THƠ VIẾT VỀ NGOẠI! Ngoại đã xa rồi khuất cõi dương Khói nhang nghi ngút, tỏa ngàn hương Tiễn Người sang bến bờ Tiên cảnh Để lại dương trần, nỗi luyến thương. Nhủ lòng nén lệ nuốt đau thương Nét mặt điềm nhiên vẻ bình thường Để Người thanh thản, lòng nhẹ nhõm Từ giả hồng trần, chốn thê lương. Ngoại đã trọn đời vị cháu, con Lưng còm tóc bạc, sức hao mòn Gánh gòng cái nợ, cơm- tiền- áo Mong cháu, con sau gót nhuộm hồng. Mẹ kể con nghe buổi cơ hàn Ngoại luôn đùm bọc với ủi an Trời không phụ lòng người có chí Trâu cày ta cấy đất nên vàng! Con nhớ như in, những buổi mưa Cơi trầu Ngoại kể chuyện ngày xưa Những ngày cơ cực, nhà nghèo khó Ngoại phải giữ con cho mẹ đi bừa. Thương con khát sữa bú tay Vú da cạn sữa đã bao ngày Mốm cho con bú qua cơn khát Đợi bếp lửa hồng, chín cháo khoai. Con lớn lên nhờ đôi vú da Bên tình thương mến, tiếng ơi à Ví dầu cầu ván... ru con ngủ Con lớn khôn rồi, Ngoại đã xa. Con lớn khôn rồi, Ngoại đã xa Hiếu con chửa đáp dạ xót xa Trầu xanh, cau thắm, vôi khéo bạc Quị bái vị bài lệ ứa sa. An Phong- 08/09/2010 Nguyễn Mạc Tư Khoa moscow.nguyen@yahoo.com