stunging
-
Số bài viết
39 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi stunging
-
-
Buồn làm gì khi ngày mai lại phải vui :D :D
-
VỀ CƠN BÃO VÀ TÔI
Cha trầm mặc mang áo nâu sắc núi
Mẹ ngọt ngào suối mát với sông xanh
Tôi sinh ra, bốn phía tiếng chim lành
Câu ru Việt cong cong hình gié lúa
Quên rơm rạ tôi mang hồn bão dữ
Dự báo trên đôi cánh gió hoang mang
Người vô tâm, gió chướng rất ngang tàng
Nào biết trước mẹ buồn đêm ngói vỡ
Và mệt lử quãng dài không quán trọ
Tôi quay lưng đếm lấy dấu chân mình
Vệt hoang phế chỏng chơ cùng sụp đổ
Bên cuộc đời tôi ăn, ngủ dửng dưng!
Bão, như tôi, quên mắt hạ rưng rưng
Nắng hồng thế, hồn tôi thề rét buốt
Gió giũ cánh phượng nhàu phơi mặt đất
Bài hạ ca vẫn thánh thót chân người
Bão, như tôi, quét trắng cánh đồng côi
Hạt dẽo thơm vẫn về vun miệng chén
Lá buồm rách lão ngư nằm nhớ biển
Hằng mong ngày ngớt sóng lại ra khơi …
Hằng mong ngày tôi tạ lỗi chính tôi
Người chở che người, biển ngơi giông tố
Thời gian lắng trong phút giây chọn lựa
Gió ngưng thổi trước cánh rừng
tôi lụt lội trước tình em.
ĐCĐ
Bắt lấy nguoibuongio...Thả xuống một cánh đồng mênh mêng vàng óng.
Thỉnh thoảng cánh đồng bị những cơn gió là tà, rười rượi thổi chập chùng
Bên gốc đa nằm ở trung tâm cánh đồng mấy cô thôn nữ đang phe phẩy chiếc nón... múc gió
Sẽ bán hết sự bình yên cho anh...
Em thích bài này.
-
Đêm vốn làm gì có bóng
Con người cứ tạo ra những ánh sáng kì quặc
Làm khổ giấc ngủ của đêm.
Rồi
Khi mất ngủ
Vò võ, đối diện với chính mình
Với chính cái ánh sáng kì quặc mình tạo ra
Bỗng nhiên. Cảm thấy sợ…
BÓNG ĐÊM
Anh đã sống
Đời có dài đâu mà không khát
Để những ngón tay năm
Chẳng níu nổi một mắt người
Và dấu chân trần qua rồi thành hoang hoải
Tối tối lại về bốc vã tiếng cầu kinh
Kết ngón tay mình cấu bóng đêm ứa máu
Kí ức xước vệt dài
Nhức nhối vết thương em…
-
LẠI ĐỂ ÔNG MONG
Bé nhất nhà
Ông thương tôi gầy, ốm
Tính vui tươi, thích kể chuyện chiến trường
Lần tôi đau ông xút xoa mất ngủ
Ông đau cơn cuối cùng, tôi ngấc ngáo… nhìn thôi !
Rồi tôi đi vui phồn hoa viễn xứ
Ngày giỗ đầu.
Tôi cắn gió…
Để ông mong…
-
Cảm ơn anh buôn gió động viên, Dạo này em đang bị đuối ý tưởng
Loay hoay với bài vở nhiều qúa thành ra tâm hồn khô không khốc.
Nhìn cái mật độ ra thơ của anh mà nể.
-
HÃY CỨ ĐỂ NHỊP TRÁI TIM RỘN RÀNG
Còi inh ỏi
Văng tục…
Anh thanh niên cường tráng xô đổ gánh hàng dạo
Hơi thở triền miên băng hoại
Ta lại vừa vứt xó mấy câu kinh
Những bữa trời
làm mưa rơi
Nẫu ruột
Quê hương hóa những đợt nước thấm hiện tại
Ta hoang hoải dáng mẹ gập ghềnh trên nhành sông, quãng dốc
Đôi mắt sâu hun hút của chú cửu vạn tay bốc, miệng hát
Cắm hoa tươi cho cuộc đời lã tã
Tim ta rệu rã, hoàng loạt hơi thở đứt gãy sơ sinh.
