Jump to content

nguyenbs

Thành viên
  • Số bài viết

    16
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Mọi thứ được đăng bởi nguyenbs

  1. Những câu chuyện không mở đầu, không lời kết Anh ngại nói về mình quá đỗi Ngại nhưng vì em hỏi Cơn gió vu vơ tạt ngang nỗi nhớ Cửa sổ phòng đêm lạnh mở Thành phố lạ, bình yên lên rất lạ Ký ức không tên triền miên. Chẳng biết câu chuyện này đã viết từ đâu cho anh kể từ đâu. Chẳng biết đôi chân mỏi đường dài đã ngồi lại nơi nào đếm bao nhiêu sỏi đá. Đếm những người đi qua đời nhau Rồi hóa thành xa lạ... Hay là từ chiếc khuy áo bạc màu Anh cài then lên miệng cây đàn Để theo anh suốt đời làm bạn Suốt đời Cầm tù trong câu hát. Tình ơi... Hay là từ con số hai mươi Anh chép trong nhật ký một người Một người có tên, cố nhiên, nhưng em đừng nên biết. Con số ấy đã chết. Hay là từ một ngã tư đêm hai lăm Rẽ đời anh vào một ngõ tối tăm Đầy gió lạnh. Nhưng anh hiểu, những lối đi vòng quanh Đều tìm về ngả rẽ. Hay là thôi, cho anh kể Từ một đêm về cuối mùa đông Đoạn đường không Mưa phùn gieo hạt. Cơn say cũ ướt mèm Một người sang hai bảy Liêu xiêu vấp gió trời Từng giọt từng giọt xô nhau rơi mặn chát. Hay là... Nhưng câu chuyện ấy biết nơi nào đoạn kết Khi lời mở đầu anh chẳng biết từ đâu Vụn vỡ những mảnh ghép li ti Như những vì sao vụn vỡ trên đầu Đêm nay sáng mãi. Thành phố lạ chìm vào đêm sâu...
  2. Cây ghita cô đơn Dành tặng cây ghita thương yêu Cây ghita cô đơn Đừng lên buồn thành lệ Cây ghita cô đơn Ru ta lời tình khẽ Phím mỏi chiều tay trơn. Tóc em dài từng sợi Nối bình yên suốt đời Từng ngón tay từng ngón Ta vuốt hoài không thôi. Em kể một ngày vui Hồn ta vừa trẻ lại Rồi kể thêm tê tái Tim ta nghe vỡ òa. Lối mặt trời đi qua Ta trồng loài năm tháng Cỏ thời gian nở hoa Cháy một màu im lặng. Cây ghita cô đơn Có gì như tiếng nấc, Hay giọng em dỗi hờn Cho ta lòng trĩu nặng. Dẫu biết rằng phôi pha Mãi mãi là sự thật Em sẽ còn chờ ta Sau những gì đã mất? Cây ghita cô đơn Cuộc tình này lận đận Đừng hát khúc ca mòn Tình yêu hay số phận Tình yêu kết mộng tròn, Số phận ngàn xô đẩy. Cây ghita cô đơn Sắp đi qua hai bảy Tay mẹ bắt đầu run Hồn ta xanh xao mấy Còn sắc nào phai hơn? Cây ghita cô đơn Suốt đời em còn hát Suốt đời em còn đợi Ta suốt đời tay trơn.
  3. Lời ru cho đôi mắt Trong đôi mắt em cả một trời lừa dối Một chút ngây thơ Bao nhiêu là vô tội. Ta vật vờ đi dọc cơn mơ Rồi thả hồn mình lạc lối. Trong đôi mắt em từng giọt dài lệ nhỏ Ta tưởng có nỗi đau Nên ghì vai ôm về dành dỗ. Ôi, vắng những nỗi đau thì đời cũng có sao. Lệ thường có đáng là bao. Trong đôi mắt em Có một ta ngân nga câu hát cũ Đàn chiều đã trùng dây Thanh âm trầm ru em cơn ngủ -À ơi Trăng bạc, đêm tròn, ngủ ngon đôi mắt nhé. Sớm mai đây lại xây đời dâu bể Tình này gửi lại em thôi Buồn này tôi nhận về tôi.
