-
Số bài viết
31 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Content Type
Trang cá nhân
Diễn đàn
Lịch
Blogs
Downloads
Ảnh
Videos
Articles
Mọi thứ được đăng bởi lame
-
NGÀY MƯA đừng đánh thức em bằng cơn mưa buổi sáng khi vòm cây còn lặng mềm trong cơn ngái ngủ chiếc lá vàng đêm qua không kịp đợi thu trôi mịt mù lòng phố đừng đánh thức em bằng cơn gió rách giọng trên tấm sáo đong đưa nỗi cô đơn dù không thể khác hơn con khướu hót khi ngày lừng lững tới nở bung từ nỗi nhớ những bông hoa dại khát khô soi đâu tìm nắng trong ngày mưa? vạt cỏ xanh thì thầm về một bờ vai nghiêng đốm lửa nhen hụt hơi khói nhá nhem tìm chỗ dựa mưa chệnh choạng như người say em không muốn co ro trong ngày mới nâng niu cảm giác cô độc rã rời chìm đắm trong mớ ý nghĩ lùng nhùng giữa ăn năn và tội lỗi nhìn như không nhìn những giọt cà phê sóng sánh rơi tin nhắn đêm qua vừa thức báo một hồi chuông tan ngày lặng trong cơn mưa chập chùng xám
-
tứ tuyệt 1/ delete một ánh mắt người tay cầm tay để nụ cười vỡ tan yêu là cơn gió huy hoàng dẫu môi thơm chạm bẽ bàng nắng mai 2/ nghêu ngao một nỗi nhớ thầm quả tim chưng hửng cầm nhầm bùa yêu chỉ là một ánh mắt chiều người dưng khác họ sao liều nhớ thương?
-
Mặt trời xanh Người mẹ trẻ quặn mình trong cơn đau nửa đêm Giọt mưa khuya thì thầm trên lá Đêm ném vào không gian niềm cô đơn xa lạ Đau tiếng khóc vỡ òa Hình như mùa hè vừa đi qua đây Có tiếng ve thơ ngây một thời mực tím Khi những vì sao lung linh tắt lịm Chiếc gai tình yêu đâm buốt ngực hoa hồng Đêm hoa đăng trôi vào hư không... Những chiếc bóng mưa kết vòng hoa ru lòng người mồ côi đi biển Ký ức xanh rã rời kỷ niệm Mặt tròi xanh vô tội, im lìm Người mẹ trẻ mơ hồ nghe tiếng chim Gọi nắng sân trường ban mai lộng gió Tháng năm mở ra một vòm phượng đỏ Cháy lòng hồn nhiên.
-
Ngày vắng Em có thể tự lừa phỉnh mình bằng cách mỗi ngày gửi một email vào hộp thư minh chứng về một sự tồn tại nhưng em không thể đối diện với nỗi im lặng trước mặt và bảo rằng tình yêu đang còn mỗi sáng khi con chim cất cao giọng trong khu vườn ổi chín gió đập vỡ âm thanh đầu ngày trên chiếc phong linh bậc cửa quen đàn kiến nối đuôi tìm mồi lũ lượt em lặng yên nhặt từng sợi tóc mình quấn vào ngón tay cột nơ cho nỗi buồn thả bay… Em có thể tự lừa phỉnh mình bằng cách mỗi ngày gửi một tin nhắn vu vơ vào buổi sáng đôi khi là nắng có lúc dày mưa cũng có khi khẽ khàng râm mát không hề nghĩ có ngày im lìm nước mắt cạn Ráo hoảnh cơn dông hạn khô bão táp cựa quậy trong im lặng tột cùng hối hả tìm từng hoang tàn rời rã ngày vuốt mặt thản nhiên Rồi tất cả sẽ bình yên ( anh luôn tập cho em bình yên bằng sự im lặng mà quên mất chúng mình vốn là hai thực thể khác nhau) như thói quen thành nếp… ly cà phê thơm gian bếp hẹp nhắc mùi khói thuốc không còn.