Cảm giác. Mất mát một linh hồn
Vô vàn lần bát phố
Ta tạt xe lên vỉa hè ngồi phủi với dân phủi xịn
Dưới gốc cây me già, lim dim
Giọt sương gối đầu lên vai lá, nũng nịu sợi nắng, tan tan mọng gió
Cụ già thong thả đong đợt khói trà thơm phưng phức
Thênh thanh trên đôi vai thêu thùa gió hà nội mát rượi
Nghe ngóng mấy câu chuyện chỉ ướm vừa tai khúc giữa
Một bác tâm thần tự khúc
“Quê tao ở thế giớ bên kia”
Tim chậm lại và hơi thở gãy gụa sơ sinh
Ta biết, vừa mất một thoáng ngây ngô
Bữa sáng
Kịp sinh ra chỉ để nét
Trong vắt, lòng lành như nước suối ngần
Trái tim chộn rộn chờ ngày non xinh
Thở chậm lại chợt thấy mình loang dần đều vào chân không
Loang dần đều vào chân không
Nhận ra
Con người vẫn đối xử bất công với phổi
Cứ điên cuồng giận
Cứ điên cuồng yêu
Để quyên
Bình yên từ làn thở
Hơi thở dẫy dụa là sự sống, qua đời
Giao hết xúc động cho con tim
Việc của phổi là thở và bạn biết không
Để cho nó yên... trọn vẹn!
Là ta đang trọn vẹn với cuộc đời
-
Ru Đời Gió Bụi ....
-----------------------
sóng đời ..
một kiếp long đong
mây vờn gió cuộn theo giòng nổi trôi
sao khuya ..
lấp lánh trên đồi
hồn sa lạc bước xuống đời trần ai
khẽ buông ..
lên tiếng thở dài
dư âm lắng đọng ..mi ai đẫm sầu
một minh.....
độc ẩm đêm thâu
ôm vầng trăng lạnh , điểm mầu khói sương
ru ta ..
giấc mộng bình thường
ru đời gió bụi .. đau thương ngậm ngùi ../.
Xin phép giọt nhỏ học thuộc bài này. Trăng lênh, gió lộng ngồi nướng tửu đọc chơi, uống cho nó vào
Lâu rồi không thấy giotnho thơ.
-
Không đủ trí tuệ để hiểu thơ các bạn. nhưng nếu đây là con đường đã chọn
các bạn phải thuyết phục những người khác rằng nó có giá trị thẩm mỹ
Thuyết phục lẫn nhau, chấp nhận lẫn nhau là năng lực hệ trong nhất trong mọi loại năng lực
Nhất là với các bạn - những người được đào tạo chuyên nghiệp
Dù là hình thức nào thì cái đẹp luôn gắn liền với giá trị chân, thiện, mỹ
Mất một trong những yếu tố đó là coi như khuyết tật rồi
Chúc các bạn viết khỏe, cho ra nhiều thơ hay. thân mến !
-
Lụa tình em kết chỉ hồng
Thơ tình em viết để lồng vào mơ
Hai câu này của quỳnh cũng có thể coi là trút hết tâm sự của bạn rồi
Đọc thơ bạn chẳng giám làm phụ nữ buồn nữa
Một người đa cảm, sinh ra để được yêu
Cảm ơn thơ quỳnh. Chải chuốt cho mấy tâm hồn gồ ghề đỡ gồ gề hơn
- 1
-
Bác Quốc đúng là người chống mẫu mực.
Phụ nữ luôn là nhưng người giải quyết hậu quả theo cả nghĩa đen lẫn bóng cho cánh đàn ông chúng ta.
Chúc hai bác luôn dồi dào sức khỏe, yêu nhau như thuở "chẳng khác năm xưa"
Trân trọng
-
Đọc thơ biết ngay phải xưng Trần Khiêm là bác.
Trong thơ chứa đựng cả khối triết lý rất trải. Nó không vồn vã
Như một anh trẻ chín sớm. Cuộc sống dường như là vần là nhịp. Nghe rất thanh thản.
Một chuyến đi từ thực tại xuyên thẳng vào suy niệm...cho nên mới có hơi thở của chất xưa
Tôi cũng có cảm giác tác giả là người tài hoa và cũng rất nhận thức được sự tài hoa của mình
Tất cả các bài thơ đều kiêu hãnh, trượng phu
Quân tử thì khó qua ải mỹ nhân.
