Jump to content

lehang53

Thành viên
  • Số bài viết

    22
  • Gia nhập

  • Đăng nhập

Điểm

1 Neutral

Về lehang53

  • Xếp hạng
    Cấp bậc:
  1. lehang53

    HOA CỦA PHỐ

    HOA CỦA PHỐ Mùa hoa tháng tư nhớ Phố Ngủ ngoan nhé Hà nội của tôi Mơ giùm tôi những mùa hoa gạo đỏ Loa kèn chông chênh Gánh tháng Tư qua từng con phố nhỏ Đợi hạ quay về mang nỗi nhớ đi xa Hà nội ơi Yêu. Nhớ Bốn mùa hoa Hương bưởi trắng tháng Ba Gọi sen Lung liêng vành nón hạ Hoa sữa nồng nàn say thu nghiêng cánh lá Lộc vừng già thay áo Lao xao trôi Đừng nhé Hà nội của tôi Giữ giùm tôi cánh phượng xưa vụng dại Hoa sấu rơi Một mùa Ở lại Bao năm qua rồi Vẫn chẳng thể nên câu Tháng Chín đong đầy nỗi nhớ hoa ngâu Thiên lý tương tư Hoàng lan Mà xa vạn dặm Ươm giùm tôi nụ đào khoe sắc thắm Để mai trở về Tôi hái một tinh khôi. *thiên lý tương tư - chữ của Vũ Bằng https://www.facebook.com/#!/notes/l%E1%...403990882945232
  2. HẠNH PHÚC Hạnh phúc là gì anh nhỉ? Sao muôn đời chẳng có đáp án hay Hạnh phúc là gì anh nhỉ? Sao ai cũng tìm kiếm trong cuộc đời này... Đã có lúc em mệt mỏi trước tình yêu Giữa sa mạc cạn khô đi tìm dòng suối mát Như con chim cô đơn khát khao cất tiếng hát Dẫu phải chết một lần vì vết cứa mận gai Anh biết không, Em từng nghĩ hạnh phúc là ngày mai Cứ mải miết đi...sẽ có ngày chạm tới Đừng hỏi vì sao con tim không một lần chờ đợi Thời gian có bao giờ dừng lại đâu anh? Hạnh phúc của em là nỗi buồn mong manh Phút bình yên trong vòng tay anh khi trời mải gió Là ngày vắng anh, hoa ngẩn ngơ quên lả lơi sắc đỏ Là giấc ngủ yên – không mộng mị muộn phiền Hạnh phúc là khi mình gặp nhau lần đầu tiên Ánh mắt anh nhìn em ngàn lời muốn nói Hạnh phúc như tình yêu, chẳng bao giờ giả dối Giấu ngọn lửa nồng nàn từ sâu thẳm trái tim Hạnh phúc là niềm vui nhỏ nhoi ...bao người vẫn đi tìm Là phút giây cô đơn em tựa vào bờ vai vững chãi Anh nói: Hạnh phúc là được yêu em - Xin đừng nói yêu mãi mãi Hãy cho em trọn vẹn phút giây này. Ai biết được ngày sau... Hạnh phúc của em Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu Là niềm vui nghĩ về anh mỗi sớm mai thức dậy Là hờn ghen biết ngủ quên khi bên anh yêu thương tin cậy Là giấc mơ ngọt ngào ... ... là hạnh phúc đó anh 14/2/2012 http://www.facebook.com/#!/notes/l%E1%...368956466448674
  3. SINH NHẬT Chiếc bình chật chội Không đủ cắm những úa tàn từ cuộc vui năm trước Khuôn mặt chật chội Không đủ vẽ giấc tỉnh say vắt ngang đỉnh dốc cuộc đời Trái tim chật chội Không đủ chứa buồn vui hơn ba mươi năm làm người Người đàn bà cặm cụi ngồi nhặt Những nếp nhăn thóc gạo Trốn chạy cơn nứng tình của năm tháng Người đàn bà đang vắt Từng nụ cười Vào chén thuốc đắng Chữa nỗi buồn kinh niên Người đàn bà vẫn đi không mệt mỏi Về phía ngày mai Người đàn bà chưa hiểu được Tương lai Là thứ chẳng bao giờ nhìn thấy... http://www.facebook.com/#!/note.php?no...366488750028779
  4. NGƯỜI TÌNH ...Ngón tay anh trượt nhẹ trên chiếc khóa kéo phía sau lưng cô. Lớp lụa mềm miết lên da mát lạnh, cô khẽ rùng mình, một luồng điện xuất phát từ tận cùng của mỗi nơ ron thần kinh đang lan tỏa khắp cơ thể. Có cảm giác như từng lỗ chân lông đang mở ra hết cỡ - căng thẳng. Chúng không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo ... Những hoóc môn đang thức dậy. Cảm xúc ham muốn thức dậy. Cô thấy mình đang bước vào một miền đất lạ lẫm đầy hương thơm... Tôi còn nhớ hôm đó là thứ Hai. Mới là buổi sáng đầu mùa hè nhưng trời đã rất nóng. Mặt trời như người đàn bà nạ dòng khó tính, hắt cả thúng nắng xuống mặt đường một cách không thương tiếc. Sau hai ngày cuối tuần bận rộn shopping và cà phê với bạn bè, sáng thứ Hai thường là lúc tôi phải chạy đua với thời gian nhiều nhất. Tới nơi làm việc, vừa bấm nút thang máy lên tầng 9 tôi vừa nghĩ cách đối phó với ông sếp người Anh lúc nào cũng chỉn chu, kể cả giờ giấc. Lúc đó đã khá trễ nên trong sảnh chỉ có lác đác vài bóng người. Trông họ như giống như những chấm nhỏ chuyển động vội vã trong tòa nhà văn phòng đồ sộ. Đang loay loay tìm nút bấm, tôi bỗng giật bắn người khi một bóng người lao vội vào trong khoang thang máy, suýt nữa thì đâm sầm vào người tôi. Tiếng giày trượt vội trên mặt sàn tạo ra những âm thanh khô đanh. Người đàn ông mặc comple lịch sự xin lỗi tôi, rồi anh ta lạnh lùng quay sang bấm nút lên tầng 9. Cú va chạm bất ngờ khiến tôi loạng choạng suýt ngã trên đôi