-
Số bài viết
22 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi bibi
-
-
Ngày....
Điện cúp.
Xóa hết tất cả những gì hắn chưa kịp lưu...
Có lẽ hắn chưa hề có thói quen giữ lại cảm xúc cho riêng mình. Những gì hắn viết thuộc về những cảm xúc lúc bấy giờ, hắn mặc định là của những cảm xúc lúc bấy giờ. Hắn không muốn lưu lại hay cất giữ vào một nơi nào đó để lại lần dở ra xem... Hắn e ngại...Hắn để mặc cho mình thả trôi những dòng cảm xúc ấy, cũng chẳng buồn nhặt lại hay tự nhận cho của riêng mình. Cứ để mặc...nổi trôi.....dập duềnh.....
Vào lớp học, hắn rùng mình từng cơn...Cơn mưa đêm qua ko đủ sức để quật ngã hắn nhưng cũng đủ để hắn lại nhớ anh quay quắt, cuống cuồng....
Cái thói quen một mình lang thang lại trỗi dậy trong hắn. Vòng khắp 4 tầng nhà sách, xàng xê dọc bờ sông Hàn lại quẩn quanh với đường biển mù khơi...Hắn như kẻ mộng du đi bán xăng lẻ chạy khắp hết phố phường mới chịu dừng bến về nhà....
Phố phường lành lạnh từng cơn, dòng người ngược xuôi vô tình...ĐN hôm nay lạnh cũng bỗng ấm lại bằng những chiếc áo ấm dày cộm, những chiếc khăn quàng cổ bay bay, bằng những người trước-sau khoảng cách liền kề hạnh phúc...
Hít vội thật sâu để hắn cảm nhận hết cái lạnh của những ngày cuối tháng ba....Hít vào mà chẳng kịp giữ lại chút gì. Cái không khí ấy sao mà lành lạnh, thiếu thiếu và hụt hẫng một cách mơ hồ...
Xe vẫn chạy đều đều, người vẫn ngược xuôi dưng dửng...Thoáng vù qua thoáng lại rì rì ở mép sau...Những mặt người....những dáng vóc...những con số xe....vẫn vù vù lướt đi như những chiếc lá vô tình, cứ rơi mà chẳng kịp lưu lại chút dư âm ngày mùa
Có những lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Mắt lơ đãng đâu ngờ đang để mất
Một tâm hồn ta đợi đã từ lâu
Có lẽ nào....?
Xe vẫn chạy, chầm chậm qua nhịp sông Hàn...Dư âm của cuộc thi bắn pháo hoa vẫn còn đó. Những chiếc đèn hoa đăng vẫn dập duềnh con nước, lững lờ, tự tại...mặc người xe hối hả, mặc dòng đời cuộn trôi...Sóng sánh mặt nước sông Hàn nhấp nhô sáng tối... hư ảo...huyễn hoặc...
Có - không cũng chỉ là một trò chơi, được - mất cũng là một tấn trò đời...Thua đã khổ, mà được cũng chẳng chắc gì là vui hơn. Hắn biết đôi lúc hắn sẽ để vuột mất cơ hội cho chính mình. Vậy thì sao chứ. Hắn không khổ thì họ khổ, mà họ không khổ thì hắn khổ....Thôi thì đừng ai phải chịu cái đáng khổ ấy để cây đứng bóng, biển thôi xạt xào....
Hắn mỉm cười an nguyện...ru lòng....
Biển về đêm mờ ảo, heo hút lạnh hồn...chỉ thưa thớt một đôi ba tiếng của ngoài kia dội vào, lạc lỏng...rơi lóc cóc vào lòng đại dương... Im lìm....
Hắn lại đi hoang trước biển thêm một lần...Dường như những gì khuất tất trong hắn sẽ phần nào dịu lại trước mênh mông đại ngàn. Để người chia sẻ đã khó, tìm được người sẻ chia lại càng khó hơn...Hắn cứ ậm uh rồi cũng nguôi ngoai, rồi cũng như trò chơi thổi bóng ngày nào... Uh thì rồi cũng sẽ qua, chút phai phôi liệu có là gì, chút đá sỏi cuộc sống liệu có làm hắn phải chùng chình gót chân....?