  4. Có điều gì không em? Có điều gì là mãi mãi, em xinh tươi hay những ước vọng xưa? Có điều gì là vĩnh viễn, những phút đã qua hay năm tháng vẫn chờ? Hay con đường mưa đi mòn chân không hết? Tôi đang nghe mùa hạ chết vào thơ. Mùa hạ chết vào thơ... Có điều gì là vô nghĩa, những cuộc tình xanh xao mộng mơ Mắt em thẳm sâu, một cái nhìn lâu để thấy mình đôi mươi già cỗi. Có điều gì là không qua nông nổi? Em có nghe một trời không thôi đầy gió? Một trời không thôi đầy gió... Một hồn không thôi đầy gió... Một đời không thôi lầm lỡ.
  5. Không tha thứ Tặng T. và H. Anh tìm thấy chính mình rồi đánh mất Giống như tóc thề, em nuôi rồi lại cắt. Lầm lỗi thay tên bằng lãng quên (Nhưng sám hối đâu chỉ cần cúi mặt...) Số phận chỉ là con số không hình hài Sao anh cõng suốt đời đến nhàu nát hai vai. Vẫn biết, đôi khi tha thứ không cần thiết Nên khoảng lặng đêm nay em đã giữ thật dài. - Thì cuối con đường là một ngã ba Nhưng em biết không, hành trình đã rất xa. Nhất là khi hai đứa mình tim đã mỏi... Khoảng lặng vỡ òa. Có gì khác nhau giữa củ hành và một nỗi đau Khi cả hai cùng làm nên nước mắt?
  6. Có nghĩa gì đâu Tặng Bình Nhi Có nghĩa gì đâu những tiếng nói này Tôi gọi tên em rồi lạc giữa cơn say Nghe phố hẹp đưa bàn chân chấp chới Ngày vỡ tan ra rơi xuống đêm dài. Mùa thu vàng sẽ qua đây sớm mai Hạ sẽ khóc giọt chia tay bàng bạc Giữa hồn nhiên, em vẫn cao tiếng hát Tôi giữ lại tôi một chút tiêu điều. Có nghĩa là chẳng có nghĩa gì nhiều Chỉ là tôi còn với mãi thương yêu Ngôi sao cũ đã qua thiên hà cũ Giờ thấy lại em nên lại lấp lánh chiều. Và suốt cuộc đời tôi chỉ mong em hiểu Những ngõ vui buồn là lối hạnh phúc qua Có bóng tối ôm từng lời yêu mỏi Có nồng nàn và có cả xót xa. Có nghĩa gì đâu những phút giây này Tôi ngồi đếm nỗi buồn trôi qua kẽ tay Nghe ngày tháng diệu vời như muốn hỏi Em yêu kiều, em có biết đắm say?
  7. Không còn đại dương Cuối cùng cho HG. Em, cánh buồm chiều về đâu Khi không còn đại dương trong mắt nhau? Ghềnh đá ôm những lời trách cứ Sóng mãi còn nghe đến bạc đầu. Em, bọn mình xa cách chưa Khi tháng ngày trở mùa đi rất thưa? Lời nói bay qua, từng lời nói Giữa đời nhau giờ bỗng thấy thừa. Em, con đường mưa dốc trơn Lối đi về hẹn thề xưa cũ hơn Mình gỡ tay nhau thêm lần nữa Để được chia nhau thấy tim hờn. Em, ngước lên vùng bóng đêm Chuyện tình nào cho em thôi lãng quên? Lời nói nào khơi dòng sông lệ chảy Cho hồn anh cạn, xác anh mềm. Em, mai rồi đời về đâu Khi không còn đại dương trong mắt nhau? Ghềnh đá ôm mãi lời trách cứ Xác rong trôi trên sóng bạc đầu.
  8. Hành trình hạnh phúc Về Akarusa và câu chuyện của em. Hạnh phúc là một chuyến đi. Hành trình nào cũng có đích. Em và một nỗi buồn đứng lại, nhưng Hạ vẫn trở gót theo mùa và chờ đợi ích chi? Tình yêu đã làm gì để em đỏ mắt? Hãy bỏ cái ra đi ra phía ngoài sự thật, để nắng đốt nồng nàn và gió gọi tên. Để phố vẫn cong trong mắt chiều lên. Đừng tin vào lãng quên như một người tri kỷ. Nhiều con đường không có trong lý trí. Một em với một em bằng cuối cùng vẫn một. Hành trình hạnh phúc vẫn ra đi.
