-
Số bài viết
27 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi awa
-
-
The solitary reaper
(Bản Dịch)
_AWA_
Róch rách trong rừng tiếng suối ca
Gửi vào làn gió vọng đi xa
Sườn đồi thấp thoáng cô thôn nữ
Gặt lúa một mình,cũng... ngân nga
Tiếng hát buồn,âm hưởng du dương
Níu chân lữ khách bước qua đường
Điệu buồn vang vọng trong thung lũng
Lữ khách qua đường có... vấn vương?
****
Sơn ca nào có dám sánh đâu
Sương mai chẳng dám sánh giọt sầu
Suối reo trong trẻo nhưng đâu dám
Sánh với giọng nàng_nên ở mãi núi sâu
Hồn chàng lữ khách ở nơi đâu?
Để khi bước đi đôi chân bỗng nhiên mệt mỏi
Trên sa mạc xa xôi mà trái tim luôn hỏi
Cô hát gì... cô thôn nữ Digan...?
***
Nỗi băn khoăn đè nặng bước chân chàng
Bản tình ca dạt dào hơn sóng biển
Nàng hát về vụ mùa hay trận chiến?
Những câu chuyện thường ngày,hay quá khứ xa xôi?
Cô thôn nữ của tôi!
Đâu là nguồn cảm hứng trong lời ca cô hát?
Từ cánh đồng lúa mì bát ngát
Hay giữa núi đồi ngan ngát hương đưa?
Xuân đến chưa?
Mà trái tim ta đang đâm chồi nảy lộc
Cảm hứng cho tâm hồn khô khốc
Từ bản nhạc của nàng thấm đẫm những yêu thương.
-
The solitary reaper
(Bản Dịch)
_AWA_
Róch rách trong rừng tiếng suối ca
Gửi vào làn gió vọng đi xa
Sườn đồi thấp thoáng cô thôn nữ
Gặt lúa một mình,cũng... ngân nga
Tiếng hát buồn,âm hưởng du dương
Níu chân lữ khách bước qua đường
Điệu buồn vang vọng trong thung lũng
Lữ khách qua đường có... vấn vương?
****
Sơn ca nào có dám sánh đâu
Sương mai chẳng dám sánh giọt sầu
Suối reo trong trẻo nhưng đâu dám
Sánh với giọng nàng_nên ở mãi núi sâu
Hồn chàng lữ khách ở nơi đâu?
Để khi bước đi đôi chân bỗng nhiên mệt mỏi
Trên sa mạc xa xôi mà trái tim luôn hỏi
Cô hát gì... cô thôn nữ Digan...?
***
Nỗi băn khoăn đè nặng bước chân chàng
Bản tình ca dạt dào hơn sóng biển
Nàng hát về vụ mùa hay trận chiến?
Những câu chuyện thường ngày,hay quá khứ xa xôi?
Cô thôn nữ của tôi!
Đâu là nguồn cảm hứng trong lời ca cô hát?
Từ cánh đồng lúa mì bát ngát
Hay giữa núi đồi ngan ngát hương đưa?
Xuân đến chưa?
Mà trái tim ta đang đâm chồi nảy lộc
Cảm hứng cho tâm hồn khô khốc
Từ bản nhạc của nàng thấm đẫm những yêu thương.
-
truyện ngắn:TẶNG NGƯỜI XA LẠ_AWA
TẶNG NGƯỜI XA LẠ
Tôi muốn viết bài thơ tặng riêng em
người thân quen mà tưởng như xa lạ
chẳng một lời yêu thương,chẳng một lần vội vã..........
chẳng một lần....là tất cả của nhau
Để đêm buồn tôi ôm trọn nỗi đau
gói yêu thương theo em vào dĩ vãng
đàn sai dây _vẫn ngân nga khúc nhạc
âm thanh buồn chạng vạng men say
Nhấp chén đắng để tiễn nỗi đắng cay
tháng ngày qua hãy theo em đi mãi
bóng hình đi_nụ cười ơi ở lại!
để ru hồn_ khắc khoải nhớ nhung
Tôi nhớ thương,thương nhớ vô cùng
ánh mắt ấy,và nụ cười của ấy
tim héo khô bỗng trở nên sống dậy
khi vô tình ai đó qua đây
Tôi vẫn thường gọi cô bé tóc mây
chưa biết tên nên đành thành xa lạ
chỉ vô tình trên đường đời vội vã
gặp nụ cười nên tất cả đổi thay
Dành tặng em_ tôi thức trọn đêm nay
xiết chặt tay nhớ về người xa lạ
và biết đâu trên đường đời vội vã
Lại gặp người xa lạ trong thơ.
