-
Số bài viết
12 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi zEN
-
-
Thơ anh da diết trong cái nhìn lãng đãng. Tựa khói bay nhưng đặc quánh một khoảng trời mây. Tôi tìm thấy được sự đồng cảm chân thực và gần gũi. Mong anh luôn vui và bình an.
-
Đôi khi
Em viết tên mình
lên gió
Thoảng hương phố về
anh bước ngập ngùng say
Nắng liệng vườn chao nghiêng lá cỏ
Em khẽ cười
ửng hồng khóm mây bay...
...
Có biết không
khi em áp má bàn tay
Ấm nồng nàn
mà nhẹ nhàng như bông khói
Anh thấy cả bầu trời dường như trôi rất vội
Đôi khi vũ trụ
lấp lánh chỉ trong một giọt sương rơi
Khoảnh khắc...
....
-
Cám ơn bạn nhiều!! Mong bạn luôn vui và tìm thấy bình an trong cuộc sống! Rất vui được làm quen với bạn!
-
Chiều...
Minh Nhật
Nghe này
Gió ngoài kia đương thổi
Mát rượi cả lòng mình yêu vội vã
Lá cỏ gầy lay lắt
Lưng chừng trời một thoáng trái tim rơi....
...
Thì nghe
Phố cất giọng buồn trầm khi đèn đường đêm quên thắp sáng
Radio quên bật và con mèo cũng chẳng dám lang thang...
Tiếng đàn ngưng bỏ dở những thanh âm réo rắt
Cô gái ngồi tựa cửa nhớ mắt người yêu...
....
Ô này cậu có nghe
Những tiếng cười phát ra từ ngôi nhà ấy trong một buổi chiều
Bố đi làm về lũ trẻ đòi quà quấn quanh ríu rít
Mẹ ngồi sắp đũa bên bàn ăn mà miệng thì tủm tỉm
Nắng tan rồi - ngoài kia, ở trong đây thắp ngọn lửa lòng
Đèn trong tim không ngừng cháy sáng....
....
Cậu ngồi đó đi
Chiều buông rơi lơ lửng
Đêm sắp bước vào cùng ánh trăng vàng.
-
Quên mất
Minh Nhật
Quên mất
Ngày hôm nay góc phố buồn chẳng có ai chơi
Lãng đãng lá rụng không người buồn nhặt
Quên mất
Một gã thất thểu mà lòng nhẹ tênh
Lênh đênh
Như lục bình trôi
Cỏ bay lạc gữa đồi thênh thang...
....
Mênh mang thật
Quên mất
Ly cà phê chưa bỏ đường đắng nghét
Viên đá lạnh không thèm nhớ đến tan ra thành nước
Nhạt thếch
Bản nhạc không ngân những khúc hát ru ai bồng bềnh...
Lại thấy lòng nhẹ tênh.
...
Quên mất....
-
Quên mất
Minh Nhật
Quên mất
Ngày hôm nay góc phố buồn chẳng có ai chơi
Lãng đãng lá rụng không người buồn nhặt
Quên mất
Một gã thất thểu mà lòng nhẹ tênh
Lênh đênh
Như lục bình trôi
Cỏ bay lạc gữa đồi thênh thang...
....
Mênh mang thật
Quên mất
Ly cà phê chưa bỏ đường đắng nghét
Viên đá lạnh không thèm nhớ đến tan ra thành nước
Nhạt thếch
Bản nhạc không ngân những khúc hát ru ai bồng bềnh...
Lại thấy lòng nhẹ tênh.
...
Quên mất....
-
cà phê sáng...
Minh Nhật
Quán cà phê sáng không ồn ã
Hắn chọn chỗ ngồi nhìn ra phố khuất sau một hàng cây
Giữ lại gì-chỉ bằng hai bàn tay
Khi tất cả là khỏang thời gian dài đằng đẵng...?
...
Bản tango quay cuồng phiêu lãng
Cà phê rơi tan đi những buông lơi
Chơi vơi đong đầy chơi vơi
Để ngày rất xanh ru hời theo năm tháng...
....