Cứ gắng bước để lại thấy bình minh, hắn ơi!!!
-
Cuộc sống bôn ba quay cuồng, cũng chẳng biết đâu là bạn, đâu là thật, là giả dối. Khi đến đây tay trắng, về lại cũng là trắng tay. Đến cuối cùng vẫn là một con số không to tướng.
Lại quay về đất này ngẫm cái sự ta với ta....
Ngẫm ra tri kỷ mấy người
Ngẫm đi ngẫm lại chỉ cười là xong
Lận đận hết, đến long đong
Xoay đi, quay lại cũng không được gì
Bể đời sống được mấy khi
Thôi cười cho trót một khi làm người
Lỡ sanh làm phận ta - người
Biết là biết thế điểm mười dễ đâu
Biết là biết chẳng dễ đâu
Nên càng cố gắng...càng dâu bể nhiều
Càng hăng hái...càng tiêu điều
Mỗi ngày ai lại thêm điêu, lạnh lùng...
Sống là thêm mỗi trẻ trung
Tâm hồn yên ả, thung dung cõi lòng
Ta ơi, mong lắm tấm lòng
Bình yên, dung dị được - không tại mình...
ĐN 03/3
-
Lâu lắm mới gặp lại Lathu
Bâng khuâng đầu xuân
Sài Gòn trong vắt nắng, Sài Gòn hối hả mưa
Sài Gòn ru đưa những người con xa xứ
Sài Gòn trong tôi là bao lần bỡ ngỡ
Nườm nượp dòng người, chen chúc mỗi ban trưa
Biết bén duyên gì với Sài Gòn lại chưa?
Mà trong tôi bâng khuâng điều đi - ở
Khi ra đi biết rằng nhiều dang dở
Chuyện mẹ già hôm sớm, chuyện người ta....
Sài Gòn độ này chắc đã lại ngân nga?
Tiếng lốc cốc xe hàng rong hủ tiếu
Tiếng à ơi chìm trôi nhộn nhịp
Sức trẻ dâng trào khắp đô thị ngày xuân
Sài Gòn ơi, liệu có quá vội vàng
Ở hay đi sao lòng hoài bứt rứt
Sài Gòn ơi trong ta niềm háo hức
Kết mai vàng vươn lộc biếc ngày xuân.....
02/2010
-
Đêm....
Ngày...
Đêm nay, bỗng dưng hắn lại muốn viết. Hắn cũng không rõ sẽ viết gì. Từng phím chữ vẫn ngập ngừng, ngập ngừng viết mãi chẳng thành câu....
Năm mới đã đến, bỏ lại tất cả những gì của ngày xưa cũ, của được - mất, dở - hay. Hắn ngồi đây chỉ có những gì rất riêng còn sót lại, rơi mãi vào lòng.
Thời tiết bỗng lạnh hơn trong mấy ngày này, lạnh hơn thật nhiều. Cái lạnh như luồng hơi thở của những ngày cũ, dẫu ấm nồng mà như thật lạnh khi hắn đã có hướng đi cho riêng mình.
Lời bài hát như đong đầy hơn, rót vào lòng hắn những gì là xót xa, là thứ tha, là những lời cầu chúc hạnh phúc thật nhiều cho ngày đầu năm.
"Sorry seems to be the hardest word"....có lẽ là thế thật, hắn nhỉ?...
Hắn muốn bỏ lại tất cả vào miền nhớ, để thỉnh thoảng tự mình lang thang mong tìm gặp lại của những ngày xưa. Vậy mà.....
Khóc có nước mắt. Đó là điều rất hiển nhiên. Vậy mà sao khi hắn cười, nước mắt bỗng cứ chảy dài. Hoặc có đôi khi, nước mắt hắn bỗng cứ thế chợt tuôn, nhẹ nhàng như kẻ trộm. Chảy khẽ ở một khóe mắt rồi đến mũi, đến miệng để hắn nếm vị mằn mặn ở đầu môi. Hắn bỗng lại thấy buồn cười. Thật ngộ....