giày cao gót 7 phân. Vừa sáng sớm đã gặp chuyện bực mình, tôi liếc nhanh sang người bên cạnh rồi quay đi với vẻ bực bội. Khuôn mặt anh ta vẫn lịch sự một cách lạnh lùng. Giờ ăn trưa. Tình cờ tôi gặp anh ta trong phòng ăn. Đã quá giờ nghỉ trưa nhưng vì cố làm cho xong vài việc cho sếp nên hơn 1 giờ chiều tôi mới tạm rời máy tính để kiếm chút gì đó cho vào bụng. Trong phòng ăn lúc đó chỉ còn một người đang ngồi xoay lưng lại phía cửa và chăm chú đọc cái gì đó. Anh ta có vẻ như rất chú tâm vào cuốn sách và không quan tâm gì tới xung quanh nhưng tôi biết đó chính là gã đàn ông mà tôi đã gặp trong thang máy. Buổi sáng tôi có nghe mọi người trong văn phòng bàn tán về sự có mặt của một anh chàng Việt kiều được cử sang giám sát dự án lớn của công ty. Nghe đâu anh ta là con của một đại gia cỡ bự ở Mỹ. Tôi không để tâm lắm vì một phần đang bận túi bụi với tập bản thảo phải trình lên sếp vào buổi chiều, một phần cũng không thích tham gia vào những cuộc bàn tán vô bổ trong văn phòng. Hơn nữa tôi vẫn còn ác cảm với khuôn mặt kiêu căng và lạnh lùng của anh ta trong cú va chạm.Tôi tránh đi qua chiếc bàn của anh ta và chọn một góc khuất để ngồi. Hy vọng từ bây giờ đến lúc anh ta về nước, tôi sẽ không còn phải chạm trán một lần nào nữa. Một tuần sau, công ty tôi tổ chức tiệc tiễn đoàn chuyên gia tại một khách sạn năm sao. Sau khi tới tận nơi xem cách sắp xếp phòng tiệc bảo đảm mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, tôi ghé qua nhà thay đồ và trang điểm rồi quay trở lại khách sạn. Khi đó tôi đã đi làm được vài năm, tất cả còn rất mới mẻ, nhưng tôi đã thấy ngán những buổi tiệc đông người mà có tháng tôi phải góp mặt tới 3-4 lần. Chúng rút hết sức lực của tôi và khiến tôi thấy mệt mỏi. Nhất là khi nhìn thấy những khuôn mặt hoan hỉ một cách giả tạo trước quan khách của những người mà tôi gặp hàng ngày. Phòng tiệc rất đông người, chật kín những chiếc bàn tròn 6 chỗ ngồi phủ khăn trắng muốt. Dãy đồ ăn buffet đã được bày ra thành hai dãy rất đẹp mắt, một bên là đồ khai vị, sa lát và trái cây, còn bên kia là các món chính, đang bốc hơi nghi ngút trong những chiếc nồi chữ nhật bằng thiếc, dưới có lửa giữ nóng. Ngay chính giữa là bức tượng thiên nga tạc bằng đá lạnh, miệng ngậm một bông phong lan màu tím. Những trái dâu tây và kẹo mashmallow được bày sẵn trong đĩa, ai thích ăn chỉ việc dùng que xiên rồi nhúng vào trong thác sô cô la đang chảy cuồn cuộn. Tôi thầm hãnh diện về sự chu đáo của mình. Chắc hẳn là ông sếp của tôi rất vui. Sau bữa tối thịnh soạn và rôm rả, mọi người dồn hết về phía sân khấu để chuẩn bị khiêu vũ. Cô ca sĩ buớc ra, lộng lẫy và gợi cảm trong chiếc váy đuôi cá đính kim tuyến lóng lánh. Tiếng nhạc gọi mời phát ra từ những chiếc loa đặt quanh phòng. Một vài đôi đang dìu nhau bước ra sàn nhảy. Trừ mấy anh chuyên gia người Anh và khách mời còn giữ vẻ khách khí, hầu như ai cũng tỏ ra háo hức với phần đặc sắc nhất của buổi tiệc. Tôi hờ hững nhìn đám đông rồi quay sang nói chuyện với ông giám đốc. Gã đàn ông tiến lại gần, anh ta muốn mời tôi khiêu vũ. Ông giám đốc cười vui vẻ, ánh mắt nhìn tôi đầy khích lệ. Có cảm giác như hàng chục đôi mắt tò mò đang đổ dồn vào tôi. Tôi đã không chuẩn bị cho tình huống chạm mặt anh ta như thế này. Lúc này tôi mới có dịp nhìn kỹ gương mặt của anh ta. Một khuôn mặt từng trải, khá đàn ông. Anh ta không còn vẻ kiêu căng lạnh lùng như hôm ở thang máy mà trái lại, tỏ ra dịu dàng với tôi trong từng bước nhảy. Căn phòng chìm đắm trong giai điệu Rumba dịu buồn mê đắm. Cảm giác bối rối xen lẫn khó chịu xâm chiếm tôi. Bản nhạc kết thúc, ông giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên và tấm tắc khen tài khiêu vũ của anh ta. Tôi khẽ gật đầu chào xã giao rồi xin phép ra ngoài. Mặc dù còn ác cảm với anh ta nhưng tôi phải thừa nhận rằng anh ta khiêu vũ rất giỏi. Vài phút khiêu vũ với anh ta đã làm các giác quan của tôi căng cứng. Tôi cảm thấy ngộp thở, mọi thớ thịt trên người vẫn còn căng ra như khi anh ta chạm vào tôi. Anh ta không hề mở lời trong suốt điệu nhảy, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi thật sâu. Dường như anh ta đọc thấu được những gì đang diễn ra trong đầu tôi. * *** Và bắt đầu một câu chuyện. Tôi nhận lời gặp anh. Thành phố đông đúc và ồn ào, nên những lần chúng tôi gặp nhau thường chỉ là ngồi với nhau ở một quán cà phê nào đó. Im lặng