tandau 81
-
Số bài viết
5 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi tandau 81
-
-
]Nhớ lại xuân xưa buồn nao lòng,
Người lái đò thổn thức chống xuồng.
Xuân đến và mang thêm nỗi nhớ,
Trên thuyền ngoảnh mặt nhìn xa xa.
Mong ai dáng thấp mắt bồ câu,
Anh mỏi mòn trông đến u sầu.
Bởi người đi biệt quên mất núi
Và rồi rêu xanh phủ chốn này.[
Song dừa lả lướt soi bóng hình,
Song thuyền mà chỉ một người chèo.
Xuân này hoa nở bao nhiêu sắc,
Liệu tin người có về đến không?.
Không về đời anh mãi thế này
Ngày ngày chở khách ngao du ca.
Đợi cô em một lần lại đến?
Để buồn chẳng đến với biển khơi.[
-
Vô đề
Sao đào nở muộn đào ơi?
Để cho tết đến với đời không xuân.
Sao anh không nói một lần?
Để giờ em đã có người kề bên.
-
Về cõi hư vô
Một mai tôi có chết
Xin hương đừng bay đi
Kẻo hồn tôi phách lạc
Không định hướng nơi nào
Một mai tôi có chết,
Xin chút nắng quanh tôi.
Ấm thân kẻ hiu quạnh,
Kẻo lạnh hồn trong sương.
Một mai về cát bụi,
Xin gió hãy lặng ngừng.
Kẻo tan trong không khí,
Không vẹn toàn nguyên lành.
Một mai tôi có chết,
Xin đời hãy quên đi.
Kẻo lòng còn mang nặng,
Lời xin lỗi muộn màng.
Và mai này sẽ chết,
Xin quên đi cõi trần.
Không còn những vướng bận,
Để về trốn bình yên.
-
Ai bảo rằng Hà Nội vui cơ chứ?
Đêm đã về đường phố vắng người qua.
Chàng thi sĩ ngẩn ngở tìm ký ức,
Tựa vào đâu thao thức nhớ thương ai.
Để hỏi rằng nơi xa em có biết?
Hà Nội buồn lắm trong những ngày qua,
Lang thang một mình chân không buồn mỏi.
Bỏ những ngày mơ mộng ngỡ được yêu.
Em đi rồi.Anh miệt mài gắng gượng,
Đợi em về để tiễn cảnh hoàng hôn.
Vì nỗi nhớ em bao ngày xa cách,
Trong lúc mơ anh lỡ để chiều tà.
Đến bên em khẩn cầu lời tha thứ,
Và rằng đời nguyện chỉ mãi mình em.
Rồi em cười, em cười tươi em nhé,
Đón em về ngày Hà Nội phố vui.[/i][/i]
Hà Nội đêm buồn
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Hoạ cảnh nhớ người
Nhớ lại xuân xưa buồn nao lòng,
Người lái đò thổn thức chống xuồng.
Xuân đến và mang thêm nỗi nhớ,
Trên thuyền ngoảnh mạt nhìn xa xa.
Mong ai dáng thấp mắt bồ câu,
Anh mỏi mòn trông đến u sầu.
Bởi người đi biệt quên mất núi,
Và rồi rêu xanh phủ chốn này.
Song dừa lả lướt soi bóng hình,
Song thuyền mà chỉ một người chèo.
Xuân này hoa nở bao nhiêu sắc
Liệu tin người có về đến không?.
Không về đời anh mãi thế này,
Ngày ngày chở khách ngao du ca.
Đợi cô em một lần lại đến
Để buồn chẳng đến với biển khơi.