Đêm dần qua, những ngày nghỉ dần qua. Hắn cũng dần qua, vượt qua tất cả những điều hắn vẫn còn lẩn quẩn chưa chịu bước qua. Uh, có lẽ là hắn ngốc thật khi mà tất cả những gì thuộc về miền nhớ hắn sẽ không quên được bao giờ.
Thời khắc nửa đêm sao bỗng mênh mông và dài vô tận, tựa như một sợi chỉ dài, cứ kéo dài mãi chẳng chịu đến cuối một đầu. Như hắn giờ này cũng chợt lạnh lòng, thơ hắn giờ này cũng chợt rơi đến khoảng không nào. Có lẽ thơ cũng đã chết từ lâu, hắn ơi?...
[/color] -
Hellooooooooo?
Nơi này sao bỗng hoang vu
Bao la cát trắng mây mù mờ giăng
Ai ơi gắng bước lên ngàn
Tình yêu cuộc sống vô vàn lời thơ
(Chủ nhà đi đâu lâu thía nhẩy????????)
u' u...?
-
Ngày.....
Lạ thật, mỗi lần nghe "Bình yên" là mỗi lần hắn khác. Có lẽ chất trần gian trong hắn cũng mài mòn dần theo với nhịp cuộc sống mỗi ngày.
Hắn bây giờ lạ....Ngay cả chính hắn cũng lạ khi nghĩ về bản thân. Mà có lẽ hắn lạ thật nếu đem hắn ra đứng bên cạnh một ai đó trong đời. Nếu một ai đó nghĩ rằng hắn nghiện kiếm hiệp như cái cách hắn kiếm tìm một nửa, như hai câu thơ Tú Yên đã từng viết:
Ta chờ tri kỷ ghé thăm
Cho tròn giấc mộng ngàn năm trong đời
thì có lẽ hắn cũng sẽ "uh" thật.
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên
Có khi nào...Có khi nào hắn đợi chờ một thời điểm để hắn có thể dứt khoát với quyết định của riêng mình?
Cứ chờ xem
-
hj, lâu lắm giờ hắn mới lại trở về. Vui có, buồn cũng lắm khi.
Chỉ là một khối những trống rỗng. Trống rỗng đến vô cùng...hoàn toàn.
Lang thang mỏi rã kiếp người
Cuối đường vẫn lắm nụ cười lạ xa
Chỉ là một định luật. Thế thôi
Lại về nhắm mắt ngủ vùi
Như ngàn năm vẫn chôn vùi nhân gian
Ta. Về thôi....
-
hi, những vần thơ của ĐC dễ thương thật
Happy weekend
-
Chuyến tiền trạm
Ngày...
"...Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ ru con yêu thương con tha thiết. Mong cho con luôn luôn ngoan hiền giấc no say...
Luôn bên con khuyên răn con nên người. Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống. Mong cho con luôn luôn yêu đời sống vui tươi..."
Có ai đã một lần nghe bài hát "mẹ yêu", đã nhiều lần sống trong tình thương chở che của mẹ cha chắc sẽ không thể nào quay lưng với những số phận trẻ thơ, sống tập trung trong những trại trẻ mồ côi vẫn hằng ngày khao khát tình thương yêu của mẹ, của cha.
Tâm trạng hắn khi bước vào trung tâm này là những xúc cảm khó diễn tả thành lời. NHững nghẹn ngào xót cảm hay tình thương yêu trẻ thơ sớm chịu cảnh mồ côi...
Những vóc dáng nhỏ thó của những học sinh lớp 9, lớp 12 tưởng chừng như chỉ là một cậu bé mới vừa qua hết lớp tiểu học. Những thân hình gầy còm xanh xao khoe nguyên từng khoảng xương vai, xương sườn bên trong lớp áo cũ kỹ bạc màu. Nhà ăn với nồi lớn rau xanh này, nồi to đậu nọ cùng một nồi ăn khiêm tốn với chỉ đầu cá và đầu cá...