ngắm nhìn dòng chảy đặc quánh của thành phố ở bên ngoài. Hơn một lần tôi đưa anh tới quán cà phê nhỏ đối diện Hồ gươm. Đã lâu rồi nên tôi không còn nhớ tên. Quán trước đây là một căn biệt thự Pháp cổ được sửa sang lại thành quán cà phê. Để lên quán phải đi qua một cửa hàng bán túi ở phía ngoài. Tôi vẫn còn nhớ chiếc cầu thang dẫn lên tầng 2 cũ kĩ, loang lổ những vệt gỉ sắt nâu trông như những vết cứa nham nhở của thời gian. Những khuôn mặt trầm tư bên ly cà phê lẫn vào những bức tường ố vàng tạo thành một bức tranh tối và nhàu nhĩ. Cuộc sống ồn ào bên ngoài dường như không hề chạm tới mọi thứ trong căn gác nhỏ này. Chúng tôi ngồi im lặng bên ly cà phê bên ban công, ngắm dòng người tấp nập ngược xuôi dưới đường. . Qua những câu chuyện không có đầu cuối, tôi cũng biết được rằng anh là người gốc Hoa và là con một thương gia giàu có ở Mỹ. Gia đình anh di tản khỏi Việt nam từ những năm 80 của thế kỷ trước. Sau hai năm mắc kẹt trong trại tị nạn ở Hồng công, gia đình họ được sang Mỹ. Cha mẹ anh bắt đầu gây dựng lại mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Họ kỳ vọng rất nhiều ở cậu con trai duy nhất, với hy vọng rằng sau này anh sẽ thay họ gánh vác khối tài sản đồ sộ của gia đình. Hai tuần sau anh trở về Mỹ. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Ban đầu, tôi hồi âm một cách khá miễn cưỡng. Nhưng về sau, chính tôi lại bị cuốn vào mối quan hệ đó. Anh ta là người giỏi chuyên môn, rất hiểu biết và chừng mực, khác hẳn với những người đàn ông khác tôi đã từng tiếp xúc. Tôi chuếnh choáng như người mới biết đến mùi thuốc. Sự hiện diện của anh qua những bức thư đã trở thành một thứ không khí đặc biệt mà tôi phải hít thở mỗi ngày để vui vẻ và hưng phấn. Những cuộc điện thoại hàng ngày giống như liều thuốc ngủ mà hàng ngày thiếu nó tôi không thể ngủ được và sáng hôm sau sẽ uể oải như kẻ nghiện thiếu thuốc. Anh đều đặn gửi email và gọi điện thoại cho tôi hàng ngày. Nhưng chưa bao giờ nói bất kỳ một câu gì khiến cho tôi nghĩ rằng anh đang si mê tôi hay nhớ tôi. Nếu sự thông minh hiểu biết và cách quan tâm dịu dàng của anh ta giống như một thứ rượu làm cho tôi say, thì sự chừng mực bí ẩn lại làm tôi phát điên với những phỏng đoán. Tôi ngụp lặn trong cái mê cung do chính tôi tưởng tượng ra. Tôi né tránh tất cả các mối quan hệ khác. Trong công ty bắt đầu xuất hiện những tiếng xì xào. Đến nỗi một vài anh chàng độc thân từ lâu vẫn để ý tới tôi bắt đầu nhìn tôi với vẻ thương hại. Tôi không muốn chia sẻ câu chuyện ấy với người khác, vì cũng chẳng biết gọi tên nó là gì. Nhất là là ở văn phòng tôi, nơi mọi thông tin đều được thẩm thấu qua một lăng kính phóng đại lên gấp nhiều lần. Cuối năm đó, anh gửi email nói rằng anh sẽ có một chuyến công tác ở Sài gòn trong tuần tới. Tôi quyết định vào Sài gòn gặp anh. Đó hoàn toàn không phải là một quyết định vội vàng. Tôi hiểu rất rõ rằng, một khi tôi đến với anh, trái tim tôi sẽ không có lối rẽ để quay trở lại. Anh đón tôi ở sân bay bằng nụ cười ấm áp nhưng không quá vồ vập. Trái tim tôi lại rối tung. Anh đưa tôi về một khách sạn khá cổ phía sau Chợ Lớn. Tôi còn nhớ khi đó Hà nội đã cuối đông, vẫn còn rét nhưng trong Sài gòn trời rất nóng. Ban ngày, khu chợ rất ồn ào náo nhiệt, người mua kẻ bán tấp nập. Có cảm giác như mọi sự dịch chuyển của Sài gòn đều dồn hết vào trong khu phố này. Chất chợ Lớn bộc lộ rõ nét nhất khi thành phố lên đèn. Các cửa hiệu và tiệm ăn trưng biển sáng trưng. Những khuôn mặt người lấp loáng phía sau ánh lửa hắt ra từ bếp nấu phả ra mùi béo ngậy của thức ăn trong các cửa tiệm cũ kỹ và chật chội. Ban đêm, khi tất cả đã chìm vào giấc ngủ, có thể nghe thấy rõ những tiếng rao gọi của xe hủ tiếu, mì đêm, và tiếng “nắp phén” sắc lạnh của những người tẩm quất nhà nghề trên đường. Đêm Chợ Lớn. Anh thú nhận với tôi rằng anh yêu tôi ngay từ lần đầu tiên gặp tôi trong thang máy. Nhưng anh không thể đến với tôi một cách nghiêm túc và cưới tôi vì đã hứa hôn với một người con gái khác. Cô dâu tương lai là con một người bạn thân của gia đình anh ở Mỹ, cũng xuất thân từ một gia đình dòng dõi và giàu có. Tôi đã không thể khóc. Nỗi đau dường như chẳng còn hiện hữu nữa. Tôi đang có một tình yêu, nhưng tôi không thể nào nắm bắt được nó. . Tôi vẫn quyết định ở lại với anh. Tôi nói với anh hãy làm với tôi như anh đã từng làm với những người đàn bà khác. Khi quyết