thienxd2a
-
Số bài viết
6 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi thienxd2a
-
-
Trời! Đói quá.Tôi vội vàng tấp xe vào một quán phở nằm ấm cúng dưới tán bàng đang nhú lộc non đợi mùa xuân.Cuối năm,trời bỗng nhiên trở lên lạnh khác thường.Cái lạnh khiến cho con người ta trở lên yếu đuối ,co ro trước khắc nghiệt thời tiết.Bây giờ người ta ăn bẩn,sống bẩn chỉ cốt sao lắm tiền,nhiều của để cốt cho lo cái bụng và để thiên nhiên lại trả cho người ta những khắc nghiệt thiên tai. Đã gần một tháng rồi không hề có một ánh nắng,chỉ một màu u ám của mây đen và màn sương mờ ảo,mưa phùn giăng kín đường đi.Trong quán phở mọi người lạnh quá,ngồi co ro trong những hàng ghế băng và khúm lúm bưng bát phở nóng hổi mà chị chủ quán đon đả bưng ra.Mùi phở thơm quá.Nó ộc vào mũi,khuấy đảo cái dạ dày đang biểu tình và đánh thức mọi giác quan đang tê dại vì lạnh.Thử hỏi ai đang đói mà đi qua quán này không yên tâm tạt vào đây để tống vào bụng mình một bát phở nóng và trút đầy hương hành vào lỗ mũi đang sụt sịt vì lạnh chắc là người ta có vấn đề thần kinh.
À!Bát phở của tôi đã xong rồi.Nhìn bát phở với những mảng thịt bò nằm chỏng trơ trên lát phở chìm trong nước dùng sóng sánh bong nhẫy,tôi không khỏi trào nước miếng. Đang định úp mặt mình vào bát phở,hấp dẫn,cho thoả cơn đói và cái buốt lạnh,tôi bỗng dừng lại khi có âm thanh gì đó cất lên.Giữa con đường phố lạnh lẽo bóng người,vẳng đâu đó cất lên những âm thanh nghe rầu rĩ đến tê tái tâm can.Tiếng nhạc trầm bổng ai oán như ngàn tiếng than vãn thân phận của kiếp con người khổ cực.Tiếng nhạc đưa qua lại có lúc như tiếng khóc rưng rức,lúc lại như tiếng cười chán ngán,xen kẽ lại lại như tiếng thở dài,rất dài.Cứ mặc mưa,mặc gió thét gào tiếng nhạc vẫn ngân lên trong tiếng chát chúa người xe trên đường phố.
Thì ra đó là tiếng đệm đàn và tiếng hát của hai người đi ăn xin.Người trẻ đi trước ôm chiếc loa to hơn cả mình trước bụng nép kẹp, đôi tay gày gò như quỉ sứ đầy rách rưới đói khát giơ chíêc mũ giang rách nát ra xin người đi đường.Chiếc loa nối sợi dây điện với chiếc đàn mà người lớn tuổi hơn đang vừa gảy vừa hát.Mặc dòng người hối hả chạy qua,người hát vẫn từ từ cất lên những âm thanh thổn thức cõi long và đôi tay run rẩy gẩy trên sợi dây đàn đưa bần bật.
Dù họ cố làm ra vẻ thanh cao của một người nghệ sĩ nhưng không khỏi giấu được những rách rưới và đói khát đang lạc dần vào trong tiếng hát và trong bước chân trùng xuống. Đôi chân họ hằn trên mặt đường đen xạm,tôi cảm tưởng nó kéo dài mãi không hết như thân phận đen tối cùng cực của họ không biết bao giờ mới hết kiếp chuân chuyên.Có lẽ chỉ khi nào họ được ông trời ban phước cho đầu thai kiếp khác.
Mùi phở trong quán vẫn bốc lên thơm phức toả ra con đường.Dường như họ cũng cảm nhận thấy điều đó thì phải.Họ dừng lại một lúc trước quán.Người trẻ chợt ngước mắt lên nhìn vào trong quán nơi treo lủng lẳng đầy những tảng thịt bò đang quắt lại vì rét và những nồi phở to như thùng phuy.Con chó đang ăn bát phở dở dang bà chủ đổ cho thấy thế chợt ngước lên nhìn thằng bé gầm gừ như sợ bị tranh phần.Nó sủa toáng lên ,vừa sủa vừa giật lùi lại đưa mắt nhìn bà chủ như nhắc nhở bà cảnh giác với bọn không đứng đắn.Một số vị thực khách nhìn ra đường với vẻ ái ngại khi đang ăn vì người ta quan niệm : » Trời đánh cũng tránh miếng ăn ».Một ông già với cái mũi to như quả cà chua vừa gặm xong khúc xương bèn lẳng xuống đất cho con chó.Thằng cầm mũ giang đi trước them thuồng ngước xuống.Chợt con chó gầm gừ nhe bộ răng trắng ởn,sắc nhọn.Tiếng nhạc vẫn cất lên ai oán như vạn sự khổ ai của kiếp người long đong chốn cuộc đời.Thằng em đi trước ngửa chiếc mũ giang rác nát chìa ra trước mặt người phụ nữ đi qua.Mụ ta hét lên : » đồ bẩn thỉu tránh ra cho tao còn về.Mới đầu tháng mà ra đường gặp toàn chuyện xui ».Một con bé mắt xanh mỏ đỏ giũ một đống bọt xuống đất rồi đi và cười với bạn trai.Chợt có bà bán rong cho thằng bé miếng bánh khúc đã lạnh quắt.Có lẽ bà đồng cảm với kiếp người này.
Đoàn nhạc vẫn bước đi với âm thanh ai oán,não nề.Tiếng người nhạc công bỗng ngừng lại.Không biết vì khô họng hay cái đói đã làm người ta khó hát hơn.Một lúc sau tiếng nhạc lại cất lên,giọng hát lại văng vẳng gần xa như đánh thức tính nhân trong mỗi con người…
Đoàn nhạc với tất cả các đạo cụ và nhạc công đã bước đi dần qua quán phở.Họ lại mài dấu chân mình trên con đường lầm lũi.Nghe tiếng nhạc cứ vang lên ai oán lòng tôi lại nhói đau khi cuộc sống con người trở lên khá giả cũng đồng nghĩa với sự đi xuống thấp hơn nữa của những người nghèo khổ,và thấp hơn là đạo đức mai một của con người ;
« bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn »
Đây là câu ca dao tôi đã được cô giáo dạy từ nhỏ với ý nghĩa là lòng yêu thương con người cùng dân tộc,cùng đất mẹ mến thương.Nhưng thực tế thời đại khác rồi,ca dao của các cụ chắc cũng lạc hậu mất rồi.
