Khổ đầu tiên là giọng của người dân đang ngày đêm bám ruộng. Hì hụi đồi cằn sỏi khét Bì bõm bùn phèn ruộng rộc Người nói bằng giọng cuốc, cuốc!... Giọng cày, cày!... Ran mưa và rền nắng Khổ 2 là lời của bà mẹ mới sinh "tràn trề sinh lực" nhờ được tiếp thêm sức mạnh từ thiên thần bé nhỏ của mình. Vượt bão giông! Giọng trái tim cùng sôi ầm phách Vóc dáng tràn trề sinh lực lời ru Khổ 3 là giọng người đã đi gần hết cuộc đời, lưng còng, mắt mờ. Như là dấu lặng nhưng trong thẳm sâu tình yêu cuộc sống vẫn "trào đáy khơi". Sương khói buông chiều Bậu vàng vọt bóng Người nói bằng dấu lặng Giọng sóng trào đáy khơi Khổ 4 là giọng người đã khuất. Về với đất rồi, bao lo toan, phiền muộn gửi hết lại phía bên này; chỉ còn cái nhìn thanh thản nên mới "thanh giọng cỏ". Hai câu cuối như lời tổng kết và mở ra những suy nghĩ khác rộng hơn.... Mạo muội hiểu thế. Xin bà con bàn thêm!