TỰ KHÚC ĐÊM Ngày bỏ ngỏ để đêm về nuối tiếc Một dòng sông chảy đến cạn lòng Em có nghe lời thì thầm của biển Chia nửa yêu thương Gửi về cuối mùa đông Ngày lẩn thẩn để đêm về hờn trách giọt đắng rơi dấu nỗi nhớ vào ly Đã sắp hết mùa vàng trăng đã chết Chiều chia tay thu đã bỏ ta đi Xin một chút mưa cho vai gầy thêm nữa Chiều em qua phố vắng im lìm Sỏi đã dỗi hờn Con chuồn chuồn gảy cánh Chạy trên tay buồn những nếp nhăn Bản tình ca màu xanh giờ đã úa vàng Rơi những nốt trầm chạm vào nỗi nhớ Vô thường tôi hát với tôi Tự khúc đêm không hương trầm dấu tích Em hiện hữu xanh xao nơi hiu quạnh bến đời Ngày xa dấu mặt trời đơn lẻ sóng Đêm mưa rơi hoang tàn lòng thấy sầu lên Hạnh phúc một đời buồn tênh mấy thuở Trần ai thất thểu đường về Sao chiếc lá rơi vội vàng không đứng lại Em và tôi nỗi nhớ vẫn trinh nguyên. NHƯ PHI