Được “ông cận” gửi tặng vào mail “Khúc trăng” và kèm theo lời giới thiệu nghe thật là “nhãn Hưng Yên” về cuộc thi thơ diễn ra trên Diễn dàn thotre.com, web mà trước đây “chipchip” cũng hay đọc, gần đây bận quá, kg… mó tới. Vậy là “chipchip” lần vào, và quyết tìm “…thằng bé quê / ê ẩm giữa trò đời rồng rắn” đó là ai? mà khiến “ô.cận” yêu thương của “chipchip” xa xót, rưng rưng, ròng ròng… thầm thỉ lúc không gặp nhau tính đến thời điểm hiện nay thì mới có 4 ngày và gần 7 tiếng rưỡi đồng hồ. Than ôi!... “chipchip” lạc hậu quá!… chỉ có mã số bình chọn thôi! Không sao, bình thì bình, chọn thì chọn. Thú vị đây, cứ đem “ô cận” gán vào nhân vật trữ tình đang khuất lấp sau những cảm xúc dạt dào, những ý nghĩ, tình cảm, tâm trạng, suy tư kia...về lẽ sống c.người được thể hiện trong “Khúc trăng”. Cũng nói về kí ức tuổi thơ đang độ nẩy “rằm” đó cũng chính là tuổi thần tiên của đời người, nhưng Khúc trăng với cách nói thật khác lạ. Ở chỗ, khi vầng trăng vằng vặc ánh rằm tưởng chừng khuất lấp, khuyết hao trong mịt mờ thời gian. Nhưng nó mãi là ánh trăng rằm vành vạnh hiển hiện, mãi là niềm luyến tiếc khôn nguôi cái thời “Giấu mặt vào trăng tiếng cười để lộ” ấy. Để rồi cái tuổi thần tiên kia “mất tích!” trong mịt mờ thời gian. Để rồi những ngày tháng nổi trôi trên dòng đời đầy giông gió, đầy tai ương… ánh trăng rằm kia lại xuất hiện trong niềm khắc khoải của “ô.cận”. Đến đây, lại nhớ câu “ô. Cận” viết tặng cho “chipchip” hồi cuối năm ngoái: “ Những khi buồn anh về ngắm lá / Vẫn lá trưa xanh tiếng chim trưa”. Chắc chắn “cận yêu” mà ngắm trăng thì không khỏi tủi lòng: “ vườn địa đàng lạnh ánh trăng hoang / đồng dao chát đắng / thương thằng bé quê /ê ẩm giữa trò đời rồng rắn”… Và: “mắt chảy ròng ánh trăng”. Với ngôn ngữ thơ thật chắt lọc, tinh tế, vừa lạ, vừa giàu sức biểu cảm, giàu hình tượng thì “Khúc trăng” ẩn chứa một nỗi niềm thế thái ở sự đan xen giữa hiện tại và những gì đã nhanh chóng trôi qua. Và từ những hình ảnh đẹp mà dĩ vãng đã lưu đậm thì nó chính là sự nuôi dưỡng cho những hoài bão, những khát vọng vươn tới ánh sáng huyền diệu như ánh trăng rằm mà đời người ai ai cũng xem như thiết yếu. Đúng vậy không, “ô.Cận” yêu? “chipchip” dừng ngang đây, đi chợ, kẻo trưa thì bố cho đòn, hôm nào “ô.cận” về, rồi gặp, rồi bình tiếp. Ý quên, “chipchip” cũng như thay mặt “ô.cận” cảm ơn tác giả Khúc trăng và chúc tg có thêm nhiều bài thơ để “ô.cận” thích, và “ô.cận” tặng cho chipchip, cam ơn cuộc thi. CHIPCHIP