Tôi chợt nhớ đến tác phẩm »Không gia đình » của hector malot_cuộc hành hương của hai ông cháu và lũ động vật cùng nhau tồn tại qua cuộc sống khó khăn với màn kịch đầy ngẫu hứng.Còn những người này họ cố cất cao cái khả năng thiên bẩm của mình để kiếm miếng ăn nhưng đâu có dễ.Chính miếng ăn mà đạo đức con người ngày càng trở lên tha hoá.Bao nhiêu vụ giết người cướp giật cứ nhan nhản phơi bày trên tờ báo sáng.Tôi chợt nhớ đến catxe của những cô cậu ca sĩ bây giờ toàn tính bằng tiền triệu.Hay chuyện họ không thèm về hát cho quê nghèo của họ_nơi đã sinh ra và giáo dục họ lên người cũng chỉ bởi vì catxe quá thấp.Còn nhiều nơi,nhiều vũ trường,lineshow trả họ với mỗi bài hát có thể mấy trục triệu thì họ cần gì phải cháy cổ vì mấy đồng không bõ nước bọt.Hay chuyện những cô cậu ấm thành phố tiêu tiền bằng vé.mà nghe nói tiêu tiền của các cậu cũng phong cách.Có lúc bủn xỉn cả đồng bạc lẻ nước chè nhưng không tiếc tay vung tiền đãi bạn bè bằng thuốc lắc hay « hàng họ ».Những người ăn xin này là rác rưởi,kinh tởm trong mắt họ_là đồ xúc vật.Còn những người trong quán phở này,họ vẫn thường xuyên ủng hộ người nghèo đấy chứ.Chúng ta xem tivi thường nghe thấy cá nhân này,tổ chức kia ủng hộ hay đài thọ người nghèo đến suốt đời.Họ phải được cái tiếng,không ai thời buổi này chụ bỏ đông tiền ra mà không được cái gì cả.Một ông bựng bự trong quán nhìn theo đoàn nhạc nói khinh bỉ một câu rồi ngửa cổ tu cái ức cốc bia vào cái bụng đầy mỡ của ông.Còn con chó đã ăn xong bát phở thừa,thì dương đôi mắt lim dim lên nhìn theo gầm gừ như để cảnh giác hộ bà chủ quán bọn người bất lương kia.
Đoàn nhạc vẫn bước đi trên con đường đầy mưa bụi và lá vàng rơi về phía chợ đang ồn ã cảnh bán mua.Nơi đó chất đầy những thịt thà,rau lá…và cũng có nhiều quán phở đang đầy những khách.Tiếng nhạc lại ngân lên vút bay,không biết có thấu đến trời cao không ?Bước chân họ lại hằn lên những vết đen trên đường phố.Chiếc mũ giang rác lát trống trơn bây giờ đã đầy lá vàng và mưa rơi.Tiếng nhạc lại ngân lên rát bỏng cõi lòng :
« Đời tôi cô đơn lên yêu ai cũng cô đơn…. »
-
Tình xưa
Tôi không tin một ngày có thể
Em xa tôi,tôi phải xa em
Cùng chung một trái đất tròn
Mà sao ai lỡ chia hai mối tình
Chắc là em nghĩ tại anh
Đã nghèo gia sản lại còn mộng mơ
Nhưng em chớ vội làm ngơ
Gia tài anh ít túi thơ luôn đầy
Tháng ngày rong ruổi đó đây
Đạp may vén gió là vì em thôi
Muốn gom sao tận cuối trời
Kết thành chuỗi ngọ rạng ngời mắt em
Muốn gom gió thành muôn điệu nhạc
Để em thả lời hát du dương
Mà sao em lỡ vội vàng
Ánh trăng còn tỏ,lời thề vội phai
Em đi bỏ lại mình ai
Bong trăng cùng với bong anh một mình
Trăng và gió
Em ơi hãy là trăng
Để anh là ngọn gió
Để trong đêm thanh lặng
Anh vuốt làn tóc mây
Em có biết tình em
Dành về em tất cả
Từ hương cây sắc lá
Từ mạt biển bao la
Hay trăng hãy là thuyền
Để gió là con song
Ưỡn tấm ngực căng phồng
Đưa em đi khắp chốn
Hẳn em ơi còn nhớ
Những đêm biển hát ru
Anh lại thấy bong hình
Em soi qua gương biển
Rồi đông sang buốt giá
Tìm em trong tuyết sương
Qua lạnh lẽo muôn trùng
Tìm em trong hy vọng
Ôi cuộc tình thầm lặng
Chỉ là gió với trăng
Bởi em là hữu hình
Còn anh là vô nghĩa
Nhưng cao hơn tất cả
Tình mình vẹn ngàn năm
Trong trái tim đất trời
Hai trái tim cùng đập.
Mơ mộng
Có những lúc tôi thường mơ mộng
Trên cánh đồng đầy ắp tiếng chim
Dưới nắng lung linh và bên song dát bạc
Tôi bên em chung bước một con đường
Em bên tôi chỉ lối nhỏ này thôi
Những bước chân nhịp nhàng như song biển
Em nhìn chiều rơi sao lơ đãng
Nét long mi chớp nhịp cầu vồng
Chợt em hỏi tôi liệu có ngày mai
Anh như mây ngàn bay theo ngọn gió
Để em lại với muôn nỗi nhớ
Trái đất này liệu còn có mùa xuân
Em ơi hãy hiểu tình mình bất tử
Nếu thành mây anh sẽ hoá thành mưa
Khi xuân về hạt mưa rơi rả rich
Trái đất này sẽ thắm những rừng hoa
và lối nhỏ này nếu có chia hai
Thì anh tin mình vẫn chung cùng lối
Vì đất trời như bài ca đẹp
Sao thiếu được những cung bậc tình yêu.
ĐỪNG LẤY CHỒNG XÂY DỰNG
Em ơi đừng lấy chồng xây dựng
Bởi trong chúng toàn sắt thép với công trình
Mở mắt ra dự án sắp thi công
Nhắm mắt lại bản vẽ còn dang dở
Trái tim nào có dành cho vợ
Niềm vui nào có gửi chọn về em
Còn rất nhiều chúng dành cho tổ quốc
Bao quê nghèo còn khao khát dựng xây
Và đời chúng chỉ tựa cánh chim bay
Suốt bốn mùa suốt dặm dài đất nước
Xây cho đời bao công trình mơ ước
Mang mùa xuân gửi đến muôn người
Và em ơi liệu có buồn không
Khi nhà mình chúng coi nơi tạm bợ
Còn áo quần hăng nồng mùi vữa
Làn da nâu tựa gạch mới nung
Em ơi,liệu có nên không_lấy chồng xây dựng
Vì tình yêu chúng chia sẻ bao người
Kìa bên song một ngôi nhà vừa cất
Hãy tin rằng có công sức nơi em.
EM ĐẾN TỪ ĐÂU
Từ bao giờ em đến với tôi
Miền hoang mạc tưởng chừng không sự sống
Bỗng một ngày xuân về bừng nắng
Hoa ngập tràn và chim hót líu lo
Từ khi nào em đến với tôi
Thắp trong tim ngọn lửa tình ấm áp
Đã từ lâu tôi tưởng là băng giá
Chợt cuộn dâng mạch sống cồn cào
Từ khoảng trời nào em đến chốn hồn tôi
Thả vào đó ngôi sao màu tím biếc
Dụ cuộc đời còn bao khó nhọc
Tôi vững vàng khi em vẫn ở bên
Từ bao giờ em bước tới đời tôi
Chẳng buổi chiều,chẳng ánh trăng hò hẹn
Bỗng một ngày,trái tim tôi loạn nhịp
Tôi tin rằng , đời tất cả là em
EM GÁI HÀ TÂY
Em là cô gái Hà tây
Tóc xoã ngang vai,mắt dịu hiền
Nụ cười nắng ánh mùa xuân sớm
Em là cô giao mầm non
Em là tia nắng của trời xanh
Cho những mầm non khát cuộc đời
Là ngọn gió đông ru trái đất
Là dòng suối mát thấm đất cằn
Em như trăng sang của trời khuya
Soi rọi hồn tôi những lúc buồn
Là ánh sao xa mang điều ước
Cả đời tôi nguyện chỉ mình em
Cả đời tôi nguyện chỉ vậy thôi
Chỉ một vầng trăng,một bong hình
Chỉ một trái tim khao khát sống
Em dòng máu đỏ của đời tôi
Em là cô gái Hà Tây
Tóc xoã ngang vai,mắt dịu hiền
Tôi_chàng thợ xây khô như sỏi
Một chiều lại thấy nắng đầy màu thơ.
