gone
-
Số bài viết
3 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi gone
-
-
có thể là hơi ngớ ngẩn và tiêu cực một chút nhưng tôi muốn Sinh Linh là một khái niệm để chỉ một kiếp người chỉ trong giai đoạn mới bắt đầu cuộc sống, nghĩa là hoàn toàn trong sáng, nhỏ nhoi, không vụ lợi. Con người khi sống và lớn lên rồi có thể biến đổi thành nhiều dạng khác, mà tôi nghĩ phần lớn không còn được trong sáng nữa, nhưng đó cũng là hệ quả tất yếu phải có khi quyết định sống mãi cả đời , thế nên mới nói là tiêu cực mà, hì hì...
hắn ta là kẻ bất cần đời
muốn sống mà chỉ yêu và chơi
mọi sự trên đời đều trải hết
chỉ có điều...hắn không biết bơi!
một hôm bạn bè rủ đi chơi
"đi đâu?"-"ừ thì mình đi bơi!"
hắn cười, tặc lưỡi: "ông chiều tất!"
thích đi bơi thì sẽ đi bơi!
như bạn bè hắn, vào bể bơi
hắn cởi quần áo vứt tơi bời
hùng dũng bước ra, ùm xuống nước
bị chuột rút, hắn kêu: "ối giời ơi!"
"cứu tao với ơi chúng mày ơi!"
hắn ta ú ớ chẳng nên lời
những tưởng bạn bè nhảy xuống cứu
ai dè, chẳng đứa nào biết bơi
trời!
(chuyện hắn 1)
__________________
tôi ước mình là con thuyền giấy
cứ xuôi dòng lặng lẽ trôi đi
và ước thế gian đừng nhìn thấy
đè nặng thuyền tôi những nghĩ suy
tôi ước mình là con sóng ấm
chở niềm tâm sự tận biển sâu
uốn nhẹ hồn tôi tôi suy ngẫm
ngẫm kỹ thành ra sóng bạc đầu
tôi ước mình là cơn gió thoảng
thổi tình yêu bay khắp thế gian
thổi tan không biết bao hào nhoáng
phô ra sự thật đến bàng hoàng !
tôi ước...à thôi không ước nữa
có ích gì đâu ước với mong?
mở mắt, nhẹ nhàng tôi mở cửa
ánh sáng tràn lên khắp cõi lòng !
(ước...)
_____________
tôi sẽ là cây...
cô độc giữa ngọn đồi xanh cô độc
run rẩy...lá
run rẩy...thân
cây khóc !
khi gió thổi qua mang lý sự Người Đời !
em là Mặt trời
phủ ấm áp lên đồi xanh cô độc
phủ ấm áp lên hồn tôi...đừng khóc !
cây hứng nắng vàng đâm mọc tình yêu
mỗi chiều chiều,
tôi xin được là một Người-cô-độc
tựa gốc cây, sưởi nắng vàng và khóc
cho những gì sẽ vỡ-ngày mai !
_____________
bờ vai anh không đủ chắc
để em có thể tựa vào
mỗi khi em buồn muốn khóc
hay khi người thấy nôn nao
vòng tay anh không đủ rộng
ôm em thật chặt vào lòng
để truyền cho em hơi ấm
và sự an toàn em mong...
bàn tay anh không đủ ấm
hình như cũng chẳng đủ to
vậy những khi tay ta nắm
làm sao để em hết lo ?
nhưng trái tim anh đủ lớn
để chứa tình yêu trao em
và những gì anh không đủ
sẽ thành đủ hết, em xem !
