nhìn em bên đường tấp lập
Nghe em nới những điều dị lập:
“Em muốn làm và em muốn được bay,
Em muốn hóa mình vào những giọt hương say!
Muốn khẳng định trong mắt người lạ,
Muốn khám phá những điều xa xôi quá,
Muốn tràn trề những khát vọng yêu thương.
Em muốn tâm hồn mình là một hại sương
Để trong vắt trong dòng đời vội vã
Để hóa thân vào cỏ cây hoa lá
Để ướp trồi trong những non xanh.
Em muốn đi theo một khoảng trời xanh
Nơi không có cánh diều và hạc giấy
Nơi chỉ có vì sao và ước mơ trỗi dậy
Để em chạm thấy mình…
Em muốn phá những phút lặng thinh,
Đốt cháy chính mình trong khát vọng
Để không bao giờ là chiếc bóng
Vật vờ tìm chỗ sáng để rõ hơn…”
Anh vẫn cứ lặng lẽ lắng nghe em
Như thể nghìn năm sau vẫn thế
Vẫn mỉn cười nhìn em như thể:
“Ngày mai đã tới rồi!!”
-
và đây là thơ của em (tre già măng mọc có gì lạ đâu):
Cuộc sống tươi đẹp
cuộc sống tươi đẹp là thế nào hả anh?
là em được yêu và được khóc em ạ
là được giận hờn trong con tim bé bỏng
là được bay trong thế giới vĩnh hằng
cuộc sống tươi đẹp là thế nào hả anh?
là có người để thương và để nhớ
là biết tôn thờ những phút giây chấy lửa
là không một mình chạy trên đường dài đã đi
cuộc sống tươi đẹp là gì hả anh?
là em được ôm trong vòng tay dài và ấm
là em được gọi "anh ơi" sau mỗi chiều nắng gấm
là được nhìn thấy ng em yêu dù chỉ 2 giây trong đời
cuộc sống tươi đẹp là thế nào hả anh?
Hình như nó đã qua trong sớm nay rồi
giờ em 1 mình trên con đường lạ lẫm
lặng lẽ đếm lá vàng và gọi "anh ơi!"
-
Trên đây la 8 bài thơ của ông em. Không biết mọi người sao chứ đọc thơ của ông em, em thấy cả 1 thời kỳ được miêu tả lại sinh động trước mắt. Hơn thế nữa có rất nhiều từ cổ mà hiện nay rất ít người dùng. điều đó như có tác dụng lưu trữ cho tiếng Việt khi mà tiếng Việt đang có xu hướng nghèo đi!
-
Bài 8:
Năm 1966 tổ chức Hợp tác máy khâu. Lúc đầu ở chỗ máy xát chuyển đi, máy xát bụi bặm mò mát ũm thũm. Sau chuyển năm nơi, xây nhà làm một thời gian sau đập đi chuyển sang nơi khác, thậm chí vào nơi một dãy lò hôi gần đó. Vậy có bài “Nông nỗi nghành may”
Nông nỗi nghành may
Năm sáu sáu (1966) máy khâu hợp tác
Nơi tập trung máy xát rời đi
Trấu bay, bụi mổi chi chi
Con mò , con mát đen rì dọc ngang
Thè thè ũm thũm bên đàng
Ván thôi cánh cửa với hàng song tre
Trời mưa nền đất lề mề
Mưa dầm gió bấc chẳng hề vắng coi
Gắp cơn bão bốn đi đời
Bấy giờ tổ trưởng mớ ngơi về nhà
Hôm sau rỡ mái hiên ra
Lấy máy cùng vải về nhà cất đi
Chỗ làm chưa có nơi chi
Làm nhờ anh Tiến trong khi đợi chờ
Khó khăn trong lúc bấy giờ
Chuyển vào ngồi tạm nhà thờ họ Ngô
Đằng sau hố xí, lò chồ
Khi gió Tây Bắc thổi đưa vào nhà
Bao lần đề nghị chuyển ra
Lại đục quán chợ để tra cửa vào
Đặt máy chưa được là bao
Lại đục mọi cửa ào ào chở đi
Vữa bay gạch vụn tứ vi
Trống như quán chợ đêm thì vẫn coi
Lại chuyển kho thóc Đội mười
Quán chợ thứ bốn Đội mười thứ năm
Lần này chẳng biết lâu chăng
Cửa trong không cúi thì văng đầu vào
Nền ngoài thấp nền trong cao
Bởi chưng kho thóc thế nào cũng xong
Tu hú chớ có đèo bòng
Nay xây mai đập ở trong điểm mà
Mấy câu chuyện kể nôm na
Để cho vui miệng để mà vui tai.
