Tìm kiếm
Showing results for tags 'truyện ngắn về tình yêu'.
Found 1 result
-
Rồi tất cả cũng sẽ trở thành kỉ niệm… Mưa rồi. Mưa to lắm. Mưa rơi lộp bộp trên mái tôn nhà hàng xóm. Hắt cả vào nhà. Nhưng nó không đứng dậy mà nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Kệ cho những giọt nước ấy mơn man vào người, vào mặt, đem theo cái lạnh thấu tâm can, nó vội thu mình. Rơi. Ừ! Nó đang khóc, cho một cuộc tình tan vỡ… Tan! “Chúng ta dừng lại ở đây thôi!” tiếng anh nhẹ lẫn với tiếng mưa ngoài quán cafe, nhẹ như lúc “ Làm người yêu anh nhé!”, lúc ấy, trời cũng mưa. Mặt nó đơ ra, nụ cười dang dở vụt tắt trên gương mặt ngây thơ. Nó im lặng, anh nhắc lại lần nữa, kèm theo lời biện minh dối trá “ Anh vẫn rất thương em, anh là một thằng tồi,…”. Nhưng điều ấy còn quan trọng gì nữa. Thông tin cần thiết anh đã nói đủ rồi. Tai nó ù đi. Nó nhớ lại ngày hai đứa gặp nhau! Hình ảnh mình họa (Mưa – Truyện ngắn về tình yêu) Đà Lạt- ngày mưa Nó- một con bé 18, vừa hoàn thành xong kì thi đại học cam go, muốn xả stress, quá ngán với những thú vui thường ngày bên đám bạn giả tạo ở cái thành phố chật chội, nó muốn được thoát ra cái vỏ bọc tiểu thư mà bố mẹ đã tạo ra. Nó chọn tour Đà Lạt, khá xa thành phố, xách balo lên và đi, bất chấp sự phản đối gay gắt của bố mẹ. Anh- cũng 18, nhưng không có vẻ trẻ con như những thằng con trai lớp nó. Jeans rách, sơmi carô, converse trắng! “Cool!”. Nó để ý ngay từ khi anh bước lên xe, nhưng với mác tiểu thư, nó cũng chỉ dừng lại ở suy nghĩ, thích cái đẹp, liếc một cái rồi quay đi, chứ không như mấy người ngồi ghế trên, xuýt xoa, rồi buông lời trêu gẹo: -Em ơi, ghế trống này Đúng là đồ hám giai. Nghĩ thế thôi, chứ thực ra, nó cũng mong anh ngồi cạnh nó. Và anh tiến đến bên nó thật, nhẹ nhàng -Tớ ngồi đây nhé? Khá lịch sự, nó cũng lịch sự lại -Ừ bạn!- cười nhẹ một cái, nó quay đi, không quên để ý thái độ anh. Hình như anh bối rối. Nó cười duyên thế cơ mà. -Ôh! Mưa rồi- Nó reo khẽ, dán mặt vào cửa kính. -Bạn cũng thích mưa à? -Bạn thích mưa sao? -Ừ! Tớ thích Hết. Một đoạn hội thoại nhàm chán. Hai đứa quay đi. Nó trở về thú vui của mình- ngắm mưa. Lòng vui lạ! Xe dừng trước cửa khách sạn cũng là lúc nó vừa tỉnh sau giấc ngủ dài để tránh cái mệt. May mắn thay là xe đã kịp dừng trước khi nó cho cả bữa sáng ra ngoài. Nhưng lúc này nó đã xám xanh cả lại. Thoáng chút lo lắng hiện ra trên gương mặt anh. Nó hi vọng anh sẽ làm gì đó như phim Hàn chẳng hạn nhưng anh chẳng làm gì cả. Chỉ xách hộ đồ cho nó rồi đi thẳng. “Xí! Đồ con trai xấu tính.” Và sau lần gặp gỡ ấy, anh chủ động với