thohtm
-
Số bài viết
30 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi thohtm
-
-
Sự ra đi của gió
Chỉ còn lại khô khốc thôi
Gió đã từ giã chúng ta và
ra đi từ một miền sâu thẳm
Vô thủy như lúc em đến
dòng nước mùa thu
Nơi gió đã chơi đùa cùng bạn bè của gió
Gió ngược lên trời chơi vơi như lá rơi
Ngày tàn của giọt nước đang
nằm trong tiếng rơi của lá
Gió đau thương nâng giọt nước bay lên
Gửi mây trắng ngàn năm nở
xanh phía sau bầu trời
Bầu trời thì vẫn gió chỉ xác gió mà thôi
Phía sau bầu trời hồn gió tả tơi
Chỉ vì nụ cười của những sinh linh đã không còn cảm xúc
Những nụ cười tưởng tượng đắng cay thành hạnh phúc
Nụ cười trên những khuôn mặt đá cong vênh khô khốc
Gió buồn gió đã đi hoang
Từ khi gió biết huy hoàng là đau
Những nỗi đau có thể
Nhìn rõ
Nghe được
Thốt lên
Chạm đến
Ngửi và hít
Đến cả tư duy không tha thứ
Nhưng vẫn chỉ là những nỗi đau
Những nỗi đau còn đó !
Gió buồn gió đã đi hoang
Từ khi gió biết huy hoàng là đau
Đơn Sa
-
Nhìn gió
Phủ ấm mùa đông
Anh che cơn gió
Lúc em nhìn về phía gió đi
Nhìn về phía gió đi…
Có thấy gì không ?
Biết trả lời em thế nào nhỉ !
Ấy là nơi cánh hoa trắng, ngọn cỏ xanh và long lanh tỏa nắng …
Hình dong của gió
Tiềm thức mắt em trong
Lòng gió vi vu
Là hoa trắng cỏ xanh và long lanh tỏa nắng
Em nhìn thấy gió vừa lúc gió ra đi
Em chớp mắt anh …anh thì ở lại
Ở lại trong gió lúc gió bay đi
Còn gì nữa không ?
Này hoa trắng cỏ xanh và long lanh lanh tỏa nắng
Chẳng còn gì nữa…
Chỉ còn dáng gió in hình mắt em !
Đơn Sa
-
Những dòng trắng trong đêm
Vụt ngang qua bóng tối
Những dòng vút trắng mênh mông
Ta ngồi khoanh chân dập dềnh sáng – tối đan nhau
Thở cùng em mà không thể đếm được rất nhiều ngôi sao xa lơ lắc
Bóng đen của một ngày dài rong ruổi
Trên nẻo vui buồn đường, quán, ghế, xe
Dễ dãi ngồi lên mà chẳng hề biết về ánh sáng
Mặc kệ ánh sáng chảy trên vai, thoảng ngang tai, lơ là qua mắt
Rồi sung sướng hét lên, hớn hở nhét bụi vào tim
Rung rinh cùng niềm vui ngắn ngủi.
Có thể lắng yên dù chỉ trong một búng ngón tay
Để nhận ra chút ánh sáng nhỏ nhoi
Trên những dòng trắng trong đêm
Mà bóng đen kia chưa bao giờ thấy được ?
Này ta !
Có thể !
Như ngọn nến trong đêm
Thắp lên từ trái tim biết thẹn thùng bóng tối
Giao hòa ánh sáng cùng những dòng trắng lặng im
Cho đôi mắt tỉnh thức không hề lo lắng
Cho hơi thở thật thà không hề sợ hãi
Để lại trong tim
Ngọn lửa – nhỏ như giọt máu - mà cháy mãi không nguôi !
Đơn Sa
-
Cỏ đồng
Đồng gió
Em đi…
Bàn chân dẫm lên ngọn cỏ
Cỏ nằm thiêm thiếp nghiêng nghiêng
Mùa thu dường không biết tuổi
Cỏ lặng im những buổi chiều…
Em qua
Có khi mùa thu qua
Nhưng hôm ấy
Mùa thu ở lại
Cỏ vươn mình hoang dại
Trên cánh đồng
Mãi xanh.
