Nhuyễn thế Duyên
Thành viên-
Số bài viết
16 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Điểm
0 NeutralVề Nhuyễn thế Duyên
-
Xếp hạng
Cấp bậc:
-
Anh bạn bài thơ này của anh bạn rất hay. Tôi gen tỵ đấy. Tôi đã cố học theo anh bạn làm một bài tả về hà nội nhưng không đưộc. Bội phục
-
Anh bạn đi tìm nghệ thuật ơi Anh bạn đã tìm đưộc nghệ thuật chưa? Chắc là chưa rồi vì nếu tìm đưộc thì anh bạn đã không nói như vậy. Không phải năng lực cảm thụ mọi người thường đâu mà năng lực của anh bạn mới rất thường đấy Câu của Trần dăng Khoa. Ai bảo anh bạn lá đa chỉ rơi nghiêng? Rơi có nhiều tư thế rơi. Anh bạn không thấy chữ "Mỏng " À? Tiếng rơi mỏng là tiếng rơi chỉ có trần đăng khoa mới phát hiện ra anh bạn ạ Câu của dươg vương hưng Cảm thụ câu này của anh bạn còn tệ hơn nữa Một đời tim fkiếm đẩu đâu Về làng lại thấy con trâu cái cày Nhà thơ cả một đời tìm kiếm những mơ ưốc, những khát vọng. Nhà thơ thoát ra khỏi cuộc sống thực tại sống trên chín tầng mây và bỗng một ngày thực tế đau xót đã buộc nhà thơ phải quay về thực tại trần trụi và thấy đau đớn. Câu thơ bình dị mà sâu sắc . Phải có trí liên tưởng rất phong phú mới thấy cái hay của một câu thơ bình dị như vậy anh bạn ạ
-
Bông cúc trắng Vừa đỗ xe,Chải thằng cùng làm với tôi đã hỏi ngay -Sao mày vẫn còn ở đây? -Sao? Có việc gì à?-Tôi hỏi lại -Mày không biết gì sao? Cái Loan chết rồi Mắt tôi tối sầm. Không thể tin được. tối qua tôi còn ngồi ở nhà em đến tận mười một giờ đêm mới về nhà. Tôi túm lấy thằng chải lắc mạnh vai nó hỏi dồn đập -Thế bây giờ Loan nằm ở đâu ?, Anh Duy đâu? Ai ở trong đó với Loan? Thằng Chải gỡ tay tôi ra -Bình tĩnh lại đi Hưng, Loan đang nằm ở bệnh viện Bạch mai. Anh Duy và anh em trong tổ đã vào đấy cả rồi. Tao được phân công ở nhà trực. Mày vào ngay với nó đi Tôi nhẩy phốc lên xe phóng như điên đến bệnh viện Anh Duy đón tôi ở cửa nhà xác. Tôi định chạy xộc vào thì anh Duy ngăn lại. Anh ôm lấy vai tôi bảo -Đừng vào đấy bây giờ. Để đến ngày mai, sau khi họ trang điểm lại cho cô ấy trước khi liệm cậu hãy nhìn mặt loan lần cuối. Tôi muốn cậu chỉ giữ lại trong mình những hình ảnh đẹp nhất của cô ấy. –Nói rồi anh móc trong túi ra một tờ giấy đưa cho tôi và bảo-Đây là bức thư cuối cùng của Loan viết trước khi chết . Cậu đọc đi. Tay tôi run bắn, lúng túng mãi tôi mới giở được bức thư ra đọc Kính gửi anh Duy Anh Duy ơi, có lẽ em sẽ không qua khỏi đêm nay . Em rất biết ơn anh vì những việc anh đã làm cho em .Em rất tiếc kế hoạch anh vạch ra cho em đã không thể thực hiện được. Anh ơi, em biết ơn anh và mọi người trong ban ta nhiều lắm. Anh ơi, trước khi chết em chỉ cầu xin anh một điều cuối cùng. :Anh hãy chuyển kế hoạch anh dành cho em sang cho anh Hưng anh nhé. Em rất yêu anh ấy. Anh đưa cho anh ấy quyển nhật kí của em giúp em . Anh cho em chào vĩnh biệt anh em trong ban Em gái của anh Loan Phía dưới là mấy dòng ngắn ngủi viết cho tôi Anh Hưng ơi .Em không còn đủ sức viết cho anh nữa rồi. Em yêu anh. Em gửi anh cuốn nhật kí của em và còn điều cuối cùng em muốn nói với anh là. :Em không cho phép anh đưa em đến mộ. Khi nào anh có bằng tốt nghiệp lúc ấy anh hãy đến thăm em và anh hãy mang cho em mấy bông cúc trắng anh nhé. E Chữ em cuối cùng bị cắt ngang. Chắc em đau lắm. Chữ viết nguệch ngoạc, không viết được thẳng hàng. Em còn muốn viết gì cho tôi nữa? Nước mắt tôi rơi xuống đọng đúng vào chữ E cuối cùng. Lá thư rời khỏi tay tôi rơi xuống đất. Anh Duy cúi xuống nhặt lên gấp nó lại kẹp vào một cuốn sổ đưa cho tôi -Đây là cuốn nhật kí của Loan. Bây giờ cậu về đi, chiều ba giờ xuống xí nghiệp. Công việc ở đây đã có mọi người lo rồi Chiều, tôi xuống xí nghiệp. Mọi người đông đủ cả. Anh Duy phân công công việc chuẩn bị tang lễ ngày mai cho mọi người. Riêng tôi không được anh phân cho việc gì cả -Còn em làm gì ạ? -Cậu ngày mai ở lại xí nghiệp trực điện -Anh Duy –Tôi kêu lên- Anh đừng bắt em như thế. Em xin anh. Anh hãy để cho em đưa Loan xuồng nghĩa trang. Không !Em không trực điện. Ngày mai thế nào em cũng phải đưa Loan đi -Tùy cậu thôi- Anh Duy nói với tôi với một vẻ mặt lạnh tanh-Tôi không có thẩm quyền cấm cậu đi đưa Loan. Nhưng tôi báo cho cậu biết : nếu ngày mai cậu bỏ trực điện thì tôi sẽ trả cậu về cho phòng tổ chức. Tôi không dọa cậu đâu Nói xong, anh quay người đi thẳng. Tôi ngồi phịch xuống ghế. Mọi người xúm lại khuyên giải . Tôi ôm mặt. Cổ họng khô đắng. Anh Duy, tôi thầm kêu lên.sao anh độc ác vậy. Ít nhất anh cũng phải cho em nhìn mặt Loan lần cuối chứ. Cả em nữa. Sao em nỡ đối sử với anh như vậy?Tôi biết, anh ấy chỉ vì ước nguyện của em nên mới như vậy nhưng sao tôi vẫn thấy anh ấy tàn nhẫn quá . Cả em nữa, em cũng tàn nhẫn quá. Bẩy giờ tối,tôi đến bệnh viện.Tôi không thể để em cô quạnh được.Rẽ vào hàng hoa, tôi mua mấy đóa cúc trắng, thứ hoa hồi còn sống em vẫn thích. Tôi thay hoa trên bàn thờ, cắm mấy nén nhang và cứ thế đứng lặng trước ảnh em. Tôi cứ đứng như vậy không biết bao nhiêu lâu cho đến khi một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi quay lại. Anh Duy. -Về thôi Hưng –Giọng anh ngèn ngẹn- Muộn rồi, nhà xác chuẩn bị đóng cửa Hai chúng tôi quay trở ra, chẳng ai nói với ai một câu nào. Anh kéo tôi vào một quán cà phê, gọi hai tách. -Sao! Cậu giận tôi lắm hả? Anh nói sau một phút im lặng-Nhưng cậu hãy nhìn lại mình đi. Có lúc nào cậu tự hỏi tại sao Loan lại dùng cách này đối với cậu? Tôi kính phục cô bé.- Anh nhìn xoáy vào mặt tôi-Trong lúc cận kề cái chết, cô ta vẫn nghĩ đến cậu, chỉ nghĩ đến cậu thôi. Phải có một tình yêu mãnh liệt lắm cô ta mới có thể nghĩ ra cách dùng thân xác mình để khuyên ngăn cậu.Tôi không thể làm khác mặc dù tôi bết như thế là tàn nhẫn -Em chỉ xin anh cho em nhìn mặt Loan lần cuối, cho em được khiêng quan tài Loan ra xe. Em không xuống nghĩa trang cũng được. Khi xe qua cổng xí nghiệp em sẽ xuống -Không được-Anh Duy lắc đầu-Lúc đầu tôi cũng có ý định cho cậu nhìn mặt Loan lần cuối nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rồi. Những người như cậu nếu không khắc vào con tim cậu một nỗi đau thật lớn thì không bao giờ có thể thay đổi được. Tôi sẽ không để cho cậu nhìn thấy mặt Loan lần cuối cùng. Cậu hãy nhớ lấy, ngày mai cậu có đến cũng vô ích Tôi biết tính anh,có cầu xin nữa cũng vô ích .Sáng hôm sau, tôi đứng ở cổng xí nghiệp nhìn theo đoàn xe đưa em đi đến nơi yên nghỉ cuối cùng Bốn giờ chiều hôm đó,trong lúc cả nhóm chúng tôi đang hì hục tháo chiếc động cơ máy tiện thì anh Duy đến. Anh bảo tôi -Cậu về đi. Tôi cho cậu về sớm để đến thăm mộ Loan. Cậu biết ở khu nào rồi chứ? -Vâng em biết rồi Tôi vội vàng trả lời rồi nhanh chóng rời phân xưởng. Ra đến cửa, đột nhiên anh Duy gọi với theo -Nhớ không được mua cúc trắng đấy Tôi cúi đầu,lầm lũi bước đi không dám trả lời. Tôi rẽ qua hàng hoa chọn một bó cúc trắng , trả tiền rồi nhẩy lên xe định phóng đi. Đột nhiên trong đầu lại vang lên câu nói của anh Duy “Nhớ đừng mua cúc trắng đấy” .Ngần ngừ một thoáng, tôi quay lại đổi thành những bông cúc mầu vàng Tôi nhanh chóng tìm thấy mộ em. Thắp hương, cắm hoa xong tôi ngồi lặng yên trước mộ. Tôi nhìn những bông cúc vàng lạc lõng của tôi vừa cắm giữa những vòng hoa trắng của mọi người gửi cho em mà trong lòng dấy lên một cảm giác vừa đau đớn, vừa uất ức ,vừa tủi hổ. Tôi buột mồm nói -Em yên tâm, anh nhất định sẽ mang hoa cúc trắng đến thăm em Tôi về nhà, tối hôm ấy tôi mở nhật kí của em ra đọc * * * Ngày…. Chiều nay ,anh Thịnh báo cho mình sáng mai lên gặp phòng tổ chức. Chắc họ sẽ cho mình nghỉ chế độ. Trời ơi ! không biết mình sẽ làm gì để sống đây. Ông trời ơi sao ông không để con chết cùng cha mẹ con với quả bom oan nghiệt ấy mà ông lại để cho con sống với một quả tim bệnh tật này làm gì. Sao ông độc ác thế! Ông trời. Mình châm một nén hương cắm lên bàn thờ. Cha mẹ ơi, cha mẹ hãy phù hộ cho con Ngày…. Sáng nay mình lên phòng tổ chức. Vào phòng mình đã nhìn thấy anh Duy trưởng ban cơ điện đang làm việc cùng với chú Mai Anh. Thấy mình anh Duy cười hỏi -Em có việc gì mà lên đây? Mình chưa kịp trả lời thì chú Mai Anh đã nói -Xí nghiệp định cho cô ta nghỉ chế độ -Nghỉ chế