MÃI CHẲNG QUÊN
Cả đời này tôi sẽ mãi chẳng quên
Có một người không cho tôi mơ mộng
Làm trái tim tôi vỡ thành trăm mảnh
Vất linh hồn vào đêm tối quặn đau
Người ấy đã cùng tôi chia sẻ cả tuổi thơ
Cả niềm tin,cả bầu trời phía trước
Bỗng một ngày tôi không sao tin được
Em ra đi quên hết ngọt ngào
Em ra đi theo tiếng gọi con tim
Hay chỉ là nhất thời tuổi trẻ
Như lời ru thuở xưa của mẹ
Tôi chẳng quên,ngàn đời mãi chẳng quên
Và đêm nay ở chốn phố xa
Em có thấy bên trời trăng sang
Hay ánh đèn đã làm em quên mất
ở chốn nào lẻ bong mình anh
Rồi một ngày tôi cũng sẽ phải quên
Những con đường,bờ đê,thôn xóm
Những chiều tà nắng vương sông nhỏ
Em bên tôi ao ước mộng đời
Ôi sao ghét cuộc đời lầm lỗi
Gét một người để nhớ riêng tôi
Một mối thù ngàn đời không trả nợ
Để trăm năm căm tức chỉ riêng ai.
BỐN MÙA THƯƠNG NHỚ
Sao em không về cùng anh giữa độ tháng năm
Để thấy quê mình xốn xang mùa gặt
Thấy đồng làng khoác them áo lụa
Tre ngả mình tóc gội trời xanh
Sao em chẳng về cùng anh lúc thu sang
Để thấy con đò ngả mình bên sông vắng
Trời mênh mông thả ánh trăng buồn tẻ
Chim nghiêng chiều nhặt nắng thả vào đêm
Sao em chẳng về cùng anh lúc thu sang
Để thấy cái rét ngọt trong vị bưởi
Tiếng hạc khan gọi bong đêm vô định
Cỏ rụi mình trắng muốt cả triền đê
Sao em chẳng cùng anh về lúc cuối xuân
Để thấy xoan vương ngẹn ngào lối nhỏ
Cánh đồng làng xanh trong màu mắt
Phượng đợi chờ gọi cơn nắng mùa thi.
NƠI ẤY
Đã bao giờ bạn đến đó chưa
Có lớp học mang tên ngành xây dựng
Trăm con người như trăm tinh tú
Trăm sông đầy hướng đến biển ước mơ
Những con người ở khắp mọi miền quê
Đã về đây hoà chung niềm khao khát
Xây cho đời công trình bát ngát
Mang mùa xuân gửi tới muôn người
Hạnh phúc đơn sơ trong những đợi chờ
Nhà mọc lên tự bàn tay người thợ
Có ngói đỏ,hang cây,lớp học
Có công trình vươn cùng mây xanh
Và một ngày từ tầng gác tôi xây
Bạn sẽ thấy dáng hình đất nước
Mái nhà việt vươn lên trong thế kỷ
Gió thời gian vọng tiếng ngàn đời
Đã bao giờ bạn tới đó chưa
Có lớp học mang tên ngành xây dựng
Trăm trái tim là trăm đuốc sang
Muốn xây đời bằng sức trẻ Việt Nam.
NGẪU NHIÊN
Tôi ngồi bất chợt thấy em
Mênh mông ánh mắt nhìn chiều buồn tênh
Nào đâu cái nụ cười xinh
Nào đâu mái tóc bay bay trong chiều
Thương em tôi nhớ bao điều
Buổi đầu gặp gỡ đã xiêu tấc long
Trời trong mấy thẩn thơ bay
Nhìn em tôi thấy trái tim dâng trào
Tình yêu đến tự thuở nào
Để cho tôi nhớ,tôi thương bao ngày
Em là trăng sang trời cao
Còn tôi chú cuội ngàn đời thương em
Xuân về biển hát êm đềm
Tôi_em.ta dạo giữa trời thênh thang.
SAO TRONG ÁNH MẮT
Sao hôm,sao khuê,sao mai
Mỗi vì sao
Ngự trị một khoảng trời toả sang
Nhưng
Cô đơn
Lạnh lẽo
Riêng mắt em
Là vì sao sang nhất
Ngự trị cả khoảng trời
Thế giới
Hồn tôi…
CÓ LẼ EM KHÔNG HIỂU
Có lẽ em chẳng hiểu đâu
Tình tôi chỉ tựa gió trăng thôi mà
Lời thơ chỉ tựa mây bay
Ý thơ chỉ tựa phù du cuộc đời
Tình tôi đâu phải mặt trời
Long tôi sao thể biển khơi dạt dào
Còn bao kẻ khác bên em
Tôi đây xin nhận ánh sao lanh,buồn
Vì sao côi cút cuối trời
Ngàn năm âm ỉ lửa tình đợi em
Mong sao có lúc em ngồi
Ngước lên bất chợt thấy tôi mỉm cười
Tôi biết tình tôi chẳng là gì
Chẳng phải chung làng,chẳng chung sông
Chỉ buổi chiều tà đi ngang lối
Biết ở em nửa thiếu đời tôi
Tôi biết đời tôi chỉ mộng mơ
Say say,tỉnh tỉnh với chầu thơ
Đâu phải khoảng trời che đông giá
Đâu phải xuân về hoa say hương
Tôi biết đời tôi chỉ vấn vương
Bao nhiêu mộng ảo với trời thương
Nhưng có lẽ rằng em không hiểu
Đời xin nhận kiếp nhớ thương một mình.
AI HIỂU?
Chẳng ai hiểu vì sao tôi yêu em
Như chẳng ai hiểu trái đất này tồn tại
May theo gió để ngàn đời bay mãi
Biển thiếu thuyền con song cũng ngẩn ngơ
Chẳng ai hiểu trong trái tim tôi
Sao bên em cứ bồn chồn,xao xuyến
Để khi xa cuộc đời dường vô vị
Như xuân về héo úa lá vàng rơi
Chẳng ai hiểu trong tâm tưởng của tôi
Chỉ có em là mặt trời sang nhất
Bao dối gian chỉ như gió thoảng
Em tinh khôi sang rọi cả khoảng hồn
Chẳng ai hiểu đời tôi sẽ ra sao
Nếu thiếu em như biển không tiếng song
Trời mêng mông,cánh chim lẻ bong
Xin thành mưa gửi thương nhớ chọn đời.
KH ÁT V ỌNG
Em hãy nhìn bầu trời
Kìa mây bay theo gió
Em hãy nhìn mặt đấ
Kìa nội cỏ đầy hoa
Những khó khăn đã qua
Bao khó khăn chưa ngại
Đường đời còn dài lắm
Trái tim trẻ mênh mông
Em hãy là dòng sông
Vươn mình tìm biển lớn
Em hãy như chim nhỏ
Muốn ôm cả bầu trời
Khi bước chân rã rời
Em hãy nghe trong gió
Lời mẹ ru trong vắt
Giọng cha vẫn ấm nồng
Sao em còn hỏi tôi
Đời sinh ra lại thiếu
Mà mặt trời chẳng méo
Trái đất vẫn hình tròn
Mặt biển vẫn màu xanh
Cánh đồng vàng chĩu hạt
Em muốn cao tiếng hát
Em muốn múa như công
Nhưng tại sao lại không
Bước chân em chậm chạp
Em ơi đời bát ngát
Trái đất đâu chỉ xanh
Còn đâu đó chiến tranh
Bao trẻ thơ mất mẹ
Hỡi trái tim bé bỏng
Hãy tin ở ngày mai
Kìa vòng tay than ái
Vẫn bên em tháng ngày
Hỡi chú chim bé nhỏ
Giọt nắng mai trong lành
Đêm nay trăng lấp lánh
Hãy mơ điều trong tim.
