KIM YEN
Thành viên-
Số bài viết
481 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi KIM YEN
-
CÂU HÁT DÂN CA Tuổi thơ mẹ cho anh câu dân ca Ơn mẹ! Anh cất sâu vào miền tâm trí Xa mẹ, xa quê câu dân ca thắp trong anh niềm tin, ý chí Ngẩng cao đầu Anh đi qua thời đánh Mỹ Hoà bình trở về Vẫn vẹn tròn câu chữ mẹ cho. * Rồi gặp em Đêm trăng sáng Hẹn hò Anh xin mẹ cho em câu dân ca Nặng tình xứ sở Qua chinh chiến đạn bom vẫn như hoa thắm nở Dẫu đói nghèo càng nhân nghĩa thuỷ chung. * Nay em hãy hát nên Cho đất nước ngàn sau luôn sinh dưỡng những anh hùng Chúng ta mãi muôn đời ơn mẹ Được hạnh phúc, tình yêu mãi trẻ Bởi lời ru ban đầu cũng từ câu hát dân ca. * 25.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
THƯƠNG HUẾ Tôi vô tìm màu tím mùa thu Chỉ thấy heo may lạnh xám thành rêu phủ Thương Huế bồng bềnh giữa bốn bề nước lũ Không còn chảy thành dòng, Hương Giang cứ mênh mang. * Trường Tiền ai vội sang ngang Về nhóm lửa bến Cồn kịp bữa cơm canh hến Đò nhỏ em tôi có còn neo bến Hay xuôi về dưới ấy - Phá Tam Giang. * Nhớ nhã nhạc cung đình, giờ không một tiếng vang Thương nhịp Kim tiền dầm trong mưa lũ Ngự Bình nghiêng, ngóng câu hò hoài cổ Xót xa chiều mưa giội phía Hoàng cung. * Yêu Huế! Ta càng thương Huế hơn Bởi màu tím cũng chìm trong sóng nước Ơi Vĩ Dạ, Kim Luông người chưa về được Xin giữ lại câu hò, đợi mùa lũ qua mau. * Mênh mang lũ bốn bề, thương Huế! những quặn đau. * 24.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
EM ĐI RỒI CẦU CHÚC NỮA LÀM CHI Em cố tình ngoảnh đi Gom sắc màu gói vào kỷ niệm Vẽ miền giá băng Không cho anh tìm kiếm Cầu chúc bình yên ở lại phía sau mình. * Không giận trách em Câu thơ viết tự tình Liệu mai mốt thời gian có lấp đầy khoảng trống Hay sầu đông chôn chặt niềm hy vọng Nay thơ buồn Thay lệ tiễn đưa em. * Chép lại chuyện mình Đam mê lẫn hờn ghen Để buồn - nhớ bởi không còn hò hẹn Em cố ngoảnh đi Hồn thơ uất nghẹn Đâu hạnh phúc, bình yên? Dẫu em có chúc, cầu! * 23.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
TRÁI NGỌT Lòng muốn trinh nguyên Không tự giữ được mình Bởi hương mật ngát trời Như lời mời gọi Chim ngoan hiền cũng mắc lỗi Thương ơi! * Em! Hồng, Mận, Đào, Na hay Ổi Rơi rụng rồi Có yên bởi bóng râm Thân xác sù sì Hương mật vẫn trào dâng. * Quân tử qua đường có để lại dấu chân Chim đã cất cánh bay Giờ mặt đất dơi chê, có còn chăng chú chuột. Hồi kết Một đời Muốn trinh nguyên không được Cũng bởi giữa đất trời Em! Hương mật cứ trào dâng. * 22.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
CHIỀU TẶNG HOA EM Đây bông hoa Sót lại Cuối mùa Tôi hý hửng Tìm em Trao tặng. * Nhìn bông hoa nhỏ nhoi Lòng em trĩu nặng Kỷ niệm xước Buồn Tôi ân hận Hoàng hôn. * Biết lấy gì làm em vui hơn Khi đông đã cận kề Lửa tình leo lét Hoa không gai Sắc lòng tái mét Thương em Giận mình Buồn đọng thấm vào đông. * 20.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
