phuongvan
-
Số bài viết
11 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi phuongvan
-
-
Tuổi niên thiếu,tình yêu trong tôi hiểu
Là yêu thương mang hạnh phúc cho người
Là luôn yêu say đắm chỉ một người
Là cuộc sống với nụ cười luôn nở
Đời thay đổi,hoa tình trong tôi nở
Nhưng nhanh tàn nhòa nhạt đắm cơn mơ
Đường tình yêu riêng lẻ bóng tôi chờ
Thấy hạnh phúc hững hờ trôi trước mắt
Đường tình yêu sao người ta tất bật
Còn riêng tôi cứ lẻ bước một mình
Mặc người đời cứ gọi réo,lặng thinh
Tôi chờ đấy,bóng hình trong ảo mộng
Hỡi trời đất,người bao la rất rộng
Dấu nơi nao.ôi thương nhớ:Bóng hồng!
Người dấu đâu nơi trời đất tận cùng
Để lãng khách không bao giờ tìm thấy
Người thấy đấy,đời này tôi có mấy
Sống hôm nay nhưng liệu đến bao giờ
Người khiến tôi chìm đắm một cơn mơ
Nhưng biết đến bao giờ tôi tỉnh lại?
Tình trôi đi,bao giờ quay trở lại
Để tim tôi viết lại mảnh trăng tàn?
-
Mặc kệ người ta nói
Em vẫn mãi một lòng
Và sẽ chẳng nói không
Với tình yêu chợt đến
Đời em thuyền chưa bến
Lênh đênh sóng rập rình
Gửi bến anh mối tình
Không cần dây neo giữ
Chỉ tình anh là đủ
Người ta nói mặc người
Tiếc chi những nụ cười
Phiền chi lời đàm tiếu
Người yêu ơi có hiểu
Với em chỉ một người
Người ta nói mặc người
Chỉ riêng anh..Quá đủ!
-
Giữa thu rồi nắng hồng thêm chi nữa?Sớm vừa rồi mắt thoáng lạnh heo may!Chia xa rồi áo trắng hỡi có hay:Ai nỡ xóa nét thơ ngây bè bạn?
Ngày thu trước ta bắt đầu là bạn,sang thu này còn bè bạn ?Vậy sao?Đường ta đi hai ngã rẽ ngược nào?Sao không thể gặp nhau dù chỉ một?
Áo trắng nhớ những ngày hè tới lớp?Bằng lăng rơi rắc kín một khoảng đường,nhặt lên cười - áo trắng thật dễ thương,nhưng trong mắt là vấn vương sâu thẳm.
Ta đã vui chỉ một mùa phượng thắm,ba mùa phượng buồn áo trắng chẳng bên ta.Luôn vui cười trong cả phút chia xa,ta-áo trắng,từng là hai mà một.
Ta áo trắng đã từng là bạn tốt,nhưng bây giờ chữ bạn nghĩ khó ghê.Bởi thế nên mỗi lúc trở về,đều ngần ngại khi qua nhà áo trắng.
Áo trắng biết sao ta là hạt nắng:hạt nắng buồn ,hạt nắng mãi phiêu du,hạt nắng sầu khi hạ chớm sang thu,nắng nóng bỏng lặng một đời ấp ủ.Nắng luôn mới không bao giờ là cũ,không bao giờ chịu ngủ để bình yên,nắng luôn luôn chẳng biết dến muộn phiền,nắng đi mãi miên man và bất tận.
Ta mãi nhớ một nùa hè vương vấn,để tim ta mang nỗi nhớ vô cùng,một nỗi buồn chiếm hết cả không trung,niềm tiếc nhớ khắc sâu giờ phút cuối.Một mùa hè ta đã từng mong mỏi,nhưng bây giờ muốn quên mãi thật nhanh.Phượng muộn mùa theo gió lướt mong manh,khiến không khỏi chạnh lòng niềm chua xót
Áo trắng hỡi đã từng là bạn tốt?????????????????????????????????????
-
Ngày mưa ấy cha cùng con đi học
Đôi vai gầy ,cha vẫn kiệu con lên
Chiếc cặp rơi, con khóc lóc bắt đền
Cha vội vã,lấy tay mình lau sạch
Vội kéo áo,cha lau từng quyển sách
Muốn con vui trong ngày học ban đầu
Con vui cười,rạng rỡ có biết đâu
Cha,hôm ấy,áo nhuốm bùn đi họp
Nỗi lòng cha theo con lên từng lớp
Chín năm trời đèn sách,có giản đơn?
Ngày biết tin con thi đỗ vào trường
Con vẫn biết: Cha vô cùng hạnh phúc
Nhưng cũng là - bao đêm -cha thao thức
"Con ở đâu, cuộc sống sẽ thế nào?