(tặng các em khuyết tật)
TÌNH THU
Con đường ai trải nắng vàng
trời xanh ai thả dịu dàng mây bay
bầy chim gọi ánh nắng mai
em khiến cũng khiến tim tôi rộn ràng
mảnh trăng nghiêng cả ráng chiều
bước chân em nhẹ cho tôi xiêu long
một chiều bước nhẹ trong thu
muốn nhờ gió thoảng nỗi niều đến em
THU ĐƯỢM TÌNH AI
Nhẹ bước thôi em kẻo thu buồn
Vương trên suối tóc nắng chiều rơi
Mỏng mảnh sương buông,vầng trăng ngủ
Gót nhẹ hương hoa khẽ ru hờ
Tôi thấy thu đi trên bờ môi
Tiếng ca trong vắt giữa mây trời
Phẳng phất đông về trên nội cỏ
Lác đác bên đường lá vàng rơi
Tôi thấy trong long những vấn vương
Giọt tình khẽ nhỏ thẳm đáy hồn
Nghe tim xốn xang niềm yêu mến
Bờ môi câm lặng sợ thu buồn
Nhưng chiều sắp tắt,nắng dần đi
Dáng em xa khuất những dấu mòn
Phảng phất tiếng ca trong niềm nhớ
Đông về chầm chậm lạnh tim côi
MỖI NGÀY
Mỗi ngày
Đôi chân vẫn bước
Mỗi ngày
Heo hút mắt sâu
Đổ sầu muôn nhớ
Bóng người chẳng qua
Mỗi ngày
Một ô thời gian để trống
Them dấu hỏi cuộc tình
Chắp vá sẽ hỏng thôi
Đêm trăng quầng nhớ
Năm tháng bạc long
Đời người vạch hộ
Vết son tình tôi
BẾN LẠ
Trong như ngàn nắng
Tựa vạn sao trời
Biển song muôn trùng
Hồn tôi nghiêng ngả
Đây bờ bến lạ
Gió ru hang mi
Xuân xanh đất trời
Tôi mải mê ngắm
Chợt ánh chớp loà
Đóng hồn tôi lại
Mắt em lim dim
Tôi vẫn đi tìm
Những bờ bến lạ
Mắt em chợt mở
Hồn tôi quay cuồng
ƯỚC MUỐN TÌNH XUÂN
Yêu em như thể mùa xuân
Đào tô môi thắm,mắt buồn trời xanh
Én ru cơn gió dịu dàng
Tiếng ai khiến cả đất trời đổ say
Mưa rơi thấm những ruộng cày
Bao nhiêu ngà ngọc nhuom màu cỏ xanh
Nắng lên cho đất mỉm cười
Em về lối nhỏ ngập đầy bướm hoa
Hoa em đến tận ngàn sau
Chút tình tôi vẫn gửi vầng trăng non
Cho dù biển cạn,núi dời
Đất trời muôn thuở còn xanh câu thề
Em ơi gửi chọn tấc long
Yêu em ngàn kiếp,một đời chỉ em
TẠI TÔI
Ai bảo tôi cứ yêu em
Ai bảo tôi cứ u sầu bao đêm
Thà rằng gió cuốn mây bay
Mảnh trăng bạc thếch cho chiều buồn tênh
Bao lần muốn ngỏ cùng em
Mà môi câm lặng cho long đớn đau
Bởi vì em vẫn thờ ơ
Còn tôi ôm nhớ để buồn mình tôi
Có lẽ chỉ thế mà thôi
Một hình,một bong,con đường riêng tôi
Trách người chỉ thế mà thôi
Tại tôi tất cả,bởi tôi yêu người
Thà đừng gặp gỡ ban đầu
Để giờ ôm nhớ đổ sầu tình tôi
NHẠC ĐỜI
Bao điệu vần tôi chẳng gieo thành nhạc
Bao ngôn từ không thể chắp vần thơ
Bởi trong tôi,trái tim loạn nhịp
Mắt điên cuồng trong thế giới mộng mơ
Người ta bảo yêu trăm đường khổ
Tôi xá gì thử thách trần gian
Tôi thiết gì cuộc đời em không có
Tôi trách gì dẫu em vẫn thờ ơ
Bởi trong tôi lửa tình nồng cháy
Ánh mắt sau tha thiết buổi mai
Chỉ cần em vẫn cười khi bên cạnh
Để tháng ngày tôi vẫn thấy đời tươi
Cuộc đời tôi không hy vọng mặt trời
Càng không muốn em là trăng lạnh lẽo
Chỉ cần em là cơn gió thoảng
Vẫn bên tôi qua những nhọc nhằn
Để trong tôi, đời mãi mùa xuân
Vẫn nắng ấm kia ngoài kia tuyết trắng
Ta sẽ gieo mầm chồi hy vọng
Nhựa tình yêu xanh khắp đất trời.
NHỠ ĐÂU
Thoáng buồn anh cầm bút
Ghi lại nỗi nhớ em
Ngoài trời sao mưa quá
Nét bút đưa nặng nề
Anh muốn vẽ bầu trời
Thả muôn vàn tia nắng
Và nơi đấy mặt đất
Những cánh bướm nhởn nhơ
Và một chút chiều mơ
Sao em đi rất vội
Để một người đứng lại
Nét mặt ai thẫn thờ
Bởi vì tôi rất sợ
Những thoáng chốc thời gian
Nhỡ mai trong quá khứ
Nàng bỏ tôi bên đời
NGHĨA BIỂN_TÌNH TRỜI
Tình đôi ta_mặt trời,mặt biển
Thương nhớ gì đăm đắm sao đêm
Da diết gì nồng nàn buổi sớm
giận hờn gì mà lặng lẽ nhìn nhau
có những lúc anh muốn mình rực cháy
mãi hôn em giữa những ấm nồng
cần chi đâu thư mây theo cánh song
anh hiểu rồi tình yêu vẫn bao la
còn em vẫn ru anh những lúc hiền hoà
nhưng anh biết trong em bao uổn khúc
muốn nói nhiều nhưng chắc sợ anh không hiểu
nên con song vẫn ngang trời
thế gian kia có ai hiểu chuyện ta đâu
vẫn cứ tưởng mình bên nhau mãi mãi
có biết đâu mình xa,xa lắm
mãi thương nhau mà có đến được với nhau.
