langyeu
-
Số bài viết
18 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
-
Nổi bật trong ngày
2
Bài viết được đăng bởi langyeu
-
-
Đốt hết dòng thư ấy
Cho mùa cũ đi qua
Gió heo may vẫn thổi
Suốt những ngày chia xa
Bây giờ biển xa rồi
Có đâu ngày xưa nữa
Khi ngàn khơi sóng vỗ
Cũng chỉ là hư vô
Lâu đài trên cát ấy
Giờ cũng đã tan hoang
Thôi giữ làm chi nữa
Kĩ niệm chẳng huy hoàng
Anh phương trời xa lắc
Đành bỏ lỡ tình em
Nhiều lúc cũng khát thèm
Nhưng duyên tình chẵng thể
Đại dương biển vẫn xanh
sóng vẫn xô bờ cát
Ngàn năm sau vẫn hát
Cũng đành nợ duyên nhau
-
Xin đừng vương nắng mẹ tôi
Hạ lại về rồi hạ hạ ơi
Nắng còn hong ướt dánh mẹ tôi
Mỗi mùa phượng cháy lòng tôi cháy
Nỗi nhớ quê nhà nắng gió bay
Thương dáng mẹ hiền trưa hè nắng đổ
Tấm thân gầy gánh cả cuộc đời con
Để năm tháng dáng mẹ cứ hao mòn
Như cánh đồng đang trong mùa nắng lửa
Đã bao lần qua đi con thất hứa
Làm mẹ buồn con cũng khóc từng đêm
Nhớ tuổn thơ mỗi lúc nắng gắt lên
Mẹ thương con mua từng que kem mát
Con sướng vui ca lên từng khúc hát
Những lúc vui đâu biết mẹ tảo tần
Đã qua rồi hơi ấm của mùa xuân
Con đi xa mà lòng thương mẹ quá
Nơi quê hương nắng lại về muôn ngả
Nhưng xin đừng rát bỏng lối mẹ đi.
-
Mưa buồn
Nước mắt em rơi chiều thu muồn muộn
Em theo chồng bỏ lại những cuộc vui
Anh gửi lại năm tháng với ngàn khơi
Để tìm về tháng ngày đầy bão gió
Em đi rồi héo mòn căn gác nhỏ
Mưa vô tình mang nỗi nhớ xa xăm
Em theo chồng trọn mộng kiếp trăm năm
Chỉ còn mưa mỗi chiều về trở lại
Ru hồn anh đoạn đường xưa xa ngái
Một mối tình theo dấu những tàn phai
Em theo chồng dấu hỏi để lại ai
Hay suốt kiếp bắt anh tìm mãi miết
Một lần xa mà anh nào có biết
Mưa nhạt nhòa xóa dấu vết em qua
Anh tìm lại kỷ niệm chốn thềm hoa
Thấy lụy tàn cả khung trời đau khổ
Những thương yêu tháng ngày ta ấp ủ
Như hoa kia tan nát với mưa chiều
-
Hạ về
Mùa về sao xa vắng
Hạ lặng thầm gọi ai
Quảng đường xưa còn đó
Nỗi nhớ vẫn còn đây
Tình như áng mây bay
Trôi về nơi xa lắc
Em đi qua trời bắc
Anh lặng lẽ trời nam
Quãng tình ta đứng giữa
Miền trung nắng cháy lòng
Ngày xưa ấy như không
Nhưng sao mà xóa hết
Từ tháng ngày tình chết
Lệ khô héo vào tim
Em đi tìm ước vọng
Anh chạy trốn thương đau
Để năm tháng nhạt màu
Tình trôi vào dĩ vãng
-
Em đi
Em đi mùa đi mãi
Gió lạnh lùng sang đông
Lá vàng giờ xơ xác
Chỉ còn những cành không
Em đi tình tôi đợi
Suốt một đời nhớ thương
Bến xưa đang còn đó
Nhưng em bước lạc đường
Em đi ngày hôm trước
Mưa bão về hôm sau
Tim tôi giờ thắt lại
Chết một lần cơn đau
Em đi rồi đông lạnh
Thiếu hơi ấm bàn tay
Tôi tìm vào dĩ vãng
Những bộn bề cơn say
- 1
-
Ngày xưa có mấy ngày xưa
Người đi ảo ảnh cũng vừa ghé qua
Bao lần ai thấy mơ hoa
Để khi mộng vỡ xóa nhòa lệ tim
Còn đây những phút lặng im
