Ngòi Bút xưa giờ chỉ là hoài niệm Chút tình xưa xin gói ghém cất giùm Đã có lúc tưởng không hề xa cách Chút bồng bột một phút oà vỡ tan… Gió mang đến ôi giai điệu cuộc sống Cho tình ta mãi mãi thắm bền Là chút tình hiểu nhau hơn để sống Những khoảng trống lấp đầy bằng yêu thương Hạ qua đi và Thu ùa kéo đến chút se lạnh và chớm gió heo may Ta đã ví một màu trắng tinh khôi Giữ Lá bám trụ cùng gia đình nhỏ ấy. màu cuộc sống bấy lâu nay nhặt nhạnh Nhờ gió cuốn trong gió bấc mưa rơi Tới tay người trong muôn nghìn vạn dặm Chút mảng màu để vẽ niềm Tin – Yêu Nay Thu qua đi và Đông đã tới Gió mang đến trận phong ba bão táp Cuốn Người Xưa trở về lại trốn nao ? Giữ giùm ta cảm xúc thời thơ dại Một hoa hạ lỡ nhịp chân bỡ ngỡ Với ngobut ngập tràn những yêu thương Nay thơ trẻ lặng thinh như ngẫm nghĩ Nhớ nhé, một cõi riêng …! Buonchiem - 02/11/2008