(đủ)
______________
từ trong ngõ đi ra ngoài phố
thoáng ngỡ ngàng bởi phố quá vô tâm
đâu có phải yêu thương nhau là khổ ?
nhưng phố vẫn lạnh lùng, ta cũng phải lặng câm !
từ trong ngõ đi ra ngoài phố
khắc khoải buồn trước khắc khổ sinh linh
quằn quại chết đớn đau trong lòng phố
tàn nhẫn vô bờ, phố vẫn đứng lặng thinh !
từ trong ngõ đi ra ngoài phố
tự hỏi lòng nên sống nữa hay không ?
khi cuộc sống ngập chìm trong thống khổ
khi tình người như có cũng như không !
từ trong ngõ đi ra ngoài phố
nghẹt thở giữa loài người lố nhố đua chen
nhưng phải sống vì cuộc đời vẫn đẹp
và để thổi tình cho phố, phải không em ?
(từ trong ngõ đi ra ngoài phố)
________________
con người ta hay lầm tưởng
những gì không thuộc về mình
để cho đến khi nó mất
buồn điên như đứa thần kinh !
con người cũng hay lầm tưởng
những gì vụt đến quá nhanh
là những gì chân thực nhất
ai ngờ nó rất mong manh !
con người lại hay lầm tưởng
rằng ta duy nhất trên đời
nhưng nào có ai biết được
loài người đều giống nhau thôi !
và...
con người luôn luôn lầm tưởng
rằng ta không lầm tưởng gì
cho nên nếu muốn sống thật
phải đắm chìm trong nỗi hoài nghi !
(lầm tưởng)
____________
một buổi sáng
tôi nằm mơ thấy biển
biển lặng nhìn tôi ngắm biển hồi lâu
tôi ngây thơ như thuở mới ban đầu
một kiếp sống chưa vương mùi ly biệt
còn biển nhìn tôi - cái nhìn bất diệt
của ngàn năm nguyên thủy dồn về
sóng đánh vào từng đợt sóng lê thê
mang sức mạnh lời thề nguyền đeo đẳng
tôi giật mình, từng mạch máu nở căng
rồi vỡ bục, cả thân mình đẫm nóng
biển tràn lên cuốn sóng lại ra khơi
sót lại đây nơi bãi cát tôi ngồi
giọt nước mắt trong veo đầy uất hận !
(mơ điên)
-
nếu ngày mai nhân loại này chết cả
tôi có còn là tôi nữa hay không?
tâm hồn tôi liệu có thành hoang dã
hay thành ra một cái xác không?
nếu ngày mai bản thân tôi gục ngã
nhân loại có là nhân loại nữa hay không?
nhưng tôi biết chẳng gì thay đổi cả
chỉ có tôi cô độc giữa hư không...
(không đề)
_________________
tôi nhìn vào cõi tâm linh
và tôi nhìn thấy bình minh tâm hồn
tôi nhìn xuyên suốt trí khôn
và thấy thế giới bị chôn trong lòng
tôi nhìn những kiếp lưu vong
và thấy đích đến ở trong vô cùng
tôi nhìn vào chốn thâm cung
và thấy rữa nát một vùng yêu đương
và nhìn xuống cuối con đường
tôi nhìn tôi thấy tôi đương mỉm cười...
(vô nghĩa)
___________________
Mưa
chỉ là
những giọt lệ
thừa
của
một kẻ lạc loài
thương cho
nhân loại
đang
tự hủy hoại mình
bằng
những cơn mưa
axit...
(mưa axit)
__________________
tôi đã ngửi thấy mùi mưa
từ khi cây phong rùng mình rụng lá
những cơn gió đuổi nhau vội vã
toát cả mồ hôi...
mùi mưa xộc vào mũi tôi
ẩm ướt và ngai ngái
người tôi yêu tóc buông không thèm chải
để gió trốn vào thở phào làm tung tóc
và để cả mùi mưa thấm đẫm gót hài
lặng ngắm nàng,
và tôi bỗng thấy rất yêu mùi ngai ngái ấy
đối với tôi, nó đã chẳng còn là như vậy
mà giờ đã trở thành...mùi của tình yêu!
(mùi mưa)
____________________
giật mình nhận thức vỡ tan
thế là em đã ra đi thật rồi!
thế ta thành thú mồ côi?
dao buồn ta cắt tay bôi máu chờ
bôi lên tất thảy ước mơ
bôi lên cả những vần thơ đỏ lòm!