Người xa lạ!ừ chỉ là người xa lạ thôi nhưng tại sao lại làm hắn nhớ nhung đến thế.Hắn đang giá như.giá như không có buổi chiều hôm ấy,buổi chiều mà những giọt mưa xuân rả rích gọi nhau về đùa giỡn trên những chồi lá non làm tâm hồn nghệ sĩ của hắn thấy se se và cô quạnh.Hắn xoải bước lang thang qua từng con phố để cảm nhận cái lạnh của mùa xuân và để hắn tìm lại chút ít cảm xúc mà hắn vừa để tuột mất.Hắn như kẻ mộng du,hắn không thể biết hắn đang đi đâu và để làm gì nữa.Đơn thuần có thể hắn chỉ muốn đắm mình trong cơn mưa đầu mùa se lạnh để cảm nhận những bản tình ca thánh thót mà những giọt mưa vô tri vô giác tạo ra,hắn thích nhìn những chiếc lá khô đang xoay xoay theo chiều gió mà hắn vẫn ví những chiếc lá đó là những vũ công đang nhảy theo bản nhạc đời.Hắn ghé vào một hiệu sách ven đường,hắn chẳng mua gì bởi đối với một thằng "nghệ sĩ nửa mùa" như hắn thì chẳng thấy gì là cần thiết cả.Như một thói quen thường ngày hắn tìm cho mình một góc riêng và bắt đầu khám phá những cảm xúc mới lạ của những chàng lãng tử sinh viên,hắn đang xem xem cảm xúc của họ có mộc mạc và chân thật như hắn không.Hắn đang say sưa trong mạch cảm xúc của những bài thơ tình sinh viên thì hắn bỗng cảm thấy có cái gì đó vừa va vào chân của hắn làm hắn thoát ra khỏi dòng cảm xúc và đôi mắt của hắn bắt đầu nhìn xuống với cảm giác khó chịu.Bất chợt hắn bắt gặp một đôi mắt long lanh của một ai đó đang nhìn hắn qua 2 mảnh pha lê tinh khiết.Nàng đẹp với một vẻ đẹp dịu dàng,thanh cao mà tinh khiết.Hắn như chết lặng đi trong vô thức,đôi mắt hắn ngây ngô như kẻ vô hồn.Tập thơ hắn đã để tuột khỏi tay mình lúc nào mà hắn cũng không hề hay biết.Nàng nhẹ nhàng cầm tập thơ lên đặt vào tay hắn và nói:
-Em xin lỗi đã làm anh mất tập trung
Giọng nói nhẹ nhàng của Nàng làm Hắn choàng tỉnh.Để lấp đi sự bối rối hắn đành tếu táo trả lời:
-Tôi làm gì thừa lỗi để cho em xin hả cô bé
-Tập thơ này chắc hay lắm mới khiến anh say sưa đến vậy?
-ừ,hay lắm!nhưng không thể hay bằng thơ tôi được
-Anh là thi sĩ?
-Không hẳn,đơn thuần chỉ là yêu thơ và viết theo cảm xúc thôi.nhưng nó tươi nguyên và mát lành đấy cô bé ạ.
-Anh có tự cao quá không đấy?nhưng em thấy những nhà thơ thường dở hơi lắm!Anh còn trẻ thế này mà đã dở hơi liệu có phí quá không?
Nàng nháy mắt ra chiều thích thú với câu hỏi của mình.Hắn cảm thấy Nàng mạnh dạn hơn vẻ bề ngoài của Nàng mà hắn cảm nhận được.Hắn cũng đâu là kẻ chịu thua kém.
-Ừ,thi sĩ mỗi người đều dở hơi theo một kiểu khác nhau.Tôi thuộc tuýp người dở hơi theo kiểu đáng yêu
-xì,em thấy anh dở hơi theo kiểu vô duyên thì đúng hơn
-"vô duyên"?là vô cùng đáng yêu và duyên dáng hả?cám ơn cô bé nhé!nhận xét tinh tế đấy.đúng là nhìn đời bằng 4 con mắt có khác
Biết không thể nói lại được hắn Nàng đành phải lảng đi.
-Thế có định cho em chiêm ngưỡng thơ anh không đây?xem có tươi nguyên như lời ba hoa của anh không?
-Em sẽ được cảm nhận ngay sau khi em cho tôi biết tên và số điện thoại.Tôi sẽ làm tặng riêng cô bé 1 bài.được chứ?
-Tên em à?Tạm thời cứ gọi là "người xa lạ đi".Còn số điện thoại thì để lần sau nếu có duyên gặp lại đọc thơ xong rồi anh sẽ có.thế nhé!em phải về rồi,tạm biệt "thi sĩ vô duyên".
Nàng quay bước đi,vẫn cái dáng vẻ thanh thoát kiêu sa ấy làm Hắn ngẩn ngơ với niềm vui nho nhỏ đang len lổi vào tâm trí hắn.Hắn mong cái duyên trời định sẽ sớm trở lại.
*********************
Từng ngày lặng lẽ trôi qua,nỗi nhớ về người xa lạ cứ lấn át tâm trí hắn.Hắn đang tự hỏi chỉ là người xa lạ thôi nhung tại sao lại làm hắn nhớ nhung đến vậy?Bài thơ Hắn đã viết xong,hắn cố tình tạo ra cái duyên trời định bằng việc chiều nào hắn cũng lang thang trở lại hiệu sách ấy nhưng đường như số phận đang đùa giỡn với hắn hoặc Nàng đã có tình giấu đi cái duyên trời định ấy ở nơi Nàng không để cho Hắn tìm gặp.
Lại một chiều mưa,cơn mưa đầu mùa hạ,mưa to lắm!mưa như trút nước làm ngập hết sân trường hắn.Như những thú vui tiêu khiển hắn ra hành lang phì phèo điếu thuốc.đôi mắt nhìn xa xôi ra điều tâm trạng lắm!Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay ra hứng mấy giọt nước mưa để uống như những nhân vật trong những câu chuyện mà hắn đã đọc.Hắn lẩm bẩm tự hỏi tại sao những bong bóng mưa kia sao không xếp thành tên hắn hay tên ai đó nhỉ?hắn đang suy ngĩ vẩn vơ thì có giọng của một người con gái từ phía sau lưng làm hắn giật mình.
