… Cô ta nuốt cái vị đắng và chua lè của một thứ cà phê rẻ tiền .Cái cảm giác kinh tởm chạy trong cổ họng . Rồi tay cô lại tiếp tục gõ từng tiếng trên cái bàn phím cũ mèm .Cô đánh thật nhanh .Cố đánh thật nhanh để chạy thoát cái cảm giác trống rỗng trong đầu .Cô chẳng biết cô đang viết cái quái gì nữa . Phím backspace dường như xuất hiện ngay sau bất cứ chữ nào mà cô vừa đánh . ###### .Dù bao nhiêu lần cô bấm backspace đi nữa thì cũng vô ích . Không thể thoả mãn cái BẤT MÃN trong lòng cô ta. Bất mãn ! Cô đập mạnh lên bàn phím . Cái gạt tàn thuốc bị hất lên rồi đổ ụp xuống . Khói tàn bay khắp nơi . Điếu thuốc đang hút dở bị hất văng lên rồi chúi thẳng xuống trả thù , vùi cái đầu còn chút lửa tàn của nó vào cánh tay xương xẩu của cô ta rồi tắt lụi. Mà kể ra thì điếu thuốc làm vậy cũng vô ích . Cánh tay cô đầy những vết thâm đen tròn trĩnh .Đôi khi sự bất mãn của cô ta lên cực điểm , cô ta lại tự dùng những điếu thuốc đang hút dở chấm những chấm tròn thành những hình thù quái gở trên cánh tay . Nhưng cô ta cũng còn ý thức đựơc cái điếu thuốc kia đã châm vào tay mình . Cô nhặt nó lên , đốt đi đốt lại nó trong ngọn lửa diêm khét ngẹt , và hút nó , hút ngấu nghiến , kết liễu cuộc đời của một điếu thuốc . " Thứ này sẽ giết mình àh ." - trên gương mặt xanh xao một đường cong đầy chế giễu hiện lên qua làn môi mỏng màu đỏ bầm . Hút thuốc nhiều nó thế đấy . Chẳng những môi , da và phổi thâm lại mà hơi thở lúc nào cũng mang cái mùi hôi thối và chết chóc như một người cõi âm. Mẹ cô ta đã luôn cáu gắt mỗi khi cô châm điếu thuốc hút. "Rồi mày sẽ chết dần chết mòn ! Căn bệnh ung thư nhất định sẽ không chừa mày ra !" Cuộc đời này đã ban cho cô con đường cùng .Chết àh ? Càng tốt thôi . Dù sao thì tâm hồn cô đã chết cách đây lâu lắm rồi . Cô chỉ muốn kết thúc cái trạng thái "sống" sinh học này đi .Thế mà cô vẫn sống . Héo hon và úa tàn . Nhưng vẫn sống . "Vô dụng !" - cô ta ném một cái nhìn nguyền rủa vào chút màu vàng còn sót lại của điếu thuốc . Giống như cái cách nhìn của một kẻ thắng trận ngòai ý muốn với xác tên yếu hèn dưới lưỡi kiếm của mình sau khi kết liễu cuộc sống của hắn .Mà cũng không hẳn là của một kẻ thắng trận .Cái nhìn đó có lẽ là một sự ngao ngán tột đỉnh của một kẻ ngông nghênh , tìm đến tử thần để được ban cái chết nhưng lại đem đến cái chết cho cả tử thần (?!). ... "Đúng là vô dụng mà !" ... Cô ta thả toàn bộ cơ thể ra sau như thể cô đang ngồi trên một cái ghế dựa . [Ừh , cô ta cố ý ] . Đầu cô đập xuống nền xi-măng nhám ồ . Đau . Choáng váng . Tất cả quay cuồng trong màn khói thuốc mờ mờ . Ngộp thật .Mùi khói thuốc .Mùi mốc .Mùi ẩm ướt . Mùi của sự nghèo khó , túng quẫn . Mùi của một góc trống vắng . Và mùi máu của một trái tim tan vỡ .Ngột ngạt thật ! Rồi bất chợt cô chạm vào ngực mình . Thảng thốt . Trái tim . Nó vẫn còn nhảy múa trong lòng ngực ! Ngay cả khi tình yêu đã chết rồi ư !!! Cô muốn giết chết trái tim khốn nạn đó và vùi nó vào đống tàn thuốc ! Cô đập vào ngực mình như điên dại . Đập đến khi toàn thân cô run rẩy , mồ hôi toát ra ướt đẫm rồi lạnh cóng lại trên da thịt. Tiếng ho sặc sụa vang lên rồi dần dần tan biến trong căn phòng đầy khói thuốc . ... Mờ đục và chết chóc , làn khói thuốc quấn lấy đời cô.