-
Chờ trăng Anh có về đợi trăng Khi em treo chiếc đèn ấu thơ bên bậu cửa? Tháng tám gió lùa Ai che cho nến đừng vội tắt? Anh có về đợi trăng Ngậm chiếc bánh ngọt lừ hạnh phúc Chờ đêm thức giấc... Thơm vào môi đau Ta có còn đợi nhau? Trăng quá rằm xô lệch Giọt nến buồn như dấu chấm hết Tràn mau.
-
Tự sự Đi cùng em qua những buồn vui Anh thầm lặng, bao dung mà nhẫn nại Đôi lúc chợt giật mình quay lại Những sợi tóc bạc màu, in dấu tàn phai Đi cùng em qua những chông gai Anh chiu chắt những tháng ngày hạnh phúc Những cay đắng có khi làm em khóc Anh dịu dàng ấm áp một bờ vai Chiếc nhẫn tròn khép kín một vòng tay Tình yêu diệu kỳ như tiếng cười con trẻ Anh giản dị những niềm vui nhỏ bé Từng tháng ngày thầm lặng chuyến đò qua Em hiểu thiên đường chẳng ở đâu xa Những bàn tay lấm lem, những vết chì quen thuộc Cổ tích ngọt ngào bay lên từ mơ ước Để ngày tháng chúng mình mãi mãi thăng hoa.
-
thơ viết từ bệnh viện 1/ Tựa đêm vào chiếc bóng mình Nghe thôi thúc lạnh chút tình vắng im Mất còn ai mãi đi tìm Đêm Mơ nằm mộng Chết chìm Với yêu 2/ Nước chảy nước chảy nước chảy Chảy trôi từng dòng lệ ứa Máu chảy máu chảy máu chảy Vỡ trong em tả tơi này 3/ Bệnh viện không giấc ngủ Con mắt ngó chong đèn Tưởng chừng đêm mắc nghẹn Chút não nề gọi tên 4/ Dường như không có đêm Những cái bóng đi lại Từng nỗi đau vô tư Từng nụ cười lịm tắt Buổi sáng mở mắt Đếm những chíếc giường Có ai? Còn ai? Thiên đường, địa ngục Chúng mình về đâu? 5/ No smoking Vô tận nỗi đau Chập chờn giữa đôi môi khô nẻ Nỗi thèm khát nhớ nhung Một ánh mắt dữ dội cuốn hút Choáng ngộp No smoking. No smoking. 6/ Chiều thắp nắng lên dòng sông Đá cuội phơi giữa gập ghềnh bờ bãi Tôi như con cá ngược dòng bơi mãi Mắc cạn niềm hạnh phúc phù du Những chiếc lá, những hàng cây không mùa thu Tháng mười trôi dài theo cơn mưa mây xám Trên bức tường rêu bám Thảng thốt một tên người. 7/ Người đàn ông ngồi phẩy quạt suốt đêm Sợ con muỗi đói đi rong chạm vai người đàn bà đang thiêm thiếp Giấc ngủ trở mình Em sờ tay vào bóng đêm Gặp giọt nước măt mình Khô cóng. 8/ Tháng mười thả cơn gió qua ô cửa xanh Hơi lạnh lướt thướt mùi cúc dại Người đàn bà ngồi một mình Vốc thuốc trong tay Cốc nước trong tay Hơi ấm một bờ vai Không thấy Ước gì Có thể tan đi tát cả Sau một cái phẩy tay Nỗi nhớ - bờ vai - cốc nước - căn phòng- sự lặng im cô độc. 9/ Tôi trở về cùng nỗi chịu đựng cố hữu Căn nhà rộng thênh Chỉ tiếng gió lùa trong khu vườn đầy lá Tháng mười đi qua theo cơn mưa Ngạc nhiên tìm chút háo hức lần hẹn đầu Chỉ thấy toàn phản bội Những lời anh nói, những lời sông nói, những lời đêm nói Trôi, trôi, trôi Tôi như đám lục bình trong dòng sông đặc lừ không chảy được Mơ tách mình ra làm đôi để an ủi vỗ về lấy mình Tôi như con giun đất nằm trong cánh đồng cháy chờ mưa Nghe lời ca cất lên trong căn nhà rệu rã Nơi người đàn ông ngồi bên chiếc đàn Tỉ tê bài ca gỗ mục.