định bay vào Sài gòn gặp anh, tôi đã biết chuyện gì sẽ đến khi tôi ở lại với anh. Sự hiếu thắng của tình yêu, sự mù quáng, hay chính sự bí ẩn của anh đã hối thúc tôi phải gặp lại anh, bất chấp tất cả? Tôi cố tỏ ra sành đời và bất cần. Nhưng có lẽ anh nhìn thấu được những cảm xúc bất yên trong tôi. Trong ánh sáng nhập nhoạng của buổi chiều trong căn phòng khách sạn hôm đó, anh đã khóc khi hôn tôi. ...Ngón tay anh trượt nhẹ trên chiếc khóa kéo phía sau lưng cô. Lớp lụa mềm miết lên da mát lạnh, cô khẽ rùng mình, một luồng điện xuất phát từ tận cùng của mỗi nơ ron thần kinh đang lan tỏa khắp cơ thể. Có cảm giác như từng lỗ chân lông đang mở ra hết cỡ - căng thẳng. Chúng không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo ... Những hoóc môn đang thức dậy. Cảm xúc ham muốn thức dậy. Cô thấy mình đang bước vào một miền đất lạ lẫm đầy hương thơm... Mùi hương đặc trưng mà những con rắn cái thường tiết ra khi đến mùa tìm bạn. Con rắn ấy sẽ để lại mùi hương này ở bất kỳ nơi nào nó trườn qua. Nếu rắn đực bắt được mùi hương ấy, nó sẽ lần theo dấu vết cho tới khi tìm được bạn tình... Những ngón tay anh trườn trên cơ thể cô. Lan tỏa từng chuyển động đang mơn man trên da thịt. Anh dừng lại phía dưới eo cô. Cảm giác này hình như đã gặp ở đâu đó mà không thể gọi tên. Cô bỗng nhận ra rằng, khởi nguồn của nó chính là giây phút anh chạm vào người cô khi lần đầu tiên họ nhìn vào mắt nhau trong buổi dạ tiệc hôm đó. Còn bây giờ, anh ở bên cô và đang nhìn cô bằng ánh mắt thật dịu dàng. Dường như anh nhìn thấu được nỗi đam mê của cô như viên đá thô mới khơi lên từ lòng đất, và anh muốn sở hữu, chiếm đoạt nó theo cách của riêng mình. Cô thấy mình đang bồng bềnh trôi... những con sóng lúc lăn tăn dịu dàng, lúc dữ dội cuồng nhiệt mơn trớn. Có những lúc con sóng ấy nhấn chìm cô thật sâu xuống tận đáy, rồi lại nâng bổng cô lên cao. Cao mãi... Cô chới với, cố gắng bấu víu vào một thứ gì đó, nhưng tất cả đã quá muộn. Sự ngây thơ trong cô vĩnh viễn đã chết. Anh tiễn tôi ra sân bay, chúng tôi không nói gì nhiều. Anh hứa sẽ ra gặp tôi ở Hà nội. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Nhưng cả hai đều tránh nhắc tới những từ yêu thương mặn nồng hay hứa hẹn như những đôi lứa yêu nhau khác. Bởi vì chúng tôi hiểu rằng cái điều mà cả hai bên đều muốn né tránh ấy sẽ không bao giờ xảy ra. Tôi buồn nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Mọi người xung quanh không hề biết chuyện gì đang xảy ra với tôi. Đôi khi tôi có cảm giác chiếc mặt nạ đó trở nên quá sức đối với tôi. Ở trên đời này, không sống thật với cảm xúc của mình là một việc thật khó. Vài tháng sau, anh trở lại Hà nội. Lần trở lại này trông anh rất buồn. Thái độ của anh khiến tôi hiểu rằng có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Sau đó, tôi biết được rằng một đám cưới đã được hai gia đình ấn định vào mùa xuân tới. Anh đã kể cho cha mẹ nghe về tôi, nhưng tất cả đều vô ích. Cho dù anh thuyết phục thế nào đi nữa, gia đình anh sẽ không bao giờ chấp nhận một người xa lạ như tôi. Những định kiến về thân phận đã khiến anh đầu hàng và gục ngã. Tôi và anh quá khác nhau. Tuần cuối cùng anh ở Hà nội, chúng tôi gần như không ra ngoài, chỉ ở bên nhau trong phòng. Nhưng đã chẳng có gì xảy ra. Anh nói rằng anh không thể làm chuyện đó với tôi được nữa vì anh cảm thấy có lỗi với tôi. Phần người đó trong anh đã chết. Anh đã kiệt sức với chính sự hèn nhát của mình. Tôi không biết đó có phải là tình yêu hay không, thật khó gọi tên. Có lẽ là không, bởi vì hình như nó đã chết trước khi kịp chào đời. Có đôi lần, anh và tôi cùng thức giấc vào buổi sáng, nằm trên giường và cùng im lặng lắng nghe những âm thanh của thành phố bên ngoài cửa sổ. Ngoài kia là cuộc đời thực với những guồng quay không ngừng. Rồi đây anh và tôi sẽ phải trở về với guồng quay ấy, để tiếp tục làm con tằm nhả tơ dệt nốt những mảng màu còn lại của bức tranh cuộc đời sẽ không bao giờ còn trọn vẹn. Trong bức thư cuối cùng viết cho anh, tôi mong anh hãy quên tôi đi. Tôi không muốn giữ anh cho riêng mình khi anh đã thuộc về nơi khác. Sau đó tôi quyết định đổi số điện thoại và địa chỉ email. Vì tôi hiểu rằng, cánh cửa ấy sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa, một khi chiếc chìa khóa duy nhất đã bị ném xuống hồ. http://www.facebook.com/#!/notes/l%E1%...27?notif_t=like
  5. lehang53