  9. (Thử viết một câu thơ theo lối ca dao...) Tóc mai quăn, môi thắm mắt ướt giọt lệ lăn. Ai gieo em nên nỗi trầm luân Phòng cô bóng tịch Gối chăn lạnh lùng. Tử Linh Hương Trút xanh xao che trời cao vời vợi Kéo gió thấp đưa em về lạc lối Qua ngày dài bằng nắng và mưa Những ảnh hình xa xưa Nhòa lạnh... Ta là ai trong câu chuyện về mình? Đứa mục đồng lang thang đếm cỏ hoang tàn hạ Gã khất hành khát khao đời trên đôi chân rệu rã Hay chỉ là đôi giọt nhỏ bóng đêm Trong cái nhìn mắt em Xa lạ... Em là gì trong câu chuyện về ta? Sợi tầm gai dệt lời nguyền biển cả Hương nồng nàn của một loài hoa chết Hay chỉ vô nghĩa như tiếng người gào thét Trong giấc mơ từng ngày đi qua Mê mệt... Tử Linh Hương Câu chuyện cũ mà người đời thêu dệt.
  10. Cơn đau bốn mùa Nhớ nghiêng chao lại, tình vụt đi Buồn ơi đôi mắt kẻ mê si Lòng em như gió thu lạnh nhạt Lửa cháy tim ta chẳng nghĩa gì. Độ trước mùa xuân nàng hay khóc Lòng ta nắng mới mặt trời mọc Mắt nhắm môi ghì nhân thế xa Đời có can gì, mặc kệ ta. Cuối hạ nhiều mưa một cánh thư Nàng hong mi ướt viết đôi từ "Chia tay" rồi hỡi bàn tay nhỏ Vuốt nhẹ lòng ta, nhẹ thế ư? Môi ta khói nhạt run run hát Phím cầm lạnh ngắt giữa chiều đông Vài nốt xanh xao, vài nốt bạc "Mi phá mi đồ.. có nhớ không". Tan giấc mơ chiều Hai đêm buồn giống nhau, một bài thơ viết lại, một nỗi nhớ âu sầu, một người đi đi mãi... Ta chẳng thể nào có được cùng em Giấc mơ xanh thuở cũ Để vệt nắng vàng lụi bên thềm Khi mặt trời chưa ngủ Ta chẳng thể nào có được vì sao Ngày xa nhau em ước Chỉ gió bên tai, nắng trên đầu Và con đường trải ngược Khi bước chân sang mùa vinh hãnh già nua Thông minh, nhan sắc ngày một cũ Chỉ nỗi buồn thôi, chẳng bao giờ Những ước mơ thôi ước mơ Lối cũ em đi Ta vẫn thắp vệt nắng vàng muôn thuở Để con phố chia ly Vẫn còn nhớ đôi chân chiều thiếu nữ Chiều hoàng hôn không đam mê Tắt nỗi đau Ta chỉ tiếc Khi xa nhau Đôi mình còn quá trẻ. Hy vọng Yêu lấy nhé Sự sống mong manh thế cơ mà Đừng để nước mắt khô môi mẹ Đừng để nắng chiều đỏ vai cha. Yêu lấy nhé Những khi bỗng thấy đôi chân nhẹ Hãy bước thật nhanh, đừng nhìn lại Hãy để con tim về ngày mai. Ôi ngày mai Họ trải tình yêu đầy lối nhỏ Họ để chia ly đi đi mãi Và nỗi buồn chết khô Yêu lấy nhé Cuộc tình màu tro Chẳng giữ chân ta đêm mùa lạnh Đi về đâu bây giờ? Hét thật to Đi về đâu bây giờ Hét thật to Hỡi cây thánh giá đỏ Đi về đâu bây giờ? Giữa tiếng chuông ngân đều rất rõ Phúc âm nghe như một bài thơ Yêu lấy nhé Cuộc đời dài như một bài thơ Xin bỏ lại những vần nông nhẹ Trong những ngày xưa Hững hờ. Thất tình Nắng ngập hành lang Nàng cười toe toét Tôi ngồi nói phét Khói thuốc ngập người. Có hôm đẹp giời Nàng khoe mông mẩy Mấy tay mất dạy Bàn tán xôn xao. Một bữa mưa rào Cả người ướt nhẹp Ngắm nàng cũng đẹp Buồn miệng tán liều. ... Chồng