![](http://diendan.thotre.com/uploads/set_resources_4/84c1e40ea0e759e3f1505eb1788ddf3c_pattern.png)
fobio
-
Số bài viết
4 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi fobio
-
-
Thơ ! ......... nói đến làm thơ, có những lúc tui ngồi thẩn ra... ngồi hàng giờ mà chẳng viết lấy được một bàị
Viết một chữ "iêu" ra cũng trùng, đặt một chữ "em" vào cũng lặp. Lặp ý, lặp lời của người khác. Thơ trải dài từ bao nhiêu thế hệ đến nay..... Do đó, [bí]... viết xong một bài thơ có lẽ đã là khó.... mà viết được một bài thơ hay... thì lại càng khó đến chừng nào. Vậy mà khi hai lão I,P với SaiLam giới thiệu những trang thơ NguyetThao cho tui đọc... thì thật khó mà tưởng tượng được, rằng tác giả "giàu" thơ đến mức nào... !!! NguyetThao viết nhiều... và nhiều bài thơ... rất haỵ
Đọc lời giới thiệu trang thơ mà không khỏi bùi ngùi:
http://nddpoems.googlepages.com/th%C6%A1ng...87tth%E1%BA%A3o
"Nguyệt Thảo sinh năm 1979, quê ở An Giang. Thảo mất tại SG ngày 13.3.2008"
NguyetThao là ai ??? Lục lọi trong trí nhớ, thú thật: tui như chưa hề quen tên. NguyetThao còn quá trẻ [trẻ hơn cả tui nữa] Một cây thơ hiếm muộn, ... tài năng, nay nhiều người biết đến những bài thơ thì:
"Thảo cùng Nguyệt tận xa xôi
... hồn thơ khất một lời kinh / niết bàn"
[NT]
Nói đến thơ NguyetThao là nói đến "loạt thể". NguyetThao viết về hàng loạt chủ đề... Ngày-đêm, nắng-mưa, trắng-đen, iêu & hận... Ngôn từ cứ thế mà tuôn ra...
"Mẹ từ hạt F. hạt Q.
Cha đem con X. con Y dúi vào"
... Chẳng phải chỉ vỏn vẹn cái "tinh nghịch" trong ý nghĩ... nhưng là một trong những bài thơ toát lên được tầm hiểu biết của tác giả song song với khả năng làm thơ.
NguyetThao viết thể lục-bát rất nhẹ nhàng, giản dzị... nhưng ý trơ trữ tình trong lời thơ điêu luyện:
"nồng nàn nhớ nụ hôn / ngon
xốn xang nhớ ngón tay luồn
qua lưng"
Cũng trong những thể thơ mộc mạc đó, NguyetThao không ngại vượt qua biên giới ràng buộc "luân lý" mà người đời vốn dzị nghị "lăng loàn"... để phản ảnh mặt tâm lý:
"chia vai / tách áo / uớt người
tấm lưng cao thượng che đời / tôi khô
Mưa / giờ tháng tám bơ vơ người xa
ướt sũng
tôi chờ
chồng tôi"
Thơ NhuyetThao hội tụ nghệ thuật ... Những tượng thanh, tượng hình.... những ẩn dụ, nhân cách hoá....
"Trời sang tháng sáu mưa rơi
con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rồi quên tên
cũng là thương bước chân mềm
loài chim sáo nhỏ đi lên thềm đời
Trời sang tháng sáu ngập ngừng
....
như rưng rức vỡ tuổi hồn nhiên qua
chân sầu trên lối cỏ hoa
nghe thương guốc trắng ngày xa thềm trường"
... những "ngập ngừng", "rưng rức", những "xôn xao" "guốc trắng"... "hương học trò là môi ướt trái me chua"
Quyến rũ... ru lòng người đọc kỉ niệm một thời đã xa.
NguyetThao làm thơ qua nhiều thể loại:
"em vẫn cần có anh
để yêu cho đuợc đủ
dù cuộc tình đã cũ
dù cuộc sống đã thừa"
bình dị ... dzễ thương:
"Ai cầm nụ hồng
Loanh quanh ngoài phố
Tôi trong quán nhỏ
ngồi giữa hoang vu..."