CHUYỆN THẦN TIÊN
Sớm mai em thức dậy
Thấy nắng đầy vườn sau
Chịm rộn vui bậu cửa
Gió thì thào đưa hương
Em có thấy tháng ngày
Vẫn trôi qua nhè nhẹ
Đôi chân em bé nhỏ
Bước giữa đời đầy thơ
Bắt đầu từ trang vở
Bắt đầu từ câu hát
Mẹ rue m thuở nào
Đêm hè trời đầy sao
Mùa thu chiều trải nắng
Đông qua xuân lẳng lặng
Giục xanh biếc lá chồi
Giống như em của tôi
Lớn lên từ câu hát
Ngày mai em sẽ biết
Đời là chuyện thần tiên
Bài thơ tẶng mẸ
Có những dòng suối trong như ngọc
Có những lời ca mãi ngọt lành
Là cả mùa xuân cho con cả
Mẹ dành mình khó nhọc trần gian
ở bên chúng con mẹ vẫn cười
Ai biết được trong đêm mẹ khóc
Chuyện gia đình,chuyện chồng,chuyện nước
Mẹ bao la hơn những biển trời
Chúng con giống như lộc non
Khao khát lớn giữa đời đầy nắng
Bước vào đời với bao lạ lẫm
Mẹ nhìn theo từ bước nhỏ đầu tiên
Con vấp ngã có mẹ là đất
Ngẩng lên vẫn thấy mẹ bên mình
Nhìn bầu trời con thấy chiều dần ngả
Biết mẹ con sẽ như nắng cuối chiều
Con vẫn nhớ ngày ấy mẹ khắc ghi
Bước vào đời bao điều phải học
Sống rach ròi,phân minh,ngay thẳng
Hãy là mình dẫu mẹ chẳng ở bên
MỘT MÌNH NHỚ CẢ TRỜI XƯA
Anh lại về đây với làng quê
Với luỹ tre,triền đê,dòng sông đầy nắng
Với cánh đồng dập dìu cò trắng
Xoan bồng bềnh tím cả trời quê
Anh lại về với mẹ của anh
Với căn nhà,giọng cha đã trầm hơn trước
Mảnh vườn sau lá rơi lặng lẽ
Con đường nào anh chạy buổi trưa hè
Những ngày ấy anh đâu bỏ qua tiếng ve
Và bạn anh với đôi chân mời gọi
Giờ đã lớn,mỗi người mỗi khác
Cánh chim xưa không trở lại bầu trời
Còn nội anh ngày ấy thật hiền từ
Tắm cho anh những gầu hương bưởi
Mảnh trăng chiều vỡ trong giếng nước
Giờ anh về chỉ sương khói vờn bay
Anh nhớ lắm ngày tháng hồn nhiên
Vẫn say sưa bên trang vở trắng
Lớp học anh có hang phượng vĩ
Bao tháng ngày tiếng trống gọi mùa thi
Anh quên sao làng anh lắm hội hè
Thuở còn bé anh lăng xăng chạy nhảy
Ông chờ anh đến mái đền rêu đổ
Lại ngồi vui quanh câu chuyện thuốc lào
Ngày ấy anh háo hức được nghe chuyện ma
Đêm trăng sang bà ngồi bên bậc cửa
Chén vối thơm đưa anh vào câu chuyện
Kì bí thay cuộc sống của linh hồn
Anh vẫn khát lắm những ngụm nước mưa
Khi mùa gặt sân nhà anh đầy nắng
Mùi rạ rơm nồng nàn hăng hắc
Anh lăn mình thơ thẩn ngắm mây bay
Anh còn nhớ lắm cả tuổi thơ anh
Có xóm làng bên sông lặng lẽ
Tóc mẹ cha ngày them sợi nắng
Mà hỏi anh liệu đã trưởng thành
Hay anh là người tiếc quá khứ thôi
Giữa phố phường anh them thơ ấu
Giữa cuộc đời anh sao nhỏ bé
Ngồi bần thần anh nhớ cả trời xưa.
DĨ VÃNG NHẠT MÀU
Giữa phố phường anh chợt gặp quê hương
Giữa chiều xuân,bầu trời nắng dịu
Có ai nhớ,ai thương quá khứ
Để bồng bềnh tím những rặng xoan
Có ai gọi tôi trong rặng nhãn bên đường
“bắt cô trói cột”
Chợt tuổi thơ về
Giấc mơ lặng thầm giữa đêm thâu
Có gì ngọt hơn bát canh thuở ấy
Ngẫm cuộc đời ngày them nhiều tuổi
Còn lại gì khi dĩ vãng nhạt phai
NHỚ EM NỬA ĐÊM
Liệu đêm nay em đã ngủ chưa
Mà bên trời vầng trăng còn thức
Bao tháng ngày trăng tròn,trăng khuyết
Thương em nhiều mà chưa dám nói yêu
Em có hiểu không anh nhớ rất nhiều
Chắc là trong những gì anh nghĩ
Dẫu ở em bao điều anh chưa hiểu
Nhưng anh nghĩ chẳng khác biển trời
Anh ước cuộc đời cũng giản dị thôi
Mãi bên em như đôi chim khát vọng
Ta bên nhau trong muôn ngàn tia nắng
Cả bầu trời chỉ của hai ta
Anh muốn chúng mình sẽ đi thật xa
Và tình yêu sẽ nảy mầm sự sống
Bên dòng sông,ngôi nhà mơ mộng
Chỉ có ta giữa những mặn nồng
ở nơi đó anh sẽ viết thơ thật nhiều
Dẫu long mình anh làm sao kể xiết
Chỉ con tim khát yêu da diết
Anh dành em sự sống cõi đời này
Chắc em sẽ nghĩ anh thật dại ư
Yêu đừng cho đi tất cả
bởi anh nghĩ chẳng chi là lạ
anh yêu em với tất cả cuộc đời
Và đêm nay trời vẫn sang trong
Áng mây trôi mien man cùng gió
Anh lại ngồi đắm say trong nhớ
Chỉ mong em một chút nhớ về mình
XIN LÀ CHIẾC BÓNG
Ngày đầu mới quen em
Trai tim sao vội ngỏ
Để bây giờ thương nhớ
Anh là gì trong em
Hãy là một vầng trăng
Sang lên trong đêm lạnh
Em thoáng buồn đứng ngắm
Chợt thấy tôi mỉm cười
Hãy là môtj chiếc gương
Em vẫn nhìn mỗi sang
Ôi ánh mắt trời biển
Tim tôi lại rộn rang
Tôi muốn là cơn gió
Ru lời biển đầy thơ
Em có nghe thong hát
Thoảng tiếng tôi thì thầm
Tôi muốn cả đời mình
Sẽ là màu nắng ấm
Trải hoa đầy mặt đất
Ngào ngạt em bước qua
Nhưng em đâu có hiểu
Long tôi vẫn âm thầm
Chỉ xin là chiếc bong
Cô đơn em thấy mình
M ÙA HOA G ẠO
Em ạ năm nay hè đến muộn
Cây gạo đầu làng trổ đỏ hoa
Ngày xưa em bảo ai vô ý
Đánh động gió xuân rụng mặt trời
Anh nhặt bông hoa để tặng người
Như màu máu đỏ giữa lòng tay
Em bảo loài hoa mang ước nguyện
Cháy cả tuổi xuân nỗi đam mê
Thấm thoát xa quê em tiễn anh
Giữa mùa xuân đỏ rụng đầy đường
Anh thấy mắt em hoe hoe đỏ
Xa nhau em đợi kiếp tình chung
Đã mấy năm rồi nay trở lại
Giữa mùa xuân đỏ rụng mặt trời
Hiu hiu cơn gió trong chiều thắm
Chẳng còn người em đứng đợi anh
Buồn thiu anh ngồi nhặt lại hoa
Chân ai vội bước nát hoa rồi
Còn đâu em gái thuở xuân ấy
Để nhặt cùng anh rực mùa hoa.
KHI 20 T ÔI M ỚI HI ỂU
Hai mươi tuổi đời tôi mới hiểu
Tình yêu đâu phải chỉ màu hồng
Ối kẻ say nhau như điếu đổ
Ối kẻ bỏ nhau chẳng buồn chi
Bao cô con gái lúc đương thì
Thờ phụng tình yêu như phụng chúa
Trái cấm hiến dâng không ngần ngại
Trái đắng phần em_chuyện đã xong
Bao kẻ cầm tinh kiếp ong ve
Nhả tơ,rải mật chẳng ngại ngần
Một phút trăng hoa sầu trăm mối
Chung thủy ngàn năm_chuyễn dễ nghe
Tình yêu bây giờ khác xa xưa
Cần chi tơ duyên xe chỉ thắm
Khẽ nhìn thấy nhau trong mắt biếc
Cần một đêm trăng ngỏ lời yêu
ẦU Ơ
Ầu ơ ngọn gió cuối giêng
Ru trời mưa xuống vương vương vai gầy
Đường về tim tím xoan rơi
Nón nghiêng che nửa vầng trăng đương thì
Ầu ơ bát ngát đồng xa
Cánh cò mải miết quên quê mất rồi
Em về phố thị đầy hoa
Tôi tìm nỗi nhớ men về trẻ con
Cánh diều nghiêng ngả sông mây
Con chim gọi nấng dập dìu ngọn tre
Tặng em tím ngắt hoa xoan
Để giờ thương nhớ vương cùng cơn mưa
Ầu ơ nỗi nhớ đêm dài
Câu thơ đã gãy điệu vần
Ngồi cùng trăng sáng thì thầm tiếng mưa
Cánh chim mải miết bên trời
Ầu ơ em nhớ hay quên...