-
Trong mười hai mét vuông Sài Gòn lúc nào cũng đông Sao ngày cứ lẻ loi cô độc? Những chuyến xe sau giờ tan học Rồi cũng dừng nơi nhiều lúc chẳng đợi mong Sài Gòn cũng có những dòng sông Hấp hối chảy len trong lòng phố Đâu có ai thả thuyền để quá giang nỗi nhớ Về một nụ cười kẻ lạ người dưng Sài Gòn cứ làm lòng ai rưng rưng Ăn cơm hộp sao thèm mùi khói bếp? Mơ ước nhỏ nhoi giữa bốn bề chật hẹp Chút trăng khuya quên qua thềm Sài Gòn có những ngày cuối tuần Tất bật chuyện mưu sinh cơm áo Gối đầu lên tay mình Giọt nước mắt nghiêng chao...
-
Như một lời chia tay ( Kính tặng cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn ) Đóa vô thường còn để lại trần gian Anh làm cánh chim ngậm hạt sương bay mất Tháng tư vỡ òa giọt mưa hiu hắt Bước chân ai về in dấu địa đàng Như một chàng du mục lang thang Tình ca trên vai Anh đi qua những bon chen đèo dốc Con tim trong tôi có bao giờ biết khóc Bên anh tôi nghe tình quá dịu dàng Bao nhiêu mùa thu, mấy độ hoa vàng... Nỗi hạnh ngộ chưa cầm tay vụt mất Những nốt nhạc bay lên bằng con tim thanh thoát Khúc hát nào đưa anh về cõi vĩnh hằng? Giữa cuộc sống bộn bề cỏ sẽ lên xanh Chim vẫn hót gọi ngày qua đêm tới Sao không là tôi với cuộc đời tăm tối? Để những tình khúc ngọt ngào còn ấm tiếng anh ru.
-
Khoảng vắng Con trở về tháng năm Cội mai già lao đao trước cơn nắng hè khắc nghiệt Phượng nhóm lửa nền trời xanh da diết Những nỗi niềm lặng câm Con trở về tháng năm Tuổi thơ lang thang theo dấu chân ruộng đồng khô ráp Có mưa dông và bão táp Dáng mẹ gầy chông chênh Tháng ngày nào con đã lãng quên Như thú hoang lạc loài nguồn cội Khi tuổi trẻ đã qua thời nông nổi Kỷ niệm nhặt bóng chiều trên tóc mẹ buồn tênh Mùa hạ trở về Tìm ngón tay màu phèn lần chuỗi hạt vào đêm Gian nhà cũ thoảng mùi hoa huệ trắng... Con úp mặt vào tháng năm im vắng Nghe cô độc vỗ về dòng nến chảy vô tâm.
