tựa đề: trời lớn , đất lớn lớn bằng công cha mẹ? Đất trời rùng mình chuyển tháng ba Con nhớ nhà ta, nhớ làng nhớ xóm nhớ vai mẹ gầy, nặng trĩu những đường xa nhớ mái hiên nhà, trưa hè đầy nắng con trốn ngủ ,tung tăng cùng lũ bạn chấp chới chuồn chuồn ,đỏ thắm những giấc mơ Giờ giữa thị thành, giữa chốn phong ba Tấp nập , ồn ào, vội vã bước chân qua Con mới biết quê làng nơi xa ấy Nơi có mẹ, có chị, có cha, có ngôi nhà Nơi mà tâm hồn , tình yêu con gửi đấy bắt nắng và mây gõ nhịp bức thư này Mẹ…. Con ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha Tuổi đương xuân, nét mềm trên mái tóc sức vóc thanh niên, nụ cười tươi trong trắng Con gái đôi mươi, đội nắng, trĩu gánh trời Con còn nhớ những câu, bài ca mẹ hát giếng nước, mái đình, nghiêng bóng gốc đa những cánh đồng ta cò bay thẳng cánh để lại nằm mơ giữa vườn cải, hoa cà...... con còn nhớ đôi lúc bóng chiều tà ở tít đồng xa cánh cò bay về núi cả nhà ta lại quây quần bên bếp lửa khói đỏ tro, cay mũi, mắt ướt nhoè rồi đến mùa hè, trĩu quả những cành me bóng thu sang, lá bàng rơi gốc đổ gió lạnh lùa về trên liếp cửa lưa thưa mẹ chắn cơn mưa, che đàn con, ôm ấm giấc mơ hồng, ôi... những giấc mơ xưa.... Mẹ....... đến giờ đây, con đứng giữa thế gian giữa tiết tháng 3, nắng ủ vàng con bảo gió gửi phương xa - những lời ca, khúc hát chúc cho người mãi mãi được bình an..... <3 <3 Hà Nội: 8/3/2011 - Bokogat