    MÙa PhỐ

    MÙA PHỐ Người ta vẫn nói, hoa đào có sắc mà không có hương. Nhưng đối với tôi, hoa đào luôn mang một mùi hương đặc biệt, đó là hương vị Tết. Phố mùa này lạnh lắm, phải không anh Nụ tầm xuân mong ai về qua ngõ Hình như đào vẫn ngập ngừng sắc đỏ Đợi ông đồ già buông nét bút khai hoa Em ủ dịu dàng - xuân nở trên tay Mười búp non cựa mình nghiêng nếp lá Màu của nắng Màu của gió Màu của phố ... rất quen mà rất lạ Màu an nhiên khẽ chạm đóa môi mềm Em đi tìm Buổi ban mai đầu tiên Ba hạt dẻ vẫn ngủ quên trong mùa xuân thuở trước Giấc mơ Lọ lem Điều cuối cùng em ước Đón mùa tinh khôi bên phố phút giao thừa Hạt mưa xuân thì thầm kể chuyện ngày xưa Cổ tích ngàn năm nhớ thương xô nghiêng mái ngói Phố vào xuân Phố mùa hoa Phố khoác lên mình áo mới Rạng rỡ sắc xuân hay đôi má em hồng? Em trở về Gót thanh tân lạc bước mênh mông Nghe khúc giao mùa hân hoan trên từng con phố nhỏ Hoa đào say xuân rạng ngời sắc đỏ Để phố thả nỗi buồn theo lá mùa đông trôi Xuân đến rồi Mong cuộc đời sẽ chẳng còn chia phôi Lộc tình yêu sẽ đâm chồi hạnh phúc Ước mơ bình yên sẽ thành hiện thực Cho mùa an lành mãi mãi nở trên môi... Đêm giao thừa đón 2012 http://www.facebook.com/#!/note.php?no...352764321401222
  6. lehang53

    Buông

    BUÔNG - Lệ Hằng Về đi anh Thôi, cũng chỉ là mùa xuân cũ Đóa tầm xuân vẫn ngủ Chẳng thể nào đánh thức nụ giêng hai Say đi anh Cho quên hết ngày mai Tiếc làm chi chuyến đò yêu đã lỡ Ai hứa để quên...ai nghe để nhớ Cuộc tình dài rộng quá Chẳng mảnh chăn nào đủ đắp kín đời nhau Vui đi anh Con tim nào chứa hết được niềm đau Em còn sức quay trở về lối cũ? Ừ, chia tay Một người buồn cũng đủ Buông tay rồi mới hụt hẫng trong nhau... http://www.facebook.com/#!/profile.php...100001730661706
  7. lehang53

