Một bài viết khá xúc tích trong cuộc thi về một công việc cũng rất bình thường: nghề phục vụ mọi người đọc rùi cho nhận xét nha 18 tuổi, đứng trước ngưỡng 2 cuộc thi quan trọng, tôi phát hiện ra ba có thêm người phụ nữ khác. Bàng hoàng và bất mãn khi thần tượng sụp đổ, gắng nghe lời khuyên của cô và má, tôi đi thi.Qua được kỳ thi tốt nghiệp, má hết lời bảo tôi cứ thi đại học thử xem sao.Cũng sách vở đi thi…đậu hay không với tôi không quan trọng, ba tôi chạy xe ôm, má thì đi làm việc nhà cho người khác, nếu tôi đậu, trong vui có buồn, học phí đại học là một con số đáng mơ ước….Vậy là gác tất cả sang bên, tôi bước vào Trường Đời cùng với ông thầy Cuộc Sống. Ngày ngày, ba má tôi vẫn cứ cãi nhau xem nên tìm việc làm gì cho tôi.Nghe nhỏ bạn nói có người cần trông coi sạp báo, tôi lọ mọ sang nói chuyện, 3hôm sau, tôi và 1 cái bàn nhỏ với vài tờ báo ngồi ngoài lề đường, 5giờ sáng cho tới 5giờ chiều thì về với mức lương thử việc 700.000.Dưới cái nắng gay gắt của Sài Gòn và gió bụi xe cộ,sau 3 tuần, mặt tôi đen sạm,tay chân cháy nắng đen thui.Má tôi gắt gỏng :”Ông coi nó coi, cầm bằng cấp ra mà ngồi lề đường như vậy đó”. Ba tôi cũng khó chịu :”thôi nghỉ đi con, để từ từ ba kiếm việc cho…” Buổi sáng thức dậy với tôi lại là tiếng cãi vã quen thuộc :” Bà có giỏi thì tìm việc cho nó đi”_ “Ông nói hay lắm mà, ông tìm đi”...Tôi xách chiếc xe đạp cà tàng ra khỏi cái khu dân cư lao động….lang thang qua các con phố quận 1, nhà cao tầng đẹp và lộng lẫy với những hàng quán sang trọng,và ông thầy Cuộc Sống đưa tôi đến với bài học kiếm tiền đầu tiên.Đập vào mắt tôi là tấm bảng nhỏ xíu, khổ giấy A4 chữ viết đen :”Tuyển nhân viên phục vụ, không bằng cấp, được đào tạo, liên hệ..” treo trước một cửa hàng đóng cửa im ỉm.Theo địa chỉ ấy, tôi đến nơi phỏng vấn. Và…thầy Cuộc Sống dẫn tôi đến với nghề như thế… Quán được sữa chữa và trang trí lại rồi gắn bảng hiệu “Nhà hàng bánh Pizza”. 12 năm trời đèn sách, chưa có cuốn sách nào dạy tôi bánh Pizza là bánh gì, giống bánh xèo hay bánh bèo…Ngày qua ngày, ông chủ chỉ chúng tôi bánh Pizza là gì, làm thế nào và cách để làm hài lòng khách.Nhưng ông thầy Cuộc Sống thì dạy tôi va chạm vào những khó khăn và phải nhìn đúng người. Có lần trong rổ bánh ngọt có 2, 3 cái bị mốc, tôi hỏi đại người chị làm chung rồi tống tất cả vào thùng rác,không cần chờ lâu, bà chị đi thẳng vào phòng sếp và thưa rằng tôi cố ý. Nhớ mãi cái nhìn bực dọc và những lời gay gắt, tôi biết mình sai, sai vì không hỏi ý chủ, sai vì đây không phải là nhà mình và sai trong cách nhìn người… Những ngày đầu, đứng suốt 8 tiếng , có khi khách đến ăn rất đông, tôi chạy đến rã cặp giò, tối về phải ngâm nước muối, bóp chân cho đỡ.Có khi món ăn ko vừa miệng hay lỡ phục vụ chậm, khách phàn nàn, có người lại làm dữ, có vấn đề gì, phục vụ phải chịu nghe trước tiên. Bù lại những vị khách nước ngoài lịch sự và thân thiện là động lực thúc đẩy tôi trau dồi thêm anh văn cho mình. Tháng lương đầu tiên của tôi là những đồng tiền đầy mồ hôi và nước mắt theo nghĩa đen nhưng những bài học của thầy Cuộc Sống thì không giá nào mua được.