Hắn cùng đá banh, cùng cười hòa cùng nụ cười thơ trẻ thật tươi trên mỗi nét mặt tưởng chừng như hạnh phúc vô cùng dưới một đại gia đình với nhiều anh em. Bởi hơn ai hết, các em rất cần những mái ấm có mẹ có cha, có sự yêu thương đùm bọc. Các em không phải lang thang với những tập vé số, những hộp đánh giày trên khắp các nẻo đường với những mái hiên, gầm cầu che nắng mưa mỗi ngày.
"...Cha ơi, cha là ai. Mẹ ơi, mẹ là ai. Đêm đêm bên hè phố đứa bé mồ côi một mình đơn côi. như dấu chấm hỏi lạc giữa dòng đời..."
Những ai đã từng trải qua những đêm không nhà, lang thang một mình với bóng trải dài của ánh đèn đường, với sự đổ vỡ, sự chia tay, với những stress cuộc sống...chắc sẽ cảm nhận sâu sắc hơn sự cô đơn của trái tim thơ dại trong những lời bài hát trên.
Hắn nhận ra rằng hắn đã thật may mắn với trái tim lành lặn, với tuổi thơ tròn đầy, và tình thương yêu trọn vẹn có mẹ, có cha. Hắn cảm ơn Người đã ban tặng hình hài, cảm ơn cuốc sống đã cho những bài học làm người. Hắn cảm ơn tất cả vì hắn của ngày hôm nay.
-
Mệt sờ mỏi!!!
Ngày....
Cảm giác của một ngày...chỉ có quải và quải...
Hắn ớn...từ thơ thẩn cho đến chuyện trò...Mệt...làm biếng... ai nói chi cứ nói, hắn cứ cuời trừ và...cuời trừ
Chẳng hiểu sống là gì mà sao cứ lận đận nuôi thân, cứ vất vả bon chen kiếm xiền. Để làm gì..?
Còn trẻ thì giết sự thư thái để kiếm tiền, già chút thì đốt tiền để tìm chút thảnh thơi. Cứ lẩn quẩn lần quầng phát ớn...
Mệt nhoài với chuyện áo cơm
Não căng nguời mỏi bờm xờm chán thay
Ta thời sống đến bao ngày
Ta thời bước tiếp cuốc cày sớm hôm
Gắng tròn nhân đạo giữa trần
Mà vui mà thú mà cuời haha
-
To: (- -)
Nhóc này....lần sau không nghịch chị Đá nữa nhen. Bị đánh đòn đấy
Học và làm việc tốt nhen
-
Xúc cảm...
ngày...
Cảm giác của những thanh âm "tùng..tùng tùng tùng...tùng tùng tùng" thật kỳ diệu. Mỗi nhịp cánh tay hạ xuống hắn như được tiếp thêm sức mạnh cho căng đầy nhựa sống. Mỗi nhịp rung lên từ mặt trống, dùi trống là mỗi luồng khí nóng của sức sống, tình yêu và hi vọng lại tràn dâng...
Hắn thoải mái thật. "Hê...hê..." Tiếng hô vang xua đuổi cái âm u trong hắn bấy lâu. Hắn thật nhẹ người.
Wow...Thật thoải mái..Thoải mái như những lúc hắn nằm dài trên bãi cỏ... Cỏ mềm và mượt. Tiếng trống dội vào hồn, dội vào đêm, vào người...
Êm ru....
Chuyến đi Lý Sơn với những đổi mới, với tiếng trống, với những lời ca âm vang tha thiết. Chuyến đi Lý Sơn với những hoang sơ, với ngọn Hải Đăng, với ốc Xà Cừ, với làng trồng tỏi nổi tiếng....với tất cả sự háo hức chờ đợi trong hắn...
"Ra đi để mà trở lại"...Hắn sẽ khẳng định lại hắn của những ngày xưa...vị trí của hắn với những trận cười...vị trí của hắn trong lòng các em, trong từng dịp...