độ? Anh Duy kêu lên –Thế thì bằng các anh giết người ta rồi còn gì. Các anh phải làm điều gì đó giúp con bé chứ -Chúng tôi cũng biết thế-Chú Mai Anh lúng túng- Nhưng ngặt một nỗi, không có tổ nào chịu nhận cô ta cả. Mà anh cũng biết đấy, bây giờ ăn đấu làm khoán rồi, chúng tôi không thể ép người ta phải nhận người như ngày xưa được nữa -Thế thì các anh cho con bé về chỗ tôi. Tôi nhận –Nói xong anh quay sang hỏi mình-Sao em đồng ý về làm với anh chứ? Ôi , anh Duy. Nước mắt mình trào ra Tôi nhớ ngày đầu tiên đến nhận việc ở ban cơ điện. Khi trao tờ quyết định cho anh Duy trưởng ban, Anh túm lấy tay tôi , ngắm nghía những móng tay sơn đỏ chót của tôi rồi nhìn tôi từ đầu đến chân với một ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. Anh lấy tay sờ vào “Cái ấy” của tôi. Tôi giật mình lùi lại. Mọi người cười ầm lên. Tôi đỏ mặt vì xấu hổ -Cậu Ái à? -Dạ không -Thế thì ra đây Nói rồi anh lôi tôi ra góc phòng. Chưa kịp hiểu anh định làm gì thì anh đã nhúng tay tôi vào thùng dầu 90 đặc quánh như nhựa đường nấu chảy. Xong anh chỉ thẳng tay vào mặt tôi nói -Ngày mai mà tôi còn nhìn thấy móng tay cậu như thế này thì tôi sẽ ấn đầu cậu vào thùng dầu đấy . Rõ chưa? Tối hôm ấy tôi phải tẩy móng tay mất cả một buổi tối Ngày….. Hôm nay ngày đầu tiên mình làm việc ở ban cơ điện. Mình sang sớm, đánh rửa cốc chén, quét dọn phòng được một lúc thì mọi người lục tục kéo đến. Anh Duy nhìn quanh phòng rồi bảo mọi người -Có bàn tay con gái có khác phòng sáng sủa hẳn lên Người đến cuối cùng là anh Hưng, nhìn trước nhìn sau , lừa lúc mọi người không để ý, anh dúi cho mình một gói ô mai . Không ngờ bị anh Chải nhìn thấy -Ê thằng Hưng, Mày vừa dúi gì cho em Loan đấy?Thế này thì không được . Anh Duy. Anh phải giải quyết vấn đề này thế nào chứ. Mới ngày đầu tiên mà thằng Hưng nó đã xác định chủ quyền là không được -Này thằng cháu-Anh Duy cười – mẹ vợ mày đang đến kia kìa. Liệu cái mồm không lại khổ đấy cháu ạ Mọi người quay ra .Đúng là cô Châu đang đến thật. Anh Chải lủi mất. Anh Chải yêu con gái cô Châu nên mọi người hay gọi anh ấy là “Cháu” Ngày…… Đầu giờ chiều, mình đangbảo dưỡng mấy cái động cơ điện thì anh Chải về. nhìn trước nhìn sau một hồi, không thấy ai, ngần ngừ một lúc anh Chải mới bảo mình -Em khênh giúp anh cái máy bơm được không?Máy nặng quá một mình anh không bê được Hai anh em ra bể nước. Anh Chải đi kiếm một cái đòn, . Nhìn anh kéo sát cái máy bơm về phía đầu của mình làm mình cảm động muốn khóc. Các anh ơi, các anh tốt với em quá. Hai anh em khiêng cái máy qua phân xưởng tiện thì anh Hưng từ trong đi ra. -Dừng lại Anh Hưng kêu lên. Hai anh em đặt cái máy bơm xuống đất. Nhẩy bổ đến chỗ anh Chải, túm lấy cổ áo ,anh Hưng quát lên -Sao mày lại bắt Loan khênh máy hả? Mày không biết Loan bị bệnh tim sao? Mắt anh Hưng long lên. Mình sợ quá, may mắn, mình nhìn thấy anh Duy đang đi lại. Mình vội kêu lên -Anh Hưng, Anh buông anh Chải ra. Anh Duy đang đến kia kìa Anh Hưng buông anh Chải ra . Mình thoáng thấy anh Duy mỉm cười . Anh rẽ ngoặt sang phía khác làm như không nhìn thấy bọn mình Ngày….. Sắp hết giờ làm,anh Chải giãi đầu gãi tai lần lần tiến về phía anh Duy lúng túng -Anh xem có thể bố trí cho em không phải trực điện tối nay được không? Em trót hẹn với cái Lan tối nay đi xem phim mất rồi -Tối thứ bẩy làm sao tao có thể bố trí ai trực thay mày được Anh Duy nhăn nhó. Mình vội bảo -Anh để em trực thay cho tối em cũng chẳng đi đâu -Anh cám ơn em Anh Chải mừng quýnh. Rửa vội tay rồi xin phép anh Duy -Hôm nay anh cho em về sớm một tị nhé Nói xong anh ấy lủi nhanh như trạch. Anh Hưng không nói gì, lại bàn hí húi viết phiếu lĩnh dầu đưa cho anh Duy kí. Anh Duy vừa kí vừa liếc nhìn mình một cái nhìn đầy ngụ ý làm mình đỏ cả mặt. Bình thường ai trực điện đêm, người ấy phải có trách nhiệm đi lĩnh dầu đổ vào máy. Thường mỗi lần lĩnh dầu máy phải lĩnh hơn một trăm lít dầu. Đối với mình, công việc ấy là quá nặng. Hai anh em đẩy cái xe chở hàng nhỏ đi lấy dầu Tan giờ làm, mình đang hí húi nấu cơm thì anh Hưng sang, tay cầm mấy lạng thịt đưa cho mình -Em thổi cơm cho anh ăn với -Anh chưa về à? -Về cũng chẳng làm gì ,anh ở lại chơi với bọn ở tập thể cho vui Mình biết anh nói dối. Lần nào cũng vậy, mỗi khi mình phải trực điện anh đều nấn ná ở lại giúp mình nổ máy, nổ xong mới về.Anh biết mình không quay nổi ma ni ven. Có nhiều lần không mất điện,anh ở lại đến tận mười giờ, hết giờ trực anh mới về Anh Hưng ơi, em hiểu tình cảm anh dành cho em. Em rất biết ơn anh nhưng em không thể.Anh hãy hiểu cho em. Tình yêu là thứ mặt hàng quá xa xỉ em không bao giờ dám nghĩ đến Chao ơi, em mới ngốc làm sao. Chính sự mặc cảm của em làm cho tôi khốn khổ. Cứ thấy em lẩn tránh mình,tôi muốn phát điên. Vốn là con trai duy nhất của một gia đình tư sản ngày xưa nên tôi được bố mẹ rất cưng chiều, muốn gì được nấy. Tôi đi làm mà áo pô pô lin trắng muốt,đi giầy tây, hồi chưa làm ở Cơ điện tôi còn sơn móng tay đỏ chót. Tóc dài đến ngang vai trông chẳng khác gì một nghệ sĩ thực thụ .Tôi luôn nghĩ rằng tôi cưa em nào là em ấy phải đổ. Thế nhưng không phải Thoạt đầu, nghe tin em về làm tại ban Cơ điện, chẳng riêng gì tôi mà ai cũng vui mừng.Giữa một đám toàn đực rựa nay bỗng xuất hiện một bông hoa xinh đẹp để cho mình được cưng chiều,chăm sóc đấy âu cũng là một niềm vui ,một niềm tự hào của cánh đàn ông chúng tôi.Yếu đuối. mảnh mai và bệnh tật, nhưng em vẫn như một dòng suối nhỏ, trong lành,tưới mát những tâm hồn đàn ông khô cứng của chúng tôi. Em tiếp nhận sự chăm sóc của tất cả chúng tôi với một lòng biết ơn không hề dấu diếm . Bù lại, em lại luôn chăm sóc tất cả mọi người trong những việc nho nhỏ trong cuộc sống mà không một thằng đàn ông nào để ý. Chỉ đến khi khoác chiếc áo bảo hộ lên mình chúng tôi mới biết hôm qua,chủ nhật em đã giặt cho tất cả mọi người.Nhưng chỉ thế thôi. Em không tiến sát lại gần ai và cũng không cho ai tiến sát lại gần mình. Lòng tự ái đàn ông trong tôi bốc lên ngùn ngụt. Tôi thề với bọn thằng Chải thế nào tôi cũng phải chinh phục được em. Nhưng càng ngày, ngọn lửa tự ái đàn ông trong tôi càng lụi dần rồi tắt hẳn thay vào đó là một ngọn lửa khác. Ngọn lửa tình yêu. Tôi đã công nhận mình thua cuộc với bọn thằng Chải và dẫn chúng nó ra hàng thịt chó Ngày….. Buổi sáng,mọi người đang ngồi uống nước trong ban thì anh Chải đến -Này, chúng mày có biết không? Thằng Hưng cắt tóc rồi Tin anh Hưng cắt tóc quả thật là một sự kiện lớn. Mấy tháng trước cục trưởng xuống thăm xí nghiệp .,lớ ngớ thế nào mà ông ấy bắt gặp đúng anh Hưng. Ông ấy gọi anh Hưng lại, chỉ vào đầu bảo -Sao cậu lại để đầu tóc thế này hả?Giai không ra giai, gái không ra gái. Đi cắt tóc ngay Anh Hưng gườm gườm nhìn cục trưởng hỏi lại -Tôi để tóc thế này thì sao nào? Pháp luật cấm à? Anh ấy quả thật lớn mật. Có lẽ ngoài anh Duy ra mình chưa thấy anh ấy sợ một ai. Lương anh ấy không cần, đuổi việc anh ấy không sợ. Anh ấy đi làm là vì bố mẹ anh ấy muốn anh ấy là người nhà nước chứ anh ấy cũng chẳng thiết tha gì. Mình nghe mọi người nói hàng tháng bố mẹ anh ấy cho anh ấy số tiền còn gấp mấy lần lương của anh Duy. Mọi người vẫn bảo bố mẹ anh ấy thuê anh ấy đi làm. Mà đúng thế thật. Cục trưởng tức đỏ mặt. Ông bảo với những người đi theo -Gọi điện gọi anh Mai Anh xuống đây Ai cũng lo cho anh ấy. May quá , đúng lúc ấy thì anh Duy đến. Thoáng qua ,anh đã hiểu việc gì đã xảy ra. Anh bảo mình -Lúc anh nói chuyện với cục trưởng thì em kéo ngay anh Hưng về ban, rõ chưa Nói rồi anh tươi cười rẽ mọi người đang đứng xung quanh ra, tiến về phía cục trướng, tay vòng ra sau lưng ra hiệu cho mọi người giải tán -Ôi! Cục trưởng xuống lúc nào thế ?Xếp là tệ lắm đấy, bài thơ “ Trước biển”đăng trên báo Văn nghệ mà xếp chẳng cho tôi đọc trước là thế nào. Mà khổ kết viết thế là không ổn Mắt cục trưởng sáng lên. Ông túm lấy tay anh Duy lắc mạnh -Cậu bảo không ổn ở chỗ nào? -Được rồi, anh cứ sang đây với tôi. Nói chuyện thơ mà không có rượu thì vứt Nói xong, anh Duy cứ túm tay cục trưởng lôi tuột đi sang hàng thịt chó bên kia đường Thế mà hôm nay anh Hưng cắt tóc. Đúng là một chuyện động trời. Anh