... phản ảnh thói đời:
"Chẳng cởi áo nhau được
sao cởi lòng nhau ra
em dài tia mắt ướt
anh nhọn ý dâm tà"
và cả một thế thái nhân tình:
"Em như quán lỡ chợ đời
Nơi anh cần một chỗ nghỉ
(Như khi thèm một con đĩ )
để buồn vui nhau qua đêm"
Thơ NguyetThao, trong thăng trầm mang nhiều lý lẽ và triết luận:
"Bỏ anh rồi em chẳng tiếc
cuộc tình như cái cuộc chơi
ơn trời cho em cũng đẹp
mai yêu người khác mấy hồi"
nhưng:
"có hơn gì bao người trước
những lần buông lá bài . . .rơi
Bỏ anh rồi em vẫn vậy
vẫn đi . . . đi giữa giòng đời"
Những bài thơ tình, NguyetThao chẳng cần tô vẽ, cứ trắng đen cuộc đời... nhưng có thể nói: có một không hai.
"Tình đôi lúc cũng phải yêu / gian ác
đời nhiều khi nên thử sống / thấp hèn"
Nét "ngang tàng" trong thơ tình NguyetThao quả là "khí phách" làm cho người đọc phải mỉm cười vì thơ NguyetThao rất "NguyetThao" và chỉ có trong thơ NguyetThao:
"Hết đổ thừa em
lại đổ thừa cho Chúa
anh hèn như con chó
của lão ăn mày điên"
Thơ tình NguyetThao mang nhiều vết hằn uẩn khúc:
"Cả một đời ta chỉ đợi nhau
đợi từ thuở nhánh nhú mầm nâu
đợi sang mùa úa thu vàng lá
đợi hết chiều đông rụng trắng màu
Rồi cũng về nhau cũng thấy nhau
lục tung nỗi nhớ gặp nỗi đau
xuyên qua ngõ hận vào ngõ rẽ
bốn ngõ giao nhau một hướng sầu"
....
Chưa hết, thơ NguyetThao có những nét "bướng bỉnh", thêm một chữ để phá luật, nhưng tạo được nét lạ ... lại rất có duyên:
"Mỗi nỗi buồn mang tên một đứa tình nhân"
Với những người khác khi làm thơ, chỉ cần viết: "Mỗi nỗi buồn mang tên một tình nhân" thì đã hay rồi... nhưng NguyetThao không nghĩ vậỵ Không phải là NguyetThao vô tình mà viết thừa... nhưng hơn một lần, NguyetThao đã viết để tạo cho thơ của mình một lối đi riêng. Đọc hết bài "Mỗi Nỗi Buồn Mang Một Tên Riêng", thì sẽ thấy rõ được đâu là nét "rất một", "rất riêng" và "rất thơ" của NguyetThao.
Còn nữa ! Một trong những nghệ thuật ngoài thơ của DTL và I,P ra... rất ít khi tìm thấy... là những "chấm phá" [/-] NguyetThao đã dùng để làm nổi bật ý văn từ... và cũng chính là cách ngắt cung để người đọc hiểu sâu hơn ý thơ.
"khách chẳng đi về / đêm vắng / gió
ai hát đâu xa / lá động lòng
ly cạn ly đầy không ai cụng
chỉ một vui / buồn / tôi chúc tôi"
Xa hơn nữa, tác giả tự ý viết xuống hàng, bỏ mặc câu kệ ... không ngại đưa người đọc vào một góc độ mới... phá tung cái khung sườn, gò bó của thi ca:
"Em khép lại đêm
nỗi buồn goá bụa
góc phòng vuông
trơ trẽn mấy cạnh giường
chỗ ai nằm che tối tăm một nửa
cái bóng dài
goá bụa
cả vào gương"
Đúng! Thơ tình của NguyetThao buồn như lời kinh cầu... nhưng thâm thuý...
"Mỗi nỗi buồn mang một cái tên riêng
em thích nhất tên nỗi buồn Tận Thế!"