-Tâm trạng thế này thì có làm được thơ không "thi sĩ vô duyên"?
-"Thi sĩ vô duyên"?Chỉ có một người gọi hắn như thế thôi mà.
Hắn vội xoay người lại.Đúng rồi!Đúng là người xa lạ của hắn không thể nhầm lẫn được.Vẫn giọng nói nhẹ nhàng,vẫn chiếc áo sơ mi cổ tàu trắng muốt,vẫn cột tóc theo kiểu người Hà Nội cũ.......Nàng ngả đầu sang 1 bên
-Thế là đã có duyên?
Ôi! trái tim của hắn đang phập phồng như bong bóng mưa rồi chợt vỡ òa.ừ là duyên!đúng là duyên rồi.Một người xa lạ mà bao ngày Hắn cất công tìm kiếm bây giờ chợt xuất hiện trước mặt Hắn như một giấc mơ.Nụ cười của Nàng khiến Hắn chợt tỉnh giấc
-Cô bé chờ tôi 30s nhé!Tôi sẽ trở lại ngay
Hắn bước vội vào lớp luc quay trở lại trên tay Hắn cầm 1 cây dù và 1 tờ giấy gấp làm 4 đã bị sờm cạnh bởi thời gian
-Tặng người xa lạ,giữ đúng lời hứa nhé!
-Lời hứa? À đúng rồi.Em là THU HƯƠNG học lớp văn dưới anh 1 khóa.Còn bài thơ cám ơn anh e đọc rồi.hay lắm!
-Đọc rồi?khi nào thế?
-Khi cô giáo chủ nhiệm lớp anh đọc thơ của anh cho lớp em nghe và lăng-xê khá nhiều về anh.Em đã đọc hầu hết thơ anh rồi hay nhưng mà buồn lắm!không giống anh ở ngoài đời.
-Thế là cô bé đã biết khá rõ về tôi?
-Cũng sơ sơ thôi.Một người như anh trong trường này có mấy người không biết cơ chứ?Em đã biết anh trước khi gặp anh ở hiệu sách đấy!
-Khi nào nhỉ?
-Khi anh múa “thiên nga giẫy chết” khá ấn tượng.con trai múa sao dẻo thế!lúc đầu em còn tưởng là con gái cơ đấy!
Nàng nhí nhảnh trả lời làm Hắn ngượng chín cả mặt Hắn ước ngay lúc ấy có một cái hố để Hắn chui xuống.Bởi chỉ vì “thiên nga giẫy chết” mà mọi người gọi Hắn là “xăng pha nhớt”.Hắn vọi vàng chuyển chủ đề
-Mưa to lắm!không mang theo dù phải không cô bé?Để tôi cho em mượn “nửa cây dù” nhé!
-Người trông thế mà ki bo nhỉ?Nếu ngay bây giờ anh có thể xuất khẩu thành thơ để tặng em được thì em sẽ thử cảm giác “đi dưới mưa hồng” xem có lãng mạn như người ta từng nói không?Mà phải nói trước nhà em xa lắm anh đùng hối hận đó nhé!
-Định làm khó tôi hả?Được thôi.
“Em về đâu?anh tặng nửa cây dù
Nhà xa lắm!anh có về chung lối?
Mưa vô tình để nước kia rơi vội
Người có tình chung lối dẫu xa.”
-Thế nào cô bé?có cần anh cõng qua chỗ nước kia không?
Hắn nháy mắt tỏ vẻ đắc ý lắm!
Hắn và Nàng cùng dạo bước bên nhau đi trong chiều mưa
-Người ta bảo lần đầu tiên đi chơi chung với người yêu trong chiều mưa thì cuộc tình ấy sẽ hạnh phúc lắm đấy!
-“Người yêu”?Ai thèm làm người yêu của 1 kẻ đa tình như anh cơ chứ?
-Đa tình thì sẽ dành cho em nhiều tình cảm hơn những người khác dành cho em chứ sao.
Có lẽ trời đang ghen tị với niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của hắn nên trút từng đợt mưa ồ ạt dội xuống chiếc dù bé nhỏ của hắn khiến bờ vai THU HƯƠNG run lên bần bật.Hắn quay sang thủ thỉ:
-Lạnh hả cô bé?Có cần tôi sưởi ấm cho không?
Không kịp để cho THU HƯƠNG kịp trả lời hắn quàng tay qua bờ vai mỏng manh của nàng và kéo nép Nàng vào lồng ngực hắn.Hắn nge được tiếng lòng hắn đang thổn thức.Đã lâu lắm rồi hắn mới có được cảm giấc yên bình đén vậy.Thỉnh thoảng hắn lại làm những vần thơ vu vơ.
Mưa chiều nay!
Thấm ướt đôi chân,thấm ướt những gót giày
Thấm ướt đôi tay,thấm đôi bờ vai lạnh
Ướt điếu thuốc thơm,ướt linh hồn đặc quánh
Ướt nồng nàn thấm lạnh những bờ môi.
