Jump to content

thailuong

Thành viên
  • Số bài viết

    1
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

0 Neutral

Về thailuong

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. Truyện ngắn CHỈ CÒN LẠI MÀU HOA Vũ Thị Huế Chàng là con trai của núi rừng và nàng được sinh ra từ suối mẹ, gặp nhau tình cờ rồi đem lòng yêu thương nhau tha thiết. Ngày ngày chàng vào rừng săn bắn còn nàng mải mê dệt tấm chăn óng vàng với bao yêu thương vô hạn. Thế nhưng có một hôm chàng đi là không về. Nàng lo lắng. Nàng sợ hãi. Nàng bỏ cả tấm chăn đang dở dang chạy đi tìm chàng. Đau đớn vô cùng khi thấy người yêu đang phải chịu sự trả thù dã man của kẻ đã yêu nàng nhưng không được đáp lại. Bất chấp những mũi tên độc, nàng lao đến bên người con trai của núi, ôm lấy chàng, miệng mỉm cười, nàng hạnh phúc khi không còn thứ gì có thể chia cắt họ nữa. Từ đó cứ mỗi độ đông về, thành phố hoa lại nở một thứ hoa vàng rực rỡ như trải thảm, người ta bảo đó là tấm chăn mà người con của suối đã dệt lên và gọi đó là hoa Dã quỳ. -Thật là một chuyện tình hay tuyệt !Cô bạn thân vẫy vẫy bông hoa vàng tươi trên tay nhìn tôi cười đắc thắng. -Mày công nhận không, tao mới đọc hôm qua đó -Bình thường như mọi chuyện tình trong cổ tích. Tôi hờ hững trả lời rồi đứng lên chậm chạp bước xuống đồi bỏ mặc vẻ mặt đang ngơ ngác. Nó làm sao biết được tôi và hoa Dã quỳ đã có những kỷ niệm gì. Mà tôi cũng đâu thể trách, dù đã chơi với nhau khá thân nhưng tôi đã bao giờ nói với nó về chuyện của mình. Nếu biết có lẽ nó đã không hào hứng kể cho tôi nghe cái chuyện mà tôi đã thuộc nằm lòng ấy. Gió lạnh lùa xao xác, những lá thông khô vô tình rơi lả tả trên vai tôi, phía dưới thung lũng là một rừng hoa dã quỳ chói chang, rực rỡ. Tôi bỗng nghe nhói trong tim, cay cay nơi sống mũi. Giá như, giá như... Tôi không phải là dân bản địa, năm bảy tuổi tôi theo bố mẹ vào Nam. Ngày đi tôi hào hứng vì được ngồi ô tô, ăn thật nhiều bánh kẹo, nhưng khi tới nơi, một vùng đất hoang vu chỉ toàn cỏ tranh và cây rừng đủ các cỡ thì tôi bắt đầu thấy sợ. Bố mẹ dựng tạm một ngôi lều rồi tất bật lo đi làm thuê kiếm tiền, chiều về lại tranh thủ đốn cây, phát cỏ cho mảnh đất của mình. Tôi không có ai để chơi, càng không dám mè nheo vì sự nghiêm khắc của bố và vẻ mệt mỏi luôn hằn trên mặt mẹ. Nhưng tôi thật sự chán ghét nơi này, tôi khóc, tôi nhớ lũ bạn ngoài quê, nhớ những trò chơi con nít vui nhộn. Ở đây một đứa bạn tôi cũng không có, bố mẹ thì cứ như là quên mất tôi rồi. Tủi thân, tôi lại càng khóc to hơn. Chợt có tiếng động phía sau, tôi hoảng, tôi sợ những con ma mà hồi ở quê người ta vẫn kể, nó trắng nhởn, lưỡi dài đỏ lòm, mắt to xanh lét, hay đu đưa ở ngọn tre...Mẹ tôi vẫn bảo ở đây không có thú dữ, tôi thà gặp thú dữ còn hơn là phải