CÓ BAO GIỜ MẸ RU CON ĐÂU Mẹ quên rồi lời ngoại ru xưa Dầm dãi nắng mưa, lấm lem bùn đất Đời nghèo đói nuôi nghĩa tình chân thật Dẫu cơ hàn vẫn có trước, có sau. * Đã bao giờ mẹ ru con đâu Khuya ẵm con, toàn mùi cồn - rượu ngoại Ngày thuốc lá, phấn son, ô tô con tự lái Pop, rock xầm xình, mẹ quên những điệu dân ca. * Lớn lên trong sương mù của sự phù hoa Giàu đó mà không sang, phú nhưng không quý Tâm đui chột, điều dở - hay thiển nghĩ Con hoài nghi, cha mẹ đã sống quỳ? * Mẹ đâu hay con thèm khát những gì? Con thèm khúc dân ca như khát lời ru của mẹ Nay lạc bước giữa bạn bè, tuổi trẻ Ngoại xa ơi! câu hát mẹ quên rồi. * 16.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
BUỒN GIẬN THAY Buồn thay em Chưa bao giờ nghe câu hát mẹ ru? Tâm hoảng loạn Trái tim giờ mê ngủ Mầm chi sơ ném vào thác lũ Chút hờn ghen nuôi thoả mãn hận thù. * Giận thay em Không nghe mẹ hát ru? Như bỏ ngoài tai câu dân ca xưa cũ Thói hưởng thụ vội vàng vô chủ Phút thăng hoa để thối rữa một đời. * Cha có khuyên, mẹ có dạy? Lẽ đời! Sao chôn lấp thời vàng son non trẻ Cá không muối Chớ trách trời cao thế Như mai đây xin đừng hận đất dày. * Tuổi chớm xuân, tâm đã mục. Ai đày? * 17.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
LY RƯỢU NÀY ANH UỐNG CHO EM Ly rượu này anh uống cho em Để đêm đến ta chia nhau thương nhớ Men rượu ngấm, mật tràn đài hoa nở Nghe hồn thơ cùng sóng nhạc xô bờ. * Chút men đưa gió lộng tung cờ Niềm hạnh phúc tưởng chừng như nghẹt thở Ta dìu nhau đi qua miền dang dở Bù đắp cho nhau những năm tháng đợi chờ. * Anh cạn ly, dong thuyền em cập bờ Con nước nổi nghe tiếng đêm tan vỡ Men rượu phủ kín điều mắc cỡ Làm em say, chưa say thế bao giờ. * 15.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
TÌNH XUÂN Gói thu vào hơi thở Trao em Vừa chạm bờ môi xuân đã về Hoa nở. Bỏ lại mùa đông những điêu tàn lầm lỡ Nghe nhựa sống dâng trào Mà cứ ngỡ chiêm bao. * Khoé mắt em nắng mới xôn xao Hay lấp lánh ngàn sao Cho tim anh phấp phỏng. Xuân chuyển mình Trong ta ngùn ngụt nóng Hồn thơ vui cũng len lỏi lách vào. * Gói thu vàng sợ nắng gió hanh hao Khi giở trao em thấy ngập tràn sắc thắm Âm dương giao hoà Đất trời đằm thắm Dậy tình xuân Hoa trái hẹn mùa. * 12.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
ĐÊM ĐỢI CHỜ ANH Trời đã vào đông Em vẫn để dành anh phần chăn ấm Dẫu muôn đời không là cô Tấm Nhưng trong em, anh là Hoàng tử của riêng mình. * Mang hoàng hôn vào phòng em đợi đến bình minh Anh có mang xuân về cho em dù chỉ là một giọt Như đầu cành nguyên lành trái sót Thì trong em xuân vẫn cứ trang đài. * Gió bấc về mưa rắc như gai Thương anh lắm nơi trời xa giá lạnh Ôm chăn nằm, mong mưa mau tạnh Để anh về khỏi buốt giá đường trơn. * Vắng anh! Đêm trường giấu không hết cô đơn. * 12.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