NG Ã R Ẽ CU ỘC T ÌNH
Cuộc đời này chẳng ai đoán được
Những loanh quanh và ngã rẽ cuộc đời
Tôi cứ miên man trong cơn mộng mị
Em xa vời như thế ánh sao đêm
Tôi bỗng gặp em như mùa xuân gặp nắng
Người hành khất trên sa mạc chợt gặp bóng cây
Như kẻ sĩ gặp được một vườn tư tưởng
Tôi say mê uống những áng thơ bay
Tháng ngày tôi cùng em ca hát
Dạo trên đồng hoa với bao âm điệu thên nhiên
Với trái tim cháy như ngọn lửa
Bỗng chợt tàn sau cơn mưa mùa đông
Tôi một mình mỏi mệt nhìn chiều bát ngát
Mây cứ bay và cánh chim đi tìm mùa xuân xứ lạ
Tôi còn mùa đông với hoa tuyết bát ngát trên đồng
Với ánh trăng trong đêm sương lạnh
Em có cần đâu những nét đẹp của thơ
Tôi đành đốt hết thơ cho con tim đỡ lạnh
Đành ngậm ngùi nhìn ngày tháng mê mải
Nhìn trời cao với bao mây vần vũ
Xin quên em nhé_một trời anh yêu.
T ÌNH XIN Ở L ẠI
Một chiều buồn lặng lẽ
Một thanh lặng nơi tim...
Hồn tôi dường vực thẳm
Rơi vào vạn nỗi sầu....
Tôi gục đầu vào thơ
Chút đôi dòng nghiêng ngả
Đông còn giăng muôn lối
Lòng sao bớt quạnh hiu
Em không hiểu như bầu trời không hiểu
Chỉ có chiều vương vấn niềm tin
Chỉ cánh chim một mình mỏi mệt
Hành khất tôi đi để gặp được trăng
Nhưng mênh mông biển trời
Biết nơi đâu bến đợi
Cứ đi,cứ đi....
Sẽ là gió
Sẽ là mây..
Sẽ là cát bụi
Vất hết
Tình người,tình yêu vô vị
Ngớ ngẩn chi hoài giữa mùa xuân
Không nói
Lặng thinh,mặc thế sự
Xoá hết nhân ảnh,xoá hết nhớ nhung
Một đời trống trải không cần câu hát tình yêu
Tuổi trẻ qua mau
Tôi không còn nhớ
Em chẳng buồn về tôi
Để một ngày
Giã biệt cuộc đời,gục mình bên dòng suối lệ
Heo hút,sương mờ nơi mộ cổ
Thu ngàn năm không chút lá
Đường xưa chỉ còn em
Gửi lại ...
Xanh mãi đất trời,đớn đau cõi nhớ
Thơ còn đọng lại
Một chút tình
Gửi mây bay mãi
Em ơi....
PH ẦN 2:TH Ơ NG ẮN
GI Á
Ước chi ta làm con thuyền nhỉ
Một kiếp lênh đênh giữa biển trời
Vần thơ dét gối đêm nguyệt tỏ
Một chén sầu ai nhẹ tựa mây
Đôi bờ ôm chọn sông quê
nước thu ngăn ngắt,cánh buồm nhẹ trôi
mặt trời chạy trốn sau mây
để dành chút nắng nhuộm bông cúc vàng
tôi nghe ai hát bên đời
thu còn vương nắng mà người vội đi
mây giăng tím cả trời chiều
vầng trăng xoã bong thẫn thờ bên sông
tôi muốn thả hồn mình theo cánh buồm nỗi nhớ
xuôi dòng kí ức về đậu bến tuổi thơ
để tìm lại những âm thanh màu sang
đã vô tình rơi vãi dọc đường đời
-
sao em không về cùng anh giữa đô tháng 5
để thấy quê mình xốn xang mùa gặt
thấy đồng làng khoác thêm áo lụa
tre ngả mình tóc gội trời xanh
sao em không cùng anh về lúc thu sang
thấy con đò ngả mình bên sông vắng
trời mênh mông thả ánh trăng buồn tẻ
chim nghiêng chiều nhặt nắng thả vào đêm
sao em chẳng về cùng anh giữa mùa đông
để thấy cái rét ngọt trong vị bưởi
tiếng hạc khàn gọi bóng đêm buồn tẻ
cỏ rụi mình trắng cả chiền đê
sao em chẳng về cùng anh lúc xuân đi
thấy xoan vương ngen ngào lối nhỏ
cánh đồng làng xanh trong màu mắt
phượng gục mình đợi cơn nắng mùa thi
-
anh lại về đây với làng quê
với lũy tre,chiền đê,dòng sông đầy nắng
với cánh đồng dập dìu cò trắng
xoan bồng bềnh tím cả trời quê
anh lại về đây với mẹ của anh
với căn nhà giọng cha không trầm như trước
mảnh vườn sau lá rơi lặng lẽ
con đường nào anh chạy buổi trưa hè
những ngày bé anh đâu bỏ qua tiếng ve
và bạn anh với đôi chân mời gọi
bây giờ lớn mỗi người mỗi khác
cánh chim xưa không trở lại bầu trời
còn nội anh ngày ấy thật hiền từ
tắm cho anh những gầu hương bưởi
mảnh trăng chiều vỡ trong giếng nước
giờ anh về chỉ hương khói vờn bay
anh nhớ lắm ngày tháng hồn nhiên
vẫn say sưa bên trang vở trắng
lớp học anh có hang phượng vĩ
bao tháng năm tiếng trống gọi mùa thi
anh quên rồi sao làng anh lắm hội hè
những ngày bé anh lăng xăng chạy nhảy
ông gọi anh,chẳng sao đuổi kịp
lại ngồi vui quanh câu chuyện thuốc lào
ngày ấy anh háo hức được nghe chuyện ma
đêm trăng sáng bà ngồi bên bậc cửa
chén vối thơm đưa anh vào câu chuyện
kì bí thây cuộc sống của linh hồn
anh vẫn khát những ngum nước mưa
khi mùa gặt nhà anh đầy nắng
mùi rạ rơm nồng nàn hăng hắc
khắp xóm làng tiếng máy rền vang
anh còn nhớ lắm cả tuổi thơ anh
có xóm làng bên sông lặng lẽ
tóc mẹ cha ngày thêm sợi nắng
mà hỏi anh liệu đã trưởng thành
hay anh chỉ là người tiếc quá khứ thôi
giữa phố phường anh thèm thơ ấu
giữa cuộc đời anh sao nhỏ bé
ngồi bần thần anh nhớ cả trời xưa...
NGUYỄN THIỆN
-
Trời! Đói quá.Tôi vội vàng tấp xe vào một quán phở nằm ấm cúng dưới tán bàng đang nhú lộc non đợi mùa xuân.Cuối năm,trời bỗng nhiên trở lên lạnh khác thường.Cái lạnh khiến cho con người ta trở lên yếu đuối ,co ro trước khắc nghiệt thời tiết.Bây giờ người ta ăn bẩn,sống bẩn chỉ cốt sao lắm tiền,nhiều của để cốt cho lo cái bụng và để thiên nhiên lại trả cho người ta những khắc nghiệt thiên tai. Đã gần một tháng rồi không hề có một ánh nắng,chỉ một màu u ám của mây đen và màn sương mờ ảo,mưa phùn giăng kín đường đi.Trong quán phở mọi người lạnh quá,ngồi co ro trong những hàng ghế băng và khúm lúm bưng bát phở nóng hổi mà chị chủ quán đon đả bưng ra.Mùi phở thơm quá.Nó ộc vào mũi,khuấy đảo cái dạ dày đang biểu tình và đánh thức mọi giác quan đang tê dại vì lạnh.Thử hỏi ai đang đói mà đi qua quán này không yên tâm tạt vào đây để tống vào bụng mình một bát phở nóng và trút đầy hương hành vào lỗ mũi đang sụt sịt vì lạnh chắc là người ta có vấn đề thần kinh.