nàng đưa đón sớm chiều Sao tôi ngồi nghĩ những điều vẩn vơ? Sợ Tôi sợ buồn như trẻ sợ bóng đêm Em biết không em tôi đang buồn khổ. Tim thiếu nắng vàng Hồn tôi thiếu gió Nên cứ vật vờ trong ký ức về em. Mưa Ta như giọt mưa trong Rớt xuống bờ mi lạnh Lệ em khóc hai dòng Chảy hai đời xa cách. Tháng năm thành ảo ảnh Tình yêu hoá mây ngàn Suối mắt em giờ cạn Giọt mưa giờ rơi hoang. Cơn gió chiều lang thang Xô ta rơi thật nhẹ Linh hồn ta nhỏ bé Tan vỡ thành hư không. Phố không giờ Phố không giờ người thưa đèn lạnh Dài trên những khúc quanh Bỏ lại chiếc lá khô rạn vỡ Đôi chân gã độc hành. Phố không giờ đợi chờ vô định Một cơn buồn tuyệt đích Sao chỉ còn Chẳng Ai, Không Rõ Ta là ta, hay mình? Phố không giờ còn trơ ra phố Với một linh hồn nhỏ Đã bán cho quỷ dữ men nồng Ai xin không ta cho! Phố không giờ đời lên vắng hoe Bỗng thấy dài lê thê Độc hành khách bỗng vô nhân ảnh Đôi chân vấp gió ngã ra hè Phố không giờ ta chưa kịp hỏi Bao giờ Người cứu rỗi Hỡi Giêhôva chết trong ta Chết như người vô tội. Hai nửa mùa thu Bên kia mùa thu Không ai còn đợi Một tôi vời vợi Buồn giữa bên này. Khép những đắm say Một con tim rỗi Một linh hồn mỏi Về đâu bây giờ.. Nửa thu không chờ Đã đi vội vã Nửa kia tàn tạ Trút cơn mưa dài. Khi chẳng còn ai Nói lời than thở Này đây nỗi nhớ Hãy về mùa thu. Bên kia mùa thu Không ai còn đợi Một tôi vời vợi Ngàn thu trong buồn. Cơ cầu Nàng cầu cho mình một tình yêu thủy tinh Trong suốt ngọt ngào, sắc lịm độc ác. Giữa ngày Chủ Nhật buồn, ngọn nến lung linh Chúa buông lơi một cái nhìn khinh bạc. Ta ngồi chơi vơi trên tầng năm một căn gác Ngắm mơ ước của nàng quẩn quanh những ô cửa nhỏ. Một nỗi buồn hình hài không rõ Bay lên... Hà Nội Tặng những đôi chân tháng năm đã đi về nơi đây... Tôi ra Hà Nội bảy năm. Bảy năm của một quãng đời gian truân trầm uẩn, khi ra đi tóc mẹ còn xanh lắm, nay sợi bạc đã quá nửa phần... Phố Hà Nội buồn như trái tim một kẻ đi lạc, lúc dài lúc ngắn như trí nhớ của một thằng say... Phố Hà Nội quẩn quanh đến mức chẳng đủ ngã rẽ cho tôi quên được dù chỉ là một người con gái. Dù dọc ngang ba mươi sáu con đường cũng chỉ đủ cho hai người bạn tỉnh rượu ngay ở sớm mai. Không có ai, Hà Nội không có ai... Không có ai vì Hà Nội có quá nhiều những ai - xa - lạ. Họ nói cười rồi đi vội vã, thây kệ phố nằm rêu bụi tháng năm ròng. Phố héo hon vì thiếu một dòng sông biết chở nước trong... Tôi ra Hà Nội bảy năm. Bảy năm của một quãng đời không đong không đếm, có chăng chỉ là con số những lần ai đó đi qua mình, những nỗi, những niềm, những cơn, những cuộc, những oằn vai lo lắng cơ sinh... Phố Hà Nội những phố rất tình. Đôi cô gái thông minh nhan sắc, chở những con thuyền đến tận bình minh. Khách qua đò, thuyền em về đâu đời cũng mặc... Tôi ra Hà Nội bảy năm. Đứa em nhỏ lớn lên vàng võ, biếng