nó nhiều hơn, đồng hành cùng nhau trong suốt chuyến đi. Tình cảm cứ thế cũng dần nảy nở. Cơ mà cái tính bướng bỉnh, đánh chết cũng không chừa, “Thích lắm rồi đấy, nhưng còn lâu mới nói”. Nó không nói, anh cũng vậy, cứ thế, những ngày tháng êm đẹp nơi Đà Lạt mộng mơ kết thúc! Tiếc nuối. Rồi một hôm, gió nổi, trời âm u, hồng hồng, vàng vàng rất dễ thương, nó đoán, chắc sắp mưa. Nó thích mưa nhất mà. Bất ngờ, anh gọi cho nó: -Tớ đang trước cửa nhà bạn! Xuống nhờ tí. “Hic. Sắp mưa rồi mà còn nhờ vả gì đây”- Nó lẩm bẩm trong lúc chạy như ma đuổi xuống gặp anh. Chưa kịp nói câu gì, ví dụ như “Sắp bão to, nên đầu cậu ẩm à mà sang giờ này”(cũng đến giờ cơm rồi), hay ngắn gọn hơn như “Hú”, anh đã lôi nó đi xềnh xệch, làm nó không kịp phản ứng. Và anh dừng cái công đoạn, tạm gọi là hành xác, trước quán cafe được trang trí rất vintage, nó thích… -Vào đi. Mưa. Trú. -Cũng biết sắp mưa cơ đấy- con bé nguýt dài Rồi nó tung tăng đi vào, chọn một chiếc bàn gần cửa sổ… -Ngắm mưa cho dễ- nó giải thích đầy hào hứng Hình ảnh minh họa (Tan – Truyện ngắn tình yêu) Anh bật cười! -Rồi, chỗ đã ổn định, có gì nói mau còn về, định nhờ quân sư tình yêu, tình báo hả? -Ừ! Giúp tớ với Con bé chột dạ, thấy mình nghèn nghẹn. Nhưng vẫn vờ vui vẻ -Uầy, sướng nhá, thế là tớ vẫn phải F.A à? Hiu hiu -Yên tâm, không bỏ rơi đâu mà lo. Tỏ tình thì phải làm gì nhở? -Ờhm! Hoa hồng to đùng, màu hồng nhá, rồi gói trong giấy lụa cũng hồng luôn, ôi, có đánh ghita càng tuyệt, ngày mưa càng hay. Ha ha. -Ok. Sẽ làm vậy Thôi, đứng dậy, đi về. -Ơ thế không được ngồi đây ngắm mưa à? -Về ngắm. Về mau đi không mưa. Tớ về. “Kéo mình đi rồi bắt về một mình. Xí”, nó bực tức đá bay lon coca bên đường. Nó lững thững bước, khẽ thở dài đánh thượt, thế là vỡ mộng rồi, chàng đã có gấu của chàng rồi, nó sẽ hết cơ hội. Cơ mà kệ, nó động viên mình.“ Yêu là phải biết hi sinh” 20h20′, trời đã ngớt mưa, bố mẹ tình cảm dắt nhau sang bên chị dâu chơi với bé Bi, haiz, ở nhà một mình, càng thoải mái, vẫn buồn lắm, nên tốt nhất bố mẹ đừng ở nhà, không lại bị tra hỏi. Rengggggggggggg… Chuông cửa quái gì như cái chuông điện thoại, mang cái mặt mâm lết ra mở cửa. “Lại lũ trẻ con đây mà”. Nó toan đóng cửa, khép được cả 3,75 phần cửa rồi, bỗng có một bàn tay thò vào, kẹp ngang cửa, nó hét toáng, còn anh thì hể hả… -Đi đây với tớ đê… -Không. Mệt lắm. Anh kéo tay nó. Lại lôi đi. Nó miễn cưỡng đi theo. -Rồi. Đứng đây đi.