đâu có gì muôn thuở tôi miệt mài đan lưới dưới mưa thu từng sợi nước quấn quanh tôi, buốt giá tôi nhanh tay kết thưa, dày, nghiệt ngã mắt nhạt nhòa, tâm rối, nhịp tim sai tôi viết hoài và viết mãi cho ai ??? thu lại đến vàng tình tôi lá hỡi làm sao thuộc từng câu kinh cứu rỗi bởi hồn tôi đã tới vực u mê lăn xuống triền từng tiếng khóc lê thê đừng dội lại -- (mạch rừng, thiên hạ biết !!!) để cho tôi được trút lòng bi thiết không ngại ngần vì chỉ có tôi thôi chôn lá rồi, mai lại rất đơn côi tình dưới cội, biết cây già còn nhớ ??? lưới tôi đan vẫn u hoài muôn thuở từng sợi dây kết lại những vết buồn sợi mưa dài làm mở miệng vết thương tâm cố lạnh như ... tôi (vờ !!!) lãnh đạm nửa vầng trăng vì trời mưa ... hóa xám nửa rữa tàn, rơi xuống góc trời xa lưới đan hoài (như chuyện cũ hôm qua) dùng để nhốt "ngày mai kia" sắp tới cánh diều xưa đã rơi trên đá sỏi đứt dây rồi, trời rộng chẳng còn bay tới một ngày khóe mắt sẽ thôi cay (dẫu mưa xoáy trên niềm đau, nỗi nhớ) lưới cũng đan xong, (đâu có gì muôn thuở !!!) ngày cuối đời, hòa cát bụi, ... hóa hư vô ... htc