-
Số bài viết
11 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi Nghệ sĩ đường phố
-
-
Trong cuộc sống mấy ai gặp tri kỷ
Ta một mình ta trải lối vần thơ
Mượn lời văn, mượn chỉ chút yên bình
Để đắm chìm soi tâm mình vô thức
............
Trong cuộc sống vốn khó tìm tri kỉ
Ép buộc mình vội vã chẳng hỏi lòng
Thơ ngự trị trong yên bình đáy sóng
Hỏi có làm tri kỉ được hay ko ?
( Mượn thơ để giãi bày mà ko nhận thơ là tri kỉ, thơ sẽ buồn lắm đấy ^^ )
-
TÒ VÒ GIẬN DỖI
---***---
Em như con tò vò trốn nắng giữa mùa hè
Làm anh mải mê tìm mắt đau, cháy nắng
Chỉ lặng nghe tiếng cười em văng vẳng
Tiếng thở dài ngăn ngắn giữa trời trưa
...*...
Em như con tò vò trốn anh giữa trời mưa
Bập bẹ kêu lời hát vờ chong chóng
Anh vẫn mải miết tìm - căn phòng im lặng
Em ngủ mơ vẫn khẽ gọi ai kia
...*...
Con tò vò đỏng đảnh cứ say mê
Chơi mãi trò ú tim giận dỗi
Tò vò ơi - ừ thì anh nhận tội
Ra đi em - đừng trỗn giữa buồng tim
-
Thanks, mình viết đơn giản như cảm nhận của mình thôi, bài viết này cũng đã khá lâu rùi, 1 thời bé bỏng sinh viên ^^
-
QUÁ KHỨ VÀ SỰ ÍCH KỶ
Song hành cùng nhau
Chạy đua, miệt mài
Em thèm quá khứ va chạm với lòng ích kỷ
Cho em bực dọc, chán chường
Cho em biết mình yêu thương
Thù hận
Em không có trong quá khứ của anh
Nồng say
Êm dịu
Em không phải là người cướp anh từ người con gái đó
Em là cây
Cho anh dựa
Em thèm quá khứ va chạm với lòng ích kỷ
Nhưng lại là hoa
Chỉ biết toả hương
Em khát khao giây phút cô đơn
Sẽ hét vào anh với lòng ích kỷ
Phẫn nộ, hoài nghi mất dần lý trí
Chỉ còn tình yêu
Uất hận sinh tồn
Em
Không
Em
Muốn
Em
Buồn
Anh
Quá khứ
Và lòng ích kỷ
Chạy đua
Bền bỉ
Chẳng chạm nổi vào nhau
-
NỖI NHỚ
Đừng hỏi anh
những chiều pha lê
Khi bóng áo anh
rủ vào khoảng trống
Thèm một lời thở than
nóng nực
Anh
Không che nổi cô đơn …
Đừng hỏi anh
những trang viết dầy thêm
Khi đồng hồ đêm …
Nói với đồng hồ đêm …
-
ÂN HẬN
Trái tim ơi
Đừng hát
Ta nghẹn đắng giữa biển trời tội ác
Đừng nổi nhạc
Chất vất
Điều vô thường
Ta đã trả lại em những vết thương
Găm sâu vào lồng ngực
Ta loạn trong vô vàn siêu thực
Ngây ngô ban phát lời thề độc
Ô ta là ai là mà ngỗ nghê
Không dám vươn đôi tay mình níu giữ
Em đứng trơ vơ ngay dòng thác lũ
Quá khứ vần xoay, hiện tại đan cài
Trái tim ơi
Đừng hát
Lời bi tráng cuối cùng dấu yêu
Ta hận đôi chân mình không tiến nổi
Ta hận môi cắn rịn đầu lưỡi
Không nói nổi lời yêu em
Ta trả em về với những ngày quen
Với ấm áp vụng về giả tạo
Em chập chững bước chân như thơ dại
Thèm một bờ vai
Phủ gục mệt nhoài
Trái tim ơi
Đừng hát nữa bi ai
Để ta được nhìn em
Quay lưng không ướt lệ
-
CHỜ EM - NGƯỜI CON GÁI KHÔNG HỀ SỐC NỔI
Chờ em
Chờ
Đêm
Cuồn cuộn chảy
Bao thác ghềnh xúc cảm
Hồ hởi cưỡi sóng khơi xa
Chờ em
Thồn thức
Mưa
Dầm dề buồn não
Rải khắp thương nhớ ngàn phương
Bước chân
Bỏ ngõ lối về
Chờ em
Ngọn nến kéo dài
Ngày đốt cạn
Đom đóm bay
Hờ hững
Vô tình
Anh thoáng chốc hoá thing không
Nghe tiếng mình thở dài
Đếm từng nhịp trống tim vồn vã
Chờ em
Người con gái vừa mới ra đi hôm qua
Không hề sốc nổi
Chờ em
Chờ quá khứ mờ sương đẫm ướt
Thì thào tìm ngón tay nhau
Đan vào tuyệt vọng
Em
Người con gái bỏ rơi mái nhà đơn
Không hề sốc nổi
Em
Đi tìm hạnh phúc
Chốn nào buồn vắng mùi cà fê sáng
Tiếng trở mình giữa đêm
Giật mình
Em !
