-
Số bài viết
10 -
Gia nhập
-
Đăng nhập
Bài viết được đăng bởi ThieuVan
-
-
http://www.thivien.net/forum_viewtopic.php?ID=2317
Đây, topic tự sướng mà ditimnghethuat nói đây. Mọi người đọc sẽ thấy thành viên bên đó cũng chả ưa gì thể loại thơ tự sướng rồi tôn lên làm nghệ thuật này. Các lời thơ nham nhở chỉ với mục đích quảng cáo giá tiền sách ấy mà.
Công nhận Tâm Bão mặt dầy đến độ vô liêm sỉ của một thằng điên.
-
Em ditimnghethuat nói như vậy thì trên đời có nõn nhà em là hiểu về Thơ? Em nói anh "hời hợt và không có dẫn biện chứng", vậy lời phán xét của em dành cho những ý kiến phản hồi trên có hời hợt và có biện chứng không? Hay nó cũng chỉ là những câu tủn mủn vô lý lẽ của một người không có khả năng tranh luận?
Em đừng lôi cái từ Marketing ra nói bừa như vậy em ditimnghethuat ạ. Em biết gì về Marketing? Anh là dân du học về BBA đây, Marketing chắc em chỉ hiểu là một chiêu tiếp thị nhỉ? Người biết về Marketing không bao giờ mang thuật ngữ chuyên ngành nói ở đầu môi chót lưỡi kiểu vớ vẩn như thế. Để hiểu thêm thì em nên tìm sách của Philip Kotler mà đọc.
Lại nữa, em và cả ông nhà thơ quái gì ở trên (anh nghĩ là 1 người thôi) xuất bản sách thì phải nhận thức được rằng sẽ có nhiều đối tượng độc giả. Nếu chỉ thích nghe lời khen thì tốt nhất ở rịt trong giếng đi, đừng có ra đời! Độc giả có quyền khen chê tùy theo cảm nhận của người ta. Em lấy tư cách gì để tẩy chay lời chê của họ? Được khen thì nức nở, bị chê thì bù lu bù loa lên, trẻ con nó vừa chứ. Yếu bóng vía, thiếu bản lĩnh như thế mà cũng đòi xuất bản sách ra, buồn cười thật.
TTVNOL và ThiVien làm sao? Anh tham gia đủ nhiều các diễn đàn Thơ rồi, chỗ nào chẳng có một lượng người ham danh hám lợi, sẵn sàng thể hiện tư tưởng nghệ thuật bầy đàn hả em?
Đứng dưới góc độ của một độc giả, anh nói thẳng là những bài thơ trích dẫn trên quá tầm thường. Ý bởi mới thì dùng từ "kỳ cục" hợp hơn. Kỹ thuật thơ thì viết chẳng qua được tiền nhân. Có cái gì hay ở đây mà đáng cho anh bỏ tiền ra mua quyển thơ lởm đó?
Quanh co cục đất lăn trên dòng người
Vạn vật chuyển động đều đùa với nó
Nhưng ko thấy nó tồn tại
Cứ trơ trọi ngàn năm làm đứa trẻ
Cục đất bẩn mà không bẩn
Giữ gìn non xanh và điểm tựa cho nhân loại
Phế thải là thứ cục đất thù nhất
Già và linh thiêng ở các miền rất khập khiễng
Bỏ đi và đắt cắt cổ
Tất cả đều tạo nên hình hài của cả loài người
Tôi dắt chú cho béc dê đi xả
Sáng ra ngoài bãi mà điếc cả lòng
Được học bài môi trường mà ý thức vẫn trống
Mềm và có mùi!
Cục đất nên được thay đổi!
Phan Đức Dũng - Tâm Bão
Bảo với Phan Đức Dũng là bỏ thơ đi viết văn cho nhanh, đỡ phải cố bẻ câu bẻ từ ra làm gì. Thơ đọc thấy cứ bẩn bẩn và tối ý, luẩn quẩn trong mấy cái bế tắc thời cuộc muôn thời, ngụy trang dưới hình ảnh nhân hóa khiên cưỡng của một cục đất. Chẳng có gì hay ho.