-
Bài 7:
Nói hay dở đều ở cái lưỡi, ví như ngòi bút
Quản bút than thân
Thân em bé nhỏ ngón tay
Dở hay mọi sự ngòi này mà ra
Ghét ai em viết ra tà
Yêu ai em viết rõ là thật hay
Đời em nghĩ cũng đăng cay
Khổ thân em quá nhiều ngày thở than
Người ngay bắt viết ra gian
Lương tâm đâu dám buộc oan cho người
Em sinh ra ở trên đời
Dở hay là ở lòng người chỉ huy
Người chủ bụng dạ gian phi
Bắt em cũng phải tức thì viết gian
Ước gì em gặp người oan
Để em than thở nỗi oan cùng người
-
Bài 6:
Cốt cán quy địa chủ phú nông không dựa tiêu chuẩn chính
Đội và cốt cán tưởng dân ngu
Làm nào được vậy tử hay tù
Có máu mặt quy ngay địa phú
Tiêu chuẩn chính đâu chính họ ngu
Bà nhà ta là mẹ bác Năng em ông chánh Đắc, nên chúng ghép là thành phần boc lột khác. Chính sách không có tiêu chuẩn nào là thành phần khác. Vậy là chúng nó ngu
-
Bài 5:
Lũ cốt cán dựa vào quyền thế làm liều
Tiên trách kỷ hậu trách nhân
Chớ nên vội trách người dân nói láo
Nếu ta đừng bắt rói ngạo
Chẳng dân nào nói láo được đâu
Ao mà sáng chắng cửa khâu
Hôm guồng nước đụcxẻ rầu cuối ao
Cá kia còn ở thế nào
Cá thời đi hết ta sao nỡ làm
-
Bài 4:
Bố oan con cũng bị oan
Dầy mặt năm, sáu tháng trời
Mo đeo cả đến những người thân nhân
Ai ơi mưa Sở gió Tần
Nên tay bị trói, nên chân bị cùm
Dậu đang ngay thẳng um tùm
Ai làm dậu ngã để bìm nó leo
Bìm leo cứt lơn leo theo
Giống cỏ thèo lèo gặp cứt leo hăng
Nó leo lít nhít lăng nhăng
Cái cành xa tít leo phăng ngay vào
Ai gây lên cảnh ba đào
Cũng vì ngờ bố buộc vào cho con
Kìa ai đổ mực vào son
Bịa ra lắm sự méo tròn dở hay
Cũng đành ngậm đắng nuốt cay
Lòng son tin Đảng chờ ngày sáng soi
Sửa sai, Đảng, Bác xét soi
Cứu oan tha bổng đời đời nhớ ơn
Mỗi khi nghĩ đến nguồn cơn
Rằng đến cải cách, căm hờn lũ điêu.
-
Bài 2: Giảm tô, cải cách 1954 – 1955
Cuối 1954 tìm địch đánh địch trong dân, địch là kẻ thù của giai cấp. Trung bần cố nông địa chủ, phong kiến, cường hào.
Chúng phát động nhằm vào kỳ hào, có bác Quýnh làm Lý trưởng, bác Năng làm phó Lý. Nhưng hai bác thuộc lớp trung nông không đủ tiêu chuẩn quy địa chủ, chúng vu tội cường hào
Chuyện thế này:
Khoảng chiều hôm đó tụi chúng thui bò ở nhà Ruần, than đem đổ vào chuồng lợn, có rạ bén, vào lúc trời hanh khô, cháy to. Kêu ầm ĩ, luc đó chẳng may bác Năng đi trả nợ cụ Vần xóm II tới ngõ cháy gặp vợ Cần (tức vợ Hải con dâu ông Hờm) là cốt cán, tới họp nó nêu tìm địch, nó cho là địch đốt vì nhà Ruần là trụ sở của cán bộ phát động giảm tô.