-
Nhớ... Tiếng dế kêu tha thiết giũa đêm dài Gợi con nhớ miền quê xa lắc cũ Đêm xa nhà đầu tiên thao thức hoài không ngủ Con bỗng thèm nghe một khúc hát ru Đêm thành phố sáng đèn nhạt ánh trăng thu Hứa làm lồng đèn cho Ti, loay hoay rồi không kịp Trẻ con ở đây, phần lớn chơi lồng đèn hiện đại Chẳng như quê mình, ngọn nến lắt lay Đường phố nơi này lắm bụi, nhiều xe Thèm một khoảng trời quê hiền hòa, yên ả Cn ngõ quanh co mịt mùng, hun hút Len giũa những nhà cao tầng, chạnh nhớ con đê Trái cây Sài Gòn đủ thứ táo, lê... Con tìm mãi quả bần xanh không gặp Ăn chi cái thứ quà quê hả nhỏ? Biết giải thích thế nào, người bạn mới quen Từ giảng đường thênh thang nhớ mái trường cấp một, Có cô giáo thật hiền, dạy con những nét chữ đầu tiên Bè bạn ỏ quê sao hiền lành, mộc mạc Con cảm thấy lạc loài giữa thành phố bon chen Dẫu thế nào, lâu dần cũng phải quen Ráng học cho xong, năm năm rồi cũng hết Tự nhủ với mình sao nghe lòng nghèn nghẹn Thương cái nắng quê nghèo... đôi tay mẹ rám đen...
-
CHO KHÚC ĐỒNG DAO CŨ Những người con gái đi qua cuộc đời anh Chẳng ai chọn phía bão dông như em và mẹ Anh băng qua tuổi hai mươi với quả tim rừng rực lồng ngực trẻ Quên ký ức cánh diều gọi nắng đồng xanh Khúc đồng dao về con chim manh manh Khuất chìm sau lũy tre xào xạc gió Đi ngược gian nan mẹ nhọc nhằn mắt đỏ Anh đam mê khát vọng thị thành Giọt nước mắt đầu tiên rồi cũng khô nhanh Đêm nằm mơ thấy lòng tựa thanh củi ướt Em mót hạt lúa vàng bằng đôi tay đầy vết gai trầy xước Nhen đóm lửa lụi tàn đời anh Trên mái tóc khét vàng chẳng có mùi hương chanh Lam lũ khô giòn màu nắng Như hạt cườm thảo giữa đồng cứ lấp lánh bừng nhựa sống Thắp sáng lời ngọt ngào ơn mẹ, ơn em...
-
hoài niệm cát nắng, gió và cát... những đám gai xù ra đỏ chóe hoa xương rồng đàn cừu mang mùa xuân thả rong dấu chân trần hằn cát bỏng vá giấc mơ phố phường anh hụt hơi như nhánh rong ngày biển cạn buổi về nghe gió hát thoi thóp trong ngực gầy khói ám hơi thở khô rang dáng hình anh chỉ biết yêu mình ( đôi khi còn không trọn vẹn ) lấy gì cho mẹ cho em ngoài những hư hao mòn mỏi? những hành trình viển vông cho đàn cừu non còm cõi núi xa che khuất rồi về thôi! đã chai sạn nên lòng không thể khóc?! những bụi xương rồng vắt kiệt mùa, trổ hoa giữa triền xa khô khốc căng mắt nhìn lấp lóa màu nắng, cát... chìm trôi.
-
Một ngày ở Ninh Chữ Có điều gì tan vỡ Hình như là tình yêu? Có điều gì rực rỡ Như nỗi buồn đìu hiu? Về chạm tay với biển Sóng cồn cào ủi an Có bao điều im lặng Đã nói hờ ly tan? Nỗi đau vờ ngủ yên Lồng ngực đầy căng gió Mặt trời trên biển đỏ Vết thương nằm ngả nghiêng Về ngất ngây với biển Muối mặn vẫn nồng nàn Có điều gì vỡ vụn Tơi tả mà vẹn nguyên?
-
buổi sáng ngày mọc lên phía những đôi mắt trong tìm cho mình một ánh nhìn thân thuộc buổi sáng thừa thãi sự trói buộc từng bước thong dong em đi qua cửa ngôi nhà cao tầng bình hoa vẫn rực vàng góc phòng những chiếc ghế chưa người ngồi đọng đầy tiếng nhạc sự lặng im nhét đầy căn phòng chật nỗi buồn khỏa thân tự hỏi mình đang tìm kiếm điều gì khác hơn? điều kiếm tìm luôn là điều dư thừa như có lần anh nói? thì cớ gì còn mong mỏi? thời gian trôi khi xác lá chưa vàng ừ, hình như không thể khác hơn mỗi sáng em vẫn soi gương chọn từng chút tinh tươm xiêm áo phủ lên chính mình chút đậy che ruỗng mục.