À!Bát phở của tôi đã xong rồi.Nhìn bát phở với những mảng thịt bò nằm chỏng trơ trên lát phở chìm trong nước dùng sóng sánh bong nhẫy,tôi không khỏi trào nước miếng. Đang định úp mặt mình vào bát phở,hấp dẫn,cho thoả cơn đói và cái buốt lạnh,tôi bỗng dừng lại khi có âm thanh gì đó cất lên.Giữa con đường phố lạnh lẽo bóng người,vẳng đâu đó cất lên những âm thanh nghe rầu rĩ đến tê tái tâm can.Tiếng nhạc trầm bổng ai oán như ngàn tiếng than vãn thân phận của kiếp con người khổ cực.Tiếng nhạc đưa qua lại có lúc như tiếng khóc rưng rức,lúc lại như tiếng cười chán ngán,xen kẽ lại lại như tiếng thở dài,rất dài.Cứ mặc mưa,mặc gió thét gào tiếng nhạc vẫn ngân lên trong tiếng chát chúa người xe trên đường phố.
Thì ra đó là tiếng đệm đàn và tiếng hát của hai người đi ăn xin.Người trẻ đi trước ôm chiếc loa to hơn cả mình trước bụng nép kẹp, đôi tay gày gò như quỉ sứ đầy rách rưới đói khát giơ chíêc mũ giang rách nát ra xin người đi đường.Chiếc loa nối sợi dây điện với chiếc đàn mà người lớn tuổi hơn đang vừa gảy vừa hát.Mặc dòng người hối hả chạy qua,người hát vẫn từ từ cất lên những âm thanh thổn thức cõi long và đôi tay run rẩy gẩy trên sợi dây đàn đưa bần bật.
Dù họ cố làm ra vẻ thanh cao của một người nghệ sĩ nhưng không khỏi giấu được những rách rưới và đói khát đang lạc dần vào trong tiếng hát và trong bước chân trùng xuống. Đôi chân họ hằn trên mặt đường đen xạm,tôi cảm tưởng nó kéo dài mãi không hết như thân phận đen tối cùng cực của họ không biết bao giờ mới hết kiếp chuân chuyên.Có lẽ chỉ khi nào họ được ông trời ban phước cho đầu thai kiếp khác.
Mùi phở trong quán vẫn bốc lên thơm phức toả ra con đường.Dường như họ cũng cảm nhận thấy điều đó thì phải.Họ dừng lại một lúc trước quán.Người trẻ chợt ngước mắt lên nhìn vào trong quán nơi treo lủng lẳng đầy những tảng thịt bò đang quắt lại vì rét và những nồi phở to như thùng phuy.Con chó đang ăn bát phở dở dang bà chủ đổ cho thấy thế chợt ngước lên nhìn thằng bé gầm gừ như sợ bị tranh phần.Nó sủa toáng lên ,vừa sủa vừa giật lùi lại đưa mắt nhìn bà chủ như nhắc nhở bà cảnh giác với bọn không đứng đắn.Một số vị thực khách nhìn ra đường với vẻ ái ngại khi đang ăn vì người ta quan niệm : » Trời đánh cũng tránh miếng ăn ».Một ông già với cái mũi to như quả cà chua vừa gặm xong khúc xương bèn lẳng xuống đất cho con chó.Thằng cầm mũ giang đi trước them thuồng ngước xuống.Chợt con chó gầm gừ nhe bộ răng trắng ởn,sắc nhọn.Tiếng nhạc vẫn cất lên ai oán như vạn sự khổ ai của kiếp người long đong chốn cuộc đời.Thằng em đi trước ngửa chiếc mũ giang rác nát chìa ra trước mặt người phụ nữ đi qua.Mụ ta hét lên : » đồ bẩn thỉu tránh ra cho tao còn về.Mới đầu tháng mà ra đường gặp toàn chuyện xui ».Một con bé mắt xanh mỏ đỏ giũ một đống bọt xuống đất rồi đi và cười với bạn trai.Chợt có bà bán rong cho thằng bé miếng bánh khúc đã lạnh quắt.Có lẽ bà đồng cảm với kiếp người này.
Đoàn nhạc vẫn bước đi với âm thanh ai oán,não nề.Tiếng người nhạc công bỗng ngừng lại.Không biết vì khô họng hay cái đói đã làm người ta khó hát hơn.Một lúc sau tiếng nhạc lại cất lên,giọng hát lại văng vẳng gần xa như đánh thức tính nhân trong mỗi con người…
Đoàn nhạc với tất cả các đạo cụ và nhạc công đã bước đi dần qua quán phở.Họ lại mài dấu chân mình trên con đường lầm lũi.Nghe tiếng nhạc cứ vang lên ai oán lòng tôi lại nhói đau khi cuộc sống con người trở lên khá giả cũng đồng nghĩa với sự đi xuống thấp hơn nữa của những người nghèo khổ,và thấp hơn là đạo đức mai một của con người ;
« bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn »
Đây là câu ca dao tôi đã được cô giáo dạy từ nhỏ với ý nghĩa là lòng yêu thương con người cùng dân tộc,cùng đất mẹ mến thương.Nhưng thực tế thời đại khác rồi,ca dao của các cụ chắc cũng lạc hậu mất rồi.
Tôi chợt nhớ đến tác phẩm »Không gia đình » của hector malot_cuộc hành hương của hai ông cháu và lũ động vật cùng nhau tồn tại qua cuộc sống khó khăn với màn kịch đầy ngẫu hứng.Còn những người này họ cố cất cao cái khả năng thiên bẩm của mình để kiếm miếng ăn nhưng đâu có dễ.Chính miếng ăn mà đạo đức con người ngày càng trở lên tha hoá.Bao nhiêu vụ giết người cướp giật cứ nhan nhản phơi bày trên tờ báo sáng.Tôi chợt nhớ đến catxe của những cô cậu ca sĩ bây giờ toàn tính bằng tiền triệu.Hay chuyện họ không thèm về hát cho quê nghèo của họ_nơi đã sinh ra và giáo dục họ lên người cũng chỉ bởi vì catxe quá thấp.Còn nhiều nơi,nhiều vũ trường,lineshow trả họ với mỗi bài hát có thể mấy trục triệu thì họ cần gì phải cháy cổ vì mấy đồng không bõ nước bọt.Hay chuyện những cô cậu ấm thành phố tiêu tiền bằng vé.mà nghe nói tiêu tiền của các cậu cũng phong cách.Có lúc bủn xỉn cả đồng bạc lẻ nước chè nhưng không tiếc tay vung tiền đãi bạn bè bằng thuốc lắc hay « hàng họ ».Những người ăn xin này là rác rưởi,kinh tởm trong mắt họ_là đồ xúc vật.Còn những người trong quán phở này,họ vẫn thường xuyên ủng hộ người nghèo đấy chứ.Chúng ta xem tivi thường nghe thấy cá nhân này,tổ chức kia ủng hộ hay đài thọ người nghèo đến suốt đời.Họ phải được cái tiếng,không ai thời buổi này chụ bỏ đông tiền ra mà không được cái gì cả.Một ông bựng bự trong quán nhìn theo đoàn nhạc nói khinh bỉ một câu rồi ngửa cổ tu cái ức cốc bia vào cái bụng đầy mỡ của ông.Còn con chó đã ăn xong bát phở thừa,thì dương đôi mắt lim dim lên nhìn theo gầm gừ như để cảnh giác hộ bà chủ quán bọn người bất lương kia.