-
VỀ ĐI EM
Lọt thỏm một giấc mơ hãi hùng
Em trốn vào anh như chú thỏ tơ
Không mướt khóc
Mưa giao mùa run run cành lộc
Về đi em
Ngoài trời giăng kín lối đêm
Chúng ta cũng là bóng tối
Cơn mơ hãi hùng tan vội
Đừng nhìn nhau thêm lâu
Anh vẫn giữ em trong ngực ngủ say
Lòng hối thúc mắt đa tình tỉnh mộng
Trống tim đập liên hồi trong ngực
Chất vấn kẻ trú ngụ không giấy tờ tuỳ thân
Về đi em mưa sẽ dầy thêm
Gió sẽ giẳng đi chiếc ô
Quẳng đi cùng căm hờn oán trách
Mưa không gột nổi điều dằn vặt
Anh không mở cửa lần thứ hai
Về đi em
Tỉnh mộng
Anh sẽ đẩy cánh cửa nặng nề
Đón vào giá rét
Chúng ta là đêm
Rẽ lối đi
-
NHẬP VÀO EM
Nhập vào em
Trong giây phút em yếu mềm
Anh ôm chặt em
Tuyệt vọng
Em không mở đôi mắt to tròn
Nhìn anh háo hức
Lặng đi
Níu chặt bờ vai
Quá khứ như giọt đắng đầu môi
Ta cắn trộm vào nhau
Không dám nói
Quả đồi thiêng
Dấu chân vẫy gọi
Hai ta đang cùng lang thang
Mê mải chẳng muốn về
Nhập vào em
Giấy phút đê mê
Quên đau buốt từ gió ngàn cuộc sống
Hai ta
Chẳng buồn mình cử động
Quá khứ
Phai nhạt nước màu
Nhập vào em
Cả hai ta
Cùng đau
Cùng khổ
Cùng sầu
Quên đi những vụn màu dang dở
Ai vẽ được mùa thu bằng màu vàng
Ngọn đồi thiêng
Văng vẳng đại ngàn
Nghe gió dại
Quẩn quanh màu tươi mới
-
Có một mùa không chiếc lá trên cành
Em nũng nịu hỏi màu xanh phụng phịu
Đòi chim hót khi mây trời vần vũ
Và nói anh chẳng biết chiều em
Có một mùa như vậy chẳng gọi tên
Hai đứa dỗi hờn cả tuần bẩy lượt
Gió cứ đẩy đưa dáng em gầy tha thướt
Còn riêng anh ngõ nhỏ lặng buồn
Có một mùa giận hờn mà chẳng thấy cô đơn
Cứ ném vào nhau đủ ưu phiền sầu khổ
Để rồi hai đứa chợt lặng im nghe tim mình thở
Hình nhu mùa ấy cũng xôn xao
Có một mùa đầy dịu ngọt xiết bao
Khi bước chân chẳng rời phân nửa
Em đóng vai nàng công chúa
Xúng xính trong nụ cười thần tiên
...Đó ! Có một mùa ngốc nghếch gọi tên
Hai đứa tìm hoài chẳng được lời định nghĩa
Cái mùa dở dang nhu hoa quỳnh chợt hé
Tỏa hương thơm quấn quít chẳng rời xa
Trang Thơ Của Kẻ Lang Thang
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
ĐỪNG CẮT TÓC NHÉ EM
Đừng cắt tóc nhé em
Mái tóc hiền như vậy
Mái tóc dài đen ấy
Hau đùa trong gió mùa
Đừng cắt tóc nhé em
Anh sẽ buồn lắm đấy
Mái tóc như suối chảy
Hay đổ đầy vai anh
Đừng cắt tóc nhé em
Đem chia cho người khác
Mái tóc em ấp áp
Đừng thiếu đi sợi nào
Đừng cắt tóc nhé em
Tóc thơm hương bồ kết
Mái tóc tràn tay anh
Trong những lần em giận
Đừng cắt nhé - "dại dột "
Cô bé vồn hay cười
Đừng cắt tóc bé ơi
"Anh - không đùa đâu đấy
Đừng cắt nhé - để vậy
Thế mới là đáng yêu
Mái tóc dài đen ấy
Đã từng làm anh "xiêu"