    Hình Như Là

    HÌNH NHƯ LÀ - Lệ Hằng . 1. Đêm lê đôi chân tê cóng - lủi thủi rúc vào một hốc cây nào đó Để xuýt xoa Để hít hà Hơi ấm mới nhú - Mùa xuân vừa qua cơn vượt cạn 2. Sáng ngủ dậy Bỗng nhận ra Màu xanh non của lá ... Hình như là sắp Tết 3. Cây đào chen chúc nụ Chưa kịp phơi sương ba đêm đã say nắng bảy ngày Hình như là đêm qua nằm mơ gặp cơn ác mộng chín nẫu Giờ vẫn còn đỏ mặt thẫn thờ Bỗng dưng thèm một cơn gió ỡm ờ nửa nạc nửa mỡ Một cái rét nạ dòng thật chua ngoa Ném cái nguýt dài hơn cả mùa Vào gió 4. Mùa đông đặt ra một giả thiết rất kêu Chẳng hạn như là - nếu thiếu rét Tết sẽ như cặp bánh chưng thiu Giữa buổi trời nồm cửa nhà toang hoang 5. Bầu trời tống cựu nghênh tân Sẩy chân đánh đổ lọ dưa hành đã chuyển sang màu mốc xám Mâm ngũ quả nằm nghiêng tóc xõa Nhoẻn nụ cười phồn thực Ú hụ hạt thiền Chờ mùa miên viễn 6. Sợi tóc vẫn vô tâm Dài Trên gang tay của người đàn bà Không tuổi . Bao năm Người đàn bà ấy Vẫn một mình... Chờ thời khắc khai tình Để hồi sinh . Hình như là một năm nữa đang qua...
  8. lehang53

    Dạ Khúc Vỡ

    DẠ KHÚC VỠ Hà nội lạnh - Nỗi nhớ mong manh Đêm co ro trong rêu phong ngày cũ Phố nhen lửa gom một mùa không đủ Chẳng sưởi ấm nổi con đường .....nên nỗi nhớ bỏ đi Vẫn biết đêm là khởi đầu của chia ly Giữa kỷ niệm và anh là tận cùng nỗi nhớ Mùa đông ơi, Xin trả lại nắng vàng rực rỡ Để anh trở về bên Hà nội phố và em . Những con đường đi mãi sẽ thành quen Miệt mài chở phù sa dòng sông cuộn chảy Xuân hạ thu đông - ngàn đời vẫn vậy Sao em chẳng bao giờ quen được nỗi nhớ anh? . Dạ khúc không lời ru đêm giấc an lành Cây bàng mồ côi lướt phím buồn da diết Nỗi nhớ hun hút sâu. Về đâu? em chẳng biết Để ký ức đi tìm trong mái phố thâm nâu . Anh có nghe Giáng sinh trong niệm khúc kinh cầu Tiếng chuông đổ dài ...níu mùa đông ở lại Bất chợt nhớ cơn mưa chiều vụng dại Phượng vĩ đã tàn, sao kỷ niệm còn xanh? . Heo may chẳng thể nào sưởi ấm phố phải không anh? Lối cũ thân quen vương giọt suơng rơi ướt tóc Phố vẫn một mình bên hàng cây. Đơn độc... Thương đêm hao gầy mơ giọt nắng sớm mai Tháng Mười hai xanh xao như tiếng thở dài Em lặng lẽ đếm thời gian bên ô cửa Nỗi nhớ mùa đông cháy bùng như ngọn lửa Sưởi ấm phố buồn mơ những ngày bên nhau...
  9. RU ĐÔNG VỀ BẰNG NỖI NHỚ MÙA EM - Lệ Hằng . Ngủ đi em mơ Hà nội đầu đông Đường Nguyễn Du vẫn thơm nồng hoa sữa Bước chân mùa đông ngập ngừng trước cửa Mái ngói màu trời ru phố cũ xô nghiêng Ngủ đi em mơ Hà nội ngày mưa Lá bàng rụng tiễn đưa mùa quên lãng Khúc Romance buồn nhẹ trôi về dĩ vãng Thánh thót dương cầm, hay tiếng giọt mưa? Ngủ đi em mơ Hà nội ngày xưa Cơm nguội vàng đã qua mùa rực rỡ Phượng vĩ ngủ quên mơ tình đầu tan vỡ Lã chã cành gầy run rẩy nhớ mùa em Ngủ đi em mơ Hà nội màu đêm Phố cổ đèn giăng, con đường màu xám Co ro hàng cây sương khuya ảm đạm Nhớ hơi ấm một người nên phố đứng đơn côi Ngủ đi em mơ Hà nội xa xôi Phố vắng buồn tênh ngày em không đến Cà phê quán quen mình tôi bên ngọn nến Đón sinh nhật buồn bằng một đóa heo may Ngủ đi em mơ Hà nội chiều nay Hoa cúc tiếc mùa thu nên nở vội Đông rải nắng vàng như lời tạ lỗi Phố vẫn đợi em về dệt nốt mùa yêu Ngủ đi em mơ Hà nội ngày xa Điệu Valse dịu dàng dìu đêm về phố cũ Tiếng chuông nguyện cầu Giáng sinh không ngủ Mình đi bên nhau trong đêm Chúa chào đời . Ngủ đi em ru một mùa thảnh thơi Hong kỷ niệm bằng rêu phong ngày nắng Câu hát xưa bâng khuâng chiều xa vắng Buông cung trầm ngân mãi nốt nhạt phai . Ngủ đi em mơ Hà nội sớm mai Hồ tây sương giăng sâm cầm vỗ cánh Tiễn mùa thu xưa về nơi hoang lạnh Để đêm vỗ về một Hà nội. Một tôi... Ngủ đi em Ngủ đi em Khép mi buồn, nằm mơ phố xa xôi...
  10. lehang53