gặp con ma này. Người tôi như đông cứng lại, mà hình như là tôi cũng không thở nổi nữa. Có cái gì đó đập lên vai tôi, và tiếng cười trong vắt. Tôi sững sờ quay lại, một thằng nhóc đen thui đang cười toe toét. Tôi có bạn từ đó, nhà hắn ở bên kia đồi. Bữa đó hắn đang luồn tranh tìm trái sâm đất ăn chơi thì nghe tiếng khóc ai oán của tôi. Và hôm đó cũng chính là lần đầu tiên tôi được thưởng thức thứ trái cây giòn giòn, ngòn ngọt và chan chát ấy. Thấy tôi có bạn bố mẹ cũng an tâm hơn. Hắn hơn tôi hai tuổi và tất nhiên trở thành anh tôi. Tôi vui lắm vì tôi là con một giờ có thêm anh thì còn gì bằng. Ngày nào chúng tôi cũng luồn lách trong đám cỏ tìm quả rừng, tôi cho vào miệng bất cứ thứ gì mà anh bảo là ăn được. Rồi bố tôi cũng tìm được cho chúng tôi một ngôi trường bé tẹo chỉ có hai lớp học. Hai đứa vào chung một lớp, mà học hành cũng chỉ tạm tạm. Tôi thích vô rừng chơi hơn là phải lóc cóc đi bộ mấy cây số mới đến trường. Bây giờ thẫn thờ đi dưới ánh nắng của buổi chiều, tôi chợt thèm những ngày ấy quay quắt. Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cây Dã quỳ, lúc đó chưa biết tên nhưng cái màu vàng rực rỡ, sáng lên lấp lánh trong nắng của nó làm tôi chói mắt. Cánh hoa mỏng, mịn mành khẽ rung lên nhè nhẹ khi gió về. Tôi ngơ ngác nhìn, mắt tôi ngập đầy màu hoa nắng, rồi reo to, vươn tay ngắt những bông hoa đẹp nhất. Anh hái giúp tôi cả một bó lớn, tôi thích chí đứa lên mũi ngửi, mùi thơm hăng hắc, rất nồng, phấn hoa dính đầy mặt, hai đứa nhìn nhau cười vang cả ngọn đồi. Ngày nào tôi cũng đòi anh dẫn ra đồi hoa Dã quỳ chơi, tôi lấy hoa kết vòng làm cô dâu. Hoa nhiều lắm, tôi cứ ngỡ là chơi mãi cũng không hết. Thế nhưng ngày cứ trôi qua và đồi hoa dần kém sắc, rồi tàn lụi, xơ xác. Tôi tiếc nuối, anh bảo còn năm sau, rồi hỏi tôi biết chơi trò thổi lửa bằng hạt Dã quỳ không. Tôi không tin là cứ thổi vào cái bông khô khốc, cứng qoèo đó thì sẽ có lửa. Anh bảo tôi cứ thổi mà xem, tôi ngây ngô chụm mồm thổi thử, gai từ hạt Dã quỳ làm tôi đau buốt, tôi khóc, giận anh cả ngày, té ra anh gạt tôi. Cứ thế chúng tôi lớn dần lên theo mỗi mùa hoa. Rồi màu xanh của cà phê cũng lấn đi gần hết màu vàng, chỉ để lại trên những đồi cao. Tôi cũng dần quên đi màu hoa tuổi nhỏ ấy. Một buổi đi học về anh hào hứng khoe với tôi anh đã biết được sự tích của hoa Dã quỳ và kể cho tôi nghe. Tôi chép miệng, có gì là đặc biệt đâu, tôi thật chẳng hiểu sao anh vẫn còn quan tâm đến loài hoa dại đó nữa. Anh bảo hoa cũng giống như cô gái ấy, mạnh mẽ và rực rỡ nhất cao nguyên này. Tôi le lưỡi, anh nhiễm văn quá đi. Thiếu gì thứ hoa chẳng đẹp hơn, Dã quỳ không còn là nữ hoàng trong mắt tôi nữa, vả lại tôi quan tâm tới cách thức giải quyết mấy bài toán rắc rối hơn nhiều. Mỗi lần giải quyết được một