Tôi hờ hững khi tình cờ gặp em Không quan tâm, không cảm xúc, không...quen Trong lòng buồn bởi cuộc tình đầu tiên Vừa đi qua, bỏ mặc tôi một mình Ôi, đàn bà, như tôi đang tự nhủ Sao mang lại đau khổ nhiều hơn vui Thế nên em chẳng thể khiến tôi cười Mà trái lại, thấy tim mình chai sạn Ném cảm xúc vào những lời vô cảm Em không nói, chỉ lặng im mỉm cười Ánh mắt nhìn về một nơi xa xôi Đưa bàn tay, thì thầm em khẽ nói "Không có gió thì mây vẫn phải trôi, Không tình yêu, anh vẫn ở trên đời Em đâu phải là mùa đông về giá lạnh, Cũng chẳng phải xuân thì mãi trinh nguyên Em chỉ là em của thực tại này thôi Và em muốn anh hãy mỉm cười Hãy yêu em, như biển trời gió mới Và đừng nghĩ đến lúc phải chia phôi" Tôi lặng im trong suy nghĩ rối bời Cái bẫy phong tình ôi khắc nghiệt Chỉ tình cờ mà vẫn sẽ vậy thôi Muôn nghìn tình ái về trong nắng Soi bóng ngơ ngẩn và liêu xiêu Thôi đành im lặng tôi cất bước Đi vào trong cõi của tình yêu