Trong cái sâu thẳm tâm tư NguyetThao nói gì ? Đọc hai câu thơ trong bài "mồng hai tết":
"ước chi mới được căn hồn
để tôi chứa đủ nỗi buồn mới tinh"
Có lẽ nếm trãi quá nhiều đớn đau của những nỗi buồn đã đến dù không đợi, không mong. Nếu một lần nữa phải đối điện, thì xin cho đó là ngày tận thế. Bởi ngày tận thế, vạn vật sẽ qua đi. Buồn... nhưng không còn biết đau.
Thơ tình của NguyetThao muôn màu, muôn vẻ. Câu cú, từ ngữ, thể luật vững vàng... và đặc biệt là sức sáng tạo.
"Giòng sông là kia xưa
vẫn trôi về mai nọ
em giữa đời đâu đó
hẹn nhau chờ quanh đây"
Những "kia-xưa", những "mai-nọ"... lời thơ tinh tuý, hiếm có thể tìm thấy ở những cây thơ khác.
Cuộc đời không như ước, như mơ... không là hai đường thẳng song hành... không là đôi uyên ương giữa hoàng hôn tím đồng hành về phiá chân trời... Nhưng cuộc đời là những rối ren, trăn trở, tréo ngược, phong ba chồng chất vào nhau... những cuộc tình không còn là sự kết hợp nhưng là những nghiệt ngã... cả một bể khổ, nhưng NguyetThao chỉ cần 13 từ thì đã có thể nói hết:
"Em xuôi
anh chẳng ngược
vắt ngang nhau
thành cây thập tự
đời"
... tác giả treo tình iêu lên cây thập tự với 1 tiếng "đời" buông thõng, nào nề ! Cách gầy dựng từ ngữ thật là tuyệt vời. Đời!. Bằng 1 thán từ, tác giả dựng thành 1 câu.
NguyetThao viết về bất kỳ và tất cả mỗi một khía cạnh, góc độ nào của cuộc đời. Có những lúc nghe như trầm mình thác loạn nhưng mang đầy tính chất nhắn nhủ:
"và em đuợc sinh ra
để làm....vợ anh đấy
cái điều thiêng nhiệm ấy
anh chẳng nghĩ bao giờ
nên anh rất ơ thờ
những ngày em khó ở ..."
"mình gặp nhau
chỉ nói chuyện . . .giá vàng
nên cưới hỏi
bỗng nhiên thành chuyện nhỏ
Những nụ hôn / mỗi ngày thêm đắt đỏ
chút nồng nàn còn
nửa mặn
nửa chua..."
trời đất rộng hay lỏng mình hoá nhỏ
Những cái nắm tay bây giờ hiếm có
Nhũng hẹn hò / rơi
vãi lại sau lưng
những lần sau
những mai mốt
rất vô chừng"
Qua những bài thơ tình bi luỵ, NguyetThao liên tưởng nhiều về thiên đàng và địa ngục... cũng như hình ảnh cây thánh giá [mâu thuẫn] giữa hai ý nghĩa: tượng trưng cho sự đau khổ, và cứu chuộc. Tuy nhiên, cũng như bất kỳ một tác giả nào... ở những điểm mâu thuẫn, nếu hỏi tại sao tác giả lại viết như vậy hẳn là một câu hỏi không công bằng....
Đặc biệt, riêng bài "Thiên Đàng Hoang Vu".... hẳn người đọc phải sửng sốt [!!!tội lỗitội lỗi!!!] nhưng rồi mỉm cười, thán phục.
"Vì em cứ
CẤT KỸ CHÚA TRỜI TRONG ÁO NGỰC
CỬA THIÊN ĐÀNG CHỐT CHẶT GIỮA HAI CHÂN !!!!!"
Thiết nghĩ khi viết chấm hết bài này, chính NguyetThao cũng đã tìm được cho mình 1 cái cười rất "ý nhị" bởi cách viết 2 câu kết bằng chữ in và "tiện" tay đánh luôn 1 hàng dấu than [!!!!!]. Thực ra, NguyetThao như vẽ lên một bức hoạ khoả thân... tốt hay xấu, trong sáng hay tội lỗi chính là cảm nhận của người đọc. Nếu đem "hoán giải" ý thơ thì sẽ là mối tương quan của "tình trời với đất"!