Duy căn dặn mọi người -Chúng mày lờ đi , coi như không có việc gì xảy ra. Rõ chưa? –Nói xong anh chỉ vào mình bảo với tất cả mọi người-Con bé này còn to hơn cả cục trưởng Mình ngượng đỏ hết cả mặt. Một lúc sau ,anh Hưng đến, đầu sùm sụp đội một chiếc mũ vải, nhìn mọi người với một vẻ ngượng ngập. Ai cũng cố nhịn cười rồi đột nhiên,không ai bảo ai, tất cả cùng cười phá lên. Anh Hưng mặt chín nhừ, bỏ chạy ra ngoài Ngày….. Sáng nay anh Duy đi làm với một chồng sách giáo khoa. Anh đưa cho mình và bảo -Em cất những quyển sách này đi. Bắt đầu từ tuần sau,anh sẽ dành cho em tất cả các buổi chiều để học. Trong vòng một năm nhiệm vụ của em là phải tốt nghiệp lớp mười hai hệ bổ túc. Sau đó anh sẽ bố trí cho em đi học một lớp trung cấp kế toán. Học có gì không hiểu thì hỏi anh -Em thì còn học làm gì hả anh- mình buồn bã nói-Em chẳng biết sẽ chết lúc nào. Có khi ngay ngày mai anh đến làm thì đã không còn gặp em nữa rồi Anh gật gù bảo mình -Ừ em nói đúng đấy. Chẳng biết ngày mai hay ngày kia chết,thế thì đi làm làm gì cho khổ ra. Theo anh tốt nhất là em đi làm điếm, vừa sướng vừa có nhiều tiền. Trẻ , đẹp lại mới như em anh đảm bảo một nửa xí nghiệp này sẽ đến. Lúc nào em làm điếm nhớ để cho anh là người mở hàng cho nhé. Anh sẽ trả gấp đôi tiền -Anh Sao anh lại nói thế?- Mình kêu lên, nước mắt lưng tròng. Anh Duy thản nhiên như không -Anh có nói đâu. Chính em nói đấy chứ. Anh chỉ triển khai ý nghĩ của em ra thành lời thôi. Sao! Em không làm được phải không?-Anh nhìn mình nghiêm khắc-Vấn đề là ở chỗ có thể ngày mai em chết nhưng cũng có thể năm bẩy năm sau em mới chết. Điều đó không ai biết được. Em gặp được anh đó là vận may của em, nhưng con người ta không thể trông chờ vào vận may mà phải trông chờ vào chính mình. Không có vận may nào theo con người đến hết cuộc đời cả nên mỗi khi vận may đến ta phải hết sức tận dụng nó.Em sức khỏe yếu làm thợ không được, chuyên môn không có vậy nếu anh rời khỏi đây em sẽ làm gì? Em tự tử hay làm điếm? Những lời anh nói như sát ớt vào lòng mình nhưng nó rất chí lí. Mình không biết nếu không gặp được anh thì đời mình bây giờ sẽ ra sao. Có khi mình đang làm điếm thật cũng nên. Mình im lặng cất tập sách giáo khoa vào tủ. Anh bùi ngùi nói với mình -Em ạ, dù chỉ còn sống một ngày thôi cũng nên sống cho có ý nghĩa Ngày…….. Trời mưa suốt ngày, trong ban chỉ còn mình và anh Duy. Mình ngồi cắm cúi làm bài tập. Một lúc anh Hưng đội mưa chạy về. Đầu anh ướt hết cả. Mình đứng dậy lấy chiếc khăn mặt khô đưa cho anh -Đầu anh ướt hết cả rồi, anh lau khô đầu đi Anh Hưng không nói gì cầm chiếc khăn lau đầu. Xong anh móc túi đưa mình một vỉ thuốc -Em cầm vỉ thuốc này,nhớ phải luôn luôn giữ nó bên mình. Khi nào đau thì lấy một viên đặt ở dưới lưỡi. Không được uống đâu đấy Mình cảm động muốn rơi nước mắt nhưng mình không muốn nhận. Mình biết, thuốc biệt dược rất đắt và rất hiếm. Chắc anh gửi mua ở nước ngoài -Anh Hưng, em cám ơn anh nhưng em không thể nhận món quà này được. Anh thông cảm cho em Anh nhìn mình,cắn môi rồi đột nhiên vung tay ném vỉ thuốc ra ngoài sân rồi bỏ đi giữa cơn mưa tầm tã.Anh Duy đứng dậy ,lấy chiếc áo mưa che đầu,chạy ra nhặt vỉ thuốc -Em như thế là không nên- Anh nói với mình- Đằng nào thì thuốc cũng mua rồi, trả lại cũng không được,mag về dùng cũng không được.Trong trường hợp này anh thấy em nên nhận thì hơn -Nhưng nếu em nhận lần này thì lần sau anh ấy sẽ lại mua tặng -Thì lại nhận chứ sao- Anh cười-Mà anh thấy Hưng nó rất thật lòng với em đấy.Chẳng lẽ em thấy Hưng nó chưa đủ tiêu chuẩn à? -Anh ơi,cái thân em thì còn tiêu chuẩn gì nữa- Mình buồn bã nói-Nay sống, mai chết,tình yêu là thứ em không bao giờ dám nghĩ đến. Mà có nghĩ đến thì cũng chẳng mang lại kết quả .Tốt nhất đừng dính vào anh ạ Mình nhìn ra ngoài trời. Mưa xối xả. Mưa trắng trời.Mưa giăng mù mịt. Tiếng mưa rào rào đều đặn như một khúc nhạc buồn. Bất giác nước mắt mình ứa ra. Anh Duy lặng lẽ đưa mình một chiếc khăn mùi xoa.Anh ơi anh có biết không, tình yêu, thứ tình cảm đó ai mà chẳng thèm khát. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy giận dữ khi bị em từ chối một điều gì đó là một lần em khổ tâm lắm. Em chỉ muốn ôm anh ấy vào lòng, muốn được vùi mặt mình vào lồng ngực rắn chắc đẫm mùi mồ hôi nồng nồng của anh ấy. Nhưng em không dám. Em không dám làm anh ấy khổ vì em. -Em có thấy Hưng nó ngày càng tốt lên không?-Anh Duy hỏi mình, mình im lặng gật đầu-Tại sao thế?Anh hỏi tiếp, mình chưa kịp trả lời thì anh đã nói tiếp-Tại vì nó yêu em. Khi yêu,con người ta muốn sống tốt đẹp hơn. Nhưng tình yêu như một con dao hai lưỡi, nó có thể nâng một kẻ khốn nạn trở thành người. Nhưng khi không đạt được thì nó cũng có thể nhấn chìm một con người thành kẻ khốn nạn. Em có muốn Hưng nó lại trở thành một kẻ khốn nạn như trước không?-Anh nhìn chằm chằm vào mình chờ đợi một câu trả lời.Mình rùng mình. Điều anh nói làm mình sợ hãi. Không! Tất nhiên là không rồi. Nhưng em phải làm gì đây anh ơi?Mình bật khóc. Anh nhẹ ôm lấy mình,để đầu mình gục vào vai anh nói nhẹ-Em cứ khóc đi.Anh hiểu những suy nghĩ của em. Nhưng em cũng yêu Hưng, đúng không?- Mình im lặng gật đầu- Vậy thì em hãy cứ yêu đi,đừng lo nghĩ đến tương lai làm gì. Cuộc đời em còn quá ngắn không đủ thời gian làm bất cứ điều gì nhưng em còn đủ thời gian để dùng tình yêu của mình nâng dậy một con người. Một tia chớp sáng lòa bừng lên trong mình. Mình lau vội nước mắt. Anh Duy khoác cho mình chiếc áo mưa -Ra với Hưng đi em, anh chắc nó đang ngồi ở chỗ máy phát điện Trời ơi, sao em khổ thế. Tôi ôm mặt. Không biết trong thời gian yêu tôi ngắn ngủi của em,có lúc nào tôi đã làm em cảm thấy hạnh phúc? Sao tôi khốn nạn vậy? tôi chỉ biết hưởng thụ tình yêu của em mà không biết rằng ngoài yêu tôi, em đã đặt vào tình yêu ấy một trách nhiệm nặng nề. Một tình yêu mang đầy trách nhiệm thì làm sao có thể mang lại cho em cảm giác hạnh phúc. Tôi thật vô tâm và độc ác.Em ơi! Mất em rồi nhưng anh thề sẽ làm cho em có cảm giác hạnh phúc ấy * * * Một năm sau, tôi với anh Duy đến thăm mộ em. Tôi cẩn thận đặt tấm bằng tốt nghiệp dưới ảnh em. Cắm hoa vào bình,. Bất giác nước mắt tôi ứa ra, rơi xuống đọng trên những bông cúc trắng muốt -Em ơi- Tôi thì thầm- Bây giờ anh mới dám đến thăm em.Anh đã tốt nghiệp như em mong muốn. Hơn thế nữa anh còn được xí nghiệp cho đi học tại chức tại trường đại học bách khoa. Em có thấy hạnh phúc không? Trời đột nhiên bừng sáng. Một tia nắng rọi đúng vào giọt nước mắt của tôi đọng trên bông cúc phản xạ lên những sắc cầu vồng. Em cười. Lần đầu tiên từ khi yêu tôi, tôi thấy em cười Hà nội 27- 9 2008
-
Đêm trăng nói chuyện với Lý Bạch ......................................Có rượu không có bạn ......................................Một mình chuốc dưới hoa ......................................Nâng chén mời trăng uống ......................................Mình với bóng thành ba ...........................................Lý bạch Tôi đọc bài thơ của cụ Rằng hay thì thật là hay Đêm nay đầy trời trăng sáng Tôi lại mời trăng uống rượu say Cũng một mình tôi chuốc dưới hoa Chén rượu trong đãm ánh trăng ngà Trời thu cao thẳm mây chẳng có Sao tôi với bóng chẳng thành ba Khác với thơ của cụ xưa Bóng với tôi thành bốn Chếnh choáng hơi men ngửa lên mời trăng uống Hỡi vầng trăng tôi với cụ ai say? Không! Tôi không say! Tôi không say! Sao cụ nói là mình với bóng "Mình" cụ ơi mới là nửa con người Còn nửa kia? Chắc cụ đã say rồi Còn vầng trăng chỉ cười Bảo tôi say hơn cụ Cụ uống Trạng Nguyên Hồng Say ôm trăng đi ngủ Nên một mình một bóng Cộng với trăng là ba Tôi uống Nữ Nhi Hồng Rượu nồng trong đêm cưới Nên hai mình gộp lại Chỉ thành một bóng thôi Đêm nay trăng sáng đầy trời Rượu ai cất để một người say thôi Bỗng thương cụ lắm cụ ơi Bóng tôi thành bốn mà người thành ba. Chú thích: Ngày xưa ở Trung Quốc, khi đẻ con trai thì nấu một bình rượu chôn xuống đất. Khi đứa trẻ thi đỗ thì đào lên mời mọi người gọi là rượu Trạng Nguyên Hồng. Nếu đẻ con gái cũng nấu một vò rượu chôn xuống đến khi cô gái đi lấy chồng thì mang lên mời mọi người gọi là rượu Nữ Nhi Hồng.