Mưa đã ngớt,từng hàng cây bên đường run rẩy soi bóng qua từng vũng nước mà cơn mưa để lại.Hắn thích mưa cũng bởi vì thế,hắn thích ngắm nhìn mình qua những vũng nước mưa bởi mỗi lần nhìn vào đấy hắn có thể thấy hắn và ai đó trong quá khứ của hắn hiện về.Nhưng đó chỉ là ảo giác,bởi thực tại luôn luôn chỉ có mình hắn lẻ loi trong mỗi chiều mưa buồn.Nhưng chiều nay lại khác.Qua từng con phố hắn có thể nhìn thấy hắn và THU HƯƠNG ngay cả trong ảo ảnh và thực tại
-Nhà em ở đường nào thế cô bé?
-Qua lâu rồi chàng nghệ sĩ vô duyên ạ!
-Sao em không dừng lại?
-Thì em cũng muốn thủ cảm giác đi dưới mưa xem thế nào mà nhiều người lại thích thú đến thế.
-Em thấy sao?
-Lạnh!
-Thế thì phải sưởi ấm bằng 1 ly café chứ nhỉ?
Hắn kéo Nàng vào một quán café mà hắn vẫn hay ngồi.Hắn chọn 1 bàn phía gần cửa sổ nơi mà hắn có thể nhìn ra phố phường.Hắn thích ngắm nhìn cảnh vật sau cơn mưa bởi nó trở nên tươi mới và xa lạ đối với hắn.
-Anh thích mưa lắm hả?
-Ừ!Nhưng cũng lâu rồi anh không tắm mưa
-Vì sao thế?có phải mưa đã gắn liền với kỉ niệm buồn nào đó của anh hay đơn giản chỉ là anh không thích mưa nữa?
Câu hỏi của THU HƯƠNG làm hắn bối rối chưa biết trả lời thế nào thì tiếng cô phục vụ cất lên
-Anh chị dùng gì ạ?
Hắn quay sang hỏi THU HƯƠNG
-Em dùng gì?cacao nóng nhé?
Có thể cô là người đầu tiên hắn gọi là em sau khi hắn chia tay mối tình học sinh thơ mộng.Cũng kể từ đó hắn ít dầm mưa hơn bởi cũng trong cơn mưa của mấy năm trước hắn và mối tình đầu đã xa nhau mãi mãi.Đã 4 năm rồi còn gì.Hắn đã trưởng thành hơn trong vẻ bụi bặm của 1 chàng nghệ sĩ.nhưng trái tim của hắn đã trở nên khô cằn khi tâm hồn luôn mở cửa.
-Cho 1 cacao nóng 1 chai ken
-E tưởng anh uống café chứ?
-Café không đủ làm cho tôi nóng cô bé ạ
-Đó chỉ làm cơ thể anh nóng còn tâm hồn anh anh định sưởi ấm bằng gì?
Hắn hướng cái nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hắn có vẻ đăm chiêu lắm!hắn rít 1 hơi thuốc sâu và phả khói bay mù mịt.Giongj hắn có vẻ trầm xuống
-Có lẽ là tình yêu.
-Sao anh không sưởi ấm nó đi để những trang thơ anh bớt đi sự buồn tủi và tuyệt vọng?
-Tôi đã cố nhưng không thể mở lòng ra được cho đến khi gặp được em tôi mới biết trái tim tôi vẫn còn sống.Có thể tôi đã yêu em
-Thôi anh đừng chọc quê em nữa.Một chàng lãng tử như anh thì thiếu gì người yêu cơ chứ!nhất là một người dẻo mỏ như anh nữa.
Hắn lặng im đôi mắt hướng về phía khung của sổ,thành phố đã lên đèn,không gian trở lên lung linh và huyền ảo hơn.Hắn lại lẩm bẩm:
“Cả một chiều ta sánh bước bên ta
Nhà xa thế,tạnh mưa rồi chưa tới
Em mỉm cười như mùa thu diệu vợi
Qua lâu rồi chàng thi sĩ dở hơi”
Nàng bật cười “có lẽ em sẽ ngộ độc thơ mất thôi!thật bất hạnh cho cô nào yêu phải anh đấy!”
Hắn xoay người rút 1 bông hoa hồng nhung đang cắm trong bình nơi cửa sổ,hắn cắm vào chai bia đang uống dở đẩy về phía Nàng
-Em đồng ý làm người bất hạnh ấy chứ người xa lạ?
-Ô kìa!Anh có thấy ai lại tỏ tình như anh không?đứng là những chàng thi sĩ thường rất dở hơi mà.
-Hoa hồng vốn đã đẹp bởi vẻ đẹp kiêu sa nhưng khi “hoa hồng uống bia” thì không những chỉ giữ cho nó được vẻ tươi lâu mà hương men nòng còn làm cho lòng người ngây ngất.Em cũng thế!Vẻ đẹp của em đã cướp đi linh hồn của anh đấy cô bé ạ!.
Đôi má Nàng bất chợt đỏ ửng.không phải do sự pha trộn màu sắc của đóa hoa hồng lên mặt,cũng không phải là do hương bia làm Nàng say mà có lẽ đó là biểu hiện của những trái tim đang rung lên cùng một nhịp.Tình yêu đâu cần phải nói ra thành lời,nó có ngôn ngữ riêng của nó,chỉ có 2 trái tim đồng điệu mới có thể cảm nhận được.