Cái biệt tài làm thơ của NguyetThao là đó. Cái mở đề lung khởi, mênh mông... nhưng sẽ không bao giờ lạc ý... Có thể lấy 1 câu đầu rồi ghép với bất kỳ 1 câu nào trong bài cũng tạo được một cấu trúc chặt chẽ:
"Tôi phải đi đâỵ ngày đã cạn
đêm đã cùng, năm tháng đã thôi",
"Tôi phải đi đâỵ ngày đã cạn
vui đã đủ, giận hờn đã chán",
"Tôi phải đi đâỵ ngày đã cạn
vay trăm năm góp trả một đời",
"Tôi phải đi đâỵ ngày đã cạn
trả một đời tôi còn vẫn nợ",
"Tôi phải đi đâỵ ngày đã cạn
vẫn nợ người tôi nợ cả tôi"
.... v..v... và ...v...v... ý thơ nối tiếp như chẳng bao giờ ngừng. Chưa hết ! Trong giây phút như một giờ lâm chung:
"một nẻo về bốn ngõ quanh co"
Hình ảnh cuả một quan tài buồn, dù rất vội vã:
"chẳng kịp rồi !!!!!!
tôi phải đi đâỵ
chẳng kịp rồi tôi phải đi đây!"
NguyetThao vẫn giữ được chức năng để phong văn như càng vượt bậc. Từng câu, từng lời thơ vẫn tạo được những hình, những ảnh, phối hợp không gian và thời gian...
"tàu nguợc - tàu xuôi đều đã lỡ
hồn chạnh buồn như cái chợ trưa"
Cuộc đời buồn như cái chợ trưa là buồn ra làm sao, buồn như thế nào... ??? ... chỉ một mình... cộng-trừ-nhân-chia những con số kiếp này không hơn không kém. Trong vô vọng... tác giả xử dụng đến nghệ thuật so sánh để miêu tả, một hình ảnh.... cuộc đời có-còn-nhưng-không.... vắng ngắt ... !
Dù ngày tận thế có bao giờ đến hay không... thơ NguyetThao siêu thoát như định mệnh đã được dự đoán.
Thơ NguyetThao vượt trên mọi dư luận, đạo lý và luân lý của con người mà biết bao nhiêu thi sĩ chưa thoát ra được. Đó chính là then chốt NguyetThao đạt đến đỉnh cao nhất của vị trí đứng riêng. Lột trần thực chất cuộc đời, được NguyetThao gọi là: "Lời Trần Tình"!
- Bài Trần Tình Thứ Nhất - ... tiếc nuối cái hồn nhiên bằng những vá khâu, chằng chịu...
"bỏ sau lưng một đời con gái [đã]
năm bảy lần . . . khâu vá lại ngây thơ"
....
"tôi đã đổi cả đời con gái trẻ
nên bây giờ đâu phải Thảo ngày xưa"
......
"với hồn nhiên đã một thời quá độ
tôi ngày xưa / khác hẳn Thảo bây giờ"!
"Bởi duyên số phải nằm trong kế sách
nên thương vờ (!) thương thật (?) cũng là thương !?"
- Bài Trần Tình Thứ Hai - những dối gian, lọc lừa của cuộc đời...
"Đã cách ngăn / thì xa - gần cũng vậy
mưa chẳng cùng rơi / hạt chậm hạt mau
nhưng bao giờ cũng rớt hạt kề nhau
tình chẳng thế đành lòng em phải thế"
Để vẫn nặng vai / cây thập giá
vẫn chua lè ly dấm hồi sinh
và vẫn thật thà như những dấu đinh
em đóng xuống một cuộc tình rã nát"
- Bài Trần Tình Thứ Ba - ...
"Có nỗi buồn mang tên cả Chúa Trời
cây Thánh giá giữa hai đồi cứu chuộc
mười ngón tay / đếm đủ
mười điều răn cựu ước
để môi thừa
lời đọc phúc âm / ai"
- Bài Trần Tình Thứ Bốn - sao phẩm chất của con người chỉ là vật "hiến tế" không hơn không kém...