Đơn Sa
-
Như khói bay
Bồ đề lay gió rụng nghiêng
Chiều quang quẽ nắng cõi riêng bóng trời
Chuông ngân chuốt sợi tơ đời
Bên hiên chú tiểu ngồi khơi lá vàng.
Chốn rỗng rang em khẽ khàng
Vòm trời lộng gió thoảng đàn hương bay
Em quán thế kết ngón tay
Như dòng khói trắng đến lay vô thường.
Dặm núi non bóng đoạn trường
Sông soi kiếp nước mây nương kiếp trời
Em ngoan tung tẩy kiếp đời
Bồ đề rụng lá em thời mê xanh
Một tiếng chuông một để dành
Cánh hồng chìm gió uống lành từ tâm
Đơn Sa
-
Tự hát
Lục thành câu thành chữ
Nặn ra ngữ ra văn…
Nằm khoằng tay lên trán
Bám được một khúc thơ
Nhỏm dậy điền giấy trắng
Lằng quằng thế
Quẳng thôi !
Thơ rong chơi
Đâu đó
Đôi khi chợt ghé qua
Nhắn rằng không hẹn trước…
Ngược mà đi !
Con tim rung động
Em là chiếc lá
Chan chứa hóa dòng sông
Thả lòng trong
Tự hát…
Đơn Sa
-
Hát em
Chiều đưa mây ướt em đi
Phiêu diêu bóng nhỏ thầm thì với mưa
Đã về chưa… đã đến chưa…
Rau răm mắt lá chuông chùa ngân hoang
Gió in trên lệ hai hàng
Em soi cõi biếc hoang tàn hư không
Anh vãi gió gặt phiêu bồng
Em nhen nhóm lửa thả lòng từ tâm.
Câu ca xưa đã lại gần
Một ngày mưa gió trắng ngần hát em !
Đơn Sa
-
Vắt nắng chiều xưa
Hình dung thoang thoảng
Ngày xưa trong trẻo gọi về
Giữa chiều vắt nắng tóc hoe
Thềm ao cỏ muống lan khoe xanh trời
Chuồn tương cánh mỏng
Đến chơi…
Cười trên gió tím
Sáng ngời gương mây
Mẹ gọi về trên cát
Tuổi thơ ngào ngạt nắng xưa
Cỏ len xanh thương nhớ
Áo sờn phơi chéo rào thưa
Trong vắt ơi !
Mặt hồ tĩnh lặng
Dập dềnh gió thoảng đôi khi
Là lúc ta hoang ngát
Chiều xưa dạt nắng tóc hoe.
Đơn Sa
-
Cảm ơn các bạn thơ !
-
Tầng cao
Nhìn xuống từ chỗ tầng cao
Có rất nhiều người nhảy vào dòng trôi
Còn em thì đứng bồi hồi
Ngước lên xanh thẳm ngắm đời mây đi
Dòng sông nước thở rầm rì
Phố phường thở những thầm thì khổ đau
Ngang sông có mấy nhịp cầu
Con đường lại nối âu sầu lại giăng
Đêm khuya em hỏi tôi rằng
Dòng sông duyên kiếp thì trăng có chìm ?
Tôi trả lời mắt lim dim
Tầng cao em đứng cứ nhìn mà xem !