-
ngược gió con đường căng gió em ngược cánh diều quả tim liêu xiêu cháy lòng mắt đỏ diều bay trên cỏ sợi dây lao đao cắm cúi chạy mau nghe tình rớt chậm cơn mưa chưa đậm mùi nắng hăng nồng thời gian khô cong trở tình hong gió có bàn tay nhỏ níu chặt cánh diều có bàn tay nhỏ phơi tình đìu hiu.
-
1/ ngắm đi qua đi lại sài gòn bụi bay mỏi mắt , khói vờn cay cay bàn tay rất gần bàn tay một mình chuốc rượu tỉnh say dật dờ chiều ngồi ngắm mặt sông trơ sóng chai cứng vỗ ơ thờ cũ xưa 2/ say một mình, một cốc, một chai rượu từ tốn cạn, loay hoay... còn mình! đêm nằm tim đập rung rinh nỗi buồn rủng rỉnh xập xình hát ca ừ, thôi kệ! cứ vậy mà... có tiêu tan cũng đời ta, ngại gì (! ) 3/ trông cơn mưa cuối mùa biết về kịp không? cỏ đã mòn theo gót giày anh từng chiều lầm lũi giẫm lên chút màu xanh mòn mỏi chờ reo vui nụ cười nu cười nụ cười là điều duy nhất gió mang đi không cần đánh cắp gì thêm ( bởi anh cũng chẳng còn gì để mất ) tiếng chuông gió vương vãi từng chiều tẻ nhạt nhắc một mùa sắp tàn.
-
Mùa Đi về phía nắng Gió trổ ngàn hoa Đi về phía xa Ngày trôi tĩnh lặng Có nhành hoa trắng Nấp trong ngực gầy Chờ hương thức dậy Trao mùa ban mai Dịu dàng bờ vai Ngọt đằm mùi tóc Bên thềm cỏ mọc Nếm sương xanh đầy Mềm như bàn tay Thẹn thùng con gái Quả tim bối rối Mùa vừa thơm môi.
-
Lục bát quên Dòng sông phía trước cạn rồi Trôi về đâu những lở bồi xót xa? Tình là tình của hôm qua Người là người của thật thà hôm xưa Ngồi buồn tách vỡ giọt mưa Nghe tan tác gió buổi đưa tình về Sông đời một kiếp mỏi mê Người miên man giữa ê hề có, không Về đi! níu ngọn gió đồng Bay theo tiếng sáo Quên lòng thế nhân…
-
Ngày về Em đi tìm ảo ảnh Ngày thắp mặt trời xanh Biển òa vỡ long lanh Em dỗ dành tan tác Điều này và điều khác… Người này và người kia… Chọn lựa và cắt chia Đã viên thành tan, hợp? Sóng trùng khơi lớp lớp Đã tan vào ngày xưa? Em đã là em khác? Hay cuộc tình già nua? Biển của ngày đôi lứa Thơm từng giọt bình minh Thắp đầy lòng khô cạn Chút muộn màng vừa xanh. Ninh Chữ, 17/ 03/ 08.
-
cảm ơn em đã chia sẻ. thật cảm động khi em còn nhớ chị.
