Mẹ là tất cả những gì mà chúng ta có....Ngày lễ Vu Lan ,ta cay đắng cài bông hồng trắng nhình người khác hạnh phúc khi trên ngực chễm chệ một bông hồng đỏ....Cảm xúc đó làm Black viết nên bài thơ này,ko biết là hay dở như thế nào,mong mọi người đọc xong rùi góp ý giùm ...Black xin cảm ơn!()...\ Biển rì rào...rì rào... Mãi vỗ về bờ cát Như mẹ-muôn khúc hát Cứ vỗ về nôi con Bây giờ con lớn lên Lưng mẹ còng dấu hỏi Mẹ cõng những nhọc nhằn Suốt một đời lặn lội... Trái mít ngọt thơm môi... Múi cam vàng mọng nước... Từ bao giờ -mẹ ước Tất cả là của con! Chín tháng nặng vuông tròn Mẹ nâng niu giọt máu Trăm năm mang ơn mẹ Con nhớ mãi ngàn sau... Cánh chim lạc nơi đâu? Có bay về tổ ấm? Con nơi này đất lạ Nhớ mẹ-khóc âm thầm! Mưa ngoài trời lâm râm Xe chỉ đời da diết Làm sao...làm sao biết Khi nào mẹ gặp con? Trái đất mãi xoay tròn Mẹ tuổi già thêm mãi Biết bao giờ ngừng lại? Mẹ như chuối chín cây... Gió cứ đẩy trôi mây Đời cuốn con xa mẹ Quê người ...dâng nổi nhớ Con ngóng về ...xa xôi... Cánh bèo mãi nổi nênh Con lênh đênh bể đời Bao giờ con cập bến? Nghe mẹ nói một lời... Nghĩa mẹ?Mang bao nặng? Báo hiếu?Được bao năm? Làm sao con biết được Gỗ bao năm nên trầm? Đêm nằm trên gác trọ Nghe lời ru êm đềm Nhà hàng xóm gần bên... Con chong đèn thao thức... Bậc thang đời muôn nấc Con bước được bao nhiêu? Không có bàn tay mẹ Chắc con đã trượt nhiều... Biển ngàn năm vẫn vậy Sóng mãi mãi bạc đầu Con bây giờ... mất mẹ! Biết tìm lại nơi đâu?...