Đoàn nhạc vẫn bước đi trên con đường đầy mưa bụi và lá vàng rơi về phía chợ đang ồn ã cảnh bán mua.Nơi đó chất đầy những thịt thà,rau lá…và cũng có nhiều quán phở đang đầy những khách.Tiếng nhạc lại ngân lên vút bay,không biết có thấu đến trời cao không ?Bước chân họ lại hằn lên những vết đen trên đường phố.Chiếc mũ giang rác lát trống trơn bây giờ đã đầy lá vàng và mưa rơi.Tiếng nhạc lại ngân lên rát bỏng cõi lòng :
« Đời tôi cô đơn lên yêu ai cũng cô đơn…. »
Văn minh Hà thành
In Tạp bút - Tùy bút - Ký
Đăng vào
Trời!Mùa đông lạnh quá.Chưa bao giờ tôi thấy mùa đông lạnh và trống trải đến thế.Trên con đường tôi đi gió như thét gào và quất những sợi mưa nhỏ vào mặt rát rát.Lá chút đầy dưới đất và bước chân vội vã bước qua.Đâu đây trên những cành dâu da khẳng khiu đã bắt đầu hé những mầu xanh đợi chờ mùa xuân.Tôi bước ra đường với dáng điệu co ro như bao con người vẫn bước chân ra đường với bao nhiêu mưu sinh và mục đích.Đường phố vắng người hơn mọi khi bởi lạnh và mưa ướt áo.Tôi chợt nhớ bài thơ:'áo bông che ban" của Tú Xương mà ngày xưa có giáo dạy tôi và thương bao kiếp người tần tảo buổi chiều đông.Những người bới rác,những kẻ ăn xin và tôi đã gặp bà cụ gần 80 tuổi còn một mình chống gậy lầm lũi bước đi học bến xe bus để xin những đồng bạc lẻ.Trời!Cả cuộc đời bà cụ là thế ư?Tôi thấy bà thật đối lập với "lão già carnegie",hay herry for,burt fett_những người giàu nhất thế giới.Bà đã gây dựng sự nghiệp như thế nào để bây giờ phải ngửa tay xin kẻ khác để nhận lại cái nhìn hắt hủi và riêng tôi là một sự ái ngại và một sự đau đớn trong cõi lòng.Không biết về già tôi có phải thế kia không.
Nơi phố phường với những người trẻ như tôi đó là thiên đường để cho ta kiếm tiền và cũng là địa ngục nhấn chìm những kẻ yếu đuối.Giữa những căn nhà cao tầng ngày cao lên là những căn lều vải lụp xụp dưới những tán cây,những bụi bờ. Đúng là”giàu nhà quê không bằng ngồi lê thành phố”.Những cảnh trái ngược cứ đan xen nhau khiến cho tôi cảm tưởng nhiều lúc chúng đối nghich với nhau.Những người xe xích lô oằn mình trên chiếc xe chở vị khách đang thơ thẩn ngắm cảnh trời chiều trên hồ tây. Ở trên phố này đúng là một nơi lắm tiền nhiều của.Tôi thấy thật buồn cười khi người hà nội ăn không hết thì khi về già hộ lại trở lên béo phì đến thừa mứa.Thậm chí họ cũng đổ cho chó ăn để chúng béo như họ, để suốt ngày nhắm mắt lim dim,không thể ngẩng mặt mà cất tiếng sủa nếu nhà có trôm.Cứ nghĩ đến nhân vật Hoàng trong tác phẩm của Nam Cao với hình ảnh tương tự tôi lại cười thầm,một cái cười như chế giễu những bất công giữa hai mức sống.Còn lại giới trẻ hà nội thì đua nhau mà ăn chơi.lứa tuổi trẻ không bao giờ hết chỗ ăn chơi khi túi tiền của bố mẹ chúng còn nhiều,còn chức cao trọng vọng và chúng thì luôn học đòi theo thói sống Âu Mĩ.Thiếu niên thì đua xe,thuốc lắc,lô đề bài bạc.Nam thanh nữ tú thì ăn mặc sành điệu,kẻ lắm tiền thì mua xe đẹp,kẻ ít tiền hơn thì đi xe đạp phải bốc được đầu khi cần trình diễn.Có lúc lang thang trên bờ hồ tôi bắt gặp từng đôi học sinh nam nữ đèo nhau trên những chiếc xe máy hang hiệu,vừa đi vừa hóng gió hồ mát rượi thổi vào từng đợt và buông ra những lời lẽ có lẽ kẻ hạ đẳng nhà quê chúng tôi cũng phải phát nôn ra. Điều lố bịch là chúng lại mặc áo đồng phục học sinh để thiên hạ biết đó là học sinh trường nào với bao nhiêu là đạo đức thày cô ở đó rèn luyện,chau dồi….với mức học phí có thể nhà quê chúng tôi sẽ ngất xỉu mất hoặc lai lưng làm như trâu cày ruộng cạn.Thậm chí cô diễn vên Hoàng thuỳ linh là thần tượng của bao lũ trẻ nhà quê chúng tôi lại chẳng khác gì gái bán hoa cao cấp với khách mua dâm không ai khác lại là con ông thanh tra công an thành phố đang du học nước ngoài với tiền của bố mẹ anh và kiến thức ăn chơi của”dân chơi hà thành”.Thử hỏi bố anh ta to như bong cây kơlia thế thì thằng nào dám đụng đến con ông,trừ khi chúng bị tâm thần hoặc kẻ bần cùng:
“thứ nhất sợ kẻ anh hung
thứ hai sợ kẻ bần cùng cố thân”
Người phố còn có cái thú vui đó là đánh lô đề,sổ xố.Lạ cái thú đó là từ trẻ đến già,gái đến trai đều nghiện mới lạ. Đúng là nghiện thật vì họ đánh cả đời,chơi cả đời,cố kiếm một ít tiền để vênh mặt với thiên hạ và cố nuôi cho béo lão chủ đề.Chả thế mà quán nước kiêm ghi đề mọc lên như nấm với bao biển hiệu và nét chữ thanh tao như thư pháp của cụ đồ xưa.Người ta thậm chí còn nghĩ ra cách bói đề,làm thơ đề…và thậm chí khi tai nạn người ta còn cố ghé mắt xem biển số xe rồi vội vàng phóng xe đi để mặc người bị nạn nằm trên phố kêu la.
Tôi cảm tưởng có gì đó đang gặm nhấm những văn hoá của người hà nội khi mức sống họ trở lên dư dả và họ quên dần những cha anh một thời”quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”.Có lẽ bây giờ còn vua kịch:vũ trọng phụng thì liệu ông còn có thể mỉa mai như thế được không,và có thể ông sẽ choáng ngợp trước thói ăn chơi này thôi.Có bố mẹ lũ trẻ thành phố mong con mình học nhiều học cao để họ lại trở thành những kẻ thất học.Tôi mong sao họ sẽ sớm nhận ra điểu đó để sống có ích hơn cho đời,cho đất nước..
Tôi vẫn bước đi trên phố đầy mưa bay và với dòng người hối hả mưu sinh.Lòng tôi như trùng xuống với bao suy tư.Rất nhiều .rất nhiều người nhà quê mộc mạc của tôi ra phố với giấc mộng đổi đời rồi họ cũng lại thế này ư?Và bao nhiêu nữa lớp sinh viên cũng học đòi lối sống đô thị mà đánh mất mình từ lúc nào không hay và vẫn ngoan ngoãn trong những lời thư của bố mẹ thăm hỏi.