-
Viết bên mộ Hoàng văn Thụ Nơi anh nằm xưa là một cánh đồng Hương lúa chín ấp ủ anh năm tháng Gió đồng nội vốn tự do, phóng khoáng Vẫn thăm anh và ru những bờ tre Nơi anh nằm xưa có rặng phi lao Lũ trẻ trâu vẫn vào đây tránh nắng Anh vẫn kể cho chúng nghe: “ở nơi xa, xa lắm Có một nơi chẳng có một người nghèo” Bốn mươi năm tôi lại ghé thăm Anh lại bị giam vào chuồng cọp “1” Mùi sú uế xông lên nồng nặc Đám nghiện nào tối tối rủ anh “Phê” Ngày xưa mẹ vẫn kể tôi nghe Chuyện cổ Grim và tôi tin là thật Tối tối tôi mơ những giấc mơ thánh thiện Và hôm sau cố học để thành người Tôi không trách anh, chắc anh cũng như tôi Anh cũng tin vào những điều không thật Nên lấy máu mình vết một thiên cổ tích Dành cho người hôm nay Tôi đọc Grim và đã trở thành “Người” Chị tôi đọc anh đã đứng ra đấu bố Nên đã chết trong tột cùng đau khổ Đám tang đi không một bóng người thân Hơn hai trăm năm, đời vẫn đọc Grim Và còn đọc Grim mãi mãi Còn chuyện cổ tích của anh? Sách đời gập lại Nên nấm mồ quạnh quẽ chẳng chân hương Mộ Hoàng văn Thụ 20 -5 -2008 “1”Mộ Hoàng văn Thụ hiện nay nằm trong vườn hoa Hoàng văn Thụ quá bé,xung quanh rào bằng chấn song sắt trông như chuồng cọp của nhà tù .Xung quanh là chợ bán cá,thịt.Là chỗ để xe chở rác
-
..Im lặng- Tình yêu ................................Gửi Điệp Đêm đầu tiên có nói được gì đâu Anh đứng bên em, cả hai cùng im lặng Trong đôi mắt ngọn lửa nào cháy sáng Cứ lung linh, lung linh trong lặng im Anh rụt rè khẽ nắm lấy tay em Em vẫn để im trong tay anh im lặng Em cúi đầu- Bàn tay em ấm nóng Cái lặng im dâng lên đến mênh mông Đêm loãng ra,người anh bỗng chơi vơi Có tiếng thì thầm- Lời em hay lời gió? Có hai ngôi sao cứ run lên lo sợ Sao em sợ sự lặng im trong im lặng bình yên? Trái đất quay hay trái đất đứng im? Thời gian trôi nhanh hay thời gian đọng lại? Gió có thổi và hàng cây có nói Những lời thì thầm yêu thương không em? Anh chẳng thấy gì chỉ còn thấy mỗi em Và sự lặng im -Tình yêu dâng nghẹn thở Không có gió! Không có mây!Không có trời đất nữa Chỉ có em và chỉ có em thôi Sự lặng im nói hộ biết bao lời Hà Nội 26-10-1986 Đêm đi chơi đầu tiên Go to the top of the pageReport Post Edit Post
-
......................Tim nghèo Tình nhạt nhẽo cho nên đời nhạt nhẽo [ Nhạt nhẽo tình nên nhạt nhẽo cả thơ Đừng sợ nữa tình yêu đâu có lỗi Hãy hỏi trái tim sao lại hững hờ Trái tim nghèo tình yêu không nuôi nổi Chút trắc trở con tim mệt mỏi Trốn nỗi buồn liệu tìm được nguồn vui Khi cuộc đời thiếu vị ngọt làn môi? Cám ơn cô bạn đã động viên. Xin chia sẻ với cô bạn suy nghĩ của tôi về bài thơ này của cô bạn
-
Đêm trăng nói chuyện với Lý Bạch ......................................Có rượu không có bạn ......................................Một mình chuốc dưới hoa ......................................Nâng chén mời trăng uống ......................................Mình với bóng thành ba ...........................................Lý bạch Tôi đọc bài thơ của cụ Rằng hay thì thật là hay Đêm nay đầy trời trăng sáng Tôi lại mời trăng uống rượu say Cũng một mình tôi chuốc dưới hoa Chén rượu trong đãm ánh trăng ngà Trời thu cao thẳm mây chẳng có Sao tôi với bóng chẳng thành ba Khác với thơ của cụ xưa Bóng với tôi thành bốn Chếnh choáng hơi men ngửa lên mời trăng uống Hỡi vầng trăng tôi với cụ ai say? Không! Tôi không say! Tôi không say! Sao cụ nói là mình với bóng "Mình" cụ ơi mới là nửa con người Còn nửa kia? Chắc cụ đã say rồi Còn vầng trăng chỉ cười Bảo tôi say hơn cụ Cụ uống Trạng Nguyên Hồng Say ôm trăng đi ngủ Nên một mình một bóng Cộng với trăng là ba Tôi uống Nữ Nhi Hồng Rượu nồng trong đêm cưới Nên hai mình gộp lại Chỉ thành một bóng thôi Đêm nay trăng sáng đầy trời Rượu ai cất để một người say thôi Bỗng thương cụ lắm cụ ơi Bóng tôi thành bốn mà người thành ba. Chú thích: Ngày xưa ở Trung Quốc, khi đẻ con trai thì nấu một bình rượu chôn xuống đất. Khi đứa trẻ thi đỗ thì đào lên mời mọi người gọi là rượu Trạng Nguyên Hồng. Nếu đẻ con gái cũng nấu một vò rượu chôn xuống đến khi cô gái đi lấy chồng thì mang lên mời mọi người gọi là rượu Nữ Nhi Hồng.
