Kẻ đau dùm nỗi đau của người khác... . Tôi sợ kí ức . Sợ phải chấm dứt những thói quen. Sợ những nơi chốn vẫn còn nguyên vẹn sau nhiều biến cố … Sợ sự cám dỗ của những con số ,như đánh đố lòng người. Sợ nghe thấy tiếng cười vọng về từ quá khứ Từ những thứ dang dở… vẫn ở đó như vừa mới đây ! Sợ lòng người đổi thay … và hơi thở vay mượn thành linh hồn kẻ khác … . Đã có lần ,tôi trở về nơi cất giữ sự mất mát Một nơi chưa từng khác , Những hạt cát lặng câm dưới đáy đồng hồ Chiếc giường thấm nước mắt đã khô Chăn chưa bao giờ được xếp những trang sách vẫn còn nếp … và căn bếp với chén đĩa trên bàn … những tờ giấy đầy rẫy nét mực hoang những hình vẽ nguyệch ngoạc… Những thứ đồ đạc mà có lúc tôi quên mình từng có Chiếc ghế massage phủ 1 lớp bụi dày … nhưng đèn báo hiệu vẫn đỏ , như thể chủ nhân của nó vừa xách giỏ chạy ra ngoài đấy thôi … Dép con gấu đã không còn đủ đôi … Những phím dương cầm đã thôi réo rắt Bản nhạc từ rất lâu đã tắt Đơn giản như hai đôi mắt đã không còn nhìn về phía nhau. . Tôi tự hỏi phải mất bao lâu , và tôi bắt mình vội vàng rời đi một nơi khác… Vì tôi không chịu đựng nỗi những cảm giác hay vẫn ngơ ngác chờ 1 ngày không thể, ,ngày nếu có ,mà người ấy trở về … Thì Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như chưa hề xảy ra ... . Tôi vẫn hay tự hỏi người ta Khi đã đi xa và đến 1 nơi mới, Có lúc nào chợt thấy chới với Có lúc nào cần tới một bàn tay … Trong người đó có điều gì không đổi thay ? Hay chỉ cần đổi thay hạnh phúc ? Có lẽ sau tất cả,và kết thúc… Quá khứ với nhiều người chỉ là phút thoáng xa … Chỉ những người không nỡ bước qua Phải đau dùm nỗi đau cho người khác… Thiên Di - 29052012