Chúng nêu mọi hình thức phát hiện địch. Vợ Cần được mớm lời giáo cung rồi lập công: Khi đó gặp Năng trong ngõ Ruần ra (cụ thể là bác Năng đi ngoài đường cái có gặp vợ Cần, bác không vào chỗ cháy. Vì mình nó đang để ý. Vợ Cần điêu là gặp Năng trong ngõ Ruần ra. Ta xác định, nếu đốt thì về khỏi nơi xa lửa mới cháy, ra ngõ mà đã cháy to kêu làng là vô lý)
Chúng lập tức bắt bác Năng đến tra khảo buộc tội, vợ Cần là bà cốt cán lên vạch tội cường hào bác Năng thời kỳ làm phó Lý, nay chống lại nhân dân phá phong trào.
Bài 3:
Bác Năng bị vu oan, truy giam ba tháng, đủ mọi cực hình, sau sửa sai được tha bổng. Chúng bắt anh Châu là con về giam truy nốt.
Vậy có thơ rằng:
Hồi cải cách bước đầu đợt một
Đội ngờ cho Năng đốt nhà Ruần
Ai ơi vụ cháy nhà Ruần
Bác Năng trà nợ ông Vần xóm trong
Thui bò lửa tắt vừa xong
Vợ Ruần đem đổ than trong lợn chuồng
Gặp hôm gió bấc trời hanh
Than hồng bén rạ cháy nhanh như diều
Đội Hương vợ Thứ cũng điêu
Hai đứa buộc tội nói liều bộc pha
Ruần cùng Mai trước điêu là
Than thời đem đổ mãi ra lò ngồi
Du kích thì khám lò hôi
Chứng rằng trên cứt lò ngồi có than
Hải, Cần trong lũ điêu man
Thèo lèo phải cứt buộc oan Năng mà
Điêu rằng năng ngõ Ruần ra
Không nhận tam tộc thì bà chu di
Đội dỗ Năng cứ nhận đi
Đổ cho thằng Lễ mày thì được tha
Nếu mày không nhận đốt nhà
Thì mày còn khổ gấp ba bốn lần
Điêu, oan, con tạo xoay vần
Sửa sai chúgn lại là quân gian tà
Năng oan đựoc đội thẩm tra
Vô tội tha bổng, thực là nông dân
-
Bài 1 :
Nỗi đoạn trường
Thoạt mới sinh ra sao mà khóc thế
Đời có vui sao chẳng cười khì
Tháng ba Ất Dậu xót xa
Nông dân chết đói, tôi ra Thanh Hà
Ở nhà cơm, rặt ngô bung
Tưởng rằng đến thế là cùng khổ thôi
Bước chân ra tới đất người
Cháo ngô cả hạt, ăn thời chẳng no.
Tháng năm về gặt lúa nhà
Sốt rét ngã nước bềnh òa bốc lên
Ngày mùa công việc liên miên
Mà tôi lại chỉ nằm rên trong nhà
Họa vô đơn chí đó mà
Đứa con năm rưỡi quay ra ốm liền
Con ốm một tháng liên miên
Thuốc thang chẳng khỏi nó liền tếch ngay.
Thế là thêm nỗi đắng cay
Con thì đã mất bệnh ngày một tăng
Nào là cúng lễ lăng nhăng
Thuốc tây, thuốc bắc bệnh tăng dáng thường
Hữu bệnh thì vái tứ phương
Mách đâu tìm đấy đủ đường thiếu chi
Sốt cơn, cách nhật định kỳ
Sốt thì chẳng khỏi, lở thì phá ra
Nằm ghé mấy tháng trôi qua
Trời hanh gió bấc thật là khổ ghê
Trôn quần những mủ máu khê
Ngồi xổm chẳng được môt bề đứng thôi
Đại tiện ắt hẳn phải ngồi
Mông căng lở loét máu thời tuôn ra.
