nguyenhuuxuy
-
Số bài viết
3 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi nguyenhuuxuy
-
-
RÈN LUYỆN
Hôm ấy từ Tiểu đoàn truyền xuống
Lệnh hành quân nội nhật trong ngày
Hai giờ chiều xuất phát ra đi
Tôi vội vã về lau dầu chiếc xe cho thật tốt
Cả “gia tài” có bao nhiêu tôi cho lên xe tuốt
Lại nhận thêm mấy bao gạo chở giúp người thân
Bỗng tiểu đội trưởng hội báo về mệnh lệnh giật gân
“Hành quan bộ cả tiểu đoàn nhất loạt”
Nhấn mạnh thêm những ai còn xe đạp
Đem gửi ngay gia chủ trông nom
Tôi bực mình đáp lại lời luôn
Mệnh lệnh gì anh nào mà khéo vẽ
Sao có chuyện lạ kỳ đến thế
Đây chẳng qua là “Trâu buộc ghét trâu ăn “
Mệnh lệnh ai ra mà lại trừ chức đại đội trở lên
Còn dưới họ phải thi hành triệt để
Suy nghĩ trước sau tôi vẫn cho mình là thắng thế
Vì trước mang xe đâu làm hại đến ai
Chẳng thế mà lại con làm cho đồng đội bớt nặng vai
Đến địa điểm là có ngay cơm ăn nước uống
Vậy thì tại sao đợt này lại cấm
Hay có anh nào phóng xe thấy cán bộ quên chào
Chắc các vị bực mình vì chẳng cúi cho họ cao
Nên mới sinh ra chuyện quái kì đến thế ….
Mấy giờ liền tôi miên man suy nghĩ
Nên đến lúc ra đi cũng chẳng để ý đến gia đình (chủ nhà)
Chỉ chào qua loa trước lúc dời chân
Và nói với “tôi gửi chiếc xe nhờ gia đình trông hộ “
Sao chú không mang xe ?
Vì tôi không cán bộ !
Biết tôi bực mình bà chủ cũng im luôn
Chỉ động viên câu cuối cùng “được, chú để tôi nom “
Cứ yên tâm lên đường công tác …
Tập trung cả tiểu đoàn lòng tôi trĩu nặng
Nhưng cũng nhủ mình phải bấm chí một phen
Đi chẳng kém ai, mang vác cũng chẳng để ai phiền
Cứ cặm cụi trên đường hành quân như cái máy
Buổi đầu tiên tinh thần còn hăng hái
Nhờ có “liều thuốc hay” là “câu chuyện bực mình”
Nhưng qua một đêm nằm mai dậy kể mà kinh
Sờ đến vai vai đau ,bước chân đi chân sái
Cả thân mình như ai dần ai thái
Tôi lại rì rầm sao lắm chuyện vẽ trò
Muốn gắng lên đi nhưng sức chẳng gắng cho
Gía có người “đau” ta cũng làm đau nốt
Nhưng cả tiều đoàn ai cũng tươi cũng tốt
Chằng có ai làm bạn “ốm “ bới mình
Nhìn họ bước họ đi ra dáng nhẹ tênh
Còn mình thì nặng nề như nghìn cân trên xương cốt
Hiểu rõ tôi tiểu đội dành lòng tốt
Người khẩu AK kẻ bao gạo giúp cho
Trên vai tôi chỉ còn lại chiếc ba lô
Với một cái màn được chừng mấy lạng
Thế mà kể cũng gian truân vô hạn
Cả đời người đây là vất vả đầu tiên
Suốt cuộc hành quân còn lắm chuyện phiền
Nhưng xin phép tôi dừng ngay tại đó
Không nói ra chắc mọi người đã rõ
Chuyện hành quân tôi nói có chủ đề
Hành quân cứ ỷ vào xe
Mai ngày ra trận lại e đường dài
Luyện rèn cho chắc đôi vai
Cho săn đôi bắp đường dài chẳng lo
Tháng 2 năm 1973
-
TỰ CHUYỆN
Đã từng trải lắm gian nan
Khó khăn từng vượt cơ hàn từng qua
Đô Lương Bạch Ngọc quê nhà
Đất lành chim đậu, nay là Trường Thi
Tuổi thơ gian khổ sá gì
Kháng chiến chống Mỹ ra đi sẵn sàng
Truông Bồn, Rú Nguộc, Hoà Giang
Mở đường thông tuyến tăng hàng, vượt xe
Trải bao tháng giá, ngày hè
Bốn mùa phượng vĩ lại khoe sắc hồng
Gỉang đường chăm học gắng công
Vui lòng bè bạn thoả lòng mẹ cha
Hết đại học về cấp ba
Đất nước còn giặc ta lại ra chiến trường
Được vào Đảng, được Huân Chương
Hoà bình thống nhất về trường lượt hai
Khó khăn vất vả kéo dài
Hơn mười năm phải “trổ tài” đó đây
Làm thuê, làm thợ, làm thầy
Cháy nhà, bão đổ sao xây được nhà ?
May nhờ cơ chế bung ra
Xe máy, điện thoại, Vila đổi đời
Vợ chồng, ông cháu thảnh thơi
Mong con khôn lớn, rạng ngời công danh
Nay đà bằng chị bằng anh
Hai O đại học, hai ngành một năm
Cậu e trai cũng học chăm
Thông minh đã tỏ, hai năm rõ mười
Ba con rồi sẽ nên người
Tương lai rồi sẽ sáng tươi bội phần
Vài ba năm nữa đến gần
Nhà mình sẽ có cử nhân năm người
Ông bà chín suối ngậm cười
Mừng con, mừng cháu làm tươi dạo nhà
Vui này đâu chỉ riêng ta
Vui này, vui cả bè xa bạn gần
Canh Thìn rồng đã hoá thân
Canh Thìn đát nước muôn phần đổi thay
Mấy mươi năm đã dạn dày
Đời ta mới có hôm nay đàng hoàng
Năm 2000
CHÍNH CÁN
In Trang thơ thành viên
Đăng vào · Report reply
CHÍNH CÁN
Một hôm Trung trưởng B2
Đem quân nhận gạo nhận sai một bì
Biết thừa vẫn bích lên xe
Cá nhân cố ý đem về dùng riêng
Bán đi vài yến kiếm tiền
Rượu men bánh mướt dưới trên đón mời
“Xôi làng” tự ý vãi rơi
Bỗng đâu có kẻ”Vạch trời” kêu lên
Chuyện riêng miệng hũ gắn liền
Chỉ huy giấy bóng phong thêm vỏ ngoài
Chẳng hay tiếng vẫn đầy tai
Kẻ chê”Trung trưởng “ , người cừơi “quân nhân”
Thoi đưa năm tháng chuyển vần
Tháng 5 (1973) nay đã đến gần tháng ba (3\1974)
Đảng viên kết nạp thuận đà
Bàn tay che bão vậy mà bão lui
Ai ngờ “xác chết giếng khơi”
Mà xem như chuyện “kim rơi đáy hồ”
Chuyện người úp mở nhỏ to
Lời ngay thẳng ý ghép cho tội nhiều
Khẩu trình từng cấp đã kêu
Lời ngay xin gửi mấy điều liên trên
Của công rơi vãi sao yên
Quân nhân thế ấy có lên phớt lờ
Tháng 3 năm 1974