-
điệp khúc đêm hạnh phúc như nguời say nên không nhớ mình còn một tình yêu nơi góc tối nơi căn phòng lặng im gió thổi những đêm anh quên về cuộn len cất vào, lại mang ra, lê thê mùa gió chướng đã tàn, sao lòng còn những cơn rét đậm? tình sẽ ra đi như người già thiếu chăn gối ấm? từng con số lạnh lùng và những dự báo lạnh căm này anh khi tiếng mèo hoang gào rách giấc mơ đêm em choàng dậy, quàng cho mình một vòng tay đơn chiếc chiếc gối ôm mềm thơm mùi nắng mai tha thiết cuộn vào em từng khoảnh khắc im lìm không còn cảm giác đau nơi tim như lần đầu anh vắng đợi chờ đã tàn, hay tình đã cạn? em hỏi mình bao lần, mắt ráo hoảnh, khô khan nỗi đau đi hoang như con ngựa bất kham không người cầm cương điều khiển cơn say ngả chúi vào em từng ngày xiểng niểng giọt nước mắt kiêu kỳ rời rã, hoang mang hoang mang, hoang mang và không biết còn có thể đợi chờ gì? khi anh từng ngày quên một đôi mắt nâu nép sau bóng tối ừ, quên dù bao lần anh nói: lần này thôi, nghe em! như con vạc ăn đêm em lặng thinh gặm nhấm nỗi buồn mình ( những nỗi buồn nhỏ nhoi từ lúc nào đã hóa thành vô tận ) với Tom và Jerry, và hàng loạt phim hoạt hình... cho cạn đêm đằng đẵng những đêm anh quên về em tập hoài không quen nổi một trống tênh.
-
Nhớ sông Giấu nỗi buồn ngày xa rời sông Con lại bắt đầu với bao điều quen thuộc Ngày vẫn ấm mặt trời lên phía trước Chỗ mẹ ngồi chiều thấp thoáng hoàng hôn Ngày hai bốn giờ, vẫn không gì khác hơn Con vẫn sống, vẫn yêu và vẫn thở Đôi lúc con nghe trái tim mình bỡ ngỡ Xứ lạ người dưng, nhớ buổi lớn ròng Có những điều không tập cũng quen dần Lau sậy cũ hò hẹn lần thưa thớt Khi con hiểu đắng cay không thể nào chia sớt Mẹ bình yên về với cỏ xanh Phù sa sông ngập ấm bàn chân Chiều lặn ngụp dập dềnh con sóng thở Sông tha thiết giữa muôn trùng bồi, lở Con cá lạc dòng thương bờ bãi mênh mông.
-
Bài thơ không hoa nến Không còn ngọn nến nào, phải không em? Trăng đã mọc phía thềm rêu Nơi bước chân anh quạnh hiu trở về mỗi tối Không cả một nụ hoa cằn cỗi Chờ sương tan ngọt mùa Không còn ngọn nến nào, phải không em? Chỉ lặng im cháy cùng im lặng Thắp cheo leo từng đọt nắng Tan... Tan... Anh mịt mù tìm anh Những cơn say khát cháy đôi chân... Những giấc ngủ không đợi chờ mộng mị Đôi khi thấy mình già nua mà không hiểu vì điều gì Những năm tháng ra đi Em chưa lần về lại... Anh một mình giữa quên nhớ, tàn phai Ngày kia, ngày mai... Anh vẫn đi về hằng đêm Mà quên mất mình còn hiện diện Đêm ký họa nụ cười lặng im trên vệt màu rêu xám Anh dốc cạn đời Thắp đỏ bình minh.
-
LẠC Nắng hắt lên mùa cũ Màu lá vàng trước thu Tháng tư vừa qua ngõ Những hồi còi thâm u Nở trên thềm quá khứ Một chút hương bụi mù Lau giùm tôi nỗi nhớ Những bồi hồi tiếng ru Mẹ nhóm lên mùi khói Nhen lá mục thơm lừng Ấm trà no hương vối Xanh mùa màng thảnh thơi Ký ức gọi tên tôi Giữa phố dài u uất Giọt nắng nào đi lạc Cháy bùng thời tinh khôi.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.