Đã đúng 1 năm tròn. Hắn đã gắng kiên nhẫn và vững lòng bằng chính tình thương, lý tưởng, nghị lực và bằng chính bản thân hắn..
Hắn cảm thấy tràn căng 1 xúc cảm vui lạ...hạnh phúc....
Xa xa...trăng thượng tuần ngẩn nhìn soi bóng lung linh giữa lòng đêm
-
khi trống....trống đến vô chừng
Cõi lòng bỗng rỗng....chẳng mừng chẳng lo
(Sao lại để trống thế kia...???)
-
Cái sự một mình thật lạ thay
Buồn...
bỗng thật buồn
Buồn
tái tê...
Buồn vươn thật nhẹ như sương sớm
Len lén vào hồn...
buốt...con tim
.....
Nghêu ngao ta hát một mình
Ta về ta giấu cuộc tình rêu xanh
-
Viết cho kưng nà
......
Good luck to you
-
Mưa đổ từng cơn ngập ngừng giữa mùa phượng đỏ....Cho ta cái lưu luyến, cái bồi hồi thuở ra đi...
Lắng trong chút hạt mưa rơi
Biết là nguồn cội..... biết đời xót thương..?
Biết là tê tái ngày trường
Mưa rơi...rơi suốt...hạ vương vấn sầu
-
một số phận
.........một kiếp người
Vẫn phải sống.
-
Đêm trôi
Ngày….
Trời đen 1 màu, trôi lững lờ vào ngõ ngách, rúc vào chiếu chăn, len vào tâm trạng ngỡ ngàng…
Tí tách…lóc cóc…tí tách…1… hắn đếm…3…. 4…5 giọt…lộp…độp…giọt giọt rơi…mưa im lìm, lặng lẽ ngừng như đêm lặng lẽ trôi hững hờ
Cái khí nóng của thời tiết bị dồn đến đổ mưa, nhào ép cho thành giọt…vậy mà chỉ vài âm thanh đứt quãng rơi, tưởng chừng như ai đó búng tay chơi trò vẩy nước
Mái tole im bặt không một thanh âm, chỉ còn vù vù hơi thở của đêm dồn lại, cho tan chảy cái nóng của buổi ngày
Mắt lim dim đến dại, hắn cũng ko còn hứng thú với trò đếm từng tiếng động đang dần trôi tuột vào đêm. Mưa chẳng thành hàng, không xiên xiên vắt ngang người hắn như mọi ngày. Mưa trốn chạy vào hắn. Cái nóng ẩn nấp quanh hắn…
Hắn lục lạo tìm mớ thuốc, apirin…không phải…dolodon…không phải…không phải.
Hắn cố ăn vội buổi tối, ăn như một phản xạ tìm quên, như một liều thuốc vừa được sắc.
Hôm nay hắn lạ…. Từ cách ăn nói đến đi đứng của hắn đều lạ… lạ đến nhẹ nhàng…
Mưa…âm thanh của mưa về lại, hơi mưa trổ quanh nhà…mưa ngoài trời…mưa đổ…mưa về cùng hắn đêm nay…
Hắn mơ màng đếm nhịp mưa rơi…xạt xào…
Nói gì với hắn mưa ơi
Nói gì to nhỏ… giọt rơi xạt xào
Khẽ khàng chấm giữa lưng trời
Nghiêng về bên hắn cùng vào nỉ non
Hắn mệt nhoài với những hy vọng, với yếu mềm - cứng rắn, với con người…
Hơi mưa ngai ngái len vào đêm…hắn muôn hít cho căng lồng ngực, cho lả người vì lạnh, vì nóng…tan chảy vào vô biên, vào vô thức, vào mộng mị...
Hắn cố gượng dậy ko cho mình đổ gục vì tiết trời, cố ko cho nằm bơ phờ vì cái chất mệt lúc bấy giờ.
Mưa đổ nhiều hơn, mưa nặng hạt…Mưa thẳng tuột xuyên thủng màng đêm, xé toan dòng chảy của đêm cuộn về 2 mảng…
Ru em những ngón xuân nồng*
Ru em yên ả một vòng nhân sinh
Em tôi khép mắt ru tình
Khép lại tê tái điêu linh vô thường
Đêm mưa
-
Viết cho Miền Bình Yên
Ngày....