CHIỀU MƯA ĐỔ Trời sập đổ Mây, mưa đè bóng nắng Xám lạnh cung đường đưa đón em tôi Thành phố chìm trong màu biển Mưa rơi Biết nơi ấy em còn chờ còn đợi. * Vùng ngoại ô heo hút xa vời vợi Thương lắm! Mưa về mang theo cả mùa đông Đi dọc phố gầy Bắt gặp một dòng sông Chiều sâu thẳm Một nỗi vuồn Cách trở. * Giấu vào lòng đầm đìa nỗi nhớ Lách mưa gió Xuyên đường Tôi đến cùng em Run rẩy đông về Phủ lạnh đường quen Thương xót lắm Chiều ven đô mưa đổ. * 10.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
ĐẾM THỜI GIAN Đo ngày dài bằng nỗi nhớ Mặt trời vàng cứ nhoà nhạt câu thơ Chiều tha huơng, người đã đến bến bờ Mà mây phủ, lòng ta rền sấm? * Đếm màu đêm bằng giọt buồn thấm đẫm Những giọt buồn sắc, lạnh cứa vào tim Nỗi nhớ chơi vơi, trống vắng chẳng nhấn chìm Ta khao khát rớt bờ môi nốt nhạc. * Thời gian chia ly thoáng màu bội bạc Phút chạnh lòng, lưỡng lự - có nhớ mong? Sớm đo ngày dài, chiều đếm đục trong Chứa chất đêm trường, thắp lửa lòng chờ đợi. * 10.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
KẺ TRỘM ĐÁNG YÊU Anh là tên trộm đáng yêu Đã lấy của em trái cấm Nơi anh qua giờ xuân tràn nắng ấm Để lại nguyên hình kẻ đói, khát, ham chơi. * Em giữ lại của anh kỷ vật đánh rơi Để đổi lấy một thời xuân, không hề hối tiếc Được trọn đời yêu thương thắm thiết Mà chính em - kẻ tòng phạm, thông đồng. * Anh đã lấy của em hương mật nụ hồng Lấy truớc cả mùa xuân chưa dập dìu ong bướm Em thích nhốt anh không để cho xuôi ngược Tội hai ta, tự giam hãm cầm tù. * Anh - tên trộm hiền lành, để lại lời ru Em - thơ dại giấu đời cho anh mãi Xin đừng ai trách anh - kẻ dại khờ thời đại Đã mang Xuân ra khỏi những u hoài. * Em yêu anh - tên trộm đa tài. * 09.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
ĐÊM ĐÓI Mưa rét trở mùa Ném vào lòng cái đói Đêm! Quấn lạnh vào người Buồn! Cô quạnh nhâm nhi Dạ cồn cào Trống rỗng vị đường thi Nhớ!... Xoay xở chỉ va vào khoảng trống. * Nếu gom lại, chất nỗi buồn thành đống Chỉ một mình đành rải kín trong đêm Cơn khát về Giường đệm rộng thêm Trời chặn lối Chỉ toàn mưa cùng gió. * Giữa ẩm ướt ngọn đèn leo lét đỏ Không đủ soi lòng Đói Khát Lại lên cơn Không em! Giờ đêm như thể dài hơn Lòng tựa bể cồn Em có rõ nguồn cơn? * 08.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
HÌNH HÀI NỖI NHỚ Ơn em Tôi được thấy hình hài Nỗi nhớ! Dẫu hải hồ lênh đênh vạn thuở Giữa non ngàn vãn thắp lửa thiên thu. Nỗi nhớ Em cho! Không thể để cầm tù Dù hoá kiếp vẫn không bao giờ cũ. 08.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
