PHẬN NGHÈO Phận nghèo đâu dám đòi sang Trèo cao té nặng thêm mang bệnh tình Phận nghèo nam miệt nữ khinh Bạn bè không có người tình dám đâu Phận nghèo vui ít nhiều sầu Gặp người chỉ nói đôi câu qua đường Phận nghèo đâu có người thương Yêu ai cũng sợ vẫn vương bạc tiền Phận nghèo một nỗi buồn riêng Riêng tư trắc ẩn ưu phiền khổ đau Ra đường nhìn trước ngó sau Áo quần rách rưới biết bao kẻ cười Than thân trách phận ở đời Kẻ đâu giàu có còn người khổ ghê Tôi nghèo lắm nỗi ê chề Nghèo tiền nghèo bạc vụng về nói năng Phận nghèo thì biết làm răng (1) Xấu người, học dốt, đen như than hầm Phận nghèo ruột tím gan bầm Có biết cũng chịu chứ làm sao đây Hết đêm rồi lại đến ngày Lòng thì nặng trĩu ai hay thấu cùng Phận nghèo suy nghĩ mông lung Suy lui tính tới não nùng ai ơi Phận nghèo mà sống ở đời Thật là nan giải đôi lời tỏ phân. ----------- Minh Đức