(...)
_________________
Tôi không phải là một nhà thơ
mà chỉ là người tô màu cho nhận thức
đời u tối, huy hoàng hay rạo rực
đều do Tôi ý thức mà thành
Tôi có thể là một thằng ranh
mười sáu tuổi và điên điên, khùng khùng, dở dở
mà Tôi cũng có thể là một nhà thông thái...tầm cỡ quốc gia
nhưng dù Tôi là ai? là người hay là ma?
mục đích viết chẳng bao giờ thay đổi cả
gột rửa màn đêm, Nhận Thức chói loà!
(Tôi)
________________
tôi vô hạn hay là tôi hữu hạn ?
chẳng là gì trong giới hạn nhân sinh
trong hồn tôi phảng phất sự vô hình
của sức mạnh cái Tôi cần giải thoát
phai thân mình lửng lơ thành khói nhạt
để khỏi thành kẻ khác với nhân gian
nào ai hiểu, nào ai vén bức màn ?
cho tôi nhập vào thế gian thường nhật ?
nỗi cô đơn lắng sâu thành uất hận
trái tim buồn kết nỗi nhớ không tên
cơn mưa qua để lại tiếng sấm rền
Tôi-ánh chớp rạch ngang trời chói lóa
tắt lịm ngay! sức mạnh tôi mỏng quá
chống làm sao với nhận thức mịt mù ?
nhân gian kia cũng chỉ một lũ mù
sao phân biệt đâu kẻ thù, đâu bạn ?
nhưng chịu đựng đâu phải là vô hạn ?
ai đặt ra giới hạn của niềm tin ?
cả cuộc đời tôi mãi chỉ kiếm tìm
một người bạn, đặt niềm tin tuyệt đối
nhưng chỉ thấy những tầm thường, giả dối
ai là người sẽ nối những trái tim ?
những sức mạnh cái Tôi cần giải thoát ?
...
xin đừng đặt cho tôi thêm giới hạn,
và trả lời hộ những kẻ như tôi :
Tôi vô hạn mà cũng Tôi-hữu hạn !
(vô hạn và hữu hạn)
_______________________
những sinh linh chưa mở mắt
nhìn đời thiện, ác, vô vi
buồn, vui, nụ cười, nước mắt
những sinh linh chưa biết gì!
những sinh linh chưa mở mắt
không hắt bóng tối nhạt nhòa
lên trên bức tường Cuộc Sống
lạnh lùng những vết trầm kha
những sinh linh chưa mở mắt
khỏi vương vào nỗi ái tình
đau buồn, khổ đau, nước mắt
sầu thương, chia cắt, hy sinh
những sinh linh không mở mắt
dứt đời trước lúc khởi sinh
giữ mãi kiếp người nhỏ bé
sống rồi chẳng gọi - sinh linh!
(...)
___________
trên đường về,
tôi và bạn nhìn thấy
những người bán hàng rong
chạy trốn
công an !
công an, những đầy tớ của nhân dân?
mang trách nhiệm giữ thông thoáng cho lòng đường, hè phố
bằng cách cướp đi sự thông thoáng trong tâm thức của vô số
những kiếp người!
không, không ai nói các chú sai
không ai dám nói các chú sai
vì luật !
nhưng sự thật, các chú là công an
nhưng cũng là người
có cảm xúc, có nụ cười, và nước mắt...
nhưng chúng tắt ngay khi thấy bóng hàng rong
không, không ai nói là họ đúng hoàn toàn
hay họ được phép bán hàng nơi công cộng
vì luật !
nhưng các chú ơi, luật không phải là người
không có nụ cười của những gã công an ăn đút lót
càng không có nước mắt đọng trong những gánh hàng rong
không có cả sự ngóng trông của những đứa trẻ chờ mẹ về với đồng tiền nhàu nát
vì kiếp người giày xéo...
gương mặt họ méo đi vì lo sợ
gương mặt các chú rắn đanh khi chở những gánh hàng vừa mới tịch thu
còn khoảng không gian nào cho tình người trú chỗ ?
và những kiếp người hằn in khắc khổ...
và những con đường hằn in vết chân
trốn chạy khỏi điều đeo đẳng cả đời cho đến khi nhắm mắt
liệu có con đường tắt nào cho những kiếp hàng rong ???