VẦN THƠ ĐỨT ĐOẠN Ghép vần thơ, giấu giữa trời xuân Vợ bắt gặp, vạch vôi đánh dấu Ngổn ngang nỗi buồn Nơi xa em có thấu Khoảnh trời riêng héo hắt sắc màu. * Sợ tím chiều hôm, vợ lấy gối đầu Tôi đánh cắp hồn thơ gửi vào mây gió Nơi ấy nếu thấy trăng không tỏ Là thơ bị cầm tù Chưa đến được nơi em. * Rượu cạn bình, câu thơ đã lên men Xuân xanh thắm đến kỳ hoa nở Mà câu thơ vẫn còn dang dở Biết bao giờ đến được tay em Vắt ngang trời thơ đứt đoạn hờn ghen. * 07.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
ĐÊM ĐỢI Anh lấy của em giấc ngủ Đêm giờ vỡ vụn trăm bề Đời chưa bao giờ lạnh thế Ngẩn ngơ trăng đục câu thề. * Lưới thơ em giăng cửa bể Tàn đêm chỉ vớt sao khuya Thăm thẳm sâu buồn đến thế Chân mây mờ mịt sơn khê. * Bão tan! bốn bề vắng lặng Anh đâu sao chẳng thấy về Tại đời muôn trùng dâu bể Hay anh không nhớ câu thề? * Có nỗi buồn nào hơn thế Đêm dài vỡ vụn cơn mê Gió - trăng muôn đời vẫn thế Sầu! mênh mang dọc triền đê. * Đêm đợi. Đêm! Chẳng thấy anh về. * 05.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
CUỐI MÙA MƯA BÃO Mấy hạt mưa bóng mây Không đủ kéo sấm về Uể oải Mệt mỏi mùa dông Buồn Không trở lại Sấm muốn ngủ vùi Chờ mùa hạ năm sau. * Gió thôi quay cuồng Sấm buông nhịp từ lâu Đành gửi lại thu Một màu Luyến tiếc. Tạm biệt non ngàn Tìm về góc biển Gom góp thành mắt bão Đợi chờ nhau. * Mây ngẩn ngơ Nhận ra nỗi đau Chẳng biết về đâu đành ôm hơi thở đá Chợt nhớ lại Trách trời cao nghiệt ngã Cứ bắt mình cùng gió đoạ nhân gian Chút cuồng loạn ngang đời Để lại mãi thương tang. * 04.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
NỬA CÂU THƠ Em vô tình để lại nửa câu thơ Hay cố ý găm lòng ta nỗi nhớ Để thao thức những đêm trường trăn trở Giấc điệp về dẫn lối đến vườn mơ. * Trót nhặt rồi, giờ cứ ngẩn ngơ Còn nửa câu thơ em buộc vào cánh nhạn Đời khát bỏng giữa đồng nắng hạn Hạt chưa gieo, đói nước chẳng lên mầm. * Nửa câu thơ giờ biết bỏ, hay cầm? Khi chiều xuống cứ nghe lòng dậy sấm Mai đắp mùa đông hoạ may đủ ấm Đợi sang hè có thơm mát phòng the? * Nửa câu thơ bây giờ ngâm cay đắng xác ve. * 03.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
LY RƯỢU ĐÊM BÃO Đêm! Hoa Viên Ly rượu sánh ánh đèn Sao chìm vào khoé mắt Ấm những bàn tay nắm chặt Hương men quyện khúc tâm tình. * Tiếng phôn reo Bè bạn im lặng Dõi nhìn Tin bão vào miền trung ruột thịt. * Luyến tiếc Chia tay bịn rịn Câu thơ gói lại, đợi chờ Bão! Con người không thể thờ ơ Nghiêng ly rượu chia tay Bạn vội về trực cơ quan phòng chống bão. * Đời không chỉ lo cho dân cơm áo Lo mỗi sự yên bình qua cơn nắng cơn mưa Lo bệnh dịch, cây trồng Hoa trái chín hay chưa Nay gặp bão thì rượu nào uống nổi. * Đêm Hoa Viên Nhấp ly Nghiêng vội Tiẽn bạn rồi Tin - yêu ngập lòng tôi Chợt nhận ra điều: Bạn không của riêng tôi Bạn là bạn của mọi miền đất nước. * 03.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