o 0 o
Mừng thầm quả rung nở hoa
Đứa con gái thứ lại ra chào đời
Năm ngày hồn tếch lên trời
Một năm hai đứa ốm thời hai năm
Thóc đầy hai cót đi tăm
Triệt được sốt rét tháng, năm khỏe dần
Tưởng rằng đã hết nợ trần
Chiến tranh chống Pháp nhiều lần tưởng nguy
o 0 o
Hòa bình lập lại năm tư (1954)
Con tria lên sáu quý như con vàng
Đau gan căn bệnh da vàng
Thuốc nhà chẳng khỏi lên đàng viện Bo
Chẳng đèn, chẳng điện, tối mò
Nửa đêm bệnh nặng khò khò tắt hơi
Một con một bố kêu trời
Khóc than ầm ỹ mọi người khuyên can
Chẳng ai quen thuộc mà bàn
Một mình lo liệu biết làm sao đây
Mong cho trời sáng ban ngày
Tiền đâu mua gỗ? Để đây? Mang về?
Ruột gan bối rối mọi bề
Nghĩ trả lại thuốc chịu kề lỗ đi
Lấy tiền trang trải chi chi
Ở nhà mẹ nó đang đi trên đường
Trên này bao nỗi xót thương
Để con nằm đó, quyết đường về ngay
Gặp mẹ nó báo tin này
Bàn cùng mẹ nó nên quay về nhà
Thuê xe, thẻ mất, không ra
Đi tìm cháu Tuất, để mà làm tin
Đạp xe về quãng dưới Kìm
Là gặp mẹ nó báo tin đau buồn
Bờ đường quỵ xuống khóc luôn
Thế là mình cũng lệ tuôn khóc thầm
An ủi mẹ nó nguôi dần
Lựa lời bàn bạc phân trần xuôi tai
Bây giờ chỉ có một bài
Mình về tớ lại thi hài của con
Báo nhà chuẩn bị quang đòn
Chiều lên thu xếp đưa con về nhà
Than ôi!!! Bao cảnh xót xa
Ba lần đứt ruột ba lần khổ nhiêu
o 0 o
Mấy năm vui vẻ sớm chiều
Tháng Chạp năm tám (1958), ba điều xảy ra
Thằng cu mới đẻ lại sa
Hai con lợn tháu lăn ra chết liền
Họa đâu lại đến tự nhiên
Gái Thuy ba tuổi bỗng liện ốm ngay
Con ốm chỉ có ba ngày
Hai bảy tháng Chạp hồn bay thiên đàng.
Than ôi!!! Cái kiếp đoạn tràng
Khổ thân dồn dập đây hàng thứ năm
Mọi nhà ăn Tết đầu năm
Nhà mình ăn Tết khóc thầm mâm cơm
Đêm nằm mà nghĩ nguồn cơn
Hai trai, ba gái ai hơn, nhất mình.
o 0 o
Đứa con gái út bình sinh
Cái Beo ngoặt ngoẹo như hình môi rơm
Nhìn con bố mẹ xót thương
Suốt ngày chỉ đặt nằm giường mà thôi
Tinh thần chẳng có tính người
Mẹ về, mẹ gọi con thời quay ra
Nó chỉ mừng rỡ qua loa
Xò tay bế nó ngoảnh ra phía ngoài
Thế là mẹ nó thở dài
Khối sầu hận quả dễ ai khôn lường
Thôi thì gạt bỏ tình thương
Thuốc thang chạy chữa đủ phương tận tình
Phận nó chẳng ở với mình
Họp bàn, cho Đạo giáng sinh họ cầu
Kế này thoát khỏi nỗi sầu
Một trai hai gái về sau nương nhờ
o 0 o
Kinh tế hoàn cảnh bấy giờ
Hai bữa cơm độn, bây giờ thì không
Mẹ nó mang kiếp má hồng
Cùng chung số phận long đong khổ nhiều.
-
ời nói đầu
Người ta ở đời mỗi người có một sở trường người thích cây cảnh núi non xếp bể cá người thích đánh cờ, người thích tổ tôm, người thích sắm sửa tiện nghi trang trí nội thất, người thích văn thơ, người thích tranh ảnh.