Lúc ốm đau,ăn uống sẽ ra sao?...."
Nhìn mái tóc lòng ,con như quắt lại
Cha ơi ,cha !Con yêu cha mãi mãi
Biết ngày nào -đền đáp được cha đây?
Cuộc đời cha lăn lộn đã vơi đầy
Bao giờ có được một ngày êm ả?
-
Xin hãy hận
(lời Trong Thủy)
Xin hãy hận, ta xin nàng hãy hận
Quá bao dung,ta lại thấy dày vò
Ta yêu nàng không chước quỷ mưu mô
Nhưng trung hiếu không thể nào không báo
Tình ta đẹp nhưng lại là giông bão
Cuộc chiến tranh khiến ta phải phụ tình
Ta đâu ngờ cha nàng quá phân minh
Tình và tôi người rạch ròi phán xử
Ta đã xin cho cha nàng tha thứ
Cho cha nàng .Và ta lại bên nhau
Nhưng cuộc đời nào có dễ ngờ đâu
Khi gặp lại nàng đã không còn nữa
Hận ta nhé, xin đừng bao dung nữa
Vết nhơ kia ta không thể nhìn đợi
Hai ngàn năm thời thế đã chuyển dời
Nhưng vết nhục ngàn đời không ngẩng mặt
Ta đã chết nhưng mạng này không đắt
Chẳng làm chi sự việc đã qua rồi
Nước giếng này tuy chẳng có mùi ôi
Nhưng dơ bẩn, hàng ngàn năm vẫn bẩn
Ta không thể nhận là do số phận
Chỉ tại ta đã phụ trái tim nàng
Một trái tim trong nhung lụa bạc vàng
Quá trong trẻo và ngây thơ, vô tội
Không có lỗi nàng không hề có lỗi
Bởi nàng yêu quá say đắm nồng nàn
Nàng đâu ngờ dơ bẩn của trần gian
Ta lừa lọc trong tình ngây thơ đó
Hai ngàn năm lệ nàng không hề nhỏ
Kết tình yêu thành trai ngọc dâng đời
Máu ta đây chuộc ít lỗi cuộc đời
Nhưng nàng hỡi!chữ TÌNH hay chữ HIẾU?????
-
yêu không hận
Yêu không hận, không yêu là sẽ hận
Không phụ chàng, sao phụ thiếp chàng ơi?
Trách làm chi,đã lỡ nửa cuộc đời
Nước đã mất, đời mang danh phản quốc
Thiếp vẫn biết chàng sống vì đất nước
Vì vua cha nên đã nỡ phụ tình
Khi duyên mình chia cắt bởi chiến chinh
Sao lừa dối và quên lời chàng nói
Áo lông chim thiếp chờ chàng mong mỏi
Có ngờ đâu thành tượng đã không đâu
Hai nghìn năm dài ngắn chẳng bao lâu
Thiếp vẫn đợi một ngày chàng tìm đón.
Hạt ngọc trai trái tim này gói gọn
Vẫn mong ngày được rửa giếng nước trong
Chết vì yêu, mù quáng chẳng bận lòng
Chỉ sầu nỗi làm nước nhà tan nát
Ngày xưa ấy thiếp mang tim vàng bac
Sống thơ ngây trong nhung lụa loa thành
Tin yêu chàng vĩnh viễn với trời xanh
Yêu say đắm mà không hề vướng bận
Dẫu chàng phụ nhưng nguyện rằng không hận
Chỉ trách chàng:sao nỡ phụ tim non?
Lời thề xưa bia đá vẫn chưa mòn
Sao tim đã chẳng trao nhau trọn vẹn?
Thiếp chỉ ước đã dặt lời ước hẹn
Sau nghĩa,trung-đặt lên trước chữ tình
Để vua cha không phải sống phân minh,
Mà vung kiếm hạ con mình là giặc
Cuộc chiến chinh giữa hai miền nam bắc
Sao nhẫn tâm lợi dụng thiếp, hỡi chàng?
Chàng chết rồi tiếng xấu thiếp chẳng mang
Nhưng vẫn thấy ở trong lòng day dứt
Hai nghìn năm trái tim còn thổn thức
Để ngọc trai ôm ấp mối tình khờ
TRong Thủy ơi, cho đến tận bao giờ
Thiếp vẫn vậy:mãi yêu chàng, không hân!
(Đây là lời của Mỵ Châu)
-
Tình chỉ đẹp một khi tình dang dở
Tình chỉ cạn khi giấc mơ tàn trôi
Lòng chỉ mờ khi giọt lệ ngừng rơi
Cười thật nhiều cho vơi đi tiếc nhớ ...”
Nơi xa ấy bóng người chàng còn đợi
Tình chưa rời sao buông lưới lòng em?