Sắc vàng thắm mưa chiều
Nhuộm mênh mang bến vắng
Giọt giọt rơi réo rắt
Giọt se sắt lưng trời
Xe chạy vồi vội...mưa xiên ngang mắt kính, giọt đâm thẳng trước ngực...con đường bất chợt kéo dài thêm với từng sợi mưa chiều, như vươn mình thật dài tắm mát một đầu nóng gắt...
Nơi này mưa chẳng buồn rơi
Xót thương nơi ấy nắng phơi đầu mùa
Xuân, Hạ, Thu, Đông luân phiên tuần tự, sự xô bồ cũng lần lượt nhường cho một cõi Bình Yên của riêng mình.
Bình yên một thoáng cho tim mềm. Bình yên ta vào đêm. Bình yên để đóa hoa ra chào. Bình yên để trăng cao...
Bình yên để sóng nâng niu bờ. Bình yên không ngờ. Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên...
Bóng đêm của sự yên bình như cao và rộng hơn khi được trực diện nhìn thẳng vào cái sự bình yên thực tại trong hắn. Bao trùm cho cái vẻ bình yên trong hắn là một điều gì trống rỗng đến vô chừng. Hắn nhìn thấy anh và mọi người cười nói, xung quanh góc cafe ngồi xổm thoải mái chơi cờ, tán gẫu theo phong cách "Young" đúng như tên của quán là sự im lìm vô thanh, chỉ có những cử chỉ, chỉ còn những hoạt động của cơ vòm mặt với những cười vui, những tâm trạng xúc cảm...Hắn như bị trôi tuột vào một miền nào xa xăm đến mơ hồ...
Hắn thấy anh đang nhìn về phía hắn, cố kéo hắn ra lối mòn suy nghĩ trong đầu
- Như N cũng chỉ là ảo thôi, đúng ko?
Hắn cười:
- Có gì là thực hả anh. Tất cả đều là ảo mà...
Bình yên để gió đưa em về. Bình yên ta chờ nghe. Chờ nghe tình vỗ lên tim mình. Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm. Bình yên ta mừng. Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng. Mừng em đã biết xót thương tình yêu...
Hai chữ "Bình yên" được TTH rót vào tâm như là điều tất nhiên của cuộc sống. Em cứ bình yên đón đêm về sẽ biết niềm vui của cuộc sống, của vũ trụ bao la khi yên bình
Giai điệu bài hát nhẹ nhàng như trải sự bình yên đến đỉnh cao của một tâm hồn thanh thản. Để biết điều mình cần, để lắng nghe nhịp sống mở rộng, cất cao lời yêu thương với tiếng sóng nâng niu bờ, là lời gió ru em với những thanh âm yên bình.
Hắn vẫn đang vỗ lòng, xoa dịu nhưng dư âm của ngày xưa. Hắn không chạy trốn mà đang đối mặt để lắp đầy sự yên bình trống rỗng vẫn thường trực trong hắn bấy lâu. Có lẽ anh nói đúng:
Lắng trong lạnh lẽo đàng hoàng xuân sang
Câu thơ bất giác gợi nhắc đến sở thích về mùa đông mà hắn không thể nào lý giải được vì sao với cô giáo khi hắn mới tò te vào lớp 1.
Như từ bao lâu ta ra đời một kiếp nữa. Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim. Tặng nhau nhé tiếng ca hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa...
Người nhạc sĩ tài thật. "Bình yên" bây giờ lại được ông ví như là một sự tái sinh, để tìm kiếm sự yên bình thơ trẻ. Phải chăng tuổi ấu thơ cắp sách đến trường như là một miền êm ả trong mỗi con người khi đối mặt với cuộc sống bộn bề cùng trách nhiệm.