Đơn Sa
-
hạnh hương
im lặng đang nghe em ngồi đó
ưu đàm năm ấy đã ra hoa
hạnh hương như còn lan trong gió
gieo xuống đất xưa nước lửa buồn
sáng ấy rất trong em ra chợ
mang về một bó búp sen tơ
đêm qua áo gối hương sen ngát
chẳng lẽ ưu đàm sắp nở hoa
ta miết linh xa đường thăm thẳm
biết rẽ lối nào hạnh hương bay
em để dáng ta bên sen ngát
vui buồn rồi sẽ hóa mây trôi
bồi hổi bồi hồi em gọi đôi
như trong gió sớm tiếng chuông rơi
hạnh hương gói ghém vào sen lá
em mở ra xem.. đã tới rồi …
Đơn Sa
-
Quẻ bói giai nhân
Gieo một quẻ bói
Xuống đời giai nhân
Thoáng sắc hồng lên má
Ngả riêng giọt nắng ngang chiều
Này nhé ! đừng tin …
Lời giải thích liêu xiêu
Tràn qua thăng trầm đời người con gái
Thả nắng phai khi mười sáu tuổi
Góp gió phiêu bồng chớm thuở hai mươi…
May rủi …bóng mơ màng
Thì thôi biết làm chi nữa
Quẻ bói giai nhân lửa chìm bóng nước
Lướt giữa muôn trùng
Tủm tỉm
Cười trong …
Đơn Sa
-
Đừng cầu xin nữa
Em nhé lắng yên đừng cầu xin nữa
Trời ở rất xa đang ngủ kiếp dài
Em cãi rằng Phật trăm tai ngàn mắt
Sẽ mở lòng từ nghe tiếng em xin.
Em vẫn cứ tin tha lực khắp chốn
Âm thầm nguyện cầu sẽ được ước mong
Có biết không ngọn đèn soi đường gió
Đã tắt rồi theo bóng kiếp lênh đênh.
Chắp tay ngoan mắt dõi nhìn vô hướng
Khói trần gian loang tan suốt vô thường
Giữa tưởng không bỗng thấy mình phấp phới
Cõi mênh mông mơ sung sướng đang ngời.
Mây trên cao nở trắng xanh hi vọng
Gió chở lòng em nương bóng loanh quanh
Niệm ngàn lần tượng Phật ngồi im lặng
Em chân trần mỏi gối vẫn lung loăng.
Quẳng hư hao em sẽ về thực tại
Tan khói mơ màng dứt tưởng mê say
Em tự là ngọn đèn luôn soi sáng
Cho chính thân mình rạng rỡ hướng tâm.
Đơn Sa
-
Ngồi chơi
Nắng rơi trong chén trà
Thác bay…
Tung nền giấy trắng
Rong chơi quên ngày tháng
Tự kể chuyện văn thơ
Những câu chuyện
Không đầu không cuối
Chỉ còn tiếng suối
Róc rách
Bên dáng ngồi
Của gió !
Đơn Sa
-
Dòng sông lá nõn
Khi anh là chiếc lá
Chan chứa hóa dòng sông
Em làm cây chẳng bóng
Bến bờ đợi mầm xanh
Có về không anh ơi
Chơi chi hoài cõi biếc
Gửi mây thời trăm lối
Theo gió vạn nẻo rồi
Long lanh mắt em đó
Đêm khuya sao chẳng bằng
Anh tìm đâu ánh sáng
Ngọt ngào như mắt em
Hoa sen thơm cánh phấn
Anh hái miền vô tận
Ngón sen em hồng ấm
Đêm ngày vẫn ngát hương
Rồi hôm nào trong trẻo
Dòng sông vút trắng bay
Anh làm thân lá nõn
Cùng em hát mê say
Đơn Sa
-
Trắng bay
Dặt dìu lấp loáng dáng em qua
Vừa lúc thơm hương hứng giọt trà
Giữa cõi rong chơi làm mây biếc
Thấp thoáng em về in bóng ta
Tháng ngày ngủ quên trên đồi gió
Bao mùa sắc cỏ hóa thành hoa
Có những lần thuyền duyên dạm ngỏ
Trôi giữa vô thường … em hư không…
Em là hư không … em hư không !