Thành phố yên bình trong màn đêm,không khí sau cơn mưa trở nên trong lành và mát rượi.Hắn thấy tâm hồn hắn nay bỗng trở nên khác lạ,hắn siết chặt 1 bàn tay thon mềm thong thả đi trên những con phố yên bình.Hắn tự nhủ có lẽ bắt đầu ……..từ một chiều mưa.
-
Anh lạc vào một thế giới xa xôi
Dẫu ảo ảnh thôi nhưng cũng làm ấm lại
Trái tim hoang sơ, một thời thơ dại
Gục ngã bên đời, chậm rãi... lết chân qua.
GIẤC MƠ
Trên chiếc xe hoa chở em đến thánh đường
Anh sẽ kết muôn vàn điều nguyện ước
Đôi ta bên nhau,suốt cuộc đời chung bước
Trên con đường dẫu có... đớn đau
Bỏ lại phía sau
Những đôi mắt tròn vo ngơ ngác
Những khoảng trời riêng,những phút giây lầm lạc
Những suy nghĩ hoang mang
Em kiêu xa như một nữ hoàng!
Anh lịch lãm như một chàng lãng tử
Đôi chân phiêu du nhưng linh hồn luôn giữ....
Trong nhau
Tỉnh mộng rồi biết sẽ đớn đau
Nhưng cố thoát ra thôi những kiếp đời ảo ảnh
Giấc mơ hồng trong màn đêm đặc quánh
Có tìm được lối đi?
Bình minh rồi! ta đã phải biệt ly
Giấc mơ đêm qua để nhìn về thực tại
Trên chiếc xe hoa,bên cạnh người con gái
Là một người...
nhưng đâu phải...
là tôi.
Tỉnh mộng đi thôi!
Ánh sáng sẽ đưa ta về những vùng trời tươi mới
Nơi có những trái tim đang chờ đợi....
Yêu thương.
_AWA_
1h54' 1/12/2011
-
Bài thơ đầu anh viết tặng riêng em
Là anh viết khi đôi mình xa cách
Tình yêu vụt tan, vụn vỡ thành trăm mảnh
Cúi nhặt cho mình một mảnh của riêng anh
BÀI THƠ TÌNH ĐẦU TIÊN
Tình yêu đã xa rồi phải không em?
Đông chưa đến nhưng lòng sao tê dại?
Thu qua chưa? Mà lá vàng khắc khoải
Đợi gió về lay lắt rụng rơi!
Em là lá, là hoa của cuộc đời
Anh là cây sẽ chẳng rời nửa bước
Em là mây, anh sẽ là hồ nước
Chắt lọc hương đời để em được yên vui
Nhưng sao nay lá nghe gió ngọt bùi?
Bỗng lả lơi chê cây già khô khốc
Mây nhởn nhơ giễu hồ xanh cô độc
Suốt tháng ngày chỉ yên ả đầy_vơi
Đông nay năm cây đứng lặng bên đời
Hồ trong xanh chứa căng tràn bờ nước
Mùa xuân sang ngọn lửa non xanh tướp
Nắng chan hoà, hơi nước lại hồi sinh
Mây cũ còn không? Hay ướt áo một mình?
Lá vàng nay đâu? Liệu có còn tung tẩy?
Theo gió phong lưu, hay một mình run rẩy
Bên vệ đường xơ xác bước chân qua?
AWA 26/11/2011
-
sao có thời gian tôi bị bank njck nhỉ?haiz!
-
chán thơ thẩn rồi
-
TẤM RÈM NGĂN CÁCH
Trên đường về tôi chợt nhận ra em
dấu đôi mắt nâu phía sau rèm cửa sổ
lặng ngắm tôi bước qua từng con phố
khiến đường chiều loang lổ mưa bay
Gió rít vội vàng làm khóe mắt cay cay
hằn nên nỗi đau,khắc tháng ngày thương nhớ
mưa đầu mùa tưới bằng lăng chớm nở
những giọt buồn chia ly
Con đường chiều vẫn nâng bước anh đi
vẫn lẻ loi cũng bởi vì....ngăn cách
sau tấm rèm hai cuộc đời hai mảnh
mảnh ngượng ngùng mảnh tắm lạnh chiều mưa
Có thể nào để tìm lại ngày xưa
tìm cái thuở ta mới vừa mười tám
cửa cuộc đời ta đưa tay khẽ chạm
then không cài nhưng chẳng dám mở toang
Để đêm về ta ôm giấc mơ hoang
phút thảng thốt ta bỗng choàng tỉnh giấc
ôm cây đàn ta đến bên... cung bậc
sau khung rèm,từng tiếng nấc...trong đêm
Một sớm mai em bước nhẹ bên thềm
lay tôi dậy sau một đêm thao thức
kẻ bên em nhìn tôi như ngờ vực....
đêm qua...
Em bước lên xe hoa
trong nỗi xót xa của một chàng thi sĩ
tấm rèm buông mỏng manh như sợi chỉ
ngăn cuộc đời hai nửa.... phân ly.
-
CHỈ CÒN......._AWA
Chỉ còn....tiếng gió đêm
rít bên thềm từng cơn hiu quạnh
chỉ còn....ly cà phê đặc quánh
bên ta
Chỉ còn....nỗi xót xa
đậu tràn ly mặn chát
chỉ còn....hồn phiêu bạt
nơi nơi.
Em ơi!
em ơi!
ta đã say trong muôn lời đường mật
đắm chìm trong phút giây ngây ngất
những cặp môi hôn.