-
..................................................... Chồng nhặt [size="3"Mười một giờ đêm tôi ra khỏi nhà nghỉ. Tôi say. Đầu óc quay cuồng, tôi nhìn quanh cố tìm một chiếc xe ôm nhưng không có. Tôi loạng choạng lần đi trên đường phố vắng ngắt. Đêm cuối thu gió thổi lạnh làm tôi càng choáng váng quay cuồng. Không phân biệt nổi phương hướng nữa, tôi cứ thế lảo đảo bước đi như một kẻ mộng du. Bỗng toàn thân tôi ớn lạnh. Tôi rùng mình. Một luồng khí nóng thốc lên cổ. Tôi vội vàng vịn vội vào một gốc cây nhưng không được. Tôi khịu xuống. Bỗng có ai đó đỡ lấy người tôi. Tôi ôm choàng lấy cổ người ấy và cứ thế nôn thốc nôn tháo. Gần sáng, tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ trong một căn phòng lạ, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Đầu đau như búa bổ. Cổ họng khô đắng. Một mùi hôi không sao chịu nổi từ chiếc chăn mỏng đắp trên người xông lên làm tôi phải tung chăn ngồi dậy. Nhìn xuống bộ váy mình đang mặc. Trời ơi, nó loang lổ những vết bẩn của trận nôn đêm qua. Mặc dù đã được lau sạch nhưng mùi hôi vẫn cứ từ đó thoảng ra. Tôi nhìn ra góc phòng, một chàng trai đang ngủ gục trên bàn mặt úp lên trên quyển sách đang mở rộng. Tôi hiểu, đêm qua anh ta đã ngồi đọc sách suốt đêm để nhường chiếc giường một duy nhất cho mình. Nhìn lên giường, chiếc túi xách của tôi vẫn vứt lăn lóc ở đấy. Tôi vội vàng mở chiếc túi xách ra kiểm tra lại. Hai trăm đô con dê già trả cho tôi vẫn còn. Di động vẫn còn. Tôi chợt thấy ân hận vì mình đã nghi ngờ một tấm lòng đã cứu giúp mình.Đứng soi mình trước một tấm gương nhỏ treo trên tường, tôi bỗng có một cảm giác kinh tởm chính mình. Son phấn nhòe nhoẹt, Sống áo nhàu nát, bẩn thỉu và khi nhìn xuống ngực mình, mặt tôi bỗng đỏ lên. Tôi xấu hổ. Đôi bầu vú tròn căng, mịn màng của tôi hiện lên mờ mờ qua làn vải mỏng. Không xu chiêng. Tôi kéo váy nhìn xuống. Trời ơi! Không quần lót. Tối qua tôi đã nằm ở đây với bộ dạng như thế này sao? Tôi nhìn nhanh về phía người thanh niên. Anh ta vẫn đang ngủ ngon lành. Hoảng sợ, tôi vớ lấy chiếc áo của anh ta vắt trên chiếc gi đông xe đạp cà tàng khoác vội vào người rồi rón rén ra khỏi nhà ,khép cửa lại. Về đến nhà, việc đầu tiên là tôi vào phòng tắm. Dòng nước nóng xối khắp cơ thể làm cho tôi tỉnh táo hẳn. Những sự việc hồi hôm lại hiện về trong đầu như một đoạn phim quay chậm. Cảnh đầu tiên là một bộ mặt bự thịt và mỡ đang rúc mặt vào ngực tôi mà mút, mà liếm. tiếng mút của hắn tòm tọp như tiếng lợn đói đang xục cám. Rồi đến cảnh bàn tay thô bỉ của lão cuồng loạn cào cấu, vần vò khắp cơ thể. Rồi cảnh đôi môi thâm sịt của lão như hai miếng thịt trâu hôn hít khắp cơ thể tôi, Ngực, cổ , má và cuối cùng là áp vào môi tôi. Cái lưỡi dài, trơn ướt như lưỡi rắn lùa sâu vào miệng. Đến đây thì tôi thấy lợm ở cổ họng thế là tôi lại nôn thốc nôn tháo ra chậu rửa. Tôi cứ thế đứng im dưới vòi hoa sen để mặc cho dòng nước nóng xối vào mình. Đôi bàn tay vô thức cứ kì cọ, kì cọ mãi những chỗ cơ thể tôi bị nhơ bẩn.. Tôi muốn rửa sạch. Tôi muốn tẩy sạch . Trời ơi ! Tôi có rửa sạch được không? Tôi có tẩy sạch được không? Hai dòng nước mắt bất giác lăn xuống môi mặn đắng. Tôi đã gặp cảm giác này một lần trong đời. Đó là lần đầu tiên khi tôi đi khách. Lần ấy, sau khi xong việc, cầm tiền, tôi chạy vào buồng tắm cầm lấy cái vòi hoa sen cứ xả mãi nước vào chỗ ấy, vừa xả nước tôi vừa khóc nức nở. Nhưng cái cảm giác ấy đã chết trong tôi từ lâu lắm rồi. Bây giờ , thậm chí sau khi xong việc có nhiều khi tôi cũng chẳng thèm tắm rửa. Thế mà sao hôm nay cảm giác ấy lại bỗng nhiên sống lại? Đoạn cuối của cuốn phim quay chậm là một căn phòng nhỏ tồi tàn. Hầu như không có một thứ vật dụng gì. Cảnh một người thanh niên đang bế tôi đặt lên giường. Một bên vai váy của tôi trễ xuống để lộ ra một bầu vú căng tròn , mịn màng với chiếc núm vú hồng tươi, be bé. Lúc đặt tôi lên giường, chiếc váy của tôi bị tốc lên để hiện ra một cặp đùi thon dài, trắng muốt . Và. Dịch lên một tý nữa. Cảnh ánh mắt của chàng thanh niên hơi dừng lại ở đó. Một chút. Một chút thôi, rồi anh ta lấy tay kéo lại chiếc váy cho tôi. Những cảnh ấy cứ lần lượt hiện ra trong đầu. Tôi cứ đứng im lặng dưới vòi nước kì cọ một cách vô thức cho đến khi tôi thấy người lạnh buốt. Nước nóng trong bình nóng lạnh hết từ lúc nào mà tôi không biết. Tắm xong, tôi ra giường ngồi. Mắt tôi chạm vào chiếc áo của anh mà tôi vứt ở trên giường lúc về nhà. Cầm lấy cái áo,tôi lục túi thấy một chiếc thẻ sinh viên và một tờ giấy bạc mười nghìn. Chẳng lẽ anh ta chỉ có từng này tiền thôi sao? Tôi băn khuăn tự hỏi. Cầm tấm thẻ sinh viên tôi cứ thế ngắm mãi ảnh anh trên chiếc thẻ. Tôi tắt đèn,mang chiếc áo của anh chui vào chăn đi ngủ. Ôm chiếc áo vào ngực, một mùi đàn ông lạ lắm nồng nồng, chua chua phảng phất ôm trọn lấy cơ thể tôi. Tôi đã ôm không biết bao nhiêu người đàn ông trong tay thế mà sao đến tận đêm nay tôi mới biết mùi đàn ông thật là quyến rũ? Tôi cứ thế thiếp đi trong một giấc mơ nhẹ nhàng. Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là đi giặt chiếc áo của anh. Cũng lạ, đã từ rất lâu rồi, Lâu đến cái mức tôi không thể nhớ lần cuối cùng mình gặt quần áo là khi nào. Quần áo của tôi , tôi đều mang ra hiệu giặt là . Thế mà hôm nay tôi lại tự tay ngồi giặt cái áo cho anh. Ngày xưa khi còn nghèo khổ,chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ rằng được giặt một chiếc áo đàn ông là một hạnh phúc. Thế mà bây giờ, khi đã có tiền ,cái giấc mơ nho nhỏ đó lại trở thành mong manh như một chiếc bong bóng xà phòng. Giặt xong , tôi phơi khô rồi là chiếc áo cho phẳng. Đến chiều, tôi trang điểm cẩn thận, mặc chiếc váy tôi thích nhất. Chiếc váy này tôi chỉ dùng khi đi với những khách quen thật sang trọng . Tôi đứng xoay người trước gương tỉ mẩn sang sửa từng tý một cho đến khi tôi cảm thấy chính mình cũng phải mê mình. Để chiếc áo của anh vào một cái túi nilông , tôi phóng xe đến nhà anh. Khi chỉ còn cách nhà anh vài chục mét, tự nhiên tôi lại thấy ngần ngại. Tôi đỗ xe, vào một quán càphê xê xế trước nhà anh ,tìm một chỗ có thể nhìn về phía căn nhà. Một cảm giác lạ lắm ùa đến xâm chiếm lấy tôi. Một cảm giác bâng khuâng, hồi hộp. Một chút gì ngần ngại. Một chút ít thẹn thùng. Chao ôi! Mi sống lại rồi ư?Mi đã chết ba năm nay sao đến hôm nay tự dưng mi lại tỉnh lại, cái cảm giác bâng khuâng của một buổi hẹn hò. Người tôi run lên. Cắn chặt lấy môi, tôi hấp tấp ra khỏi quán bỏ lại cốc cà phê mà tôi chưa hề uống. Phải đến mấy ngày liền tôi tự đấu tranh với mình . Ngày nào tôi cũng xách cái áo đi nhưng đến nửa đường thì tôi lại quay về. Tôi sợ. Một nỗi sợ vô hình đeo bám lấy tôi.Đã có lúc tôi tự bảo với mình. Thôi . Không trả lại cái áo nữa. Mình hãy giữ lại làm một vật kỉ niệm trong cuộc đời. Nhưng còn chiếc thẻ sinh viên? Không thể không trả lại cho anh chiếc thẻ. Đêm nào tôi cũng ôm chiếc áo của anh đi ngủ. Chiếc áo như một cánh bèo cho một chiếc bọt nước là tôi bám vào. Đến chủ nhật, tôi lại quyết định đến nhà anh. Sau khi trang điểm cẩn thận , tôi xách cái túi ra xe. Vừa đến cửa, tôi lại dừng lại, quay vào nhà, đứng soi mình trước gương một lần nữa. Không được. Tôi tự nhủ. Chắc chắn rằng anh ấy đã biết mình là ai. Đừng để anh ấy có cảm giác xấu về mình hơn nữa. Tôi vội vàng tẩy hết trang điểm, thay chiếc váy đẹp nhất của mình bằng một chiếc váy tôi vẫn mặc ở nhà. Đứng trước gương tôi vẫn thấy mình chưa ổn. Sao đã mặc chiếc váy xấu nhất rồi mà trông mình vẫn như một con điếm thế này? Tôi tự hỏi mà nước mắt tôi trào ra. Mình đích thị là một con điếm chứ còn như gì nữa. Cái từ “Con điếm” chưa bao giờ vang lên bên tai tôi. Tôi thuộc diện gái gọi cao cấp. Đến với tôi toàn những đại gia có học thức, có chức vụ và toàn là những người lịch lãm. Họ đua nhau cưng nựng, chiều chuộng tôi. Thậm chí với tôi chưa bao giờ những người ấy nói với tôi về vấn đề tiền bạc. Xong việc, họ bí mật nhét tiền vào túi xách của tôi lúc nào tôi cũng chẳng biết nói gì đến hai từ “Con điếm”. Hôm nay anh đã nói với tôi hai từ đó bằng một ngôn ngữ không lời. Tôi mở tủ quần áo tìm thử xem mình có chiếc quần nào không. Không thấy một chiếc quần