Em dắt anh vào chốn mênh mông
Bỏ mặc rộn ràng trong tơ lưới
Cho đàn mây trắng tới bềnh bông
Bỗng vắt ngang đời dòng thác núi
Bọt nước hôm nào trắng đang bay…
Đơn Sa
-
Xứ lạ
những ngày quay nhanh
thời nương náu
em lạc dần vào gió trần gian
ngõ đời quanh co
dù đôi khi nắng trời róc rách
chảy dài hoa xiết trên vai
mùa vẫn cứ trôi
để lại những vết nhỏ nhoi
trên bàn tay
em vẫn thường xoa mặt buổi sáng
giữa rộn ràng đôi khi em ngồi xuống
bồi hồi nghe tiếng xưa vang
em có về không ?
nơi mùa thu lá biếc
và mùa đông nắng đỏ trên môi
tưởng như xa xôi mà gần lắm
khi vòng trời đất thẳng đứng
một dòng vút trắng mênh mông
có nơi nào lạ thế ?
ngay bây giờ
ở trái tim em…
Đơn Sa
-
Giọt nước
Ngồi xuống cùng em vui xanh gió
Xoay tít muôn trùng ngỏ lòng nhau
Thấp thoáng đan thanh chìm bóng nước
Duyên sinh đất lửa hóa tinh khôi
Chuông thỉnh thinh không còn phấp phới
Rộn ràng như thể tiếng vang ngân
Em như dáng lá ngang chiều rụng
Nên quét chẳng đành giữ không xong
Anh mời em về chơi thác núi
Để thấy trong xanh tự thuở nào
Chảy mãi trôi xa mà đang đó
Em cười biêng biếc giữa ngàn xưa
Biêng biếc bỗng thành đôi giọt nước
Để đời soi bóng nối buồn vui
Anh sẽ hóa thân dòng thác núi
Ngang trời chở giọt nước em trôi…
Đơn Sa
-
Chơi nhà không mái
Một ngày nắng lạ
Ta lang thang lạc ngõ nhà em
Ngôi nhà đơn sa trên đồi gió
Dập dềnh cỏ biếc…
Lúng liếng hư vô…
Em trọ nhà không mái
Trong ngoài rộn tiếng hoang vu
Này…! Trái tim lãng trôi…
Bỗng ngu ngơ bồi hồi thức dậy
Khi tiếng chim thiên di ngan ngát trở về
Nhả cỏ vườn xưa bay đi…
Ta ở lại cùng em
Ngắm trăng nghiêng rọi nhà không mái
Gió thoảng trầm hương ngân nga
Đất trời bâng khuâng ngát tràn hoang dại…
Miệt mài giữa muôn trùng cát bụi…
Lặng mình vui với mênh mông …
Hát bài ca hư không…
Dạo vũ khúc lồng bồng nơi trần gian thơ mộng…
Em ơi …
Có tiếng chuông ngân rung gió biếc
Ta cùng chuông lá lãng tiêu diêu…
Đơn Sa
-
Lúc đang uống trà
Lúc đang uống trà
Em ngang qua …
Em đi từ vô thủy
Mãi miết tới vô chung
Chén trà vẫn ung dung bốc khói
Hương trà sóng sánh
Từ độ hoang sơ
Mà ngát xanh đến tận bây giờ…
Ta lơi mình một chút
Lanh canh theo bóng áo bay
Đến hôm nay
Nụ cười còn nguyên như gương lá…
Chén trà vẫn ấm nồng lữ thứ
Vẫn bốc khói hương như
Vẫn đang là … rất trẻ …
Đơn Sa
-
Miết vòng
Chiếc bánh linh xa kia
Em đừng quay thêm nữa
Vô lượng vòng miết mãi
Mắt biếc vừa vút cong.
Em nhặt sợi chỉ trời
Nối buồn vui vương vãi
Anh làm thân gió gởi
Ru hời bóng em soi.
Cổng đời sau mắt lá
Cửa lòng mở ngày đêm
Miết vòng linh xa quay
Đất trời xoay chuếnh choáng.
Khi em ngồi thấp thoáng
Anh làm ánh mắt trong
Giữa muôn dòng trôi chảy
Miết vô cùng …bay xanh.