Đêm nay ta như kẻ vô hồn
ta ngắm ta qua ly cà phê chát đắng
ta ngắm nhìn hình bóng em lẳng lặng
ra đi.
Bây giờ đây ta còn lại được gì?
giây phút chia ly hay những lời gian dối?
nồng nàn đắm say hay giọt đời nóng hổi?
rơi rơi
Ta buông lơi
mặc sức đời chôn vùi trong chén đắng
em ra đi chỉ còn buồn.... chết lặng
trong ta.
-
TÌM EM TRONG ĐÊM MƯA_AWA
Em như gió chiều thu
thổi tắt vù hoàng hôn tím ngắt
em như chiều im bặt
trốn chạy vào đêm đen
Anh hóa thân như những ngọn đèn
run rẩy trong mưa chạy tìm em trên từng con phố
không thấy em,anh như bóng cây nghiêng đổ
giữa đêm thâu
Chẳng thấy em đâu!
chỉ thấy những chiếc lá khô bên thềm ngơ ngác
chỉ thấy cơn gió đêm xào xạc
heo may
Tay nắm chặt tay
anh lang thang kiếm tìm trong miền hư ảo
gió đâu về hòa cùng mưa thành bão
lòng hanh hao
En trốn ở nơi nao?
liệu có thấy gió thét gào vô vọng?
liệu có thấy ánh đèn đêm vẽ bóng
người yêu?
Đường phố tiêu điều
đôi hàng cây ngơ ngác
mải mê kiếm tìm hình bóng ai lầm lạc
đang chôn vùi trong những....trái tim hoang.
-
YÊU EM 82
em 82
đứng bên hiên nhà duyên dáng
tà áo trắng xanh trong nắng chiều chạng vạng
đôi mắt u buồn tỏa sáng đêm đêm
Em lẻ loi đứng lặng bên thềm
phơi mình trong sương gió
thời gian chảy trôi như ruồng bỏ
tuổi thanh xuân
Ta đến bên em mỗi buổi cuối tuần
cùng em đi dạo phố
chẳng dám buông tay bởi sợ em nghiêng đổ
cùng ai
Anh giật mình một buổi sớm mai
choàng tỉnh giấc bởi một người xa lạ
ngồi trên em và miệng cười ha hả
tưởng tã rồi...nhưng tất cả vẫn ngon
nghe xót xa như ngậm phải bồ hòn
người vừa gại em vội vàng ưng ý
có đó ghé sát tai thủ thỉ
"xe cũ rồi đổi xe mới nghe con!"
-
HOA BÈO
Hoàng hôn chiều rảo bước khắp con đê
như chạy trốn những lời thề kí ức
cỏ miên man bởi những điều hư,thực
lắc lắc thân mềm như ngờ vực xa xưa
Ở nơi này có những buổi sớm trưa
sông lặng lẽ nghe mưa về ca hát
dang đôi tay đón cánh bèo phiêu bạt
hương hoa mềm ngan ngát ...đong đưa
Tưởng chung tình sông nới rộng rào thưa
bởi bèo xanh tâm dư thừa sắc tím
nhưng đâu biết khi hoàng hôn tắt lịm
gió ùa về tim bèo bỗng đong đưa.......
Chiều nay sông ngập kín cánh bèo thừa
như khỏa lấp chẳng để chừa khoảng trống
đôi cánh bèo dập giờn trong gió lộng
như chim chiều :"đớp mộng hoàng hôn".
-
16 MÙA HOA BẰNG LĂNG_AWA
Reng...!reng...!reng....! chuông điểm báo hết giờ
tiết học cuối của một thời cắp sách
nắng vàng rơi vụn vỡ ra từng mảnh
lốm đốm sân trường qua những nhánh bằng lăng
Đàn ve sầu như những kẻ hung hăng
tấu "tuyệt tình ca" trong nắng vàng gay gắt
phượng vĩ đỏ tươi chẳng khi nào vắng mặt
khi hè về...góp nhặt những chia ly
Dưới gốc bàng xanh từng đôi lứa thầm thì
nhặt cánh hoa rơi xếp tên mình,tên ấy
thời gian già đang lửng lơ trống gậy
trôi đi
Gió đến bên khe khẽ thầm thì
16 mùa rồi sao vẫn còn lưu luyến?
16 mùa hương bằng lăng thấm quyện
áo trắng học trò lưu luyến không đi
15 mùa qua còn đọng lại những gì?
là những giờ kiểm tra ta thầm thì to nhỏ
là những lúc liếc nang ta trộm nhìn ai đó
là những lúc giận hờn ta bỏ một bàn tay
Trời chuyển mùa khi đón gió heo may
sợ ai lạnh chẳng buông tay một phút
dưới ngăn bàn từng đôi tay thậm thụt
liếc liếc thơ tình,liếc liếc bắp bơ rang
16 mùa đã lặng lẽ xếp hàng
tiễn bước chân với muôn vàn nỗi nhớ
16 mùa hoa bằng lăng chớm nở
để cả đời nhưng nhớ không nguôi.
-
EM TÔI!
Em tôi ơi! sao đứng giữa cuộc đời
em gục ngã như bao người tuyệt vọng
giọt lệ đời giờ đây em hâm nóng
tảng băng tàn phủ kín trái tim hoang
Em bỗng thấy bàng hoàng
khi cuộc chơi kết thúc
trái tim em ngủ gục
trong những nỗi đau thương
Đời tăm tối liệu em nhận ra đường
đi về phía mà nơi anh đang đứng
về bên anh để nỗi đau thường trực
xua tan
Khi màn đêm đã đóng cửa buông màn
em lặng lẽ đắm chìm trong vô vọng
cánh cửa cuộc đời mở ra hay sẽ đóng?
hỡi em!
Đời con gái chỉ như những con tem
còn giá trị nếu như chưa in dấu
em giờ đây như thuyền xa bến đậu
đi đâu?
về đâu?
Liệu thuyền em chìm dưới đáy biển sâu
hay trào dâng ở nơi đầu ngọn sóng?
đắm chìm trong vô vọng?
hay những chốn thanh cao?
Rồi mai đây cuộc sống sẽ ra sao?
dũng cảm vượt qua hay đi vào bóng tối?
con đường xưa liệu em còn nhớ tới
không em?
-
MƯA!
Mưa!
đang về trên lối nhỏ
em tôi còn ở đó
không mưa???
trên đường đời có bao kẻ đón đưa
sao chỉ muốn một mình tôi đưa đón???
em yêu ơi! đường đời đâu nhỏ gọn
đâu chỉ là hai chữ "bên nhau"
anh thật buồn khi là kẻ đến sau
không thể tặng nỗi đau cho kẻ trước
nên hãy để cho anh quay bước
trên đường đời được ôm trọn.....niềm đau
anh cũng mong mình mãi được bên nhau
chỉ yêu thương và nỗi đau xa cách
nhưng em ơi! dòng đời đâu liền mạch
dòng đời là những dấu gạch (-) không tên
-
PHÍA SAU KHUNG CỬA SỔ
Bản tình ca
vọng ra từ ngôi nhà cuối phố
phía sau khung cửa sổ
đôi tay thon mềm đang lả lướt thong dong.
Ta cúi nhặt tiếng lòng
vừa rớt rơi khi hoàng hôn khuất bóng
trên con đường
chỉ còn đọng tiếng đêm.
Bỗng ngẩn ngơ nghe xác lá bên thềm
đang chuyển mình khe khẽ
hơi thở ai nhè nhẹ?
làm ấm khoảng không gian.
Trên cao kia khung cửa sổ vén màn
người con gái bước ra từ cổ tích
cả không gian tĩnh mịch
bỗng sáng bừng như những ánh sao đêm.
Đêm!....lại đêm!.....
vẫn lặng lẽ bên thềm
ta nhặt nhạnh bản tình ca rơi rớt
nhưng sao mấy đêm rồi bất chợt
lặng im?
Ta mải miết kiếm tìm
bản tình ca trên con đường hoang vắng
đêm nay ta chết lặng
khi khung cửa vén màn,....
.......... làn khói trắng bay bay.
_AWA_
-
Tôi là ai? Em là ai?Những nghi vấn đã trở nên muôn thuở hè.
Bởi khi yêu, ta bỗng chốc như lột xác thành ngươì khác, là ta mà không phải ta hè, hay nhen!
Có khi ta còn không nhân ra ta, huống chi ngươì khác, hi hi
Đúng hôn hè?
Đến như họ Trịnh có hôm đêm thấy ta là thác đổ
Cuộc sống là thế hè, thi vị cũng từ đó hè,
Cảm ơn anh ni hè.
Chúc ngày càng làm thơ hay hơn anh ni hí.
đúng vậy!tình yêu mà.khó có thể nhận ra là ta đang tỉnh táo hay ta đang "say" nữa.cảm ơn bạn chúc bạn vui vẻ và hạnh phúc.
-
LỜI HỨA
Anh hứa rồi có phải thế không em???
trời trong xanh và một ngày nắng đẹp
bờ biển dài sẽ là nơi ghi chép
đôi chân trần anh dạo bước bên em
Nhắm mắt vào và thử tưởng tượng xem
anh vụng về vẽ trái tim trên cát
sợ cát đau anh nâng niu từng hạt
sóng giận hờn bỗng ồ ạt cuốn trôi
Đôi mắt buồn em chìm đắm xa xôi
nhìn trời xanh và nhìn ra biển lớn
đôi cánh hải âu bỗng ùa về bất chợt
báo bão về_sóng từng đợt cuộn dâng
Ôi! trong lòng sao bỗng thấy bâng khuâng
khi con sóng đang vỗ về bờ cát
nhẹ nhàng
nhỏ nhoi
và ồ ạt
như nốt thăng trầm trong bản nhạc thân quen
Hương muối nồng làm khóe mắt mi hoen
và sóng lòng đang trào dâng man mác
biển vô tình vẫn ngân nga khúc nhạc
tiễn một người đã.... bước lạc qua tôi.
-
NGƯỜI MẤT TRÍ_AWA
Rớt xuống thềm nhành hoa trắng tinh khôi
một ngày cuối xuân trong ráng chiều Hà Nội
khắp phố phường từng dòng người bước vội
lặng bên thềm nhành hoa trắng đơn côi.
Em và tôi
lặng lẽ bước đi trong ánh hoàng hôn tím
cơn gió chiều ngọt lịm
thoảng qua.
Em nhẹ nhàng bước trên những thềm hoa
áo trắng tinh khôi làm nhạt nhòa mắt phố
đôi chân thon trong bóng chiều loang lổ
ngất ngây
Em vẫn ở đây
vẫn làn tóc mây thả vào trong làn gió
vẫn bờ môi mọng đỏ
vẫn ánh mắt ngây thơ.
Tôi là ai?_sao như kẻ dại khờ
tôi là ai?_sao ngu ngơ đến vậy
tôi là ai?_sau những điều trông thấy
tôi là ai?
Khi linh hồn đã gửi trọn mắt nai
tôi là ai?_sao như người mất trí
em là ai trong chiều nay em nhỉ?
em là ai?cả tôi nữa là ai?
-
thanks!NHỚ ĐÔNG
Bàn tay anh đang nắm chặt hư không
để tìm lại những ngày đông giá lạnh
để tìm lại những lần ta lảng tránh
ánh mắt nồng nàn như không thể cách xa
Đông lạnh lùng băng giá đã đi qua
bàn tay em đâu còn cần sưởi ấm
đôi chân anh trên đường đời chầm chậm
đang âm thầm lạc bước chốn cô đơn
Xuân đã về sao anh thấy lạnh hơn?
lồng ngực trái đang từng cơn quặn thắt
giữa mùa xuân nghe tiếng lòng im bặt
khi gió chiều về nhặt cánh hoa rơi
Cánh hoa đào đợi gió đến lả lơi
rung rinh cánh để đáp lời ong bướm
nhành mai vàng khoe sắc hương thắm đượm
cũng nhẹ nhàng chào đón nắng đơn côi
Cả nhân gian mọi thứ đã có đôi
mùa xuân đến chỉ còn tôi cô độc
trái tim tôi như nhành cây khô khốc
đến bao giờ mới nảy lộc xuân ơi!
awa.nguyen1@gmail.com
-
Bài này hay lắm, chúc pạn tiếp tục ...cùng diễn đàn những bài thơ hay.thanks!
-
LAY. CHUA' TOI!
-
NỬA NGÀY
Thơ AWA - Nhạc Hàn Sĩ Nguyên
Bài diễn tấu thứ 2
Get this widget | Track details | eSnips Social DNA
Ca từ
Mới cách xa nửa ngày
Mà lòng sao thấy nhớ
nụ cười và hơi thở
của một người không quen
Nửa ngày đã trôi xa
nửa ngày sao vội vã?
còn nửa ngày hối hả
đang chờ đợi qua mau
Người ơi ngày sau
Biết có còn gặp nhau?
Nửa ngày trầm tư khắc khoải
nửa ngày chìm đắm thương đau
Cũng chỉ nửa ngày thôi
chỉ nửa ngày xa cách
dành nửa ngày thầm trách
Vì sao lại chia xa?
Chỉ đếm nửa trôi qua
chẳng bao giờ đếm một
nửa đăm chiêu ủ dột
đi tìm nửa đơn côi.
(Trở lại từ đầu)
nửa đăm chiêu ủ dột
đi tìm nửa đơn côi.
AWA
HSN-38-1118
-
BÀI THƠ TÌNH TRÊN CÁT
Anh muốn viết tặng em
bài thơ tình trên cát
để sóng chiều ồ ạt
cuốn trôi
Bờ cát dài liệu có phải là tôi?????
từng hạt nhỏ đơn côi tích tụ
đợi thủy chiều lên và sóng như tự nhủ..........
có bạn rồi!cát sẽ bớt đơn côi!
Ngọn sóng nào là sóng của riêng tôi????
lặng lẽ chảy trôi
hay cồn ào da diết???
tràn ngập bờ rồi biền biệt.............
cách xa............?????
Cát nằm buồn nhấm mặn dắng ,xót xa
ngắm ngọn sóng cùng người ta đắm đuối
ngọn sóng ơi!liệu có về xát muối
lên thơ tình.....
lần cuối nữa không??????
Cánh Hoa Rơi_ AWA
In Trang thơ thành viên
Đăng vào · Report reply
Cánh hoa rơi
Anh chẳng kịp nhặt cánh bằng lăng cuối
Để trao người thêu dệt giấc mơ hoa
Anh chẳng kịp nhận cái nhìn đắm đuối
Khi đường làng đã khuất bóng xe hoa
CÁNH HOA RƠI
Pháo nổ đùng đoàng ở đâu đó quanh đây
Nhạc sập xình ở phương nào chẳng rõ
Chỉ nhớ nơi góc hoang đôi mắt ai thẫm đỏ
Đang vùi mình trong chén đắng men say
Trời đất cuồng quay
Nắng vàng nhạt bay
Cánh bằng lăng chao nghiêng rơi vội
Đôi mắt ai kia đang nhìn bối rối
Ngân ngấn hàng mi
Có phải em không?
Cô bé của ngày xưa?
Sao phút chốc bỗng hóa thành tiên nữ
Lộng lẫy kiêu xa trong váy áo trắng tinh
Có phải em không?
Hay chỉ một bóng hình
Nhưng chất chứa hai tâm hồn đổi khác
Ừ ! Có thể chỉ là chung thân xác
Còn tâm hồn hai nửa chia đôi
Nửa cho ai kia họ đã nhận được rồi
Nửa cho em?_ là cái nhìn liếc vội
Nửa cho tôi?_ chỉ cái nhìn bối rối
Nửa cho đời?_ cúi nhặt... cánh hoa rơi.