"Ai viết bài thơ về con đĩ
đêm động phòng không vết hoen son !
nửa chén giao bôi còn mộng mị
nợ chồng một giọt máu con con"
- Bài Trần Tình Thứ Năm - lầy lội chi trên môi mắt, trên thân xác nhau bằng dục thú...
"Vì ta đã / chán nhau từ trong ấy
chán ra ngoài / tràn qua mắt qua tay
nên những bữa cơm chiều nào cũng vậy
trả cho no / no ơn tháng tình ngày
Vì ta đã chán nhau / từ chỗ ấy . . .
chán xuống chân / chán qua ngực lên đầu
nên những cơn say đêm nào cũng vậy
ta ngật ngừ cấu xé trả thù nhau"
Giằng co giữa những những thăng trầm, sân si của cuộc đời rồi cũng đến hồi cùng tận...,,, tha thứ để tâm hồn được thanh thản:
"Thôi tóm lại
đơn giản hóa chuyện mình anh nhé
... Hóa giun trùng
cho lòng hóa khoan dung"
Thơ NguyetThao là những gì tinh hoa, dù oán trách, uất hận... những chiêm, những nghiệm... những khẩn cầu, và cả bất cần....
Thơ NguyetThao là thế !
"thôi đừng khóc và đừng kinh kệ
đừng khăn, xô -- đừng cúng quả gì
tiễn nhau thì chút tình lộ phí
một đốt nhang và ruợu nửa lỵ"
NguyetThao giàu thơ... những bài tui đọc được... và cả những bài tui chưa tìm thấy.... Thiết nghĩ, cũng như tui, mỗi một người khi đọc thơ NguyetThao, sẽ tìm được cho mình một bài thơ hay... Cũng như những bài đã được và sẽ được phổ nhạc... một cách nào đó, sẽ in sâu vào lòng người... bất hủ!
NguyetThao! Nếu như một "Lời Trần Tình" lúc còn sống:
"mai thân xác hóa về tro muội
xin đuợc nằm dưới cội lưu ly"*
.... xin nhận nơi tui "lời tình trần" là sự kính cẩn của một người iêu thơ !!!
Chi'Phèo
10-01-2008
-
một người bạn thân của tôi, mới viết một bài về Nguyệt Thảo, xin được đăng lại ở đây
http://community.vietfun.com/newreply.php?...y&p=6347212
Đọc xong 1 bài thơ , cảm nhận đầu tiên của tui là lắng nghe cảm xúc của mình trước khi phân tích từng câu , từng chữ của bài thơ .Đọc thơ NT cảm xúc đầu tiên của tui là sự cay đắng tình đời , mỗi bài thơ là một nhát dao đâm sâu vào nỗi đau tột cùng nằm sâu trong tâm khảm . Nhưng tui cũng cảm nhận ra rằng thơ NT chất chứa sự cùng đường của tình yêu và cuộc sống , mỗi ý thơ như dắt người ta đi vào 1 con đường hầm không lối thoát (chỉ có 1 , 2 bài có chút lạc quan mà thôi) . Tôi nhận thấy trong thơ NT dùng rất nhiêucầu có ý tuyệt vọng , tận cùng của cuộc sống , như câu :
em thích nhất
tên Nỗi Buồn Tận Thế
Điểm nữa là tui thấy rất nhiều bài mang Chúa Phật và cây thánh giá vào thơ , tui nghĩ NT cũng như Nguyễn tất Nhiên , có người yêu khác đạo ... nhưng thơ NT cay đắng hơn nhiều .
Vì ta đã / chán nhau từ trong ấy
chán ra ngoài / tràn qua mắt qua tay
nên những bữa cơm chiều nào cũng vậy
trả cho no / no ơn tháng tình ngày
.................
Vì ta đã chán nhau / từ chỗ ấy . . .
chán xuống chân / chán qua ngực lên đầu
nên những cơn say đêm nào cũng vậy
ta ngật ngừ cấu xé trả thù nhau
Thơ trăn trối : mỗi linh hồn một tội
mỗi cuộc tình một luyện ngục đời sau
Tui thích thơ NT vì nó có những nổi đau rất thật , nó chạm vào những vết thương lòng của tui 1 cách mạnh mẽ , đời ai chưa 1 lần đứng trước vực thẳm tuyệt vọng .