Lại gặp bảng lảng giữa những chuyện vui
Buồn không tên chạm khuấy vào tan lõang
Cười trong veo nhưng sao vẫn nhạt lòng thế
Phải chăng cười cũng là một cách buồn rất ngô nghê...?
...
Phố vãn, ta về.
-
chiều thứ bảy
Minh Nhật
chiều em ra phố
một thoáng ngõ nằm nghiêng
trải dài theo con nắng
lang thang đến bao miền..
...
chiều em không ra phố
nỗi buồn quên đặt tên
nắng không buồn leo cửa sổ
cỏ chẳng mướt xanh êm...
...
sẽ cố đừng nhớ thêm
cái màu thời quá khứ
có con mắt xoe tròn
gói dại khờ trong thư...
...
chiều ơi-mày hư lắm
đã chịu sáng lên chưa...?
-
Bảng lảng....
miNH nHậT
Có những lạ lùng dật dờ trôi trong khoảng khắc
Tưởng rất nhanh nhưng dài đến vô cùng
Phá giấc ngủ vốn chập chờn mông mung lắm
Ôi thiên đường ngập lặn gữa mê cung...
....
Bảng lảng ngày bảng lảng đêm
Bảng lảng chông chênh bảng lảng khóc
Cất nụ cười vào trong những tháng ngày ô trọc
Gói nước mắt gửi tặng đến thương yêu...
...
Khói có buồn khi tan giữa phiêu diêu
Mây vấp ngã trong ráng chiều hiu hắt
Anh quay đi trong cái nhìn giáp mặt
Nóng hổi bờ mi...
...
Giăng mắc chi cho lòng thêm khó cởi...?
-
Mong dừng chân đứng lại
mInH nHậT
Mùa đang rơi khắp ngõ
Con mèo ngủ co chân
Em ngập ngừng ra phố
Quấn hờ chiếc khăn len...
...
Ngày bẳng lặng mon men
Em đùa câu nói cũ
Vô tình hay hữu ý
Anh bỗng hoá người ngu...
...
Tiếc làm gì khoảng thu
Khi lá buồn rơi mãi
Nghe tháng ngày sống lại
Đông lùa qua chiếc chăn...
...
Chẳng thể nào hết lạnh
Khi thiếu một vòng tay
Em lạ lùng như say
Hơi rượu chưa từng uống...
...
Thôi thì cho dẫu muộn
Vẫn xin được đặt tên
Một cái nhìn rất lạ
Rồi biết chẳng thể quên...
...
Ừm, giữa tháng ngày lênh đênh
Mong dừng chân đứng lại...!
-
MÊnh mÔNg...
Minh Nhật
Đã bao lần ngồi yên nhìn lá vàng rơi rụng
Thu chớm sang khi hè còn chưa dám đến
Nghe nhẹ nhõm vang vọng lên tiếng cười thơm tan mỏi mệt
Em bước vào - yêu thương quảy cả gánh trên vai êm...
...
Lặng lẽ nhìn-lặng lẽ cười - niềm vui vẫn chưa kịp đặt thành tên
Em điềm nhiên - như chẳng hề luyến tiếc
Một mảnh tình rụng rớt đi qua một thời mải miết
Anh bần thần - ngập ngừng đợi mùa lên.
...
Đá cuội vừa động đậy sau những ngày tháng nằm im
Mưa tắm mát cả một vùng khô khốc nắng
Anh tỉnh lại và tìm thấy dáng em
Dạm bước qua - màu hoa dã quỳ vàng-lấp lánh nụ cười đêm...
Trang thơ LƯƠNG ĐÌNH KHOA
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Một đêm...
Lối nhỏ có bóng người cũng nhỏ
Loáng đèn đường hắt lên từ vũng nước buổi mưa trưa
Loạt xoạtcặm cụi giữa cái lạnh đêm chuyển mùa
Gió hai làn tóc xập xòa mồ hôi bay
Vương vào mắt
cay...
...
Đôi tay thô chai sần không đủ ấm
Găng sứt chỉ bạc ướp đẫm sương
Chị đưa lá về một góc bên đường...
...
Tôi kéo rèm cửa
Hoa trên bàn tỏa hương thơm...