Lỡ hẹn (chùm thơ) Khúc Hồng Thiện Lỡ hẹn (viết cho Luyến của tôi) Chưa cạn ngày sao vội cạn niềm thơ Những hò hẹn khi xưa thành vô nghĩa; Tôi ở lại, Giật mình Đơn lẻ Em Đi về phía trời mơ Tôi phiêu du dưới sương mờ Lãng đãng nhặt từng bông hoa sữa Gã điên ấy nhận ra mình mất nửa Khi hương đời chẳng còn thấy chơi vơi Khi cánh chim lẻ bạn ở bên trời Khi trái đất chẳng còn mưa vào mùa hạ Khi em, tôi, thơ và tất cả... Như rời ra Không còn ở trong nhau Cây cau kia lỡ hẹn với dây trầu Chỉ bởi mùa ra trái vụ Chiều cũng lỡ hẹn với hoàng hôn, khiến hoàng hôn ủ rũ Bởi chiều nghèo khói sương Bởi chiều hoang bên đường Cho hoàng hôn thê lương Vì-anh-còn-tha-hương Chỉ xin một chút tình vương Giữ niềm thơ với lòng tương tư lòng Để hồn thơ đỡ trống không Cho hoàng hôn đỡ phiêu bồng gọi nhau. Chéo hạt mưa mùa hạ (gửi về V.H.L) Hạt mưa rơi chéo chiều hè Làm oằn lưng một vùng quê đã nghèo Trôi dạt thêm những cánh bèo Đã lênh đênh lại thêm nhiều lênh đênh Nào ai ra chốn thị thành Nhớ không mưa... nhớ không mình... nhớ không? Ai làm chéo hạt mưa giông Bao nhiêu má đỏ môi hồng cũng trôi Em đi em ở quê người Liệu rằng bên ấy ông trời có mưa? Ước gì phía ấy mưa thưa Má hồng ơi, má hồng chưa có chồng Giá mà bên ấy đừng giông... Đừng mưa chéo hạt bềnh bồng quê tôi. Hẹn nhau lần cuối Biết rằng em sắp theo chồng, Hẹn nhau lần cuối chẳng mong chuyện nhiều. Câu buồn vui, đôi ba điều... Câu thương nhớ của những chiều Chung đôi Thế mà em Thế mà tôi Dửng dưng toàn nói những lời... Dửng dưng Giả vờ quên; Báo tin mừng... Lối đi xưa Hai đứa từng bước lên Tưởng rằng đến chỉ mình em Thêm một ai để trái tim nghẹn lời. Mùa thu vắng em Heo may đến muộn Những cánh diều chới với giữa thinh không Gọi gió Mùa thu lưng chừng Nắng hanh hao Da diết Khát khao Hình như: Cây trái vẫn xanh màu cây trái - mùa xuân Nắng vẫn rực lên - mùa hạ Mưa quay quắt tháng tám làm người ta rét - mùa đông Không mùa thu Bọn trẻ con hoang mang dán lại chiếc diều rơi vì thiếu gió Không mùa thu Người yêu em mộng du đi kiếm lá vàng. Thời gian không bước đi Không gian co thắt đến ngộp thở Người ta bảo: Mùa thu là mùa của tình yêu và thơ ca Nhưng với người yêu em tất cả đều lưng chừng, dang dở Không em. Khi vũ trụ yêu Hoàng hôn đã lặng Chiều rồi Trĩu xuống dòng sông Lẻ những cánh chim đập vội Mải miết kiếm tìm Mải miết những điều không nói Những cánh én cố vít hoàng hôn để thấy mặt trời Mặt trời vẫn đang tâm khuất núi - Dòng sông thao thiết chảy - Đàn chim vỡ thảng thốt bay - Hoàng hôn lật đật kéo chiều lại Gió đuổi thời gian Trăng đi... Và từ ấy không còn thời gian, chẳng còn chiều Ngày đêm Mặt trời lận đận kiếm tìm ánh sáng Lạnh Trăng đi... Thế rồi trăng đi lạc vào quỹ đạo trái đất Không về. Mặt trời buồn Chết đuối dưới đáy đại dương Vội vàng Tình yêu vớt lên Nhưng chỉ còn "sống nửa"... Từ ấy Những cánh chim lẻ, gió và hoàng hôn phải đi tìm Không biết về đâu ...