Với lục bát dễ đi vào lan man, cho nên người ta buộc phải cách tân
Cách tân chính là bằng chứng tố cáo sự bất lực của người làm thơ
trong diễn đạt và tổ chức ngữ, ý.
Với mấy bài thơ đã đọc ở trên. Trần khiêm đã vượt qua được sự lan man và
Trả lại tên cho em. Lục Bát.
Cảm ơn tác giả
-
Bài này em làm từ năm 2009.
Là sản phẩm của chất kích thích.
Không phải rượu.Em tặng anh buôn gió,
Chắc là cũng không hay ho gì cả vì em vốn dốt văn. Nhưng thật.
Cũng định sửa một số chỗ lại thôi, dại cũng đẹp mà. hj
Anh nhận cho em vui
TAN CHẢY
Thế gian ơi còn mấy mùa thu nữa?
Cho ta vay!
Tiêu diêu chút tình.
Đất ở đâu rạng rỡ trăm năm?
Nhường ta nhé! vui bạn bè khuya khoắt.
Đêm gắng dài, giữ ánh nắng ban mai
Ta không đợi sáng, mới tiếc ngày bất chợt.
Có gì đâu!
Một ít nhiêu khê
Riêu rao, dạo bán, chẳng xong bao giờ.
Tự ru ngận ngùi, mái đầu trăn trở
Sầu mà bỏ đi là mất nốt tri ân.
Dù trăm năm, khóc hoài thương nhớ
Mặc lời ru dìu dắt chốn yêu thương.
Đời vội vã hay trái tim lơ đễnh
Mồ hôi ...!
Máu rớm trên vết thương
Hình như tóc bạc trắng phau, dương cờ đầu hàng số kiếp
Bỏ quê hương,
Tìm yên ổn núi hoang tàn.
Lê gót tha hương, nhặt yêu thương chân thật
Giật mình, bâng khuâng, bụi kín tấm lưng dài
Mai sau nhé....
Đến ngày hẹn trước
Ta gặp ta nơi mảnh đất tàn tro.
Sợ lên thiên đường không gặp được tha nhân
Gét địa ngục rượu trần gian say như sóng*
Làm ngọn gió mơn man
Ước chiều chưa tắt nắng
Hay ly rượu cay xòe
Ta gặp lại thời gian màu bàng bạc
Không vô thường sẽ chẳng có thiết tha.
( *ý 2 câu này, sau em thấy Nguyễn Thế Hoàng Linh có sử dụng. Ngẫu nhiên thôi nhé. hjhj)
-
ĐỢI CƠN MƯA
Con đường một chiều vênh nắng
Bầu trời gian lận những chuyến mây mang dự cảm mùa hè
Hà nội vẫn giữ gìn em
Cho phố ngầm ngập yêu đương
Chưa chịu sang trang
Anh đếm tiếng vỗ hẹn giờ nhịp trái tim
Vấp bằng mắt
Chiếc bóng ngày kí ức
Dầm mưa với 2 áo nilon bé xíu
Em hứa em là mưa…
Ướt buổi tối rung cốc
Anh kiêu hãnh hành hương đến bản năng gốc
Nhỏ hơn hoặc bằng không
Là sự lựa chọn khi đứng trước 2 chiếc miệng nguyên thủy
Anh biết
Mình tham lam như lũ chuột vậy
Bão đêm giật cấp 12
Khuyến mãi lốc xoáy
Sóng thần
Miết vào cọc chống trời sóng lưỡi
Bao năm rồi sừng sững chẳng mòn, hao
Phổi cứ thở, đừng than
Cho ngày em dịu dàng nét lạ
Ngực trầm cảm
Đăm cho kịp gió phiên
Cặp đùi vươn bát ngát chạm đuôi bể
Một phương không anh.
Đổ lỗi không khí
Vén váy cuộc sống
Anh đi kiện
Như mấy ông làm cách mạng tư tưởng
Nhưng “Công Lý” chỉ là diễn viên hài kịch
Cổ vô vọng treo lọng
Giữa trời
Lá bài huyền bí trả lời anh
Mỗi chúng ta nắm một con số
Viết bằng mực tiền kiếp
Ông thầy bói phán
Anh đang có hạn. Nặng…
Mãi đến bây giờ vẫn đợi một cơn mưa
-
Một lời nhắc nhở đầy ý nghĩa nhân ngày lễ 1/5. Xin gửi đến người làm thơ một bông hồng với tấm lòng trân trọng. hơ hơDạo này đọc thơ anh. Em biết anh khỏe lại rồi. Tính xấu khó đổi lại thích tiêu diêu đây đó phải không anh. hj
Chúc anh luôn khỏe.