Cho tôi xin một triệu chữ trời
Để tôi hỏi rõ sao đời khổ ghê
Cho tôi xin một triệu chữ chê
Để tôi hõi rõ khi tê tái lòng
Cho tôi xin một triệu chữ mong
Khi em khuất bóng trong lòng nhớ nhung
Cho tôi xin một triệu chữ đùng
Đập vào đêm để vỡ cùng chiêm bao
Cho tôi xin một triệu chữ gào
Bao năm khản tiếng mà nào ai hay
Cho tôi xin một triệu chữ cay
Bao năm xé ruột vẫn ngây ngây lòng
Cho tôi xin một triệu chữ gồng
Vượt lên bão táp mưa dông cuộc đời
Tôi lại xin một triệu chữ trời
Không thèm hỏi nữa vì đời đã quen
Phan Đức Dũng - Tâm Bão
Tân-Song liên thất bát. Cái tên nghe bàng hoàng cả người. Thực ra cái thể thơ này chỉ là một nỗ lực mệt mỏi và bất lực trong việc gắng gượng làm mới một cái gì đó thôi. Tất cả các câu 7 chữ "cho tôi xin một..." cứ bỏ đi "một" sẽ thành lục bát ngay. Thêm một chữ vào, bịa ra kiểu thơ mới cho nó có vẻ ấy mà. Tởm.
Nói về cách tân lục bát, Phan Đức Dũng nên cúi đầu xuống mà lạy cụ Du Tử Lê làm thầy, rồi theo cụ ấy học cách viết thơ. May ra được cụ truyền y bát cho để biết cách tân thơ, nhưng vẫn lưu giữ được giá trị nghệ thuật.
Thể thơ nó chỉ là phương tiện chuyển ý, mà bài thơ này thì có ý gì? Người đọc chịu, chẳng thể hiểu. Mà xuất bản thơ ra cộng đồng, viết những cái tối nghĩa thì cất nhà đọc một mình đi.
Công nhận ditimnghethuat nói đúng. Làm nghệ thuật bây giờ phải mặt dày nhỉ? Để sẵn sàng cắn răng chịu đựng lời chê bai. Miễn sao ông mày thích cái ông mày viết là được, bọn mày đếch thấy hay kệ mày. Cool?
Một nhà thơ rẻ tiền và hoang tưởng, mang nhiều tham vọng nhưng tài sức lại quá có hạn, nên thành tựu cũng chỉ đến thế. Cùng lắm là tạo sự chú ý bằng cách thổi phồng mình lên, sau đó cũng tự xẹp xuống như bong bóng nước.
Ditimnghethuat có gan phản bác thì xin cứ dùng tư duy logic và biện chứng để nói, đừng có nói mấy câu huề vốn nghe chán lắm. Em ạ. Dùng mỹ từ để chiêu mị độc giả chỉ là phương án nhất thời hòng đánh bóng tên tuổi thôi em ạ, còn về lâu về dài sở năng không có, ai cũng sẽ nhận ra thôi.
TV
-
Bản bản của thơ này là với sự điệu hóa ngữ triết tạo nên cái bất diệt trong chiều thơ, thâm sâu nhưng vẫn quyến rũ nét cũ đó là gọi là một nền thơ tiên tiến mà vẫn đậm đà bản sắc thơ hoang sơ. "Tân Tâm Hình Thức" được thiên tài"Lều Thơ" Phan Đức Dũng sáng chế!
He he căn nhà có nước sơn đẹp mà nội thất xấu thì giá trị sử dụng cũng không có. Cái thứ thơ ngắt dòng vô tội vạ này, có gì là hay? Thiên tài Lều thơ Phan Đức Dũng, xưng tụng nghe mà buồn cười quá. Cho hỏi thế nào là "thiên tài"?
Sáng chế!!? Sáng chế cái dở thì sáng chế làm gì. Tôi hỏi bác tác giả, bác ngắt dòng ra thế để thể hiện cái gì?