(kiếp người _ tặng C.A của tôi )
____________________
thổi nhẹ...
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
tôi
chờ ai đi qua
để
vỡ oà tiếng khóc !
tôi
chờ ai ngoái nhìn
để
mắt buồn câm nín !
tôi
chờ ai đưa tay
để
rụt rè tôi vịn !
tôi
chờ ai
để
đến lúc nhận ra
không ai chờ tôi
chờ...
(chờ)
___________________
một giọt màu rơi
tôi bơi bơi
giữa miền vô thức
trái tim hậm hực
khạc ra
một giọt màu máu
rơi...
một giọt màu rơi
tôi cũng rơi
vào vực sâu
sâu diệu vợi
tôi rơi
thành một giọt màu đen
rơi...
một giọt màu rơi
cả thế gian
đang vẽ
một bức tranh
không mới !
(rơi)
_________
thằng bé khóc
không ai bảo nó nín khóc
nó vẫn khóc
rặn nước mắt càng ngày càng trở nên mệt nhọc
nhưng không ai bảo nó nín khóc
nó vẫn khóc
đến một ngày
nó móc hai con ngươi
ăn tươi nuốt sống !!!
(khóc )
________
một sáng lạnh trong lòng mùa hạ
gió thổi buồn qua kẽ lá vu vơ
bỗng thấy nhớ một người nơi xứ lạ
thoáng mỉm cười trông rất đỗi ngu ngơ !
khẽ nhớ lại một chiều đông năm trước
gió cũng nhiều như buổi sáng hôm nay
rồi hơi ấm chẳng thể nào quên được
khi lần đầu tay khẽ nắm lấy tay !
từ hôm ấy mình không còn sợ nữa,
nỗi cô đơn tê tái suốt bốn mùa.
người đã thắp trong tim mình ngọn lửa
cháy dịu dàng như những cơn mưa !
rồi người đi về nơi xa tít tắp
mình vẫn chờ qua suốt những mùa đông
bỗng hôm nay hơi lạnh ùa thổi khắp
"người sắp về bên tớ, có phải không ?"
(viết cho em, cho ngày hôm nay 30.05.06)
__________
tôi đang lụi tàn dần
trong vũng bùn Thời Đại
Thời Gian không trở lại
đón tôi vào ngày mai ?
nếu còn có ngày mai
xin cho tôi được khóc
cho kiếp đời mệt nhọc
của Loài Người hôm nay !
nếu có thể đổi thay
xin nhận về tất cả
đau đớn và đắng cay
một mình tôi gục ngã...
để...
loài người thôi vội vã
trái tim thôi yếu mềm
cuộc đời thôi vất vả
nhân loại gần nhau thêm !
(không đề số...ngày 01.06.06)
_____________
cây cột đèn chứng kiến
phút giây đầu môi e ấp môi
bồi hồi,
ánh sáng vàng run rẩy !
cây cột đèn chứng kiến
chàng thả Tình Yêu qua tiếng đàn
ngỡ ngàng
ánh sáng vàng chợt dịu
cây cột đèn chứng kiến
nàng chờ Tình Yêu trong Tình Yêu
liêu xiêu
ánh sáng vàng thầm ước...
cây cột đèn không chứng kiến
nước mắt nàng rơi,
đàn đứt dây bởi những lời chia cắt
nhưng bạn biết không ?
hôm qua,
ánh sáng vàng
đã
tắt...
(cổ tích - tặng 2 người bạn của tôi)
_____________
loài người say sưa vẽ
những vòng tròn đồng tâm
tôi cũng say sưa
(nhưng âm thầm)
đi tìm
tâm của những vòng tròn đó !
(những vòng tròn đồng tâm)