BÃO CUỐI MÙA Cứ ngỡ thu về mang nỗi nhớ Tím những chiều biển lặng, sóng êm Gió nhẹ nhàng, nắng cũng dịu thêm Để vàng Cúc những chiều khoe sắc. * Ta ngỡ ngàng nghe gió mùa đông bắc Tin bão về, bình địa nổi phong ba? Bão cuối mùa có rơi rụng cánh hoa Thêm lần nữa xót xa, biển ba đào nghiêng ngả. * Tôi gom hết những câu thơ, mang nhấn chìm sóng cả Cúi xuống chiều, giữ trọn hương hoa Tìm nốt nhạc vui che đậy những cánh hoa Mong xua gió, đẩy mưa, kiếm nắng vàng cuối hạ. * Ai vô tình gieo bão lòng nghiệt ngã Cung đường trần lỡ đoạn chia xa Để cuối mùa nắng gió chẳng hoan ca Màu thu tím giờ xám chìm khoé mắt. * 02.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
GIỮ LẠI THỜI GIAN Hứng cả ngày Thời gian chẳng đầy tay Lật sấp ngửa Chỉ gân guốc gầy Ganh tị * Đói! Mon men Giây bầu, giây bí No! Quên đường Phiêu dạt chín mười phương. * Chợt nhớ Tìm nhau Chia nửa yêu thương Nắng còn đỏ Rong rêu chưa kịp phủ Khi nỗi nhớ cứ về khua giấc ngủ Nụ hôn đầu chưa hoá thạch trong nhau. * Ngửa bàn tay Gom những kỷ niệm không màu Như thử thách của một thời Lưu lại Để hôm nay cả vòng tay ôm giữ Thời gian ơi! Xin mãi được tròn đầy. * 01.10.09 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
SAY TỈNH Rượu! Đâu có dễ say Với em! Mấy đời ai đã tỉnh? * Thành quách, đền đài trở thành phế tích Giang sơn Thù Bạn Chuyển vần. * Ta có là đá, cũng không thể lặng câm Khi qua ngọn lửa tình Ngàn vạn núi non chỉ đủ thắm trầu Cho môi em đỏ. * Đời dễ gì say Nhưng dại gì ta tỉnh Sẽ trơ như đá một mình Lại vô hồn giữa tuế nguyệt phong sương. * 01.10.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
BIẾT TRÁCH AI Người ta hò hét, gọi nhau Mang vác dao rựa, dao phay Đi mổ con chim sẻ. * Người ta nhìn nhau Lặng lẽ Khi thấy con hổ tha bò. * Người ta hát hò Tụng ca nhau ầm ĩ Về những chiến công còn nằm trong ý nghĩ. * Nơi kói lửa Người ta không đi Bão táp phong ba - người không đến. * Quen áo mũ cân đai Thong dong hò hẹn Xe pháo đón đưa, chèo kéo, chào mời. * Biết trách ai? Hay lỗi tại Đất - Trời Quần hồng đó, nhưng bòn nơi khố rách. * 29.09.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
-
VÔ CẢM SẼ LÀ ĐẮC TỘI Nhật - Nguyệt soi đâu? Mà vô tình đến thế Để mấy chục đứa còn cùng nằm dưới chân cầu Chiến tranh đã qua Mà máu đỏ dòng sâu Quê nghèo đói Trải một màu khăn trắng. * Cả Dân tộc bàng hoàng Chết lặng! Chỉ mong sao như thể nghe nhầm Nhưng! Đất dưới chân chuyển động ầm ầm Máu đã đổ Những người thân đã ngã. * Ngập đất, chật trời tiếng kêu la vật vã Quặn thắt dòng sông Trời cũng đổ mưa sầu Nhật - Nguyệt vẫn dửng dưng Người soi ở nơi đâu? Vô tình trước nỗi đau nhân thế. * Đau - thương - tiếc Sao Quốc tang không thể? Xong cầu rồi liệu bia đá có ghi danh? Con nhỏ ốm đau, nghề nghiệp, học hành Người có nhớ, hay bỏ quên? Như chiếc ngai vàng vô cảm. * 28.09.07 ĐOÀN VĂN NGHIÊU
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.