-
GIỌT MỒ HÔI
Nắng điên cuồng
Lăng lòa gió rát
Chói loang, rã đêm
Núi lên cơn hen suyễn
Ngạt thở đến khô héo.
Đầu hàng giọt mồ hôi
Tưới bội mùa lạc, mùa khoai.
Nuôi lớn nhân loại
Những kẻ ăn cắp
Lẫn lộn ích kỉ với tội ác
Bôi đen mờ mắt phố.
Sông tô lịch bịt mũi...than thối
Sông hồng chăn bãi giữa
Ảo tưởng ngày lười… cạn nước
Tưởng chết là giải thoát.
Đầu hàng giọt mồ hôi
Tưới phố
Sống là nuôi, dưỡng
Niềm tin
Tưới Mồ hôi
_________Tưới mồ hôi
Ngập ngụa sự sống
Thành biển
_________Thành biển
Biển mặn, chát
Phơi khô, cô đọng
Hóa muối
Nên chúng ta ăn
Giảm nguy cơ... thiểu năng trí tuệ
-
Bước chân xóa dấu lá rơi
Rì rào hạ
Xót xa người thướt tha
Lấm lem nẻo phố đi qua
Đôi tay mềm
Đếm la đà tiếng đêm
Rơi tí tách giọt mưa mèm
Ve đẫy giấc
Đợt mồ hôi đắng mòi
Yêu biết bao bàn tay mỏi
Dọn cuộc đời
Từ những cõi di hoang...
-
Lấy gìlấp vợi màn đêm
Dài cơn mị mộng đã mềm thời gian
Sang ngang em có thở, than
Thương anh một thuở lang thang bến đò
Ngoài thềm chiếc lá co ro
Bờ ao neo gió nhắn cho mấy lời
Thôi… em cứ mặc áo người
Anh gom kí ức nói cười. nặn sao
Trên trời sao lắm
vì sao
-
VUI NGÀY CHIẾN THẮNG
Bước chân xuân phất phới tà áo trắng
Những ô cửa nhỏ ly ty say một đêm chìm giấc muồi,
mời mọc sợi nắng sớm
hụp lặm trong tách trà ngát khói
Phố nhắc làn tóc nữ sinh tinh khôi
xoay vòng nan xe quen thuộc
Xoay những khung cưởi làng nghề
với nụ cười xuề xòa…9 bỏ làm mười . 7 tám. cho qua
Con người mình vẫn vậy
Đã qua lâu rồi kí ức chiến tranh
Không còn người đợi người,
Triền miên lá thư viết bằng máu
Triền miên chiến công
Triền miên mộ vô danh
Triền miên những triền miên
Cả dân tộc tự hào
Vui ngày thống nhất
Hoa được tạo hình che chắn dày nẻo
Cờ, khẩu hiệu thúc dục chúng ta Ngày vui
__________________________________Ngày vui
Nhà nhà đổ ra phố không phải hối hả như thường
Ai cũng hớn hở, xách theo lô lốc gia đình, lô lốc bạn bè
Để ý mà xem, ngày này ít cãi nhau
Mọi người bỏ hết phiền muộn đơn giản như… xé đi tờ lịch
Cũng có thể do chúng ta tí hon so với niềm tự hào quá khứ
Cùng hát hò, nhảy múa, kể chuyện, nâng cốc
Máu đỏ, da vàng…da trắng, máu đỏ…máu đỏ, da đen
Đã từng chia đôi chiến tuyến
Giờ nắm tay nhau ca khúc Hòa bình
______________________________Tự do
___________________________________Hạnh phúc
Hòa tan trong nhau
Để dành một nỗi hòa tan
Lục lọi kí ức
Khắc vết thương lên những ngày mai liên tiếp
Đăm đôi mắt mòn mỏi đứng im
Hôm qua là quá khứ, ngày mai là tương lai…
hôm nay là gì…?
Chiến tranh bao giờ thôi nhói…
Hòa bình ơi…có còn nhớ
Da vàng, da trắng, da đen hòa vào nhau
…màu da cam, máu đỏ!
Thơ không lời
Nâng cốc kỉ niệm chiến thắng 30.4
Liên tiếp 1.5
Chiến tranh...
bao giờ thôi... nhói !
da vàng, da trắng, da đen...
thương lắm da cam ơi...!
...v...v
-
SAY
Lỡ một lần quá chén
Say vũ trụ, say người
Trời hà nội chao,chênh
Phê pha lênh mái phố
Uống cạn ánh mắt
Say khướt giấc ngàn năm...
-
Cảm ơn anh buôn gió đồng cảm ... bớt bơ vơ trong cõi tạm làm người
-
VỀĐể lớn lên nhặt xác từng con chữNếp nhăn da xát muối trái tim sờn…Thời gian
Đưa con xa đất mẹ…!
Quê hương nghèo mới nỗi phải tha phương
Biết bao lần ngẩn ngơ trên phố lạ
Giữa chốn đông người
Thương quá những triền đê
Tuy còn mải mê
Bụi hồng trần luống gót
Vẫn bùi ngùi gặp giọng nói
Nặng âm
Của nắng khản gió lào,
Lũ chưa lần quên quyét
Của làn da em phơi lầm lũi như là…
Nào ghé vai nhau
Mình đồng hương máu mủ
Tô trắng đêm trường, câu chuyện phủi phong sương
Điếu thuốc cuối chia nhau
Còn vẹn nguyên kí ức
Nghiêng nghiêng cổng làng bờ bãi láng vầng trăng
Bãi mía nương ngô đêm trăng ru mất ngủ
Ngã ba cây cầu câu chuyện kẻ vô biên
Anh ra đi cũng mấy mùa thay lá,
Nắng quê mình đã bớt chói chưa em ?
Bạn ta này
Mềm môi thêm chuyến nữa
Giữa đô thành thèm lắm chén rượu quê
Hỏi thăm nhau cái ngày mai sắp đến
Chỉ cười buồn chắc lại phải đi xa
Ai xa quê mà đêm ngày không nhớ
Nỗi nhớ nào chẳng gọi là tình yêu
Rồi tình yêu sẽ ngăn giông đuổi bão
Rẽ muôn lối người
Để tình nghĩa keo sơn
Nào…
Đi
___Đi
_____Đi
Đi cho chân cứng đá mềm
Đi cho truông hoang chết cỏ
Đi cho mệt lử nắm ngày
Máu tim nổi bão lên
Cháy một lần tuổi trẻ
Bước xuống biển sâu
Quyệt mồ hôi chết đuối
Leo lên nguồn thẳm
Tựa chân trần rảo qua
Ánh hào quang trên mái đầu ngút chí
Thề một ngày gây dựng đất quê hương
Tết mình về
Hẹn đất mẹ yêu thương
Đi
___Đi
______Đi
Tết năm nào con cũng về
Bên mẹ
Con thì thầm
Nhớ khói bếp. mẹ ơi
Nắng cưỡi lưng trâu, hương lúa non thơm mát
Quả ổi sau nhà chi chít vết bấm tay
Khắp xóm râm ran tiếng ve sầu khẳn giọng
Nối thêm dây diều run rẩy lẻn vào mây
Cơn mưa gầy mẹ đem nằm thao thức
Mắt thâm quầng lo vụ sắn, mùa ngô
Tần tảo sớm trưa hằn chân chim vất vả
Mẹ một đời chăm bẵm cạn lời ru
Với riêng con ngóng từng lần nước lớn
Ngỉ học mấy ngày khuấy đục, nát bờ mương
Rong ruổi lang thanh chúng con như trẩy hội
Hội trẻ con có trọn vẹn bao giờ
Xé không gian
Nước lên chan tiếng khóc
Mùa lũ năm nào cũng có người bỏ đi
Bạn con, em con, chú con
Nằm mãi với mừa mưa...