Rồi hình như chúa cũng dạy
mỗi người có cây thánh giá riêng
một nửa đời còng lưng vác
để chờ ngày
treo dọng ngược mình lên !
.............
Những lời tôi đánh rơi
những lời tôi làm mất
có chín phần chân thật
có một phần dối gian
....
Chín lời tôi nói chơi
một lời tôi nói thật
là lời tha thiết nhất :
tình yêu sẽ đổi màu
......
Em như quán lỡ chợ đời
Nơi anh cần một chỗ nghỉ
(Như khi thèm một con đĩ )
để buồn vui nhau qua đêm
Quá thật phải không ?????????????
Bên cạnh đó thường bắt gặp nhiều câu mang ý nghĩa rất sâu , rất bén nhưng lại được diễn đạt bằng lời lẽ rất bình thường :
để kiếp sau gặp nữa
vẫn chừng ấy buồn thôi
Còn bài này thì rất sâu , càng đọc càng thấy thấm :
NÓI VỚI NGƯỜI
Chẳng dựng đời nhau được
thì dựng người nhau lên
bằng dựng tình nhau trước
trái tim mình ưu tiên
Chẳng cởi áo nhau được
sao cởi lòng nhau ra
em dài tia mắt mắt ướt
anh nhọn ý dâm tà
Cả đời mình quanh quẩn
Như giọt máu quẩn quanh
Như bàn tay lẩn thẩn
Lúc em ngồi bên anh
Thử dựng hồn nhau ngược
để nuôi tình nhau xuôi
em trôi / chìm con nước
anh bay / lửng khoang trời
Một u tình bụi bặm
đóng váng sầu kinh niên
hai hoang hồn không tắm
khối dơ giờ ung viêm
Lật quay người nhau lại
để căm thù nhau thêm
còn căm thù nhau mãi
mở toang lòng nhau xem
mở toang lòng nhau thuộc
phải dựng người nhau lên
dựng nên tình nhau được
sẽ ru đời nhau yên
nguyetthao0807
Nhưng với thơ NT ấn tượng nhứt trong tôi là những ý tưởng mới lạ và cách dùng từ táo bạo :
Hết đổ thừa em
lại đổ thừa cho Chúa
anh hèn như con chó
của lão ăn mày điên
........
Ôi ! một gã khờ
sống đời quan thái giám
con ruột bà lãnh cảm
con ghẻ bác liệt dương
ơi ! tầm thường
và hèn hơn thế nữa . .
Chửi rất sáng tạo , rất ấn tượng
:lol:
Cây thập giá không còn trên vai Chúa
Chúa lúc này trên vai quỷ công kênh
tình những ngày cuối tháng điêu linh
mình dặn dò phải yêu nhau dè sẻn
...........
mong tết qua như xong ngày kinh nguyệt
để cuối năm tôi vui bữa giỗ tình người
ai mang cả mùa xuân đi biền biệt
mười hai tháng tròn mừng nỗi hận thôi nôi
.............
Em vẫn chờ đợi anh
như chờ ngày tận thế
em vẫn tin vào Chúa
như tin đứa sở khanh
.............
Vì em cứ
CẤT KỸ CHÚA TRỜI TRONG ÁO NGỰC
CỬA THIÊN ĐÀNG CHỐT CHẶT GIỮA HAI CHÂN !!
Những câu này rất độc , và rất máu lửa , yếu yếu sẽ không dám viết ra , những kẻ làm nô lệ cho những cái hay nhưng đã cũ sẽ không bao giờ dám nghĩ tới . Và ngay cả tui , cho dù có nghĩ tới cũng không dám viết ra .
Đọc bài thơ cuối cùng tuy mấy câu đầu tỏ vẽ đã sẳn sàng ra đi :
Tôi phải đi đây. ngày đã cạn
đêm đã cùng, năm tháng đã thôi
vui đã đủ, giận hờn đã chán
còn nghĩa gì mảnh xác thân hôi !
