Mình là dân không chuyên, chả bao giờ sáng tác. Nhưng bỗng dưng valentine hôm qua buồn bã cô đơn quá nên xúc cảm dâng trào,mình thức cả đêm viết nên bài thơ này. Mình thấy tâm đắc chịu hổng nổi nên phải lên đấy để chia sẻ. Không biết nó có hay thật không hay là do mình tự sướng nữa. Nên rất mong các bạn hãy góp ý thẳng thắn! Đi chơi với em trăng ------------------------------- Valentine thật buồn Chỉ có một mình tôi Chẳng có việc gì làm Phóng xe đi chơi tối Cầu Thủ Thiêm tôi qua Vườn tình nhân dập dìu Hoa nào cũng có đôi Chỉ mình tôi tiêu điều Đi hết khu vườn yêu Tôi kêu trời than thở Bỗng dưng thấy em trăng Nhìn tôi cười hớn hở: Mặt em không tròn đâu Hình bầu dục ấy mà Nhưng da em lại trắng Nên vẫn xinh đấy nha! Em chỉ có một mình Chắc cũng giống như tôi? Vậy còn chờ gì nữa Mau mau kết thân thôi! Tôi đi giữa Sài Gòn Em trôi giữa trời cao Dù cho có thế nào Ta vẫn cạnh bên nhau Em cùng với thuyền mây Lênh đênh trên sóng tối Gió thổi cánh buồm trắng Đẩy con thuyền dần trôi Xe tôi da màu đỏ Chân của nó tròn xoay Chắc vì trời lạnh quá Nên nó rung lẩy bẩy Tôi cưỡi trên con xe Mắt xe nó sáng bừng Thuyền em không cần thế Vì mặt em sáng trưng Dưới tôi có đèn đường Trên em có đèn sao Cả hai đều cháy sáng Soi rõ cả đất trời! Em đội mảnh trời tối Tôi đội "nồi cơm điện" Tôi diện áo thun trắng Em vận bộ cánh đen Tôi nghỉ chân quán nước Kêu một ly sâm lạnh Em cũng dừng như tôi Uống giọt sương mát lành Tối quá rồi trăng ơi! Tôi phải về nhà rồi Đến ngã tư tôi rẽ Em khuất sau toà đôi Nhưng tôi vẫn tin rằng Nếu tôi cứ đi tới Ta sẽ lại gặp nhau Nơi giao lộ chân trời! Trước khi đi em gửi Cho tôi một nụ cười Một nụ cười trắng tinh Làm sáng cả lòng người!