chuyện sách bài, ham chơi theo bầy bạn lông bông ngoài ngõ. Mẹ ngắt nhánh cây bờ dậu dứ đòn quát nhỏ. "Liệu mà giống anh mi, lớn rồi biền biệt mà đi, quên gánh nặng đồng Chiều, gánh nhẹ đồng Quan. Bảy năm, nó còn nhớ ai than ai lầm..." Tôi ra Hà Nội đã bảy năm. Phố Hà Nội bảy năm. Giọt cô đơn không màu. Tặng V. Lênh đênh chiều lênh đênh Rơi đi ôi giọt buồn. Cô đơn màu trong suốt Đưa ta qua ngày xanh. Em mang tên loài mây Đến bên chiều lá bay. Đời ngàn cơn gió cuốn Ta đi về cơn say. Không ai qua chiều nay Đếm những lời đắng cay. Rượu tràn ly trong suốt Cô đơn ngồi như ngây. Bay đi ôi loài mây Trái tim ta vỡ rồi. Xin em đừng còn ngồi Bên ánh mắt xanh xao. Trên cao muôn tầng cao Có nắng vàng đợi nhau. Bay đi muôn tầng cao Cho ta quên được nhau. Không ai qua chiều nay Nhớ những lời đắm say. Màu nào ta cũng thấy Tên em ôi loài mây. Cuối xuân, 2001. Hạ đỏ, hoa hồng trắng Tặng một người bạn vừa mới đi xa.. Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng Rớt cánh cuối cùng rồi lặng im Mẹ đứng chôn chân, cha nấc lặng Hạ đỏ lửa chiều, rát bỏng tim. Hoa hồng trắng, vùi vào đêm Những ước mơ xanh như tuổi anh Đã gửi vào trong lòng đất lạnh Ngoài kia đời vẫn chảy im lìm. Đôi mắt lấp lánh sau cặp kính ấy như vẫn còn nhìn tôi đâu đây.. Dòng sông chưa ký ức Tặng H.G. Khi ta ngã bóng mình bé nhỏ Những con đường chưa quen đầy bụi gió Em ở đâu, dòng sông cánh buồm nâu? Đừng chở hồn ta về biển cả, Nơi con sóng bạc đầu Ngàn năm tan vỡ vì giông tố. Khi ta gọi tên một dòng sông Tuổi thơ bình yên không trở lại Khi ta lắng nghe một tiếng lòng Ảo ảnh tình yêu đi đi mãi... Với em Em đừng để hồn mình Đi qua miền nhiều gió Rồi như cây xấu hổ Khép nỗi đau vào lòng. Bầy sẻ sẻ mùa đông Đã tìm nơi trú lạnh Bầy lá khô bất hạnh Cũng tìm hơi đất ngàn. Em đừng tắt nồng nàn Từ trong đôi mắt biếc Để mình ta đơn chiếc Bên nỗi buồn đời em. Góc xa em ngồi Tặng cô giáo. Em ngồi xa, nơi góc trống Tiếng chuyện trò ngột ngạt căn phòng mùa đông Giọt nắng cuối cùng Băng qua ô cửa sổ. Đôi vai nhỏ Nhẹ run Bình yên trong mắt trong Trói hết giông tố đời ta vào vô nghĩa Cơn đau nào mới thôi Đã không lên thành lệ Giờ lặng nghe Em cười. Em cứ bình yên, cứ xinh tươi Để mặc hồn ta bên cửa sổ Gió sẽ qua mùa như chẳng có Một ta ngồi xa trong đầy vơi. Ngang qua đại lộ Ngang qua đại lộ, Những chuyến xe vội vàng xuôi trăm phố Quét ánh đèn đêm Đưa bóng ta nằm xuống êm đềm. Vàng, xanh, vàng, xanh, đỏ. Ngã tư nào vậy em? Ngang qua đại lộ, Nhớ ước mơ từ thời tuổi nhỏ. Những con đường trong câu chuyện cổ. Có tình yêu, lòng nhân ái viết lời ru. Buồn vui về chung bến mơ Nào đâu một ngã tư? Ngang qua đại lộ, Những tâm hồn chạy theo nhau về đâu. Tít tắp đêm sâu Loài bụi nhỏ nhoi mờ đèn phố. Đời lấp loá trăm màu Ta chân trần bé nhỏ. Gửi lại em Viết tặng chị lua9, một