Nhưng mấy câu cuối , thì lại mâu thuẩn với câu đầu , có lẽ tâm trạng của NT rất rối bời , vẫn còn tiếc nuối cuộc đời này rất nhiều . Cái câu : chẳng kịp rồi ! tôi phải đi đây , lập lại tới 3 lần .....
nên dành dụm mỗi ngày mỗi tối
nên chắt chiu từng phút từng giây
mà thời gian thì qua rất vội
chẳng kịp rồi ! tôi phải đi đây !!!!!!
Chẳng kịp rồi !
tôi phải đi đây
chẳng kịp rồi tôi phải đi đây !!!
....................
Xin nghiêng mình bái phục , cho dù lời này đến muộn , nhưng tin rằng hương hồn NT sẽ cảm nhận được .
-
bao lâu nay... cứ ngỡ thế gian này không có những thi sĩ kế thừa và tiếp tục chiều hướng của Du Tử Lê
tìm được người
lại còn rất trẻ, lại là con gái, lại rất có cá tính / chín chắn trong suy nghĩ, câu/lời thơ - rất riêng/biệt, rất Nguyệt/Thảo
thì lại quá muộn
không gặp được ngừơi
phải chi người còn sống thì có lẽ tôi sẽ coi người như một tri kỷ
http://community.vietfun.com/showthread.php?t=575420
________________ tình yêu: những mũi đinh-dằn-vặt_____________________
mai sau, tôi sẽ là đom đóm
lập loè, thấp thoáng bãi tha ma
vì em, tên đã trên bia đá
giun dế từng khuya tập đánh vần
mai sau, em sẽ là sao sáng
đêm ngữa mặt trông, lệ là sương
chùa hoang, Di Lặc không cười nữa
cúi mặt, ôm bụng trong chiếu rơm
mai sau, thơ vỡ, vụn như cát
ai vẽ trái tim, sóng xoá đi
ước mơ dạt mãi về tâm-khảm
không lâu đài, chỉ những nhánh rêu
mai sau, gió chất đầy tóc rối
sợi thun buột chặc bó-lỗi-lầm
chân ai, mười ngón chân đã rễ
mà mắt vẫn vời vợi phương xa
mai sau, mưa gục đầu dưới phố
nỗi nhớ vàng theo ánh đèn đường
lảo đảo từng bóng xe qua, lại
giữa mộng / thật, em sẽ ở đâu ?
mai sau, kẻ si tình nhắm mắt
lưỡi dao cùn: xuyên ngực, chỗ tim
trên môi, phảng phất nụ-hoan-lạc
mời đám ruồi xanh làm: sãi, sư
mai sau, em có nhiều nhắn, gửi
cũng đã muộn rồi, em biết không
hồn tôi: đã lấm đầy đất, cát
và thịt, xương: lúc nhúc bọ, giòi
mai sau, tôi bước lên thánh giá
vạn thiên thần theo, cánh gãy đôi
tình yêu: những mũi đinh-dằn-vặt
đóng mãi vào tôi, đóng thản nhiên....
___________
tháng tám | 2008
Fobio
THÔI ! TÓM LẠI . . .
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Em mệt
Em mệt như hàng cây
Rụng chiếc lá cuối cùng
Trả lại đời tất cả
Chỉ giử lại mùa thu
Em mang hơi thở cuối
phơi trên nóc nhà thờ
Chuông chiều vừa mới đổ
Em mệt từng tiếng ngân
Rã rời thân gổ mục
Máu ăn mòn lời kinh
Gục đầu trên thánh giá
Chúa buồn như cây đinh
Có một chút điêu linh
nằm ngoan trong thanh thản
Có một chút khốn nạn
ngủ trên đỉnh từ bi
Có một chút sân si
trong mắt em thánh thiện
Có một chút oan nghiệt
sau khoé môi ngọt ngào
Có một chút kiêu căng
dấu trong lời thành thật
Có một chút mỏi mệt
trên đường em đi xa
Nhưng có cả bao la
lòng người đang thương tiếc
Dù chưa hề quen biết
cũng bùi ngùi tiển đưa
Khóc Nguyệt Thảo bé nhỏ
Vừa ra đi hôm qua
Sailam 9-08
Tặng Nguyệt Thảo , chưa quen , nhưng đã chết .