đề toán khó là tôi thấy lâng lâng vui sướng, mà học văn thì chẳng có tiết nào tôi không gật gù. Kết quả là năm nào cũng hụt học sinh giỏi vì điểm văn lẹt đẹt của mình trong khi anh hết đi thi cấp huyện lại đến cấp tỉnh về bộ môn mà tôi cho là buồn ngủ ấy. Càng lớn anh càng dành nhiều thời gian quan tâm tới tôi hơn, tuy học khác lớp nhưng luôn chờ tôi về. Tôi thích cái gì anh cũng cố gắng làm cho. Tôi thản nhiên đón nhận như đó là một điều tất yếu. Chưa một lần tôi bận tâm tới ánh mắt buồn buồn của anh khi tôi nói đi với bạn để anh về một mình. Anh vẫn vậy, lặng lẽ nhìn theo khi tôi vui vẻ đi chơi với bạn bè, lặng lẽ cho tôi mượn vai những khi tôi buồn hay uất ức, lặng lẽ vuốt tóc tôi như an ủi và những lúc đó tôi thấy lòng mình thật bình yên, để rồi khi nỗi buồn đi qua tôi lại quên mất. Anh vẫn yêu hoa Dã quỳ, tỉ mẩn ép những cánh hoa và viết những bài thơ về loài hoa ấy, loài hoa cũng lặng lẽ như anh, cứ nở khi đông về và tàn đi khi mùa xuân tới mà chảng được mấy người để tâm. Tôi cười anh sao mà lãng mạn thế, cô nào yêu anh chắc mang thơ chất thành núi luôn. Anh cũng cười nhưng ánh mắt buồn hiu. Tôi thấy nhưng lại không bao giờ hỏi, hay là không dám hỏi, tôi cũng không rõ nữa. Anh bảo hồi nhỏ em rất yêu Dã quỳ, tôi nhăn mặt, chuyện con nít mà, tôi chẳng muốn nhắc. Còn với anh, có quá khứ mới có hiện tại và tương lai, để mất quá khứ con người ta rất dễ làm mất chính mình. Tôi cho là anh triết lý vẩn vơ, cuộc sống mà cứ hoài niệm thì thành ông già mất thôi. Tôi muốn được vui vẻ và nghĩ về cái gì đó hay hay cho tương lai hơn là như bà già thẫn thờ ngồi nhớ lại thời con gái. Anh buồn, nhưng lại nói rằng lúc nào anh cũng ở bên tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, thì chuyện này vốn đã vậy, anh nói ngớ ngẩn gì thế không biết nữa. Có lẽ tôi đã đúng khi cho rằng anh là người lãng mạn nhưng tôi đã sai khi để kí ức lọt qua kẽ tay và rơi mãi vào nơi vô định. Tôi đã quá ngu ngốc khi không chịu nhìn nhận tình cảm mà anh đã giành cho tôi. Tôi đã coi đó là thứ trò chơi con nít. Anh ra đi cũng vào một mùa đông khi chúng tôi đang học lớp mười một. Mười tám và hai mươi, hai độ tuổi đẹp nhất đời người. Anh bệnh, vậy mà tôi không hề hay biết, tôi chỉ biết nghĩ tới bản thân và bắt anh phải chiều chuộng mình. Bên giường bệnh của anh, tôi khóc lặng lẽ. Anh nắm lấy tay tôi, cánh tay anh xanh xao quá đỗi, chỉ có mấy ngày thôi mà anh đã tiều tụy đi thấy rõ. Anh vốn hay cười vui với tôi mà giờ nụ cười ấy như hoa úa. « Em phải sống thật vui vẻ, hạnh phúc nhé, sống cho cả phần anh ». Nước mắt tôi rơi còn nhiều hơn cả cơn mưa chiều hôm ấy. Tôi không muốn nghe những lời đó, tôi sợ phải mất anh, tôi thảng thốt nghĩ đến một ngày mai không có anh bên cạnh. Khi đó ai sẽ lắng nghe