Bài hát ngày xưa thầy vẫn hát trước lớp với ca từ như khát khao, như tiếc nuối khi nghĩ về ngày hôm qua phải đến bao năm, nay hắn mới thấm vào hồn
"...Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại. Như ngày hôm qua..."
Ca từ trừu tượng đến khó lý giải nổi. Hắn đến với "Bình yên" hôm nay khác nhiều với "Bình yên" của một buổi sớm năm nào. Vẫn là lời ca "Bình yên" của TTH và TH, vẫn trên trang blog này nhưng có lẽ Bình Yên của hắn hôm nay lớn nhiều hơn Bình Yên của thuở trước.
Hắn phải gắng tập thật sự để yên bình không chỉ là vẻ bên ngoài, hắn phải gắng tập để thật sự an ngự trong hắn cõi bình yên, để hắn có thể ung dung vững bước tiếp tục "...để quên hết khó khăn chia lìa...".
Lẻ loi giữa trời đêm sâu thẳm
Ngọn đèn khuya hắt bóng những lối về
Lời bài hát ứa tràn đêm thanh vắng
Lời một người soi mỗi bước chân qua
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Binh-Y...u.IW60FOE9.html
-
Crazy…
Ngày....
Trời có lúc nắng lúc mưa
Hắn nhiều lúc mưa, lúc nắng…
Ko hiểu nổi….hắn lại dở thói dẹp hết tất cả, đến đâu hay đến đó. Nghỉ chơi với tất cả, từ công việc đến bạn bè. Giờ chỉ muốn lang thang đâu đó hoặc lại ngủ li bì, quên hết.
Còn ngủ là còn hạnh phúc
Gắng gượng chỉ nhọc tấc lòng
Thấy hắn mà ngao ngán, bưa chè…Hình như là cứ đến hẹn lại lên. Chí ít phải 12 lần/năm hắn nổi chứng. Mà trời có nắng đâu cho cam. Mưa ko mưa, nắng chẳng buồn nắng, cứ âm u màu xam xám đến não “nuột”. Gió vẫn thồi, tốc cả rèm, mang theo cả gùi bụi bặm, cứ nham nhám những lúc chân trần.
Than thở chỉ mệt tấm thân
Thôi…gắng nhắm mắt an phần cuộc chơi
Hóa ra trẻ con vẫn là trẻ con, hắn vẫn chưa chế ngự được cái kiểu chán là dẹp tất của mình. Mà có gì là mãi mài cơ chứ…Hắn lại mượn cớ của chất Vô thường để rồi lại tự nói với hắn rằng…ngày mai sẽ lại bắt đầu…từ đâu đó…
Hắn vẫn chưa nhớn được, thỉnh thoảng vẫn vô trách nhiệm đến bất cần, đôi lúc lại mù lại điếc đến chẳng để ý xung quanh.
Hắn mà…từ xưa đến nay vẫn luôn tự quyết định mọi việc, buồn im lìm hay vui hí hửng, chuyện bé như con kiến hay to đùng như chuyện cuộc đời hắn…hi…ko ai nói được hắn. Hắn tự mình quyết tất, riết rùi thành cái thói quen bị ghét nhất là đặt người vào thế phải rồi, bất di bất dịch ko thay đổi khi hắn đã enter trong đầu.
Thân mình phải gắng tự lo
Mình kham ko nổi ai bôn ba dùm?
Lại chuyện người ta nói “Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng”. Phải chăng đó là mục tiêu của cuộc sống khi mà nhỏ bạn chiều nào cũng alô chỉ với mục đích chỉ nó cách nhắn tin hay nchuyện để người ta được thoải mái cởi lòng. Phải chăng đó là mục đích cuộc đời khi mà ai cũng hỏi “Bao giờ cưới…?
Hắn lại tự hỏi..để làm gì….Để 40 năm sau thấy cháu kon đông vui? Để có đôi có cặp? Hay để không bị lạc lõng giữa cuộc đời?