người có rất nhiều thơ hay trên diễn đàn dactrung.net Gửi lại cho ngày vui Một nỗi buồn nhỏ dại Em qua em nhìn lại Rồi tim thắp yên bình. Gửi lại câu chuyện mình Có ngày xưa hơi thở Từng nhịp nghe còn rõ Em khắc vào đời anh. Gửi lại những dòng xanh Bài thơ xưa em viết Những ngày mình chưa biết Đời có hai con đường. Gửi lại đoá vô thường Lời ca nào quen hát Giọng tình xưa đã lạc Đóa tình xưa cánh tàn. Gửi lại cho mây ngàn Cánh chim xưa bay mỏi Gửi em linh hồn rỗi Tháng ngày anh quên vùi. Gửi lại cho ngày vui. Em yêu! Anh gửi lại. Bài thơ bên cửa sổ Đếm những điều ra đi Bằng tháng năm khờ dại Đếm những điều còn lại Bằng mỗi sớm mai hồng. Và rồi em biết không? Cuộc đời bao ngả rẽ Mỗi khi khô giọt lệ Hãy khóc bằng tâm hồn. Hãy tách đôi vỏ buồn Tìm chồi nhân hy vọng Giữa ánh dương vừa mọc Bàn tay gieo nhẹ nhàng. Nếu ước mơ úa vàng Em hãy tô lại đỏ Nếu con đường nhiều gió Hãy bước đều đôi chân. Nếu em nhớ mùa xuân Khi hạ vừa tắt nắng Hãy giữ hồn tĩnh lặng Rồi cỏ non sẽ về. Một cuộc tình mải mê Chỉ làm tim xơ xác Một kẻ đi phiêu bạc Chỉ xanh thêm đợi chờ. Hãy viết nốt bài thơ Rồi để bên cửa sổ Mặc chiều hôm và gió Cuốn muộn phiền ra đi. Đếm những điều ra đi Bằng tháng năm khờ dại Đếm những điều còn lại Bằng mỗi sớm mai hồng. Còn tôi đã yêu em Gió đã qua sông, mùa đông vùi ngủ lại Điệu huyền cầm đi bỏ một trời mê mải. Cỏ dưới chân mềm, tình đã khoác áo đêm Còn tôi đã yêu em. Rock tình Trao cho em một tâm hồn bệnh Một ánh mắt dại ngây, đếm tháng ngày bằng những cơn những cuộc. Một không gian tình đục mờ khói thuốc Một đoạn vu vơ đôi tiếng riff trầm trong cơn rock buồn tênh. Hai giấc ngủ Ngủ hay là chết? Giấc mơ nào ru con quên hết chuyện về sau. Mỏi những đêm sâu Cơn ngủ con âu sầu Câu chuyện kể của người cha nhớ lại Hoặc súng đạn kẻ thù, hoặc nỗi đời long đong quằn quại Hai cuộc hành trình, hai thời đại Giấc ngủ vùi gặp nhau. Rót nữa đi lời tình u uẩn Rót những nỗi buồn Không bao giờ cạn Lên môi em nhạt Màu son tô hờ. Để một vần thơ Lạc vào u uẩn Dốc tình lận đận Trượt qua gót giày. Rót những đắng cay Chưa từng biết mỏi Gửi em hờn dỗi Một ta hoang đàng. Để những vội vàng Nghiêng đời chảy cạn Lúc ta ngồi hát Mặt trời đầu vai. Rót những sớm mai Bỏ đi biền biệt Qua sông qua biển Rồi quên đường về. Để những mải mê Như trong tiếc nuối Gọi thêm lần cuối Tên em thầm thì. Cứ rót nữa đi Lời tình u uẩn... Cơn đau cát Biển chưa bao giờ hát về tình yêu im lặng của bờ. Sóng chưa bao giờ tắt vì cơn đau cát ủ vần thơ. Cánh hải âu ngày xưa Đã ngủ quên trong chiều bay mỏi. Em chưa bao giờ hỏi Về ánh mắt ta đầy bóng tối. Còn ta chưa từng nói Về con đường mặt trời đầu vai. Những nỗi đời hôm mai Vẫn đi về như cơn đau cát. Và biển đời vẫn hát Quên tình yêu im lặng của bờ.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...