Sầu gieo trong mắt để mình gặp mưa
Ngày xưa ơi hỡi ngày xưa
Em đây tôi đó cũng vừa mới xa
Mấy lần mưa gió vội qua
Để cho nhòa hết áo hoa em về
Tôi đành gom lại câu thề
Đốt trong nước mắt mưa về hôm sau
-
vẫn biết tình kia sẽ lỡ làng
nên đành quay gót bước lang thang
quãng đường vô định còn phía trước
thôi đành lỡ hẹn với giai nhân
lấp lối mình đi khúc nhạc sầu
đời còn bao chuyện thấy thương đau
ta chỉ là một cây nến nhỏ
làm sao soi sáng cả đêm thâu
thấy nợ nhân gian nợ quá nhiều
trên con đường vắng bước cô liêu
mai vàng có nở chân trời cuối
cho đời vẹn được nghĩa thương yêu
-
CUỘC ĐỜI VÉ SỐ
trong quán khách một kẻ bán người mua
thấy cả hai đều dậy lên khao khát
cậu vé số đợi chờ trong giây lát
khi anh phu đang chọn số đời mình
em mong ước chỉ có giản đơn thôi
đủ no cơm qua ngày mỗi bữa
đâu có như bạn bè cùng trang lứa
nuôi ước mơ bên những mái trường
đôi chân em lại bước tiếp những nẻo đường
mà tuổi thơ là những ngày gian khó
em đi rồi quán khách còn người nọ
môi mỉm cười mơ ước một tương lai
ngày mai đây không còn nặng đôi vai
hai bàn tay không còn đầy chai sạn
thoát kiếp nghèo của cuộc đời cửu vạn
mà trở về xây tiếp những ước mơ
-
Đêm Phố Thị
Có những đêm phố thị một mình
Nhìn hành lang sao thấy lòng dài quá
Cuộc sống bua chen còn nhiều vất vã
Kề cận đồng hành chẳng thấy ai chung
Có những đêm phố thị một mình
Ánh đèn vàng hắt hiu qua ô cửa
Nhỏ nhoi tầm thường sao mà buồn rứa
Phải chăng cuộc đời lại quá mong manh
Có những đêm phố thị một mình
Dòng xe cộ qua ngang nhiều tiếng động
Phải chăng là cuộc đời đang sống
Dậy trong ta nỗi khát tuổi xanh về
- 1
-
NẾU MỘT NGÀY
nếu một ngày em trở về nơi ấy
quảng đường quen có dừng bước một lần
có luyến lưu phút giây nơi chốn hẹn
dấu chân anh chắc cỏ đã xóa mờ
nếu một ngày anh cố gắng bao nhiêu
để quên em nhưng nào đâu có thể
trái tim anh dù đớn đau đến thế
mà luôn luôn ghi dấu bóng hình em
nếu một ngày quãng đường lạ thành quen
quãng đường quen lại trở thành xa lạ
bóng hình anh đâu phải là tất cả
nỗ nhớ nhung trong sâu thẳn tim em
nếu một ngày chốn cũ lại thành quen
đừng ngại ngần hãy về qua lối ấy
như sông kia thêm một lần trỗi dậy
dù để rồi lại lặng lẽ ngàn năm
nếu dòng đời cứ như thế âm thầm
tự quên đi để biết là dĩ vãng
thì đành thôi suốt đời mang trống vắng
vẫn còn hơn phải tự dối lòng đau
THÀNH LUÂN
-
hai ngả
thôi tình lỡ em về bên ấy
đóa hoa tàn anh giữ lại làm chi
mảnh gai củ đâm vào tim chảy máu
nhưng thời gian sẽ gắn lại tâm hồn
em cứ đi miễn là đừngvướng víu
còn riêng anh sẻ có lối anh về
em cứ đi nơi em là khoảng trắng
anh âm thầm khoảng tối cũng là anh
thành luân
-
CƠN BÃO QUA
Lại cơn bão đi qua
quê mình oàn khúc ruột
gánh nặng nơi ruộng đồng
lại thêm nặng đôi vai
giáng cha gầy theo gió