Quyên sao được mưa ngang đan trên tóc
Dáng liêu riêu buôn đông bắc tê người
Buổi chợ phiên
Buổi triền miên chợ phụ
Bước thấp bước cao quên sỉ sép trời tàn
Cơm chưa no bữa ăn sao vội vã
Hết ngày rồi,
Lại ngày tiếp mẹ ơi
Trong gác bếp nôi non im lìm ngủ
Chở yêu thương đưa kí ức về nguồn
Trong gác bếp ấu thơ con đã gửi
Sữa mẹ lả đi trong xanh xót mỏi mòn
Vậy mà khi biết nói…
Là con biết cãi
Những khuyên răn vứt hết cả lên trời
Để lớn lên nhặt xác từng con chữ
Nếp nhăn da xát muối trái tim sờn
Về
___Về
______Về
nhanh đôi chân lên
Gói hành lý
Lên xe
Về
___Về
______Về
Ôm lấy gia đình
Chào hàng xóm
Sông quê
Về
___Về
______Về
Về để thức đêm dài bên nồi bánh
Chợ quê nghèo rộng rãi ánh nhìn quen
Bữa cơm ngon không gì bằng Dưa, Nhút
Chén rượu nồng rót lênh láng yêu thương
Dòng sông Giăng vẫn hiền như cây cỏ
Về quê hương như đứng giữa…
Chân không
Ngắn ngủi thôi mấy ngày về thăm lại
Mà trái tim con như đợt máu vừa thay
Trên phố dài vịn lối làng mà bước…
Quê hương nghèo mới nỗi phải tha phương.
Bước xuống phố…hai hàng hoa gạo đỏ
Rụng kín đường tô đỏ thắm bàn tay
Sờ lồng ngực tiếng quê nhà thấc thổn
Cầu nông dân gạo nở trắng bàn tay
-
NÊN MẮT HỌ ĐEN TUYỀN
Mắt em là một dòng sông
Thuyền ta bơi lặng trong dòng mắt em
(Lưu Trọng Lư)
Chỉ còn những kẻ yêu nhau
Ngụ cư trong cùng một thành phố
Trên tầng bốn của khách sạn năm sao cực sang
Ngài giáo sư khả kính lõa thể cùng vị tiến sĩ
Xin đừng nhắc gì đến giảng đường và hội nghị
Dưới chân cầu nước kênh đen ngòm ngòm
Thằng Tư vừa ca sáu câu vừa vuốt ve con Bảy
Trong chiếc ghe bầu ọp ẹp
Quên phắt trận chửi nhau rất khủng hồi chiều
Tất cả đều linh thiêng như nhau
Nên mắt họ đen tuyền.
Ánh trăng sáng vời vợi
Dọi xuống chóp tháp nhà thờ
Đôi mèo hoang vờn nhau
Đêm khát tình gào the thé
Dọi xuống tấm bạt che tạm bên lề đường
Tiếng cười ùng ục
Cặp uyên ương bụi đời
“Chồng” nhặt bao ny lông kiêm ăn cắp vặt
“Vợ” bán dĩa hình sex thêm lai rai đi khách
Cuộc ái ân vội vả bên đống rác
Tất cả đều linh thiêng như nhau
Nên mắt họ đen tuyền.
Thành phố đang giá thú hợp pháp
Thành phố đang hồi hộp ngoại tình
Các quá trình hấp thụ và bài tiết
Các nhu cầu cần thiết lập đi lập lại
Mọi thuyết minh thơm mùi tung hê rao giảng cho cái cũ mốc meo
Và cái mới lùng nhùng đều nên cuốn gói ra đi
Duy những khoảnh khắc huyền diệu này xứng đáng tồn tại
Dù chỉ trên tấm drap khách sạn trắng phau
Trong chiếc ghe giang hồ rách mướp
Dưới nền gạch vỉa hè nhớp nháp
Ở nóc tháp chuông nhà thờ trầm mặc
Tất cả đều linh thiêng như nhau
Nên mắt họ đen tuyền.
NGHÈO HƠN CẢ MẸ
Nhà kém gạo mẹ cần cù khoai sắn
Thiếu chăn bông người đắp ấm câu ru
Nghèo hơn vậy
bút nghiên con lận đận
Chưa một ngày nuôi lấy mẹ
bằng thơ.
NGUYỆT
Lỡ một lần ăn vụng ánh trăng non
Là cứ đến đêm rằm
tôi bật khóc
Buồn hơn nữa - em chưa hề trách móc
Chỉ đôi mắt rầu
đau đáu lúc sang sông
em ddocj ddi ddocj laij car tuaanf rooif maf vaanx bij ams anhr. Anh gios thaan meens aj...!
-
Thơ anh ni viết nghe tràn đầy năng lượng nè . Cái tôi anh như muốn nổi loạn phải hôn nè, hi hiĐọc bài thơ này e đây bị cuốn ào ào đi trong mạch tư tưởng của anh nè, anh ni giỏi thôi miên người ta lắm hi hi.