Nếu để cháu kon đông vui thì giờ vào trại trẻ mồ côi đê…con cháu đề huề, lại ko lo cho kon cháu công ăn việc làm, ko phải lo việc học hành dở hay…còn zui gấp bội
Nếu để có đôi có cặp thì có được mãi mãi ko, em chết anh cũng mất theo hay anh mất em cũng đi theo để chúng mình mãi là 1 cặp 1 đôi? Hay là anh cháu trai, em bé gái, sống cách nhau cái giậu mồng tơi cũng ko sang nhà….
Nếu để ko bị lạc lòng trong đời thì cứ lạc quan trải tấm lòng yêu thương với tất cả, cho đi thật nhiều để đón nhận niềm vui của tình bạn, của tình người. Vậy lúc đó kòn lạc lõng sao….?
Vớ vỉn thật…Hắn lại đem cái triết lí mà dì Hiền rất ngán mỗi khi nghe hắn nói. Dì Hiền cũng có thua đâu, nhưng hắn nói đúng với cái bản chất cuộc đời như thế, sao la làng hắn được.
Giả sử bây giờ hắn ngủm…Người ta sẽ đem hắn vùi dưới 3 tấc đất…Ngày xưa lần đầu tiên hắn bộc lộ quan điểm phí của zời với họ, vì thật ra bây giờ y học đang cần con người để phẫu thuật, để thí nghiệm, mắc mớ gì làm tốt cho đất hoang hoặc chí ít dồn lại trong 1 hũ mà để trong nhà….họ đã mỉm cười mà cốc đầu hắn…Miễn bình
Thế đấy…hắn dở người như thế đấy…Bình cái sự dở người của hắn thì đến nguyên ngày cũng còn khối chuyện chưa bàn đến
Mà bây giờ sao hắn ngủm liền được….Cơm áo gạo tiền đổ vào đấy hai mấy năm, công không ở đâu chưa làm được cái cóc khô gì hết, ngủm sao được mà ngủm….mà theo anh dzề dinh sao được, con gái người ta chứ có phải củ khoai đâu mà nói đi đâu là ok gật đầu đi cái rụp liền…
Nhiều cái ngẫm ra thấy ngộ thật đấy
-
Hi, Đá Cuội, biết khi nào mới được là bình an
Bao nhiêu năm ta tìm một cõi sống
Bình Yên vô cùng...bình yên thuở vô tư
Bao nhiêu tháng ta miệt mài tìm kiếm
Quá khứ nào chưa yên ngủ một ngày
Ta cất cao tiếng hát tuổi trăng tròn
Dệt mộng ước ngây thơ buổi thơ dại
Ta vui buồn một mình theo nắng sớm
Vạt nắng nào không xuyên suốt hồn ai?
Buồn...
Vương....
Ái ân và nhân nghĩa
Có nhẹ nhàng thỏa chí cuộc trăm năm
Thương...
Đợi...
Hò hẹn và bội ước
Chén rượu nào lỡ nhịp người đánh rơi?
Bình yên về cho đêm thêm sắc tối
Cho nắng chiều thêm tím ngắt hoàng hôn
Cho mây trôi... mải miết, trôi... vô định
Cho người về ngược lối riêng người về
Trải lòng
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Đôi bờ
Không hiểu chính em, chẳng hiểu người
Không hiểu cả mùa thu vàng xác lá
Không hiểu đông và một trời lạnh giá
Chẳng hiểu nỗi mình...hay khoảnh khắc hồ thu...
Đó phải chăng chỉ là những mù u?
Của những ngày giao mùa chờ sắc nắng
Bông gạo đỏ cháy vào lòng nỗi nhớ
Bảng lảng mưa chiều loa kèn trắng phai phôi
Nào phải do anh, nào ai có lỗi lầm
Nào phải em đi ngược chiều lộng gió
Nào đâu tại ngày đông nhiều bỏ ngỏ
Đôi bờ bên bồi - lở....rơi rớt lá vàng đê...
Gợi nhắc lại làm gì hỡi những cơn mê!
Miền xưa cũ, xin một lần yên ngủ
Đôi bờ rêu xanh lại song hành bồi, lở
Phượng đỏ nơi này cánh gạo ấy mờ phai...
ĐN, ngày....