    GiÁng Sinh TrẮng

    GIÁNG SINH TRẮNG - Lệ Hằng . Tiếng lục lạc Xao xác gọi mùa Tuần lộc đi tìm bạn Nhịp nhàng những bước chân khua Mở túi quà Ông già Noel nheo nheo đôi mắt mờ mỏi - già nua Buông tiếng thở dài – Rung rung Chòm râu không tuổi “Đây sẽ là mùa cuối Ta tặng nỗi nhớ cho con!» * *** Nỗi nhớ đưa em trở lại Jerusalem Ngày không anh Tuyết trở mùa Vùi ngọn đồi Golgotha linh thiêng trong sa mạc cạn khô dòng nước thánh Những thiên sứ chân trần đi hoang lạc vào miền cỏ đắng Khe khẽ hát khúc tự tình Mừng Thiên chúa giáng sinh Ngày trở về Babylon - gột rửa nỗi buồn trong dòng sữa mẹ Đồng trinh Em hái nhánh cúc gai bên cổng Thiên đàng mùa tự tháp tình yêu ủ trái Những chùm vụng dại Tả tơi trên phím Kinh cầu Cho niệm khúc tình đầu - ngân mãi tiếng xa đưa... Giáng sinh trắng - Belem cô đơn trong mưa Máng cỏ hài nhi hai ngàn năm chỉ còn hốc thời gian phủ bụi Thành cổ Jerusalem tuyết trắng - Ngủ vùi Văng vẳng nốt buồn thánh ca Đức Mẹ cất tiếng hát - nghìn giọt Phúc âm xót xa Thương Chúa trầm mình nơi vực sâu ngày cô đơn trên thánh giá Những đôi cánh thiên thần - Tả tơi - hóa đá Chỉ còn vọng lá mùa Trơ trụi nhánh tình khô Em trở về vườn Eden một chiều xác xơ Lối cũ còn đâu, ôi dấu chân rừng lá đổ Mùa đã chết Tình yêu đã hết... Sao dương cầm còn hoang hoải nốt rêu xanh? Địa đàng hoang vu – Gió vẫn thổi phía không anh Quay quắt nhớ những mùa Eva - nồng nàn sắc đỏ Mục đồng bỏ quên đàn cừu trinh nguyên trên cánh đồng ngày gió Mải miết đi tìm Một giấc mơ yêu Em trở về. Giáng Sinh tiêu điều. Nỗi nhớ trắng ...rơi rơi trên mùa trắng - Jerusalem: Miền đất Thánh của 3 tôn giáo lớn trên thế giới: Do Thái, Cơ Đốc và Đạo Hồi - Golgotha: Theo Thánh Kinh ngọn đồi này là nơi Chúa Jesus chịu nạn trên cây thánh giá - Bethlehem: Chúa Giê-su cất tiếng khóc chào đời tại Bethlehem trong một cái máng cỏ - Eden: Garden of Eden (Vườn Địa đàng) nơi Adam và Eva sống sau khi được Chúa tạo ra
  11. lehang53