... điệu hóa ngữ triết tạo nên cái bất diệt trong chiều thơ, thâm sâu nhưng vẫn quyến rũ nét cũ đó là gọi là một nền thơ tiên tiến mà vẫn đậm đà bản sắc thơ hoang sơ. Xin hỏi ditimnghethuat là bạn viết mấy cái nhảm trên cũng có hiểu mình đang viết cái gì không? Nghe toàn những mỹ từ rỗng tuếch. Bạn cảm được cái gì ở đống hổ lốn chữ nghĩa trên? Cái gì là chiều sâu? Cái gì là quyến rũ? Lời thơ rối rắm, thậm chí đọc còn không hiểu tác giả viết cái gì, vậy mà "tiên tiến", lại còn "đậm đà bản sắc thơ hoang sơ", nghe buồn cười quá. Dám hỏi bạn ditimnghethuat "sến" là bạn có hiểu thế nào mới là "bản sắc thơ hoang sơ"?
Học đòi thì nên biết cách. A dua trong nghệ thuật sẽ chỉ tạo ra những sản phẩm vô giá trị. Người Việt Nam có thói quen bầy đàn, đáng buồn thay, trong cả lĩnh vực nghệ thuật. Những chân giá trị đã bị thời gian phủ mờ, lớp sóng trước đã bạc đầu, lớp sóng trẻ bây giờ chỉ còn lại cái tinh thần yếu ớt và cổ xúy cho những tư tưởng hiếp dâm thơ ca, tạm gọi là "tân hình thức".
Một loại thơ bệnh hoạn, do những tư tưởng ma quái tự chế ra. Xin tặng tác giả và những người cổ xúy một chữ. Thẩm.
-
He he lâu nay hay nghe người ta nhắc đến nhiều hình thức cách tân thơ cũ để tạo thành một thứ thơ "mới" (khác với phong trào thơ mới xưa) ầm ĩ ra phết, đâu đâu cũng thấy nổi lên các vị nhà thơ trẻ măng mặt búng ra sữa, mà cách viết thơ thì cầu kì phức tạp.
Nay, đọc thử cái tên topic mà thấy hơi bị giật mình. BƯỚC NGOẶT NỀN THƠ VIỆT 2009. Nghe mà choáng. Em choáng. Tưởng cái gì hay ho lắm, vào đọc thì ra một hình thức ép chữ vớ vẩn mới mà bác tác giả nào đó gọi là Đi tìm nghệ thuật.
Thứ ba là trường Phái "Tân- Tâm - Hình Thức" loại thơ này phải khôn khéo trong cách tư duy và thể hiện tính lôgic nhưng hay nhất là biết ngắt đoạn tạo nên hình thức và chính nhờ hình thức ấy đã cho ta hé lộ được vàng ngọc về Tư Duy. Phải ngưòi học vật lý và hóa học và họa sĩ và ngôn ngử cực giỏi mới đủ khả năng làm được một cách tốt nhất.Mấy dòng này nghe hoảng hết cả người. Khoác lác thì cũng nên có chừng mực thôi chứ. Làm thơ kiểu này, cứ lấy não ông Newton với ông Faraday, thêm ông Nguyễn Bính, ông Vũ Đình Chương, cổ kim bác học thi sĩ trộn lẫn vào nhau thì thành bác tác giả được nên tên ở trên quá... Em phục.
Hỏi đơn giản những người đọc mấy dòng "thơ" (tạm gọi là thế đi), trên quan điểm người thưởng thơ khách quan, mấy cái thứ được quảng cáo ở trên hay ở đâu về nội dung? Gọi là thơ, đọc ý thì chẳng có, đọc chẳng hiểu gì, thủ pháp thì nghèo nàn tạm bợ, chỉ giỏi sáng tác khái niệm mới rồi đi lòe thiên hạ - những kẻ học đòi và không có trình độ.
