Trầm Tử Hạ
-
Số bài viết
4 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Trầm Tử Hạ
-
-
Gửi Huế
Huế ơi em đẹp lắm
Trong vắt nước Hương giang
Đêm Vĩ Dạ đò trăng
Vân Lâu mờ soi bóng
Tiếng dạ em dịu ngọt
Tóc thề xõa bờ vai
Mặt chữ điền hiền quá
Em tôn nữ trang đài
Huế ơi yêu nhiều thế
Ta làm thơ vu vơ
Xin một chút mộng mơ
Trải vào tim rất khẽ
Huế ơi tặng em nhé
Một chút lạnh mùa đông
Miền Bắc khô hanh thế
Em nhớ Huế nhiều không ?
Một mai em về Huế
Em qua cầu Trường Tiền
Nơi đây mình anh đứng
Nỗi nhớ dài vô biên ...
-
Xin góp vui cùng thể loại này đôi dòng vụng về !
Giao Mùa
(thuận nghịch độc)
A.
Đông đến chưa mùa giao gió lạnh
Lửa đốm hồng hiu quạnh bến sông
Trông xa trắng khói chiều nắng nhạt
Vẳng gọi ai đò muộn qua dòng
B.
Dòng qua muộn đò ai gọi vẳng
Nhạt nắng chiều khói trắng xa trông
Sông bến quạnh hiu hồng đốm lửa
Lạnh gió giao mùa chưa đến đông
Thất Tình
A.
Đêm mưa gió lạnh vai mỏng áo
Nắng hồng xưa mộng ảo xa người
Em yêu ai tóc vai hờ hững
Trắng đêm thâu ru lặng tình tôi
B.
Tôi tình lặng ru thâu đêm trắng
Hững hờ vai tóc ai yêu em
Người xa ảo mộng xưa hồng nắng
Áo mỏng vai lạnh gió mưa đêm
-
Lỡ Duyên
Sổ lồng sáo bỏ sang sông
Cầu tre lắc lẻo gánh gồng chợ trưa
Ví dầu trời bớt nắng mưa
Qua cầu nghiêng nón cho vừa lòng nhau
Vô Thường Khúc
In Trang thơ thành viên
Đăng vào · Report reply
Tặng hồn nghệ sỹ
Tuổi xuân xanh nặng tình nghệ sỹ
Đá sỏi mềm mộng mị bước chân
Buồn vui một lối hồng trần
Cát mù ngoảnh lại đã gần luống sương
Bụi bạc tóc còn vương tình cũ
Quỳnh tàn hương lữ thứ còn xa
Hương xưa đâu thiếu mặn mà
Hát mòn lối cũ cho vừa rêu xanh
Cho khe suối xuôi thành sông biển
Một chén tình cạn hết cùng trăng
Người đi đàn nặng sầu mang
Nằm ru tuổi giữa thênh thang cội nguồn
Xuống mồ địa cho buồn tri kỷ
Gió mang đời nghệ sỹ về âm
Cuốn theo cả một tấm lòng
Bay xa tan giữa mênh mông đất trời
Diễm phúc cả cuộc đời có vậy
Xưa lại về với cội nguồn xưa
Tình đời nghẹn nghẹn bài ca
Nhớ tình nhớ tuổi mà chưa vẹn tình
Như con nước vượt ghềnh ra biền
Cánh vạc về từ bến sông sâu
Vạc bay mỏi cánh còn đâu
Bay qua năm tháng hư hao guộc gầy
Tuổi của đá mấy người biết hỏi
Đời trụi trần buồn với rêu xanh
Mênh mông một cõi dương trần
Mông mênh một lối là lên thiên đường
Biết ai có vấn vương lệ đá
Đâu chỉ là đa tạ cùng ai
Nguồn cơn chung khúc ngắn dài
Cội nguồn ấp ủ hồn đời bao dung
Nắng có chết trên sông cũng gọi
Thủy tinh vàng từ ấy em mang