Lời tim em chàng nghĩ chẳng đáng xem
Nên trao lại xót xa khi quay bước
Lệ âm thầm thứ tha lời hẹn ước
Phút chia xa níu kéo được mối tình
Trong tim em còn ôm mãi bóng hình!
Của chàng đó, ơi người tình thay đổi
Tặng chàng đó những vần thơ viết vội,
trong cơn đau tan nát một tâm hồn
Em đâu buồn trong mỗi buổi hoàng hôn
mà quằn quại từ ban mai buổi sớm
Trái tim em- nụ hồng vừa mới chớm
Chàng ươm mầm nhưng đã vội lãng quên.
Hoa bơ vơ nên cũng chẳng sống bền.
Mà mau chóng hoà tan vào cát bụi.
Phút chia li ngậm ngùi trong ngày cuối.
Sao ngỡ ngàng em nhớ buổi đầu tiên.
Chàng bên em, em quên hết muộn phiền
Nhưng giờ lại ôm miên man miền nhớ
Chàng yêu ơi, bây giờ chàng còn nhớ:
những nụ cười những ánh mắt ….. chàng trao
cho riêng em trong giây phút ngày nào.
Sao lại nỡ rời xa em chàng hỡi?
Dẫu chàng bước nhưng nguyện rằng vẫn đợi.
Không đợi chàng về mà đợi nhớ đến em
Nghĩa với người nên chàng nỡ phụ em.
Nên chàng sẽ nhớ tình em thủa đó.
Lời yêu em chàng không hề để ngỏ,
nhưng vẫn đành lòng quay gót lại tình xưa.
Em và chàng sẽ không nắng và mưa.
Mà tất cả đều mưa trong thổn thức.
Nhưng cuối cùng em mong chàng biết được.
Em không giận chàng,dẫu một chút ít thôi.
Nhưng chàng ơi có thể nhớ một lời:
“Đừng day dứt, đừng nhớ em chàng hỡi!”
-
Vần thơ chàng viết tặng người
Mà sao không viết một lời cho em?
Lệ chàng thầm nhỏ bao đêm
Mà sao không nhỏ vì ẹm hỡi chàng?
Buồn theo nỗi nhớ ngút ngàn
Chàng sầu một nỗi, em yêu chàng trọn tim
Một đời mê mải chàng tìm
Bóng hình xa mãi còn vương tim chàng
Em theo từng bước chân chàng
Phía sau ôm nỗi phũ phàng xót xa
Sao trời không ghép duyên ta
Để em không phải phương xa ngóng chàng?
-
Anh bảo rằng :’’Anh yêu thu rụng lá
Yêu hạ buồn khi lá chớm sang thu”
Chiếc lá vàng anh tặng lúc đầu thu
Giờ đã úa khi thu qua quá nửa
Anh đã nói :”Xin em đừng nhắc nữa
Những kỉ niệm buồn- ngày thu ấy trong xanh
Những nỗi buồn như lá nhạt trong anh
Xanh mắt biếc đã sang vàng da diết”
Anh ơi anh, không phải vì không biết
Mà em chạm vào những tiếc nhớ trong anh
Nhưng anh có thấy rằng những người sống bên anh
Đều không muốn anh đau buồn như vậy
Anh có biết em đau lòng biết mấy
Khi thấy anh cứ sầu não vậy hoài
Em sợ rằng sẽ có một ngày mai
Anh…
,…mãi mãi....rời xa em… mãi mãi………..
Em có thể không bao giờ nhắc lại
Những kỉ niệm buồn, những tiếc nhớ trong anh
Nhưng một lần.. xin anh đó….
Xin anh…
đừng cố nhận mà âm thầm chịu đựng………….!
-
Hoàng hôn tắt nắng gửi chiều tà
Lòng ai đốt nhớ gửi phương xa?
Mây đâu lờ lững trôi theo gió?
Ai người hờ hững bước qua ta?
Tuổi 16 và thơ
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Có chút buồn vương lại
Lả lướt ánh trăng tàn
Gió được dịp rộn vang
Trong vòm cây thuở trước
Lá vàng rơi nhẹ lướt
Như thả gió bồng bềnh
Một chút thoáng mông mênh
Đôi mắt nào mưa nhẹ
Chiếc lá vàng rung khẽ:
Này bé ,có ưu tư?
Nhặt lá sao chần chừ?
Giữ làm chi nước mắt!
Ngọn gió nào hiu hắt
Se lạnh chút mưa lòng
Sao nỡ thoảng hư không
Khiến cho hồn run lạnh?
Sao nắng hồng nỡ lạnh
Mây nhạt ,tránh mắt buồn
Gió cuốn rồi lại vương
Một niềm thương tiếc nuối
Bé ơi đừng có đuổi
Chút lạnh của gió mùa
Ấm lòng gió sẽ đưa
Một mùa mưa của nắng!