    TiỆm CẬn

    TIỆM CẬN Ngày mẹ sinh ra em Trời đánh rơi màu đen vào gió Vết loang vương lên cỏ Những nốt lạc mùa Đêm mọc dài như sợi tóc mồ côi... Trời cho em đôi môi Trăng non mười ba Những đường cong ngủ yên Ủ múi nõn, lúc lỉu trái đàn bà Chờ mùa anh đến... *** Em tô lên môi trái chín thơm mùi Prada Mắt đong đưa những vệt nắng thừa sau ngày mưa tối trời tối đất Mầm yêu vẫn ngủ yên Trên những đường cong tọa độ cực miền - chuyển động Tự tin như nữ thần Angelina Jolie Trên gót giày Gucci Đung đưa hõm trăng rằm mười sáu Những nhìn Những khát Ừng ực loang cả vào mùa Vị ngọt của múi đàn bà Ủ trong nhụy hoa Anh ở đâu? *** Em vẽ đêm sâu Bằng mùi của loài rắn tiếng trườn của linh miêu nhấp nhô trên cỏ Em nặn người đàn bà Bằng những ánh mắt khát thèm như tia chớp đêm xé ngang đồi Vệ nữ lộng gió Sự quyến rũ của nàng Không thể đo bằng gia tốc hướng tâm của Adam Mà bằng giá trị ghen tuyệt đối của những Eva cùng bay trong hệ ngân hà không tồn tại lực hấp dẫn Anh ở đâu? *** Tiếng thở dài thân phận Là ngày táo sân đình mất mùa rụng vào vạt áo Thị Mầu Đôi chân Thúy Kiều lầy lội gót thanh lâu Bên bờ ruộng sâu trống hoác những lỗ đen tiết hạnh đàn bà và vuông tròn vũ trụ Chằn chặn đất - Những khối săn căng Chí phèo trong đêm nhầy nhẫy Ung ủng trời - Những vòng Thị nở da thịt nưng nưng mùa yêu đầu Anh ở đâu? *** Người tình ơi Em trải thảm tình dệt bằng những sợi tóc nhuộm nâu Đón anh bằng đôi tay của bầu trời đêm trở gió Tưới những mắt môi lên vườn Địa đàng xác xơ hoa cỏ Tìm anh trong cơn nắng hạn ngày mùa Em xới tung luống hồng nhan nát vết chân người Ươm mầm yêu đợi một mùa tươi Bội thu hạt đời Anh ở đâu? http://www.facebook.com/profile.php?id=100...324054900938831
  12. Mùa đông Hà nội. Và anh... Gửi cho anh sớm Hà nội mùa đông Hoa sữa thơm đến tận cùng nỗi nhớ Thu ngập ngừng tiếc nắng vàng rực rỡ Heo may về trên góc phố em qua Gửi cho anh một chiếc lá vàng rơi Thu vô tình bỏ quên trên mái ngói Có những điều thu đi chưa kịp nói Thêm chút gió mùa thành thương nhớ đầy vơi Hà nội vắng anh phố bỗng lẻ loi Nhớ mùa thu nên cây bàng thắp lửa Nghe tiếng gió cựa mình qua ô cửa Bất chợt nhận ra mùa đông đã về Phố không anh những chiều lạnh tái tê Quán liêu xiêu tựa rêu phong vào ngõ Hương ngọc lan miên man con đường nhỏ Lất phất mưa buồn thương nỗi nhớ mồ côi Nhớ không anh đông Hà nội xa xôi Đêm nằm nghe tiếng thời gian thở khẽ Cổ Ngư sương mơ hàng cây lặng lẽ Tiếng rao đêm hay ký ức gọi về? Gửi cho anh chút Hà nội mộng mơ Nỗi nhớ xô nghiêng mơn man hoài niệm Vắng anh phố buồn đánh rơi kỷ niệm Mùa đông này em dành cả cho anh... Lệ Hằng, 10/2011
  13. Bà tôi Bao năm bà đã đi xa Thu về cháu vẫn nhớ bà, bà ơi! Ai đong được nỗi đầy vơi Bà đi, mang cả một trời tuổi thơ . Nhớ bà, hoa tóc bạc phơ Ngâm nga Chinh Phụ lẩy câu thơ Kiều Lưng bà còng, dáng liêu xiêu Tựa vào bóng nắng buổi chiều chang chang . Mỗi năm hè đến thu sang Cháu lên một tuổi bà càng già thêm Nhớ trầu cánh phượng bà têm Giọng cười móm mém bên thềm võng đưa . Lời ru mang cả buổi trưa Vào trong cái mát cơn mưa cuối chiều Tay bà lấy gió rặng tre Quạt ru cháu ngủ giấc hè tuổi thơ . Mầm xanh lớn từ giấc mơ Ươm trong cổ tích câu thơ ngọt ngào Cánh cò trắng muốt liệng chao Trên đồng lúa chín cào cào rong chơi . Con cóc đi kiện ông Trời Cây tre trăm đốt, chuyện đời Trương Chi Sọ Dừa lều chõng đi thi Tấm thì hiếu thảo, Cám thì điêu ngoa . Nhớ bà, cây bưởi trổ hoa Con ong quên lối đường xa chẳng màng Gió buồn dệt chút nắng vàng Con bươm bướm trắng lang thang góc vườn . Theo bà lên phố hương xa Bưởi na ổi mít, vườn nhà thảo thơm Gạo quê bà nấu niêu cơm Thoảng hương lúa mới rạ rơm đồng làng . Chim khôn kêu tiếng rảnh rang Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe Xoan đào nhuộm thắm khăn the Trầu cau quấn quýt chở che vuông tròn . Một đời tần tảo héo hon Ruột đau một khúc mất còn chiến tranh Đầu bạc ngóng mái đầu xanh Lá vàng hiu hắt mong manh trước đèn . Bà tôi khăn vấn răng đen Gánh gồng xuôi ngược bon chen với đời Chẳng bao giờ chịu nghỉ ngơi Cho con cháu cả một trời yêu thương . Bao năm bà đã đi xa Những điều bà dạy nếp nhà còn nguyên Thời gian dệt nỗi nhớ-quên Mầm bà ủ vẫn lớn lên mỗi ngày . Mùa Vu Lan báo hiếu 2011...
  14. Màu của nỗi nhớ Màu của nỗi nhớ Tan trong đôi mắt buồn của đêm Trong cô đơn của bóng tối Đêm nay Trăng vùng vằng sáng Biển hờ hững ôm bờ Mơ. Hạnh phúc. Lửng lơ. Suối nguồn tuổi trẻ. Cuồn cuộn chảy. Em nhúng quá khứ vào đó Mải miết đi tìm Những khát khao đã mất Nỗi nhớ Em chạm vào đất Nảy mầm. Nở hoa Lặng Câm. Oằn mình trong cơn khát cháy Hút cạn những giọt đắng cay Khơi lên từ giếng nguồn dĩ vãng Em thèm khát sự bình yên Của người đàn bà không quá khứ Không dằn vặt đớn đau Không hờn ghen trách cứ Chỉ có nỗi buồn. Chông vênh. Rơi vào hư không Chẳng bao giờ chạm đáy... Em hiểu Tình yêu đâu chỉ có những giây phút đắm say Vòng tay hoang mê Nụ hôn đắm đuối Cô đơn ơi xin đừng là ngày dài lê thê Dệt lưới tình Giăng đêm để giấu buồn vào đôi mắt Nhịp thời gian khoan nhặt Đưa thuyền Tình Qua bình minh về bến Nhớ. Em hái đóa mộng mơ Ru đêm trở hạ Trăng vỡ òa Lặn sâu vào sóng Những hạt trăng lăn lóc. Nhấp nhô. Nỗi nhớ chát khô Mặn mòi như nước mắt Cho một thời đã qua. Cho những cuộc tình đã xa... ...Ôi những giọt Phôi Pha Thôi cho em xin. Đừng khóc!
  15. Cám ơn lời động viên ý nghĩa của bạn :-) Mình hiện đang ở Hà nội. Còn bạn ở đâu?

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...