nào cả. Tôi vớ lấy xe phóng ra một cửa hàng thời trang nổi tiếng định mua một bộ quần bò nhưng đến cửa rồi nghĩ thế nào tôi lại quay ra. Tôi phóng xe đến phố Trần Nhân Tông, phố chuyên bán những bộ quần áo may sẵn loại bình dân mua mấy chiếc quần bò , vài chiếc áo sơ mi và hai chiếc áo khoác Mặc những bộ quần áo bình dân vào, tôi thấy tự tin lên hẳn. Lần này tôi phóng đến thẳng cửa nhà anh. Tôi gõ cửa. Cửa mở, anh nhìn tôi bằng con mặt lạ lùng. Anh không nhận ra tôi. Mặt tôi nóng bừng. tôi lúng túng tự giới thiệu -Em là con bé hôm nọ say rượu được anh giúp đỡ. Anh à lên một tiếng , tay vỗ lên đầu như thể sực nhớ ra. Anh vui vẻ - Anh nhớ ra rồi. Vào đi em Tiếng “Em” của anh mới ngọt ngào làm sao. Trước khi đến đây, tôi cứ nghĩ anh sẽ gọi tôi bằng một tiếng “Chị” đầy xã giao, vô hồn. Nhưng như thế cũng vẫn còn là tốt cho tôi lắm. Tôi sợ nhất anh sẽ gọi tôi bằng một tiêng “Cô” đầy khinh bỉ. Tôi vào trong nhà, anh kéo ghế mời tôi ngồi. Rất tự nhiên anh bảo -Em ngồi đây để anh chạy ra ngoài hàng mua mấy chén nước. Nhà anh chẳng có ấm chén gì đâu. Khách đến đều ra quán . Em uống chè chén hay trà đá? Để có thể kéo dài được cuộc gặp mặt và để cho tự nhiên nên tôi cũng không chối từ. -Anh cho em xin một cốc trà đá Anh chạy ra ngoài mua nước. Tôi ngồi ngắm căn phòng. Một căn phòng người ta vẫn làm cho những sinh viên nghèo thuê. Đồ đạc chẳng có gì. Thứ đáng giá nhất là một chiếc xe đạp cà tàng. Còn thứ đáng giá nhì đó là sách. Chỗ nào cũng thấy sách, trên giường, trên bàn, trên ghế, trên giá sách và thậm chí còn cả dưới gầm giường. Tôi cúi xuống nhặt một cuốn sách nằm ở dưới gầm giường lên thì anh về. Thấy thế anh cười. Nụ cười cởi mở và đáng mến làm sao. Thực ra những người đàn ông đến với tôi người nào cũng cười. Họ cười để mong lấy được nụ cười từ tôi. Hoặc họ cười vì mong lấy được từ tôi một thứ mà họ vẫn mong muốn. Một sự cuồng nhiệt. Những nụ cười đầy mục đích. Còn anh? Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhận được một nụ cười không mục đích từ một người đàn ông. -Em cứ để đấy cho anh- Anh lại cười- Đàn ông mà. Bừa bãi quá phải không? Tôi lấy chiếc áo của anh ra đưa trả lại cho anh . -Em gửi lại anh cái áo. Anh cho em xin lỗi đã lấy áo của anh mà không hỏi mà lúc đi cũng chẳng có lấy một lời cảm ơn. Tại vì tối hôm ấy trông em nhếch nhác quá. Tôi lúng túng giải thích. Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc nữa toàn những chuyện linh tinh không đầu, không đuôi rồi tôi đứngdậy xin phép ra về. Anh tiễn tôi ra ngoài cửa. Lúc tôi chào anh lần cuối thì anh mới nói một câu. -Lần sau em đừng có uống rượu nhiều như thế nữa. Tôi cúi mặt, cắn chặt môi để khỏi bật khóc. Tôi vội vàng nổ máy phóng vụt đi như một kẻ chạy trốn. * * * Sau cái lần đến trả áo cho anh, rất lâu sau tôi không gặp lại anh nữa. Tôi rất muốn đến nhưng lại sợ. Vả lại cũng chẳng có lí do gì.Tôi chôn chặt hình ảnh anh vào trong lòng. Cố xua đuổi một cái gì đó rất mong manh, không rõ hình hài trong tôi nhưng không được. Thật tình cờ tôi lại gặp anh. Lần ấy, tôi đi với một đại gia. Hai chúng tôi đang ngồi ở một quán cà phê thì anh và mấy người bạn bước vào. Nhìn thấy anh, tôi hoảng hốt vớ lấy một tờ báo đưa lên định giả vờ đọc để che mặt nhưng không kịp. Anh đã nhìn thấy tôi. Tôi thấy anh sững lại. Mắt anh gặp mắt tôi. Một giây thôi ,rồi mặt anh lại bình thản trở lại. Anh đi lướt qua chiếc bàn tôi ngồi, Không hề quay lại, đi thẳng ra chỗ mấy người bạn. Con tim tôi nhói buốt. Sao phũ phàng vậy hả ông trời? Tôi không thể ngồi lại được nữa bèn đứng dậy bảo với người đang đi cùng tôi. -Ta về thôi anh -Sao hôm nay em lạ thế?—Vị đại gia của tôi âu yếm hỏi—Hay em muốn đi đâu để anh đưa em đi. Tôi lo lắng liếc vội về phía bàn của anh. Quán cà phê nhỏ lại yên tĩnh.Những lời của khách hàng của tôi nghe rõ mồn một. Tôi hạ thấp giọng nói với anh ta. -Anh cho em xin lỗi. Đêm nay em thấy mệt. Để hôm khác em bù cho anh có được không? -Chán thật- Khách hàng của tôi thở dài, đứng dậy- Thôi vậy. Nhưng ngày mai em phải bù gấp đôi đấy nhé. Giời ơi. Sao lão ta nói to vậy. Hai chúng tôi đi ra. Sao gáy tôi nong nóng. Hay anh đang nhìn theo tôi? Ra đến ngoài đường, khách hàng của tôi muốn đưa tôi về nhà bằng xe ô tô của lão nhưng tôi từ chối. Tôi nói tôi sẽ gọi taixi nhưng lão không chịu. Nhùng nhằng một lúc, cuối cùng lão ôm ghì tôi một cái rồi mới chịu lên xe bỏ đi. Lão đi rồi, tôi sang ngồi ở một hàng nước bên kia đường đợi anh. Tôi không biết tại sao tôi lại hành động như vậy.Đêm nay, tôi đã bỏ mất hai trăm đô la để đợi một cái gì mà chính tôi cũng không biết. Rất lâu sau bọn anh mới ra. Thấy anh ra , tôi đứng lên. Anh nhìn thấy tôi. Tôi nghe thấy anh nói với các bạn -Thôi! Chúng mày về trước đi. Tao có việc phải đi đằng này một lúc. Anh đợi cho lũ bạn đi khuất mới dắt xe sang bên đường gặp tôi. Tôi đứng im, cúi mặt không dám nhìn anh, tay mân mê quai chiếc túi xách. Phải một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng anh hỏi nhỏ -Em bỏ khách để đợi anh à? -Vâng Tôi đáp nhỏ và không thể nhận ra giọng của mình. Một thanh âm run rẩy đầy lo sợ. Tôi chắc anh nhận ra điều ấy nên tay anh nhẹ nắm lấy tay tôi. Chúng tôi dắt xe im lặng đi bên nhau chẳng biết nói gì. Mà tôi cũng chẳng cần anh nói. Tôi chỉ cần anh nắm lấy tay tôi là tôi có thể đi với anh đến cùng trời cuối đất. Đi ngang qua công viên , anh bảo tôi -Ta vào trong này ngồi chơi một lúc nhé? -Vâng Tôi lại vâng rồi im lặng theo anh đi vào công viên. Trong giới gái gọi cao cấp tôi là người rất nổi tiếng. Tôi nổi tiếng không chỉ vì nhan sắc mà còn nổi tiếng vì sự lịch thiệp trong giao tiếp. Sự tinh tế trong nói chuyện. Rất nhiều lần các đại gia thuê tôi đi không phải vì mục đích tình dục mà vì mục đích xã giao với các bạn hàng và lần nào họ cũng rất hãnh diện khi được đối tác khen ngợi -Trời ơi. Ông anh kiếm đâu ra một cô bồ vừa xinh đẹp lại vừa tinh tế đến thế. Vậy mà sao hôm nay tự nhiên tôi lại ngậm hột thị? Chúng tôi dựa xe vào gốc cây, ngồi xuống một chiếc ghế đá. Anh nhìn ra ngoài hồ rồi bỗng hỏi tôi -Đêm nay để đợi anh em mất bao nhiêu? -Dạ , Khoảng hai, ba trăm đô gì đó -Hai ba trăm đô? –anh kêu lên kinh ngạc. Anh xoay hẳn người lại, nhìn sâu vào mắt tôi—Liệu có đáng không hả em? Người tôi run bắn lên. Không thể tự chủ được nữa, tôi ôm choàng lấy anh. Nước mắt trào ra, tôi run rẩy -Đáng! Đáng lắm anh ạ Anh ôm lấy tôi rồi lặng lẽ thở dài. Chúng tôi cứ thế ngồi ôm nhau. Tôi riết chặt lấy anh như sợ anh bay mất, Còn anh,tay anh vòng ôm lấy lưng tôi . Bất động. Sau đêm ấy, Thỉnh thoảng chúng tôi lại đi chơi với nhau. Không bao giờ anh hỏi về công việc của tôi. Tôi biết, anh sợ tôi đau lòng và mặc cảm. Còn về phần tôi, mỗi lần đến nhà anh tôi luôn ăn mặc giản dị, không son phấn. Từ khi yêu anh, anh đã cho tôi những niềm vui nho nhỏ mà trước đó tôi không hề có. Đó là được chăm sóc anh.Tôi luôn được đàn ông chăm sócvà lấy làm thích thú về điều đó . Nhưng bây giờ tôi mới biết rằng được chăm sóc đàn ông còn thích thú hơn nhiều Một buổi chiều, tôi đang ở nhà anh lúi húi nấu cơm thì có điện thoại gọi đến. Tôi mở máy ra nghe rồi lo lắng liếc vội về phía anh đang ngồi đọc sách bên bàn. Bất chợt tôi gặp mắt anh cũng đang nhìn về phía tôi. Anh đứng dậy đi ra ngoài đường. Tôi vội vàng nắm tay giữ anh lại rồi nói to vào điện thoại. -Ngay bây giờ ạ? Không được rồi . Tối nay em đã có hẹn. Nói xong tôi tắt ngay máy. Anh im lặng một lúc rồi hỏi tôi giọng khó nhọc -Em có khách hẹn à? -Vâng Tôi nói lí nhí. Anh quay mặt đi. Lúc anh quay lại tôi thấy nước mắt anh lưng tròng. Tôi ôm chặt lấy anh. Giọng anh đầy giận dữ -Anh là một thằng vô dụng. Anh đúng là một kẻ khốn nạn –Hai tay anh ôm lấy đầu- Là một thằng đàn ông mà không lo được cho người yêu của mình Tôi quỳ sụp xuống ôm lấy chân anh. Vùi sâu mặt mình vào lòng anh. Vai tôi rung lên. Khi tôi ngước lên nhìn anh thì mặt tôi cũng đẫm nước mắt. Anh cúi xuống nhìn tôi. Bất giác , một giọt nước mắt của anh nhỏ xuống mặt tôi nóng hổi. Ôi Giọt nước mắt đàn ông -Anh! _Tôi kêu lên- Nếu bây giờ anh bảo em thôi. Em sẽ thôi ngay Anh đỡ tôi đứng dậy. Đau đớn -Anh bảo em thôi ư? Vậy em lấy gì để sống đây? Anh có nuôi nổi em không?