- Anh khẽ gắt -Làm gì- Nó gắt thật sự luôn -Đợi tí- Anh quay đi. “Đi đâu không biết, sắp có người yêu rồi mà còn làm mình yêu nó thêm là thế nào.” Hớ, bỗng có tiếng ghita, nhạc nền “My lady”, anh đang đứng trước mặt nó “Hình bóng em luôn xuất hiện trong tâm trí, anh luôn cảm nhận được nó bất kì, lúc nào…”. Nó ngẩn người, đã hiểu có chuyện gì xảy ra, bật cười,… -Em yêu! Nó suýt ngất vì cách xưng hô này. -Gì? -Thấy tớ thế nào. Như này đã đi tỏ tình được chưa? Chột dạ lần hai. Nó đã lầm. Tất cả thứ này đã không phải dành cho nó -Đổ là cái chắc -Thế à. Hé hé Nó quay vội. Che đi những giọt nước mắt phản chủ. Nhưng anh đã kịp thấy rồi. -Anh yêu em. Làm người yêu anh nhé! Nó khóc thật sự. Khóc to lắm. Nó đánh anh…Trút hết giận dỗi lên anh. -Sao thế. Vừa bảo chắc chắn đổ mà. Đổ đi cho người ta còn đỡ. Không kịp để nó trả lời. Anh kiss nó. Ôm nó chặt hơn. Nó vỡ oà trong hạnh phúc. Và hai đứa yêu nhau. Nhưng cuộc vui nào cũng tới hồi kết thúc. Việc gì đến nó sẽ đến thôi. Cơn mưa ngớt dần. Nó cũng đứng dậy. Lảo đảo bước vào phòng. Vật ra giường như nghìn năm chưa được ngủ. Và nó thiếp đi. Nó mơ thấy anh. Thấy anh vẫn ở bên nó. Thấy anh cười đùa với nó. Thấy anh gảy ghitar cho nó nghe. Thấy anh bẹo má nó… Hình ảnh minh họa (Tan – Đọc truyện ngắn tình yêu) Giật mình tỉnh dậy. -Mơ thôi! – Nhếch mép cười nhạt nhẽo. Trong cái đầu nhỏ của nó hình như đang mung lung suy nghĩ cái gì đó. Nó bước từng bước tới bàn học. Từ từ bỏ tất cả vào thùng giấy. Này là chiếc móc đôi nó thêu, này là cốc đôi anh tặngnó, này là mũ anh mua cho nó đội sợ nó bị cảm nắng, này là những tấm card anh gửi nó mỗi lần anh đi xa, này là những bức thư anh viết cho nó… Nó cho hết vào thùng. Nâng niu, chậm rãi như để ngắm chúng lần cuối. Và còn thứ cuối cùng. Nó đứng tần ngần hồi lâu, do dự, tháo ra lại đeo vào, cứ thế, tháo lại đeo. Đấy là nhẫn đôi anh tặng nó khi anh đi làm thêm được tháng lương đầu tiên, là do chính công sức anh bỏ ra để mua. Nó trân trọng lắm, chưa bao giờ nó tháo ra khỏi tay… Khóc. Nước mắt lại rơi. Xuống cằm. Xuống cổ. Rớt xuống chiếc nhẫn lấp lánh. Và rồi dứt khoát. Nó tháo chiếc nhẫn. Để ở vị trí cao nhất giữa đống đồ ngổn ngang trong thùng -Tạm biệt nhé- nó thì thào.Thở dài đánh thượt. Mưa đã ngừng, ngước lên trời cao kia, nơi những đám mây đang lững lờ trôi. Khẽ cười !!! -Cầu vồng… !!!- Nó reo khe khẽ nhưng không giấu nổi sự thích thú Hít một hơi thật sâu, giang tay ôm trọn bầu trời và nó hiểu: “ Muốn nhìn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa”… Híp
-
- truyện ngắn tình yêu
- truyện ngắn về tình yêu
-
(và 2 từ khóa)
Được dán nhãn
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.
Footer title
This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.