Chỉ có duy nhất câu ni em thấy hơi uổng nè: Anh chặt cụt đầu kẻ khát máu
Nếu là em , e viết vầy nè : Anh chặt bay đầu kẻ khát máu " để chi khí thơ càng dâng cao, phải hôn anh, hi hi
E thích bài thơ này, hi hi
Cảm ơn bạn lamnhi. Người nam bộ các bạn ấy mà, bao giờ cũng hào sảng, chí khí ngút trời.
Nhất định ngày nào đó, gần đây, sẽ thử vào trong đó sống. Gọi là ăn mày chút khí thiêng.
Khi đó biết đâu ngồi nặn thơ, người đọc đỡ chán hơn
-
NGHIỆP NUÔI THƠ
nghề chính của chị
xếp chữ cái cơ bản để anh bay đến chân trời không có người
làm thêm nghề phụ…
buôn ba.
anh khóc hộ phận người
ghép vần cho tuổi
được gọi trìu tượng… quán cóc thơ
họ hạnh phúc…
ngày anh mất
phố bớt mướt, bớt rầu
bụi lành vết thương ruỗng
gió quyên xoáy, quyên nắn gấu áo giai nhân
tóc đuối vạt la đà
sợi khói trầm, lượn vòng im lặng đến lững lờ
lượm những thứ còn sót lại đời qua
chẳng thêm được đóm đậm đà nào, trên mu chiếc lưỡi nhân sinh.
chị cũng vậy, mộc cực.
mọi người ái ngại
sao chị cứ trơ trơ, chẳng khóc thương anh?
góa phụ xé toanh không gian huyền bí…hỏi như trách
khép hờ đôi mắt
giác mạc bị làn sương đờ cảo tô mờ
môi dưới rẩy run run
chếch nghiêng mái đầu
chị xoay mắt về phương có “chồng thơ” anh để lại.
thả rưng con chữ vành vặn
“thiếp đã tôi thế đấy !
vợ anh ấy kia …”
1 giọt nước mắt sống,
chảy nư bên mắt phải
cứ lăn
_____cứ lăn
__________lăn,
_____________lăn mãi
thấm nhòe môi, rẽ làn thở vào miệng
mặn, chát, đắng, cay, hơi cay… đủ cả
nuốt vào tim
anh gặp anh,
vỡ òa
_____vỡ òa
nơi lồng ngực chị
người mang nghiệp nuôi thơ…!
Thơ.lê Sơn Tùng
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Nhà dân chật
Dân lên đây phơi thóc
Thóc của dân
Che kín mộ anh hùng
(Chế Lan Viên)
TÔI ƯỚC MÌNH LÀ LÚA NƯỚC
Giữa quảng trường ngan ngát hoa tươi
Tôi ước mình là loài hoa mộc trắng
Không đổ bóng chiếc bình vô vọng
Mang phận trổ bông, cô đọng sống còn
Ngẫn nga rừng mòn
Người ta giữ gìn thu tiền bán vé
Tôi ước mình loài thảo mềm nhỏ bé
Cắm vào đất, nước, đừng hỏi niềm riêng
Đi chùa với bố thánh giêng
Bố dặn bỏ hết ưu phiền cúi đầu lễ phật
Không thấy trời, không thấy người tôi chỉ thấy đất
Lấm tấm, rạn nứt, gót chân trần
Mà đã bao giờ tôi chịu hiểu lấy một lần
Loài cây khẳng khiu, trên giọt mồ hôi vân vân sáng tạo …
In nơi đầu rễ cuối cành mãi những dạo văn mih
Ước mìh lúa nước
Bữa vội vàng chiếc đồng hồ là cánh đồng hẹn trước
Quen rồi tiếng phân trần phổ thơ…
Mẹ thích ăn Cà chua, dưa khú
Tôi chỉ lắc đầu thèm bữa đủ kho…Bố không nói tạc giấc mơ xa lắm
Giấc mơ lớn lên tôi nuôi sống tôi bằng bữa khó
Nghĩ lại đĩa món chỉ đủ chia cho bố với mấy đứa tôi dạo đó
Nhịn nước mắt
Trên bàn tay bố, bữa ăn của mẹ
Dưa cà hóa thiêng…!
Ước mình lúa nước
Trổ trên những nhân dân
Nhân dân tôi là lúa nước...