-Anh gỡ tay tôi ra, Đẩy tôi ra cửa – Thôi em hãy đi đi. Xong việc nhớ quay về đây anh đợi. Tôi lên xe đi. Rất muộn tôi mới trở về nhà anh. Anh vẫn đang đợi tôi. Nhìn mâm cơm còn nguyên trên bàn tôi lại muốn khóc. Mâm cơm đã nguội tanh . Tôi dịu dàng nói với anh -Anh để em hâm nóng lại các thứ rồi chúng mình cùng ăn. Tôi vội vàng bắc bếp hâm lại thức ăn. Anh không thể không biết với loại gái gọi tầm cỡ hai ba trăm đô một đêm như tôi mỗi lần đi khách là một lần tiệc rượu. Sao anh vẫn đợi tôi về cùng ăn? Chúng tôi ngồi cùng ăn với nhau . Mặc dù đã rất no rồi tôi vẫn cố gắng ăn cùng anh cho anh thấy vui lòng. Anh có hiểu điều ấy không anh yêu của em? Ăn xong tôi thu dọn bát đĩa, còn anh mang bộ ấm chén đi rửa để pha trà. Tôi ngăn anh lại -Anh để đấy để em rửa cho. Nói rồi tôi giằng lấy bộ ấm chén, bỏ bát đĩa lại rửa trước ấm chén để đi pha trà cho anh. Tôi thấy anh cắn môi. Anh hiểu. Tôi đang cố gắng bù đắp lại những cái mà đêm nay anh đã phải chịu đựng. Rửa bát xong, tôi đi ra khép cửa lại rồi đến ngồi vào lòng anh. Hơn hai tháng từ ngày tôi yêu anh, chưa bao giờ tôi dám sàm sỡ với anh. Tôi không muốn để hình ảnh một “ Con đĩ” hằn vào trong tâm trí anh. Ngược lại, anh cũng không bao giờ sàm sỡ với tôi. Có lẽ anh muốn tôi hiểu rằng anh không bao giờ coi tôi là một con đĩ. Thậm chí chúng tôi cũng chưa hề hôn nhau. Hành động thân mật nhất của chúng tôi là ôm lấy nhau nhưng cũng chỉ trong những lúc thật xúc động như buổi chiều nay chẳng hạn. Còn thì chúng tôi thường chỉ nắm lấy tay nhau và im lặng. Nhưng đêm nay thì tôi thương anh quá. Cứ nghĩ đến giọt nước mắt đàn ông bỏng giẫy của anh nhỏ lên mặt tôi là tôi không sao chịu đựng nổi. Anh ơi, anh đau đớn lắm phải không? Còn em. Em cũng đau đớn lắm. Biết lấy gì bù đắp cho anh đây? Tôi cố nén đau buồn , rót một chén nước, tươi cười nâng lên miệng anh -Anh uống đi để cho em uống với. Hai chúng mình uống chung một chén anh nhé. Anh nhìn tôi cười cười nhưng đôi mắt anh thì sao mà âm u đến vậy. Đột nhiên , anh bế bổng tôi lên, đặt tôi lên giường. Anh điên cuồng hôn lên khắp cơ thể tôi. Bàn tay anh run rẩy lần mở chiếc cúc áo trên ngực tôi. Tôi nắm tay anh giữ lại -Đừng anh Tôi thì thầm van xin. Bàn tay anh lập tức dừng lại. Anh nhìn sâu,rất sâu vào mắt tôi. -Em không muốn? Nước mắt tôi trào ra. -Không phải là em không muốn mà là chính anh không muốn Anh ơi! Nhìn vào mắt anh là em biết anh định dùng cách này để làm dịu đi nỗi đau trong em. Em biết ơn anh nhiều lắm. Trong con mắt âm u kia không có lấy một đốm nhỏ của dục vọng. Không có lấy một tia nhỏ của khát khao. Anh định lừa em để em có được một cảm giác hạnh phúc trong cái tình yêu đau đớn này. Trời ơi! Em đã cố che dấu đi nỗi đau đớn của mình sao anh vẫn nhận ra?Tôi thầm kêu lên . Anh ơi! Em khao khát lắm. Em thèm muốn lắm. Em chỉ mong có một ngày em được tự tay mình cởi bỏ hết áo quần để khoe tấm thân như ngọc như ngà của em trước mắt anh. Để được nhìn thấy trong mắt anh ngọn lửa đam mê rừng rực cháy. Để được tan vào trong anh cùng với tình yêu của mình. Để được rên lên trong sung sướng và hạnh phúc. Em muốn dâng hiến cho anh chỉ nhân danh tình yêu chứ không phải vì bất cứ một thứ gì khác. Anh hãy đợi, Ngày ấy nhất định sẽ đến . Hãy tha lỗi cho em Hà nội 18- 3-2009 [/size][/size]
-
...Im lặng- Tình yêu ................................Gửi Điệp Đêm đầu tiên có nói được gì đâu Anh đứng bên em, cả hai cùng im lặng Trong đôi mắt ngọn lửa nào cháy sáng Cứ lung linh, lung linh trong lặng im Anh rụt rè khẽ nắm lấy tay em Em vẫn để im trong tay anh im lặng Em cúi đầu- Bàn tay em ấm nóng Cái lặng im dâng lên đến mênh mông Đêm loãng ra,người anh bỗng chơi vơi Có tiếng thì thầm- Lời em hay lời gió? Có hai ngôi sao cứ run lên lo sợ Sao em sợ sự lặng im trong im lặng bình yên? Trái đất quay hay trái đất đứng im? Thời gian trôi nhanh hay thời gian đọng lại? Gió có thổi và hàng cây có nói Những lời thì thầm yêu thương không em? Anh chẳng thấy gì chỉ còn thấy mỗi em Và sự lặng im -Tình yêu dâng nghẹn thở Không có gió! Không có mây!Không có trời đất nữa Chỉ có em và chỉ có em thôi Sự lặng im nói hộ biết bao lời Hà Nội 26-10-1986 Đêm đi chơi đầu tiên
-
..... Một câu thơ chợt hiểu ................ Ban ngày xóa hết những lời đêm qua ..........................Abunốuat(Ả rập) Tôi đọc câu thơ đã từ rất lâu rồi Nay đứng bên em tôi giật mình chợt hiểu Khi tôi nói cái điều tôi nung nấu "Anh yêu em" Và người em run lên Tôi chẳng thấy trong mắt em sự dịu ngọt bình yên Mà thấy trong mắt em nét hoang mang sợ hãi Ơi cô gái cuộc đời chưa từng trải Em sợ gì khi tình yêu dâng hương? Cám ơn người Abunôuat Đã mách bảo tôp tâm hồn em quá đẹp Có gì xóa được những lời đêm qua Đêm đi chơi đầu tiên
-
. . .Nỗi nhớ mùa đông . . . .Nàng bân may áo cho chồng . . . .May ba tháng ròng chẳng được nửa thân . . . . .Ca dao Xa rồi những mùa đông xưa Em ngồi đan áo anh làm thơ Nửa thân chiếc áo chưa đan được Anh nén lòng anh để đợi chờ Bài thơ anh viết cũng chưa xong Hun hút gió lùa buổi chiều đông Nghĩ vẩn vơ gì khi đan áo Mà má em tôi thoáng ửng hồng? Chiều đông chiều đông Chiếc áo chửa đan xong Cơn gió thổi lạnh cắt da cắt thịt Vai em gầy run trong gió đông Chiều đông chiều đông Bài thơ chửa viết xong Tôi bỏ lại chạy đi nhóm lửa Nắm tay em hơ lên bếp than hồng “Nàng Bân may áo cho chồng” Câu hát xưa nao lòng Câu thơ nay thêm dòng Về những người con gái Dùng lòng mình làm tấm chăn mùa đông Chiếc áo đan chưa xong Bài thơ còn bỏ dở Đâu rồi mùa đông cũ Có ai còn nhớ không? . . . Hà nội 29-5- 2008
-
Tôi là thành viên mới nhưng thấy phần trình bày ở diễn đàn này rất khó khăn. Khi viết rồi nhưng gửi đi thì phần hiện lên khác hẳnvới phần viết. Ví dụ một câu tôi muốn dịch vào một chút thì khi hiện lên nó lại cứ ra mép. Thứ hai cỡ chữ luôn hiện ra trong bài đã gửii đi. Tôi nghĩ diễn đàn nên cải tiến phần mềm. Trang việt nam thư quán trình bày rất dễ dàng Tôi thấy nên làm sao khi viết thế nào thì gửi đi nó hiện lên đúng như thế thì tốt hơn
-
Một câu thơ chợt hiểu Ban ngày xóa hết những lời đêm qua Abunốuat(Ả rập) Tôi đọc câu thơ đã từ rất lâu rồi Nay đứng bên em tôi giật mình chợt hiểu Khi tôi nói cái điều tôi nung nấu "Anh yêu em" Và người em run lên Tôi chẳng thấy trong mắt em sự dịu ngọt bình yên Mà thấy trong mắt em nét hoang mang sợ hãi Ơi cô gái cuộc đời chưa từng trải Em sợ gì khi tình yêu dâng hương? Cám ơn người Abunôuat Đã mách bảo tôp tâm hồn em quá đẹp Có gì xóa được những lời đêm qua Đêm đi chơi đầu tiên
-
Hoa hồng dại Tôi không biết có phải là định mệnh không mà mọi niềm vui, nỗi buồn, mọi sự lên voi xuống chó của tôi đều dính dáng đến thơ. Từ một chàng kĩ sư quèn, vua không biết mặt, chúa chẳng biết tên, đột nhiên , một hôm giám đốc của tôi bảo -Này, cậu lên văn phòng cục gặp cục trưởng -Gặp cục trưởng? tôi hỏi lại –Có việc gì ạ? - Có giời biết. –Giám đốc của tôi nói-Tớ cũng chỉ vừa nhận được điện thoại của ông ấy bảo cậu phải lên ngay. Tôi lọc cọc đạp chiếc xe đạp lên văn phòng cục. Vừa thấy tôi xưng danh, tay bảo vệ đã vội nói -Ông vào đi, ông cụ đang đợi ông Tôi mở cửa bước vào phòng cục trưởng mà trong lòng hơi lo lắng. Tôi biết ông cục trưởng này không phải vì ông ta là cục trưởng mà là vì những bài thơ thỉnh thoảng ông đăng trên mặt báo. Ông viết không nhiều, nhưng bài thơ nào của ông cũng có hồn. Tôi rất thích Thấy tôi mở cửa, cục trưởng của tôi vồn vã hỏi -Cậu là Duy đấy à? Tận hôm qua tớ mới biết cậu làm ở cục này. Ngồi xuống đây- Ông vừa nói vừa lôi trong tủ lạnh ra mấy chai bia, rót vào cốc- Đọc thơ cậu mãi mà bây giờ mới biết mặt.Mà này , cậu có đi lính không mà sao cậu lại viết được câu “Nai bỗng lạ rừng sau một chiều pháo dập”? Tôi bắt đầu thấy hoang mang. Đúng là tôi hay làm thơ thật nhưng ở cơ quan tôi không một ai biết điều này cả. Hay ông ta nhầm tôi với ai đó? Tôi dè dặt -Có lẽ cục trưởng nhầm tôi với ai đó? -Nhầm thế nào được- Ông cười thân mật- Hôm qua tay Chấn ở đài đến cục mình viết bài. Hắn nói tớ mới biết cậu làm ở cục của mình.-Anh chàng Chấn này thì tôi biết. Hắn là biên tập viên của buổi phát thanh tiếng thơ. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp hắn để trao đổi về những câu cần phải sửa trong những bài thơ tôi gửi phát trên sóng của đài-Mà này ,ông nói tiếp- Sao cậu không gọi tớ bằng anh xưng em được nhỉ? Tớ hơn cậu gần ba mươi tuổi đấy -Cái đó thì không được ạ. –Tôi trả lời dứt khoát- Tôi là quân của cục trưởng, gọi bằng anh xưng em tôi cứ cảm thấy nó nịnh bợ thế nào ấy. Trong công việc, tôi chưa xưng em với ai cả. nó làm cho tôi kém tự tin khi làm việc -Đúng là cái gàn của thằng làm thơ.-Ông thân mật vỗ vai tôi-Thế còn trong thơ thì sao? -Đấy là một chuyện khác -Thế thì hôm nay không có công việc. Hôm nay chỉ có thơ thôi Từ sau buổi gặp đó , tôi đột nhiên thăng tiến như diều. Chỉ sau có ba năm, tôi đã chễm chệ ngồi trên chiếc ghế giám đốc. Tôi trở thành một giám đốc trẻ nhất cục.Thật là láo toét khi ai đó nói “Phúc bất trùng lai”Với tôi, phúc cứ ùn ùn kéo đến. Sau khi lên làm giám đốc, tôi lại vớ được một cô nàng xinh như mộng. Em là sinh viên của trường đại học sư phạm. Nàng yêu thơ lắm và nàng rất thích thơ của tôi. Nhưng!Vâng lại là chữ “ Nhưng”, cái chữ quái quỷ luôn luôn xuất hiện trong đời con người vào những lúc con người đang ở những đỉnh cao chất ngất. Sau khi tôi làm giám đốc được ít lâu thì ông thầy đỡ của tôi về hưu. Tôi biết chắc sau khi ông đi rồi là tôi sẽ có chuyện. Một thằng quý cái mặt của mình hơn tiền thì làm sao có chỗ trong bầy lục súc tranh công của thời buổi này. Tôi còn nhớ có một lần, sau khi làm việc với đối tác, hắn mở cặp rút ra một phong bì hai tay đưa cho tôi. Tôi nhìn cái phong bì lạnh nhạt hỏi -Bao nhiêu? -Dạ thưa anh hai mươi triệu ạ -Hai mươi triệu? tôi hỏi lại ,rồi đột ngột chỉ vào mặt mình, tôi hỏi hắn –Cái mặt tôi rẻ đến thế sao?Anh cầm tiền về đi. Hợp đồng tôi đã kí rồi. Nhớ làm cho tốt không các anh sẽ không nhận được một xu nào của tôi đâu Một người như thế, mất thầy đỡ chết là cái chắc. Mà tôi cũng chẳng tha thiết gì với cái chức giám đốc này cả .Tôi vốn không thể ăn bẩn. Làm quan chức mà không cầm tinh tuổi tuất thì làm làm gì cho mệtvì vậy khi nhận quyết định thôi chức giám đốc mặt tôi cứ tỉnh như không. Tôi cầm quyết định chạy ngay đến chỗ nàng nói như reo -Thế là từ nay anh có thể chuyên tâm làm thơ được rồi -Anh nói gì , em không hiểu? -Có gì mà không hiểu. Anh mất chức giám đốc rồi. Nhẹ cả người. Từ khi làm giám đốc đến giờ anh chẳng làm được bài thơ nào nên hồn cả. -Thế bây giờ anh làm gì? Nàng hỏi. Tôi thấy mặt nàng tái đi, chiếc cốc đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành. Tôi ngạc nhiên nhìn nàng - Việc mất chức giám đốc quan trọng với em thế sao? -Anh thật ngốc. Nói xong ,nàng chạy vào phòng trong đóng sầm cửa lại. Đúng! Tôi thật ngốc. Từ trước đến giờ tôi cứ tưởng nàng yêu tôi vì thơ hóa ra không phải. Nàng không yêu cái đầu thơ mà yêu cái đít giám đốc của tôi. Tôi hoàn toàn sụp đổ. Ra khỏi nhà nàng ,tôi đi lang thang suốt đêm trong thành phố. Sáng hôm sau tôi quyết định đi Cửa Lò. Tôi phải đi xa khỏi thành phố này một thời gian để lấy lại thăng bằng cho mình Đêm Cửa lò thật yên tĩnh. Trời tối đen như mực. Mặt biển cũng đen ngòm. Bãi biển vắng ngắt. Tôi gọi nửa lít rượu, mấy con mực nướng ngồi nhâm nhi một mình. Biển hôm nay sao cũng giống tôi vậy? Đen tối và hoang vắng. Tôi rót đầy một li rượu ,uống ực một nhát. Tôi cố say nhưng không say. Bỗng có một tiếng nói ngay đằng sau tôi -Anh giai, có chuyện buồn hay sao mà ngồi đây một mình uống rượu vậy? Tôi quay lại. Dưới ánh sáng mờ mờ hắt ra từ những cái quán phía xa khiến tôi không nhìn rõ mặt cô gái nhưng tôi biết đấy là một cô gái bán hoa. Tôi vốn khinh bỉ những cô gái mại dâm thế mà không hiểu sao tối hôm ấy cảm này trong tôi lại biến mất . Tôi hận . Tôi muốn trả thù cuộc đời. -Em ngồi xuống đi. Bao nhiêu? -Còn tùy thuộc anh muốn đi loại tầu nào. Tầu nhanh hay tầu chậm -Tầu suốt -Tầu suốt? Cô gái hỏi lại rồi chăm chú nhìn tôi-Ở đây chẳng ai đi tầu suốt đâu anh -Em sợ tôi không đủ tiền sao? -Không! Em chỉ tiếc cho túi tiền của anh thôi .Đi tầu suốt cũng chẳng hơn gì được nhiều đâu Tôi bật cười. Có một cô gái bán hoa tiếc cho túi tiền của tôi. Chao ôi ! Thế giới này điên hết rồi. Nàng !Cô gái tôi cứ ngỡ trong sáng như pha lê , cô gái tôi ngưỡng mộ, tôn thờ vì túi tiền mà bỏ tôi còn em, một cô gái bán hoa, thì lại tiếc hộ cho túi tiền của tôi. Tôi nhìn ra phía biển xa. Trong cái màn đêm đen kịt của trời và biển, một ánh đèn của một chiếc thuyền câu mực đang nhấp nháy. Tôi đã ngà ngà say Đêm đen, trời đen và biển đen Ánh đèn câu mực chớp trong đêm Đời đen ta tìm một đốm sáng Tôi đọc đến đây thì tắc tịt. Loay hoay mãi tôi vẫn không tìm được câu kết của bài thơ cho hợp với tâm trạng của mình. Đột nhiên cô gái nói -Anh cho phép em nối câu kết nhé Rồi không đợi tôi trả lời, cô gái thủng thẳng đọc Chợt nhìn sang bên bỗng thấy em Tôi ngỡ ngàng nhìn cô gái. Trong lòng dấy lên một cảm giác chua sót. Trời ơi! Đốm sáng của đời tôi là một cô gái bán hoa sao? Hình như cô gái đọc được ý nghĩ của tôi. Cô ta lặng lẽ rót hai li rượu đầy tràn cả ra ngoài -Ta cụng li một cái nào-Tôi im lặng cụng li cùng cô gái.Cô ta ngửa cổ uống ực một nhát hết chén rượu. Đặt chén xuống bàn rồi nói với tôi . Giọng trầm hẳn xuống-Em biết , em không xứng đặt ở cuối bài thơ. Thôi chào anh Cô gái cúi xuống nhắt chiếc túi xách trên bàn khoác lên vai quay mình bỏ đi.Tôi nắm tay giữ lại -Em chê tôi không có tiền sao? -Năm trăm nghìn, anh đồng ý không? Tôi móc túi đưa cho cô gái hai tờ giấy bạc năm trăm nghìn. Cô gái trân trân nhìn tôi một lúc rồi im lặng cất tiền vào túi và ngồi xuống bên cạnh -Anh giầu thế mà vẫn còn bị thất tình sao? -Sao em cho là tôi thât tình? -Trời đen, biển đen, đêm đen, đời đen, mọi thứ đều đen thì chỉ có thất tình mới thế -Thế tôi vừa mới phá sản thì sao? Cô gái nhìn ra phía ngoài biển xa nói nhỏ như không phải là trả lời tôi mà là đang nói với chính mình -Tiền chỉ là một nửa của cuộc đời. Tiếc rằng nó lại là nửa quan trọng nhất. Nếu chỉ phá sản thì trong bốn thứ đó ít nhất phải còn một thứ sáng Tôi kinh ngạc về sự tinh tế của cô gái. Quay hẳn người lại, tôi im lặng cố nhìn xuyên qua ánh sáng lờ mờ ngắm kĩ cô gái ngồi cạnh mình nhưng tối quá tôi không nhìn rõ được -Sao em lại đi làm nghề này? Bây giờ thì lại đến lượt cô gái nhìn tôi chằm chằm. Cô vớ lấy chai rượu, không rót ra chén mà cứ thế ngửa cổ tu ừng ực. Tôi vội giằng lấy chai rượu. Đột nhiên cô gái bỗng bật cười . Trong ánh sáng mờ mờ tôi thấy hai giọt nước mắt từ từ ứa ra -Sao anh ngốc thế?Chẳng ai lại đi tin vào một con điếm trình bày lí do đâu - Tôi tin -Anh tin? Thật không? -Thật Cô gái nuốt nước bọt định nói nhưng rồi lại đột nhiên thay đổi. Cô vớ lấy chai rượu, rót ra hai chén, đưa cho tôi rồi nói -Thôi mà, nói những chuyện ấy làm gì. Uống đi anh. Mà sao anh cứ ngồi như phỗng thế. Ôm em đi. Anh trả tiền cho em để làm việc đó mà Thật khốn nạn cho tôi. Sau khi bị phản bội, tôi cứ tưởng từ nay, gặp bất cứ cô gái nào, nếu có điều kiện tôi sẽ chà đạp, vò sé. Sẽ tận hưởng để bù cho những gìn giữ , trân trọng một cách ngốc nghếch của tôi ngày trước. Tôi nhầm. Tôi không làm được điều đó. Cô gái đứng dậy bảo tôi -Ta về khách sạn thôi. Muộn lắm rồi- Rồi cô quay lại gọi chủ quán- Thanh toán đi chị ơi Tôi đã say lắm rồi nhưng vẫn đủ sáng suốt không cho chủ quán cầm tiền của cô gái -Tôi muốn ngồi đây suốt đêm. Tiền đây!Chị cứ dọn quán để riêng bàn này lại đây - * * * Sáng hôm sau ,khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên cái ghế xích đu trên bãi biển, mình đắp cái áo khoác của cô gái. Thấy tôi tỉnh giấc , chị chủ quán đi đến trao tôi một phong bì thư và một bông hoa hồng dại. Tôi mở phong bì, ở trong là hai tờ giấy bạc năm trăm nghìn và một mảnh giấy với một dòng ngắn ngủi “Cám ơn anh , người đầu tiên và duy nhất đã dám tin em” Tôi đưa bông hồng dại lên mũi hít một hơi dài. Một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa khắp người tôi. Phóng tầm mắt ra biển, Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời Cửa lò 30-7-2008
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.