tôi tâm sự, ai sẽ vuốt tóc khi tôi buồn, ai sẽ cho tôi mượn vai khi tôi khóc. Tôi không thể mất anh được. Tôi cần phải có anh bên cạnh mình. Tại sao bao năm qua tôi vô tình, hờ hững. Anh đã quá gần gũi, quen thuộc như một phần tất yếu trong cuộc sông của tôi. Quen thuộc đến mức tôi quên đi sự tồn tại ấy. Bây giờ tôi phải làm sao, phải làm gì để níu anh ở lại. Tôi như kẻ mất hồn không ăn không ngủ. Anh không còn nhìn tôi nữa chỉ còn hơi thở mỏng manh như sợi khói và nhịp tim yếu ớt như cánh hoa Dã quỳ rũ xuống sau cơn mưa. Tôi không còn nghĩ được gì nữa, đầu tôi trống rỗng. Thậm chí tôi không hiểu người ta đã đưa anh đi thế nào và làm sao tôi tới được bên cái huyệt sâu hun hút nuốt chửng lấy anh của tôi. Tôi không khóc, không kêu la, không níu kéo, chiếc quan tài từ từ hạ xuống và đất cứ lấp đầy dần lên. Tôi gục xuống, tôi biết mình đã mất anh, vĩnh viễn. Bên cạnh anh hoa Dã quỳ vẫn vàng rực rỡ như hôm nào, sao bây giờ tôi mới nhận ra hoa chưa bao giờ thay đổi. Màu vàng như ngập tràn thị giác, chỗ nào tôi cũng chỉ thấy một màu vàng day dứt, nôn nao. Tôi đã từng thấy một màu hoa như thế, vậy mà tôi lại lãng quên để hôm nay bàng hoàng nhận ra hoa vẫn thế, anh vẫn thế chỉ có tôi là thay đổi. Tôi thẫn thờ đi ngắt hoa cắm đầy mộ anh. Ngày nào cũng vậy, tôi ngồi bên mộ anh đếm những cánh hoa đã từng một thời là nữ hoàng trong lòng tôi. Đọc dần những trang mà anh đã viết cho hoa, cho tôi, hay tất cả là cho tôi, tâm trí tôi cứ lặng đi. Tôi không còn khóc được nữa, mây chiều nằng nặng, u ám, đám hoa như nổi bật lên dưới cái nền xám xịt của trời đất. Chúng như cao hơn, thanh thoát hơn và sậm màu hơn, nhức nhối hơn. Màu vàng ấy là lửa, lửa thiêu cháy ruột gan tôi, đau xót, buốt rát. Mẹ hốt hoảng đem áo mưa lên kéo tôi về. Tôi vào đại học, khoa Ngữ văn dưới sự ngạc nhiên của mọi người, chỉ có bố mẹ của tôi và anh là không một lời thắc mắc. Tôi biết tôi đang nhận được sự ủng hộ. Anh gửi cuộc sống cho tôi, gửi luôn cả tình yêu đối với văn chương trong những tranh thơ anh viết. Những trang thơ kéo tôi về với vẻ đẹp hoang dại của Dã quỳ, của rừng núi, của cao nguyên lộng gió. Nếu như ngày đó tôi có thể nhận ra dù chỉ là một chút thôi, có lẽ tôi sẽ không phải day dứt, tiếc nuối như bây giờ. Cứ mỗi độ đông về Dã quỳ lại nở như quy luật muôn đời, chỉ có anh là không trở lại. Ai đó đã nói rằng hoa Dã quỳ không đẹp bằng hoa Hướng dương dù nó cũng hao hao như thế vì hoa Hương dương chỉ hướng theo mặt trời, muôn bông như một. Tôi vẩn vơ nghĩ rằng Dã quỳ hướng tứ phương vì nó muốn nhìn hết thế giới này thôi. Cao nguyên xanh, cao nguyên đầy gió, cao nguyên lạnh nhưng lại như được sưởi ấm lên bởi sắc hoa rực rỡ hơn cả ánh mặt trời này. Hoa hướng dương được người ta trồng, chăm sóc, còn Dã quỳ mọc tự nhiên, tự nở, tự tàn nhưng mãnh liệt, khỏe khoắn, cứ vô tư khoe sắc góp hương cho đời. Tôi ngắt một bông hoa, thẫn thờ bứt ra từng cánh, « hên, xui, hên, xui... », trước mắt chợt hiện lên hình ảnh một con bé vui vẻ rải từng cánh hoa vàng óng nắng, con bé ấy reo lên sung sướng : « Hên rồi nè, em lúc nào cũng hên nhé ! » Tiếng cười trong veo tan dần trong tâm trí. Tôi chưa bao giờ lấy cánh hoa ấy mà nhẩm « yêu, không yêu ». Tự nhủ mình sẽ không hối tiếc vì điều đó, sẽ vui để anh cũng vui nhưng tôi cũng biết những mùa Dã quỳ sẽ còn day dứt mãi trong tim. Tôi có phải là bà già không khi cứ để quá khứ tràn về đầt ắp cả tâm hồn. Gió vẫn xào xạc, lá thông vẫn vi vu, Dã quỳ vẫn một màu lửa như thiêu đốt cả một khoảng trời xanh. Bạn tôi nói rằng người ta đang ngiên cứu cách làm đổi màu hoa Dã quỳ và giảm kích thước để cho vô chậu. Tôi cũng đã nghe và chợt cảm thấy buồn buồn, tôi không thể tưởng tượng được Dã quỳ mà thành màu đỏ màu hồng thì sẽ thế nào. Trong tôi, loài hoa dại ấy mãi mãi là một màu vàng nguyên sơ, rạo rực như ngày đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Nếu có thể quay trở lại ngày đó, tôi đã không bỏ lỡ nhiều như thế. Cuối cùng chỉ có hoa là chung thủy, tôi chẳng thể ở bên anh, càng không thể như hoa sưởi ấm nền đất lạnh nơi anh nằm. Tôi sẽ vẫn đến bên anh mỗi khi đông về, hái tặng anh những bông hoa nắng quen thuộc, thân thiết. Có lẽ sẽ còn như thế cho đến khi dòng đời cuốn tôi vào cái vòng xoay tất bật của nó. Cuối cùng tôi cũng chẳng thể cho anh biết tình cảm của mình, tôi không tin trên đời có linh hồn tồn tại, càng không muốn anh cũng như hồn ma mà hồi nhỏ tôi vẫn hay sợ. Với tôi, anh luôn cười ấm áp. Ấm áp như loài hoa đang thắp lửa trong buổi chiều Đà lạt buồn đến nao lòng này, loài hoa được nuôi dưỡng từ tình yêu trong sáng và mãnh liệt của những chàng trai, cô gái cao nguyên. Cô bạn vẫn thao thao bất tuyệt bên tai tôi về ý nghĩa của từng loài hoa với đủ thứ tên. Tôi ngước nhìn, xung quanh tôi vẫn một màu vàng chói chang, gay gắt, ấm nồng. Ai đó đã nói rằng khi ta mất một cái gì đó ta mới thấy được giá trị của nó, tôi đã đánh mất quá nhiều cho một ý nghĩa cuộc sống được tìm thấy, một cái giá quá đắt. Giá như tôi có thể đổi lại cho những ngày xưa, giá như... Nhưng không thể, nếu mọi cái nếu đều thực hiện được có lẽ con người không bao giờ biết được cảm giác của mất mát, tiếc nuối. Cuối cùng, cũng chỉ còn lại màu hoa, thứ vĩnh viễn không bao giờ tàn phai trong tâm trí tôi. Màu hoa của kí ức, của ngày hôm qua nhưng cũng là của hôm nay và sẽ là của ngày mai nữa... Họ và tên : VŨ THỊ HUẾ Địa chỉ : 03, Đức Sinh, Đường Trần Khánh Dư, Thành phố Đà Lạt, Tỉnh Lâm Đồng, sđt : 01695002021

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...