Cái thứ này mà tự xưng "bước ngoặt" nghe phô trương quá. Nhắn với anh tác giả một câu, Thơ dở thế này thì khiêm tốn một chút đừng có dùng nhiều mỹ từ như thế tự quảng bá mình. Thứ nghệ thuật lập dị và không có chiều sâu đó tôi không công nhận đâu. Tôi, đứng dưới góc độ một độc giả, cũng là đại diện cho nhiều độc giả bảo vệ thơ truyền thống.
Thế hệ của những Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương đã qua. Thế hệ thơ của Việt Nam bây giờ chỉ toàn lại những anh biến tướng, thật đáng xấu hổ.
-
Em ngày cũ đã tan vào yên mộng
Nửa Em...
đã mất cuối trời
Nửa Em còn lại cho người si mê
Ta tìm lại nửa câu thề
Nửa duyên hạnh ngộ theo về Hạ xưa
Ngẩn ngơ
một phút giao mùa
Em lung linh tựa cơn mưa cuối tuần
Nét thơ hồng rủ mi xuân
Dâng Em
tình khúc ca ngân đượm tình
Sương ve vuốt mảnh hồng trinh
Hoa cài một mái đa tình tóc mây
Trăng xưa
quyến luyến vai gầy
Em xưa
dịu nét thơ ngây dại khờ
Ngày xưa
ngày của nguyên sơ
Em xưa
Em của ngày mơ xa rồi
Tình xưa
tình cũ lặng trôi
Em xưa
chưa khóc cho đời bỏ quên
Mùa xưa
nắng nhạt vai mềm
Em xưa
mùa cũ trinh nguyên nét cười
Em xưa...
Em của ta ơi
Em xưa...
Em của trọn đời yêu thương
Mơ Em...
một giấc vô thường
Gọi tên Em giữa khói sương...
...
.
"... Moon à..."
...
.
Có cô bé mải la cà
Có người lãng đãng dần xa...
... mất rồi...
Có duyên tình sắp đánh rơi
Có ta mải miết tìm nơi... gửi lòng...
...
.
Em ngày cũ đã tan vào yên mộng
Nơi hồn trinh bỡ ngỡ giấc bi tình
Khi hạ lan tan vỡ nắng thủy tinh
Miền kí ức hoang đàng trôi vĩnh viễn
Và đâu đó mùa hạ xưa bất diệt
Ta thấy Em trong tiền kiếp tìm về
Vẫn nói cười như một thưở đam mê...
---
Nhớ Em xưa, những dư vị ngây ngất của hè trước có lẽ vĩnh viễn không còn quay trở lại... Sống với kí ức để hoàn thiện hiện tại, ta vẫn tự bảo mình như thế. Nhưng phải chăng ta vẫn quá nặng lòng về những thứ chỉ thuộc về quá khứ ?
Thắp lại một niềm tin, khởi động lại cuộc sống.
09 : 51 am - 160407 -
-
Tiêu hồn sắc
Tiêu hồn lạc phách sắc trinh...
Hương Em mê hoặc gợi tình
Sương sa nhòa tóc đẫm hồn trinh nguyên
Nửa lay động đến vô miên
Nửa như ma mị thuyền quyên ngẩn người
Tiên sa theo tiếng Em cười
Nhạn tiêu hồn nhạn lạc đời tương tư
Gió đa tình khúc phiêu du
Mây đa tình hẹn Em từ kiếp sau…
Em kiêu bạc đến vô sầu
Thơ ngây trao nụ hôn đầu dở dang
Lạnh lùng quay bước vội vàng
Khiến cây cỏ úa, hát tràn Ly ca
Khiến trăng rền rĩ thiết tha
Khiến hồn hoa lặng vỡ òa như sương
Khiến ta… lạc cõi vô thường…
Trăm năm ôm mộng... mong thương nhớ...
... về...
Lâu không viết, đúng là chẳng dễ dàng gì.