Tinh khôi một tuổi mơ màng
Em mang tóc rối xõa ngang lưng đồi
Còn câu hát cho người tri kỷ
Nhớ về nhau cũng chỉ vậy thôi
Hay từ một độ chia phôi
Em đi mấy độ hoa rơi sắc vàng
Đã mòn đá địa đàng hoang lạnh
Quên đi mà khúc hát mênh mang
Một lần tình bỏ sang ngang
Cõi về bia đá đau hàng lệ khô
Đi mê mải sông hồ chân mỏi
Về ngồi say tiếc tuổi xuân thì
Lại chồn chân ngựa ra đi
Gần tàn hoa cỏ tìm gì cho ai
Bên chiều vắng tìm dài tiếng thở
Nhau nháu lời muông thú lạc nhau
Hoa khô tìm mãi sắc màu
Vàng phai lá rụng tìm sâu cội nguồn
Mấy câu hát tìm cơn nắng hạ
Độ xuân xanh tìm quá xa xôi
Thương người thu úa trên vai
Một chiều ngồi hát cho say nhân tình
Người qua suối ôm hình đá cuội
Hoa xuân ca phơi phới ngang đèo
Xuân đời biếc lộc vui reo
Ca cho sỏi đá không nghèo con tim
Chiều về phố em tìm gì nữa
Nay đời mình cũng tựa chuyến xe
Em buồn ly rượu nửa khuya
Ra đi dạo ấy mây che ngang đầu
Phố lấp láy đèn màu xa lạ
Về cõi xưa lối đã bạc rêu
Dấu xưa năm tháng buồn thiu
Chân về em bước bụi reo gót hồng
Địa đàng cũ bừng trong nức nở
Đàng xa kia vó ngựa quay về
Có người giữa lối u mê
Một dòng sông chở tràn trề yêu thương
Dòng sông ở vô thường tìm thấy
Sông chảy về chân cội nguồn xưa
Đã qua đi tuổi nắng mưa
Qua thời viên mãn trăng mùa rồi sao
Đời đã biết khi nao nguyệt tận
Đóa sen hồng làm mắt thêm sâu
Hoa ngào ngạt biết bao nhiêu
Vô tình nở giữa buổi chiều mây mưa
Thường em vẫn líu lo ca hát
Em hồn nhiên thơm ngát hương trầm
Đi về giữa tuổi mênh mông
Bỏ quên phiền muộn giữa dòng phù du
Mặc mưa gió nô đùa trên tóc
Con đường em trải ngập nắng mai
Đường nay đơn bóng mất rồi
Có hồn hoa cỏ vừa trôi về ngàn
Một câu hát đứt ngang rơi vỡ
Ngày rộng dài ai nỡ vội đi
Như tràn sông lệ biệt ly
Thế mà lệ vẫn tiếc gì chưa tuôn
Tôi viết tặng tâm hồn nghệ sỹ
Ơi tâm hồn tri kỷ của tôi
Đừng vui vội cảnh bồng lai
Tuyệt xa trần thế muồn đời được không
Vọng về tiếng dương cầm buồn bã
Đồng dao đưa hồn gió lên mây
Dao nào gọt đứt bàn tay
Năm canh có một ngần này vậy thôi
Hai con mắt chợt cay nhè nhẹ
Ngàn tiếng thương se sẽ lên cùng
Đời còn câu hát mênh mông
Cho người đời mãi chạnh lòng chơi vơi
Ta nâng chén chúc mời bè bẹn
Thế gian say quên hết âu lo
Như tình cũng kẻ đói no
Tiếng đàn trầm bổng cho vừa lòng nhau
Thở sâu giữa đêm sâu giấc ngủ
Dài cơn mê vui thú gió trăng
Ru tình hết cõi nhân gian
Tình cho hội ngộ nơi ngàn cỏ hoa
(04.2001 - Tặng linh hồn vừa ra đi)