nước mắt mẹ thêm dài
đồng lúa nay lút nước
vườn nhà đổ gốc cây
lợn gà qua mùa này
lấy gì nuôi nhau lớn
bao nỗi lo cứ đến
gánh thêm nặng cuộc đời
nước mắt mẹ còn rơi
theo bao cơn bão nữa
thành luân
-
NỖI NHỚ LẶNG THẦM
mùa về sao xa vắng
hạ lặng thầm gọi ai
con đường xưa còn đó
nỗi nhớ vẫn còn đây
tình như áng mây bay
trôi về nơi xa lắc
em đi qua trời bắc
anh lặng lẽ trời nam
quãng tình ta ở giữa
miền trung nắng cháy lòng
tình ấy có như không
nhưng sao mà xóa hết
từ tháng ngày tình chết
lệ khô héo vào tim
em đi tìm ước vọng
anh chạy trốn thương đau
để năm tháng nhạt màu
tình trôi vào dĩ vãng
thành luân
-
KHOẢNG TRỐNG
Có những khi muốn lấp đầy tuyệt vọng
Muốn đi tìm kiếm những niềm vui
Nhưng không thể vơi đi khoảng trống
Mà vô tình đã tự ý gây nên
Có những khi thấy đôi chân mệt mỏi
Qua lối quen muốn tìm một điểm dừng
Nhưng lại thấy ngày xưa kia kéo đến
Bứơc vội nhanh sợ lỡ một chuyến tàu
Có đôi khi một mình ngồi vô vọng
Muốn ai kia tìm đến để chuyện trò
Nhưng chỉ thấy xung quanh là hoang vắng
Bởi trong lòng chất chứa nỗi niềm riêng
Rồi một hôm bước qua cầu vội vã
Và bỗng nhiên tìm thầy gặp bóng mình
Để rồi nhìn vào trong xa thẳm
Để vô tình một khoảng trống lướt qua
nguyễn thành luân
-
ĐỜi VẮNG EM
Đời vắng em rồi
ta cũng bỏ cuộc chơi
Sông núi từ đây
văng đôi người
Nước chảy,mây trôi
duyên lỡ làng
Tim buồn tim khóc
lệ cứ van
Đời vắng em rồi
ta thành dòng sông cạn
Thành bãi hoang
thành đá núi hững hờ
Tim cũng chết theo tháng ngày
dĩ vãng
Đập lại sao khi bóng ảnh
còn đầy
Vắng em rồi
đời ta thành hoang dai
một lối mòn
chẳng thể xoá dấu chân.
NGUYỄN THÀNH LUÂN -
Ngày không gió
ngày không gió năng rát bàn tay
đôi chân đi mà lòng luôn đứng lại
khô rát bàn chân khi bước trên đường
con đường ngày xưa một chiều có gió
theo đôi bàn chân của một mối tình
ngày em xa gió như ngừng hẳn
con đường như kéo dài kỹ niệm đôi ta
anh thẩn thờ tìm lại ngày tháng đã qua
thẩn thờ mang trái tim về ký ức
nắng rát trên vai rồi con tim ngừng lại
để lắng nghe những tiếng thở dài
ôi cuộc sống sao để em xa tôi
ôi tình yêu sao để tôi chờ đợi
gió không thổi và tình yêu không tới
em đi rồi để lại mình tôi
gió không thổi và con đường xa ngái
để lại đây nỗi nhớ trong tôi
nỗi nhớ mênh mông xa mãi cả một đời.
thanh luan
-
đường vắng tôi về vắng bóng em
mưa xuân bay nhẹ ướt đầu trần
mình tôi cố đi tìm dĩ vãng
khúc hát như là tiếng khóc tôi
linh hồn đã mất
In Trang thơ thành viên
Đăng vào · Report reply
Ai đã đi về trong nước mắt
Nữa đêm phố thị lạc hao gầy
Tiễn biệt người đi xa vời vợi
Còn ta ta giữ lại mảnh hồn xưa
Một bước quay về sầu trăm ngã
Một ánh trăng tàn cũng tan hoang
Bước lại gần hơn ánh đèn mờ
Chỉ còn thể xác bước chơ vơ
Người mang đi hết linh hồn ấy
Cố giữ hộ ta suốt kiếp này