12:04 pm - 111007 -
-
Nữ nhi kiêu bạc thường tình
Em về điểm phấn to son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười (*)
Mắt Em kiều mị u buồn
Phong tình diễm lệ ngạo hồn nhân gian
Nét mi sầu thảm tâm can
Xanh màu tình ái tiêu tan lòng người
Mắt cười như thể trêu ngươi
Như ngàn điệu vũ lạc đời cỏ cây
Múa say mềm giữa cơn say
Trần ai buốt lạnh khói mây nhạt màu
Tay tiên múa lộng tinh cầu
Yêu kiều uyển chuyển hát thâu đêm trường
Huyền cầm tấu khúc uyên ương
Giang san hóa cõi vô thường riêng Em
Mơ hồ trong cõi dịu êm
Hoa sầu mê hoặc bỏ quên sắc hồng
Em kiêu bạc đến vô cùng
Mảnh mai như dải sương hồng thướt tha
Cá hờn
Nhạn lạc
Chim sa
Nhân gian ngơ ngẩn điệu hoa lạc hồn
Vạn người cúi rạp van ơn
Mong Em ban phát yêu đương thỏa lòng
Em cười mỉm tiếng cô đơn
Lạnh lùng rũ áo bỏ đàn, biệt ly…
Tang thương níu bước chân đi
Thiên thai dấu lệ… chờ khi Em về…
Trong Em còn nặng lời thề
Chưa tìm tình ái, chưa về đâu Em…
----------
(*) : dị bản hai câu thơ trong bài "Cảnh đoạn trường" - Thái Can.
Nguyên bản :
Em nên điểm phấn to son lại
Ngạo với nhân gian một nụ cười
05:31 - 211007 -
-
Thu buồn tưởng nhớ ngày xưa
Tình như mộng đẹp còn chưa nên sầu
Một mùa thu ta thôi sầu thổn thức
Khi lá vàng tạ thế giữa trần gian
Gió hanh khô nghe buốt tiếng thở than
Khóc thương nhớ mùa thu từng chết yểu
Đó là thu của năm đầu ngất nghểu
Hồn lạnh dần hấp hối buổi ly xa
Tình ru buồn hát mãi khúc ly ca
Gieo thương nhớ theo mưa chiều buông hạt
Em thu ấy
và thu nay…
… đã khác…
Vô ưu cười, những nụ biếc vô ưu
Không lệ rơi tang tóc buổi thu chiều
Thay mưa muộn ướt thêm làn mi đẹp
Em thu ấy…
và thu nay…
… đã hết…
Hết vô bờ những nỗi nhớ, nỗi mong
Hết tình si ngây dại nát trinh lòng
Vương còn lại giọt tình hoen viền mắt
Thu vĩnh quyết cho lòng thêm quặn thắt
Run bờ môi nghe vị mặn hương Em
Ta ngây dại cười quay đằu ngoảnh mặt
Thoảng hương xa nghe tiếng khóc yếu mềm
Hai mùa Thu đi qua bỏ lại quên
Em ở lại, ta đi cùng năm tháng
Phương trời đông, ánh tà dương khuất dạng
Xót hộ Em những ngày đợi mỏi mòn…
01 : 37 am - 231007 -
-
Mới nghe UyenUyen giới thiệu website này, thấy hay quá nên tham gia, vào thì nghe tin 4rum bị hack đáng buồn ghê, hi vọng 4rum ko tiêu mà sẽ phát triển lại...
Nhìn qua nhìn lại, ko dám post mấy bài thơ cóc lên, nên đành vào đây submit 1 bài, là bản dịch của nhạc phẩm "Back Some Day" - ban nhạc BLUE thể hiện, phóng tác trong một đêm tâm trạng...
Topic này xin làm quen với mọi người ở website thotre này luôn, xin được chỉ bảo
Ngày tương ngộ
Viết trên giai điệu bản tình ca “Back Some Day” của BLUE, cảm xúc khi nhìn Em rơi nước mắt...
Ngày tương ngộ
ta trở về ngay đó
Khi trong Em đã nhuộm đỏ u buồn
Rèm mi sầu
rơi lệ buốt...
... cô đơn...
Ta trở lại... một ngày ta trở lại...
Thời xa cách
có bao giờ mãi mãi
Giấc thiên đường ấp ủ một ngày mai
Những mộng mơ gian khó buổi vị lai
Lòng tin ấy
Em đợi chờ mê mải...
Con đường dài
vương sót màu tình ái
Đẫm hương Em theo những bước chân mềm
Em trọn đời là nỗi nhớ dịu êm
Đừng biến mất
Đừng ưu tư sợ hãi
Nỗi cô đơn...
Em run mình nép lại
Ta trở về tương ngộ dấu yêu xưa
Giữa đêm đen rét buốt buổi giao mùa
Hai tim nhớ dang rộng vòng tay ấm
Chờ ta nhé !
Cho Tình Yêu tràn ngập
Khi Em về đúng nghĩa trái tim Em
Ta ở đây...
dang rộng cánh thần tiên
Nâng Em dậy, chở che cùng nỗi nhớ
Ta trở lại
sau bao ngày gian khó
Nhíu mi cười
ngắm thiên sứ mộng mơ
Mang Tình Yêu nguyên vẹn nét ngây thơ
Mi liễu ướt, đẫm nụ hồng bất tử
Dù ly xa
miền chân trời viễn xứ
Chút tình thơ ướp dở vẫn đương nồng
Bao ưu sầu trằn trọc giữa đêm đông
Em có hiểu ?
Ta mong rằng Em hiểu !
Em có hiểu...
chút tơ tình khuyết thiếu
Phải chia ly
da diết gửi chốn này
Ôm chặt Em trong nỗi nhớ mê say
Ta trở lại... một ngày ta trở lại...
----------
Back Some Day
If you're alone
I want you to know
I'll be back someday
If you're alone
I want you to know
I'll be back someday
It's time for me to have to go
Away for so long
To make our own paradise
But dreams don't come easy you've gotta believe me
You know this deep inside
But it's not long now
'Till I'm on my way
I keep wishing tomorrow was yesterday
You're my everything
That won't disappear
Girl you've got nothing to fear
Chorus:
If you're alone, I want you to know I'll be back someday
Don't you ever let go
Baby, hold tight through the cold lonely night
Just wait for me 'till I get home
When you're on your own
I want you to know
I'll be there for you, I could never let go
I realise that you want me to stay
But hold on
I'll be back someday Be back someday, someday.
When I return, I wanna see
This beautiful baby who's still loving me
With tears in her eyes but a smile on her face
Impatiently we'll embrace
But it's not long now
'Till I'm on my way
I keep praying tomorrow was yesterday
You're my everything that won't disappear
Girl you've got nothing to fear
Chorus...
And when I go, I'll be loving you still
Baby you will never know, just how lonely I'll feel
You know I really gotta go, but I wish I could stay
Hold on, just hold on, I'll be back
I'll be back
Chorus...
Viết tặng Em, pé Moon thân yêu của anh, kỉ niệm Moon’s Day – 040506 – 040207 – 9 tháng yêu thương :X
Hai tháng nữa Em sẽ không phải khóc vì nhớ anh nữa, cám ơn những giọt lệ của Em, để anh biết mình vẫn đang được chờ đợi và mong nhớ... Đúng hai tháng nữa, của một sớm Moon’s Day cuối Xuân đầu Hạ...
Anh nhớ Em, bằng tất cả nỗi nhớ...
03 : 23 am – Moon’s Day - 040702 -
Tập thơ "Đi tìm nghệ thuật" - Bước ngoặt nền thơ Việt 2009
In Trang thơ thành viên
Đăng lúc · Report reply
He he blog 360 của phan đức dũng làm ra để quảng cáo rẻ tiền, có quái gì đâu mà giới thiệu. Các topic bên các diễn đàn kia cũng đều là những topic tự sướng tự lập, dân tình vào chê thì mặt dầy mặc kệ, còn đâu thì quote những bài khen ngợi của họ hàng con cháu nhà thơ, đọc buồn cười quá.
Giọng thơ của phan duc dung đã đủ hiểu đó là một con người như thế nào...
PS: đuối lý thì im đi, đừng to còi.