Tôi ưa thích đọc thơ ca và các truyện cổ bằng văn vần và ưa khoa học.Tất cả đều là có “văn hóa”, để giải trí. Mỗi khi giải trí nó đạt được sở thích của mình là thoải mái tư tưởng tinh thần minh mẫn, có câu: “một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”.
Như sở thích của tôi, thích nghe ca hát, ưa đọc thơ ca, ham muốn viết thơ. Thơ không hay, nhưng hay làm thơ. Về trình độ khả năng, không được học chữ Hán, quốc ngữ văn hóa nô dịch lớp Sơ đẳng thời Pháp thuộc, thi đỗ bằng Ê lê măng tê, là Tiểu học. Không được học các luật làm thơ như Đường luật, thất ngôn bát cú, tứ tuyệt, song thất lục bát, ...
Vì sở thích nên đọc các truyện cổ như Truyện Kiều, Tần cung oán, Cung oán ngâm khúc, Hoàng Trừu, Lưu Bình-Dương Lễ, Ngọc Hoa, các bài thơ của Nguyễn Khuyến, bà huyện Thanh Quan. Học trường đời, tự học, nếu xét về luật thơ chắc thiếu xót nhiều mong bạn đọc thông cảm
Chê thơ phải biết sức thơ, chê mà không sửa bao giờ thơ hay. Sửa từ phải giữ ý nội dung của tác giả
-
Nhà em có truyền thống học tập từ lâu đời. Ông ngoại em làm thầy giáo dậy cấp 2 từ lâu lắm rồi, ông nội em là thợ may nhưng nổi tiếng trong làng vì người có chữ. Em ảnh hưởng rất nhiều từ ông nội, cách suy nghi, cách tư duy và cả cách hành văn hài hựớc. ông em làm được 3 quyển thơ. với em quyển nào cũng hay cả. em chỉ mơ ước mình có tiền để xuất bản những tập thơ của ông trước khi ông nhắm mắt. Qua 1 người bạn , em biết tới diendan này, em hy vọng qua dien dan co the chuyen den moi nguoi văn thơ của 2 ông cháu em. cảm ơn mọi nguoi rat nhieu!
minh mit
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Hà Nội Em Không Anh
"Trái tim em nào đâu phải biển xanh
Đủ để cho anh thả tàn tro đã đốt...
Em chỉ là khung trời nho nhỏ
phản chiếu một mảnh hồ gươm."
***********************
Ngày tháng bảy nắng thật dịu dàng
Như một lát bơ phết vào lòng đường phố
Em lang thang giữa một góc cổ
Chợt thấy là hình như thu ngang qua.
Những viên gạch vuông vức quá,
dưới mái hiêng gần nhà hát lớn
Hà nội cổ trìm trong tiếng cười phởn
Của những đứa trà đá vỉa hè
***********************
Đó là khi hà nội em có anh...
lượn lòng vòng trên đường "chém gió"
giờ một mình ngang qua phố cỏ
thấy buồn...
Em yêu hà nội biết bao
mà sao giờ lại chông chênh quá
mùa đến mùa đi cây thay lá
ước gì anh ở đây...
Người ta bảo hà nội bon chen
sao em thấy nó thênh thang quái gở
em chen lấn giữa những con đường nghẹt thở
người với người thấy vẫn chơi vơi
Người ta bảo hà nội mùa lá rơi
sẽ làm mát những ngày hè oi ả
em thấy mùi mình nồng nặc quá
có lẽ là mùi bear...
"Hôm nọ em đi qua phố cổ
gặp hàng hoa cúc bán rong
em hỏi 1 đóa vừa bình gốm
Người ta bảo 15 nghìn"
********
Em thấy thơ mình bắt đầu miên man
có thể là không có gì để viết
có thể là kể quá nhiều việc
và cũng có thể vì anh...
Hà nội vẫn cứ thế thôi
Ngày càng ngày nó càng cổ kính
cũng như em váy quần xúng xính
mà vẫn thấy lòng mình hư không...
Chắc tại vì hà nội em không anh