Xin hãy cho tôi phút lặng yên, Cho tôi quên hết những ưu phiền! Thân này đau lắm nào ai hiểu? Xin để hồn thơ thoát xích xiềng! \\ Yêu người khởi phát từ thâm tâm, Một dạ, một lòng duyên tác mầm. Gạt gẫm làm chi, tình có đượm? Dối gian chi thế, nghĩa không thâm. Tấc lòng ân hận người có tỏ! Tha thứ bao dung kẻ lỡ lầm! Xin hứa từ nay không tái phạm! Mong người bỏ quá những sai lầm! \\ Trăm kiếp mây trời theo gió bay, Hoan ca vui hát khúc sum vầy. Bỗng đâu giông tố chợt vần vũ, Mưa khóc muôn hàng lệ đắng cay! \\ Thi ý bắt đầu tại niệm tâm Chỉnh chu niêm luật chi ưu phiền Hồ ngôn loạn ngữ cuồng thiên hạ Đảo luật điên niêm ngạo thánh hiền \\ Đêm khuya lạnh lẻo ngóng chờ ai? Trằng trọc năm canh dệt mộng dài! Có hiểu lòng ta người tri kỷ? Phong trần một kiếp mãi bi ai! \\ Nhớ không em, thuở nào thơ dại? Nói cười đùa, bao kẻ ngất ngây! Giờ đây em đã đổi thay! Lòng tôi tan nát đắng cay chữ tình! \\ Trăng hỡi buồn ai dạ khuyết tàn? Trơ mình đêm lạnh chốn hà gian! Buông thân đáy nước nơi trần tục, Gửi xác xơ gầy giữa thế gian! Đớn lòng thi nhân thơ chẳng đặng! Đau thương ca kỷ lệ không ngăn! Ngã mình hồ lạnh ôn tình mộng, Xướng họa ca ngâm ta với trăng! \\ Bằng hữu cười chê một kẻ ngu! Yêu chi xuân nắng hóa mưa thu, Ca ngâm còn đó thôi xướng họa, Hồn lãng cầm giam chốn ngục tù! \\ Thơ ngây vụng dại tuổi đôi mươi. Khắc cốt ghi tâm một bóng người. Mắt thấy ai kia bên ái hữu Cõi lòng tan nát vẫn tươi cười \\ Một đời nhân mã mãi rong chơi. Hoan lạc chu du khắp đất trời! Khổ lụy, bi ai mình gánh chịu, An vui, hoan hỉ tặng cho người! \\ Hỏi cành, lá rụng có buồn không? Mà chẳng thấy đâu chút động lòng? Lá biếc lìa cành khô khoảng khắc, Thân tàn vụn vỡ gửi hư không! \\ Người ơi! người đến từ nơi đâu? Giải thoát cho ta khỏi khổ sầu. Duyên kiếp tưởng đâu đà vẫy gọi! Ai ngờ chẳng nợ lại sầu đâu! \\ Mặt hoa da phấn họa nên tranh! Rực lửa môi hồng ấm lữ hành! Ngơ ngẫn mắt buồn say lãng khách! Miệng cười rạng rỡ cợt hùng anh! \\ Thương tiếc ai mang kiếp phong trần, Lê thân khắp chốn chẳng dừng chân! Sinh thời lặng lẽ không bè bạn, Ngã xuống lạnh lẻo nấm mồ hoang!