bigman2909
-
Số bài viết
8 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi bigman2909
-
-
MÍT NON
Lối nhỏ anh về nay đơn chiếc
Cây hồng xưa trồng úa xác xơ
Trên giàn mướp hoa vàng đã rộ
Bướm xa về hương phấn theo đi.
Vẫn còn đó giàn trầu xưa ấy
Mẹ em ngồi vá áo sờn vai
Nghe tiếng hót như van nài một nửa
Gió phập phùng chim duỗi cánh bay.
Đôi dòng thơ cũ thân cây mít
Em khắc chũ yêu lặn đâu rồi?
Phải chăng xưa ấy tình nông dại
Ngỡ chín ai rằng mít vẫn non.
Anh đi có hẹn mùa mít chín
Qua ngõ nhà em hái mớ trầu
Thơm thơm hương mít nhà em chín
Xin quả đem về biếu mẹ cha.
Ai rằng năm ấy trời dông bão
Mít chửa đến ngày khách ghé thăm
Ngõ nhỏ xôn xao vào ra tiếng
Mít chửa lên hương hái mất rồi.
Hôm ấy trời mưa buồn không ngớt
Hàng xóm xót xa kẻ xa nhà
Cô dâu áo đỏ chung tay bước
Ai ngờ bên ấy một khách xa.
Rồi mùa mít chín anh qua ngõ
Bóng cả cây ru dạt nỗi niềm
Thân cây còn ứa hương nhựa mới
Ai hái mít rồi, mít tôi ơi?
-
CÂY PHƯỢNG NGÀY XƯA
Cây phượng ngày xưa đã chết rồi
Chơ cành khiu khẳng gió ru rơi
Đâu còn tán phượng ngày xưa nữa
Em cũng đi rồi sắc hoa ơi!
Đâu còn sắc đỏ lung linh nắng
Một cánh phượng xinh ép sách hồng
Một chùm thương nhớ dòng thơ cũ
Em đã quên rồi phượng vĩ ơi!
Thân cây chết vẫn nguyên dòng chữ nhỏ
Dòng chữ yêu thương ứa lệ tràn
Ngàn tiếng khóc từ thân cành run gió
Lạch cạnh cành khô lủng lẳng rơi.
-
NHỰA SỐNG(Ghé thăm tôi nhé)Buộc mặt trời trên cành sầu trước ngõTrói hoàng hôn, bắt cóc đêm trường.Để tôi sống trong những ngày không tốiTôi sẽ không buồn và sẽ chẳng tương tư.Tôi không nhớ và chẳng yêu em nữaNhư từ giờ chẳng có hoàng hônChỉ có nắng và ngày đầy ánh sángTôi héo mòn không phải vì em.Tôi khô đi trong những ngày nắng cháyTôi khát thèm những giọt tinh khôiLửa đã cháy từ trong lòng tôi đỏTôi ngã nhoài, thân xác héo khô.Rồi tôi chết trong những ngày kiệt sứcMắt nhắm nghiền, bên ấy tôi mở mắtChẳng thấy mặt trời trên cành sầu trước ngõChỉ thấy đêm nhưng chẳng có nhớ nhung.Tôi không nhớ những đêm dài khi trướcThường kêu tên mơ mộng một ngườiVà chẳng nhớ một con người dĩ vãng.Tôi quên rồi. Em là ai?Ở bên đó tôi hái hoa bắt bướmLại mộng mơ như ngày chửa có emMải rong chơi tôi lạc vào nơi lạNghĩa địa buồn một dáng thân thươngEm nhỏ lệ lên ảnh bia rớm bụiTôi giật mình, chợt nhận ra tôiTôi đã chết, tại sao tôi chết?Sao em buồn, em khóc vì tôi?Tôi đi tìm câu trả lời tôi viếtVà thấy đau trong kiêu ngạo ngày xưaCố dấu đi ngọn lửa tình vẫn cháyDấu hoàng hôn, tôi phủ nhận nỗi buồn.Chàng ma trẻ không còn phiêu lãng nữaÔm tương tư mắt lệ đa sầu.Chàng biết khóc vì lệ nàng hôm ấyBiết nàng thương, tha thiết yêu chàngChàng hối hận nỡ để nàng rơi lệDáng hao gầy sau mỗi sớm mai.Nàng ngồi khóc trong đêm dài da diếtTa sợ nàng sẽ bước theo ta.Chàng quyết trí trở về dương thếLại làm người, nguyện mãi yêu thương.Vì tình yêu, vì một người con gáiMọi gian nan đều đứng dưới chân chàng.Chàng hỏi dò từng cơn gió nhẹTừng cánh chim, cánh bướm lạc bayĐặt hy vọng ở nơi từng gọng cỏSẽ đưa chàng đến với em yêuĐôi chân chàng đi từng ngày không mỏiVới nụ cười và hy vọng chàng điGiọt mồ hôi lăn theo tiếng nhịpChàng vẫn đi những bước không cùng.Một ngày kia chàng chìm trong giấc mộngSau những ngày không biết gian nanKhẽ trong mộng một nàng tiên bước đếnThử thách chàng sắc nước, hương tình.Chàng ngất ngưởng thét vang trời đấtTa chỉ yêu mỗi cô ấy mà thôiChỉ cô ấy mới cho ta hạnh phúcTrái tim này sẽ chẳng có phai phôi.Trời và đất như xé toang một nửaTiếng vọng vang từ xa khuất mây trời“Con đã thắng, tình yêu con thắngDậy mà đi tìm hạnh phúc, con ơi!”