Đơn Sa
-
Còn lại
Bay đi …
Tan ra …
Như bàn tay khuấy nước
Nước dập dềnh thoang thoảng
Soi mắt em long lanh
Cho nắng vỡ tan
Trôi theo ánh nhìn thăm thẳm
Chải chuốt ưu phiền
Chẳng thể xóa nhòa vết nhăn năm tháng
Hãy lang thang cùng gió
Hú gọi hoang vu trên đỉnh non cao
Tiêu dao nơi bóng chiều mươn mướt
Cùng mây về ôm núi mà bay
Mưa trong bàn tay
Gió lay lòng trong nhẹ bổng
Cho trái tim mềm ca hát thinh không
Như là còn lại
Em biết không !
Đơn Sa
-
Tiếng chuông mùa đi
Em quảy hư hao vào cõi lặng
Anh kéo chuông trời phía xa xôi
Mùa trôi trăng sao đi tìm nắng
Lập lòe ánh sáng theo dung dăng
Một tiếng chuông ngân em đứng lại
Hai bờ vai gió bảo đi đi
Nhón gót đường trần mơ trong trẻo
Lối nào đêm sẽ tới ngày mai
Chuông ngân tiếng nữa thềm rêu thức
Đưa từ xa vắng vọng tim căng
Rêu phong đã bừng trên ngực ấm
Khoe mùa hớn hở nở hoa cau
Hoa cau cánh trắng ngủ buồng cau
Duyên kiếp đong đưa đậu lá trầu
Dỗi trái tim nồng đang hóa đá
Nét buồn em biết gửi về đâu
Dập dềnh hiên vắng em mơ đi
Bồ đề chao lá xuống hàng si
Chổi quét ngang đời vang khói bụi
Vút tiếng chuông trời bóng thiên di
Anh đón em cười tươi ánh sáng
Đường mơ dóng dả phía mênh mang
Thấp thoáng chuông đưa lời yên ắng
Chụm đầu hai đứa … thở … ngực căng
Đơn Sa
-
Chạm đến hồn nhiên
Hỏi làm chi em ơi !
Những vấn nghi riễu rượi
Ta từ đâu đến ?
Trên chiếc thuyền cuộc đời rong ruổi
Vô số bến trời
Mai em sẽ về đâu ?
Em ngắm ngôi sao xa lơ lắc
Phía tít tắp mắt huyền
Mơ màng chuyển bến từng không…
Phập phồng thềm vắng giọt mưa
Ngói rêu xanh lưa thưa năm tháng
Nụ cười lòng trong thấp thoáng
Ngoài hàng rào gió hát thênh thang
Bỗng hoang tàn ngân tiếng
Em ngỡ ngàng
Chạm đến hồn nhiên !
Đơn Sa
Trang Thơ Đơn Sa
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
Trò chuyện cùng con
Chiều qua nhạt nắng
Ba đón con đi học về
Đường về nhà bằng phẳng
Như thường ngày lời con nói trong veo…
Ba ơi! Trái đất sao lại ủn ỉn?
Trong thoáng chốc ba chẳng biết trả lời sao cả
Đành ầm ờ … ừ vì trái đất ủn ỉn
Sao lại ủn ỉn vậy ba? …
Sau vài xử lý ba bỗng nhớ đến hình dáng chú heo con
Thật đấy, nhưng chẳng lẽ trả lời: trái đất là chú heo con!
Trong lúc chưa rõ thế nào… ba liền nhớ đến một chiêu đã học được trên đời
Hỏi con luôn: Sao con lại nói trái đất ủn ỉn?
Con vẫn ngây thơ, trả lời bằng câu hỏi: Trái đất sao lại ủn ỉn vậy ba?…
(Tối, ngồi im, nhớ lại cảnh lúc chiều, ba đã thật xấu hổ...
Tại sao với con thơ mà mình lại phải “ngoại giao bóng bàn”…)
Nếu con thơ hỏi bạn: Vì sao trái đất lại ủn ỉn?
Bạn có như tôi không ? Hay là theo cách khác …
Nghe chừng đơn giản!
Nghe chừng khó khăn!
Đơn Sa