.Chàng thức dậy và đúng là phép lạChàng ôm hôn từng gọng cỏ dưới chânMặt rạng rỡ, giấc mơ dài tan biếnTình yêu chàng nở rộ một chiều thuChàng chạy đến bên người con gáiNỗi nhớ nhung ăn đứt má hồngChàng quỳ dưới chân khẽ khàng lên tiếngTa đã trở về và chẳng có ra đi.Đôi dòng lệ như hòa tan trong mộtKhúc tình nồng lại chan chứa từ đâyKhung trời kia vẫn đậm đà hương sắcDù ngày mai chỉ có hoàng hônTa yêu nàng vì ta chẳng của taTa sinh ra từ mắt nàng đẫm lệMãi trọn đời chung thủy có nhauNàng trói ta trong đôi mắt nhung đen -
THĂM LẠI XUÂN HÒAAnh đến nơi đây với nỗi niềmÔm tình thương nhớ nét xưa duyênTrong cảnh cũ anh giục lòng xúc độngCó phải em không bóng ngọc ngà?Nghe tiếng gió như vẫn còn khe khẽTiếng cười em duyên nghẹn tiếng lòngAnh xúc động hôn những vần thơ cũLá đã ngã màu úa rụng lê thê.Hàng ghế đá vắng chân người qua lạiKhẽ khép hàng mi bóng rụng ngang đầuĐôi gót hồng em tung tăng bướcChúm chím se duyên sắc má đào.Anh lại mộng như những ngày xưa cũLại say sưa mắt lại ngượng ngùngVà nghe gió như đôi lời than tráchTiếng lòng rung đau vỡ tiếng lòng.Xuân Hòa xưa em anh chung lốiSúng vác ngang vai ngạt tiếng cườiChỉ biết hồn nhiên yêu cũng thếLạnh có làm ta buốt tiếng lòng.Còn đâu nữa những ngày xưa đã cũBóng mình ta đơn lạnh Xuân HòaAi có nhớ ngày xanh áo đó?Một chàng thơ mê mẩn bóng nàng.Chỉ một tháng ngắn ngủi ở Xuân Hòa cũng để lại cho tôi biết bao kỉ niệm. Cái khoảng thời gian xanh áo đó nó như khắc từng giây trong kí ức của tôi. Để giờ đây hằn sâu trong trái tim tôi là nỗi nhớ, là tình yêu, là những phút ngượng ngùng trước ánh mắt kiêu xa. "Ai đó", giá như em biết được điều này, biết có một chàng thơ thầm yêu em, biết anh đã dành trọn tình yêu cho em trong những vần thơ dang dở. Nhưng không, em rất hững hờ. Và tôi, tôi cũng không trách gì cuộc đời đã cho tôi gặp em, yêu em và đau vì em. Đó chỉ là một vết xước nằm sâu trong ngực trẻ. Có lẽ suốt cuộc đời này tôi sẽ không quên được em nhưng với tôi đó không phải là một thất bại mà chỉ đơn giản rằng ở bên người đó em sẽ hạnh phúc hơn và vì đó là sự lựa chọn của em.Khi biết rằng tình yêu không còn gì để níu kéo, một kỉ niệm đẹp sẽ tuyệt vời hơn là thêm một ai đó phải đau khổ. Hãy yêu đời, yêu người nhưng xin đừng lấy đi đôi mắt của tình yêu. Mỗi con người nên có một "tấm lòng", cảm ơn Trịnh Công Sơn.
-
MÍT NONLối nhỏ anh về nay đơn chiếcCây hồng xưa trồng úa xác xơTrên giàn mướp hoa vàng đã rộBướm xa về hương phấn theo đi.Vẫn còn đó giàn trầu xưa ấyMẹ em ngồi vá áo sờn vaiNghe tiếng hót như van nài một nửaGió phập phùng chim duỗi cánh bay.Đôi dòng thơ cũ thân cây mítEm khắc chũ yêu lặn đâu rồi?Phải chăng xưa ấy tình nông dạiNgõ chín ai rằng mít vẫn non.Anh đi có hẹn mùa mít chínQua ngõ nhà em hái mớ trầuThơm thơm hương mít nhà em chínXin quả đem về biếu mẹ cha.Ai rằng năm ấy trời dông bãoMít chửa đến ngày khách ghé thămNgõ nhỏ xôn xao vào ra tiếngMít chửa lên hương bán mất rồi.Hôm ấy trời mưa buồn không ngớtHàng xóm xót xa kẻ xa nhàCô dâu áo đỏ chung tay bướcAi ngờ bên ấy một khách xa.Rồi mùa mít chín anh qua ngõBóng cả cây ru dạt nỗi niềmThân cây còn ứa hương nhựa mớiAi hái mít rồi, mít tôi ơi?04/03/2009Hân hạnh mời bạn tới thăm trang thơ của tôi
Những bài thơ của Quỳnh
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply