Jump to content

Recommended Posts

124ezoj.jpg
 
 
TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...

CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .

CHẬP 11 : " Anh đi tìm em , em đi tìm ai ? " 

Chùa Hoàng Thiên buổi trưa vắng vẻ , Huy bước vào cổng đứng sựng lai suy tư điều gì đó , dường như cậu đang liên tưởng đến sự việc của vài tháng trước cũng chính nơi đây cậu đã gặp Tiểu Mạn lần đầu tiên , Huy chẳng hiểu nỗi mình nữa cậu đang tìm kiếm điều gì đây , vì nói cho cùng mối nhân duyên này thật trớ trêu . Bước thẳng vào trong Huy ngó nghiêng ngó dọc tìm vị trí chiếc ghế đá mà cậu ngồi lúc gặp Tiểu Mạn . 

- Cô bé vừa đi rồi .

Huy quay lại phía sau khi nghe thấy tiếng nói , lại là ông lão cậu gặp tối hôm qua . Nhưng ông lão bây giờ hoàn toàn khác so với lần trước cậu gặp , ông mặc bộ áo tàu màu xanh ngọc và toát lên vẻ huyền bí lạ kỳ , mái tóc bạc lơ phơ trong ngọn gió nhẹ nhìn ông - Huy có một cảm giác rất lạ . 

- Cô ấy ?

Huy buộc miệng lên tiếng hỏi lại , phải chăng ông ấy đang nhắc đến Tiểu Mạn chăng ? Huy để suy nghĩ ấy hiện rõ trên khuôn mặt tò mò của cậu . Ông Lão nhìn Huy cười rồi đáp trả : 

- Vâng . Chính là người cậu muốn gặp .

- Ông biết cô ấy ... ông biết Tiểu Mạn ??

Điều đó không quan trọng , ông lão trả lời Huy nhẹ tênh rồi nhìn hướng mắt xuống chổ gần ông như bảo Huy ngồi xuống . Huy dù vẫn không biết ông lão là ai nhưng vì sự lạ thường từ những câu nói ấy khiến cậu rất muốn nghe ông nói thêm .

- Không quan trọng ? Huy nhắc lại câu hỏi của ông lão rồi ngồi xuống bên cạnh ông .

Giờ cậu mới nhận ra thêm một điều , ông lão đang ngồi tay cầm một chiếc cần câu thoạt nhìn trông rất đẹp , chiếc cần làm bằng trúc và được chạm khắc hoa văn rất lạ mắt và còn có một điều lạ hơn là chiếc cần không hề có dây câu hay lưỡi câu . 

- Ông đang làm gì vậy ? Dù biết là ngốc nhưng Huy vẫn muốn hỏi .

- Cậu thấy đấy , tôi đang câu .

- Câu cá ư ? Câu cá trong chùa ư ? 

- Không ... Không hề . Tại sao cậu lại nghĩ vậy , ông lão cười lớn nhìn Huy .

- Cháu thấy điệu bộ ông thì giống vậy nhưng sự thật thì ...

Cậu thấy khó hiểu cũng đúng , ông lão ngắt lời Huy rồi nói tiếp . Chiếc cần câu này ta dùng để câu nhưng không phải câu những thứ hiện hữu . Huy càng nghe ông lão càng đờ mặt ra vì thật sự Huy không tài nào biết được ẩn ý trong điều ông nói . 

- Thế nó dùng để câu gì vậy ông ? Huy bắt đầu mất kiên nhẫn .

- Câu "duyên phận" và trả " nợ vay " , ông lão vừa nói vừa giật tay lên như cảm giác vừa câu được gì đó . 

"Câu duyên phận - trả nợ vay" , Huy nhẩm trong miệng câu đó và cố suy nghĩ để hiểu thâm ý của ông lão , chỉ tiếc là những thứ trong đầu Huy bây giờ chỉ là Tiểu Mạn . Cậu xua đi suy nghĩ vẩn vơ đó rồi hỏi vào chủ đề chính .

- Tiểu Mạn bây giờ ở đâu ? Ông biết cô ấy ở đâu đúng không ?

Hahaha , tuổi trẻ quả thật không đủ kiên nhẫn , hữu duyên hay vô phận còn tùy vào cậu thôi . Tìm đúng người nhưng sai thời điểm ta khuyên cậu nên dừng lại . 

- Ông trêu cháu đúng không ? thật ra ông không hề biết cô ấy ở đâu !

- Cổ nhân có câu "người tính không bằng trời tính " 

Huy hậm hực , được rồi nếu ông đã không nói cháu cũng không ép ông , nhưng cháu cũng biết người xưa cũng có câu " Trời tính không bằng tự mình tính " .

- Khá lắm . Ông lão cười sảng khoái khi nghe câu đối đáp của Huy .

Được rồi cậu về đi , vạn sự tùy duyên nếu cậu đã cố chấp như vậy thì để ta xem "tự mình tính" nó thế nào nhé chàng trai trẻ . Biết là không thể hỏi gì thêm từ ông lão nữa Huy đứng lên chào ông rồi quay đi . 

- Cô ấy đợi cậu đấy . 

Vừa nghe dứt câu nói , Huy quay vội người lại nhưng không thấy ông lão nữa . Càng nghĩ Huy càng rối trí hơn , cậu lắc mạnh đầu trấn tỉnh bản thân . Nhớ lại câu cuối cùng mình nghe được Huy có cảm giác nhẹ nhõm , " cô ấy đợi mình ư ? " 

Huy ra xe rồi trở về công ty , từ đây đến chiều cậu còn phải giải quyết vài công việc ở công ty , thì thôi đành tạm gác những trăn trở ấy chiều về tính tiếp vậy . Vừa đến cổng đã thấy Trung đang ngồi chờ ông Hậu từ bên đường đi qua .

- Cậu đi đâu vậy ? nghe nói em gái cậu...

- Ừm , cậu nghe ông Hậu nói à ? Em tớ ổn rồi chỉ là cảm lạnh nên sốt nhẹ thôi ấy mà . 

- À , vậy thì tốt . Tớ cứ sợ chuyện gì lớn .

- Cảm ơn cậu , không có gì đâu .

Hai cậu lúc đi lẫn lúc về đều cùng lúc , hay nhỉ ? ông Hậu tay mở gói thuốc mới mua cười cười hỏi . 

- Chỉ là giờ nghỉ trưa cháu đi rồi còn về làm mà chú . Huy đáp lời .

- Gì mà cùng lúc chứ , bấm thẻ đi cho tụi cháu lên làm . Trung tự nhiên khó chịu ra mặt .

Không để ý đến thái độ đó lắm Ông Hậu bấm thẻ rồi bước về phòng trực của mình , Huy muốn hỏi Trung điều gì đó nhưng thấy Trung không được vui nên cũng lẳng lặng dắt xe vào trong .

&&& 

Hải ngồi trước cửa phỏng đeo tai phone nghe nhạc , vừa thấy Huy về Hải tháo tai phone ra nhìn Huy cười tươi rồi lên tiếng :

- Hôm nay trả nợ em chưa ?

Nhìn Hải mấy giây rồi sực nhớ đến lời hứa của cậu với Hải , chỉ là nhiều việc quá khiến cậu không thể phân tâm được nên quên mất . 

- Uh . Tối nay qua anh , anh khao em một chầu tự chọn .

Nghe đến hai từ "tự chọn" Hải vui ra mặt , kỳ này nhất định sẽ kêu thêm những món mà mình thích . Hải nghĩ bụng rồi vui vẻ nói :

- Được . Kỳ này em không khách sáo đâu nhé .

- Ừ , ừ anh mày không nói suông đâu yên tâm đi .

- Dạ , em cảm ơn anh Huy . Tối em sẽ qua giờ em đi đá banh với đám bạn .

Huy không muốn day dưa thêm vì cậu còn vài việc cần giải quyết gấp nên gật đầu rồi dắt xe vào phòng . Đóng cửa từ sáng đến chiều mà không khí dạo này gần chuyển mùa mưa nên phòng Huy rất ẩm và nóng , Huy mở toang cửa để những cơn gió nhẹ ùa vào trong , cảm thấy dễ thở hơn một tí , mở tủ lạnh lấy lon nước tính làm một hơi cho đã khát nhưng vừa quay lại thấy Tiểu Mạn ngồi trên ghế sô pha , trong giây phút bất ngờ Huy bóp mạnh tay đến mức lon nước xì cả bọt ra văng tung tóe . Một mặt đang cố hạn chế nước văng thêm , một mặt nhìn Tiểu Mạn trong trạng thái chết đơ , có lẽ vì quá lâu rồi Huy mới gặp lại tình huống bất ngờ này nên mới vậy . 

- Em ... em về rồi à ?

Huy không ngờ mình lại hỏi vậy , câu nói của cậu chẳng khác nào nơi đây vốn thuộc về cô và cậu đang chờ cô về . Ngược với thái độ của mấy tháng trước , Tiểu Mạn điềm tĩnh đến lạ , cô vẫn nhìn anh nhưng lại là ánh nhìn vô cùng khách sáo của một người lạ .

- Vâng , tôi muốn nhờ anh vài việc không biết anh có vui lòng giúp giùm tôi không ?

"Tôi - Nhờ vài việc - Vui lòng giúp " 

Huy ghép những từ ngữ đó trong đầu với ánh mắt khó hiểu khi nhìn Tiểu Mạn , bởi lẽ chỉ vài tháng trước cậu và cô nào có khách sáo đến vậy . Rời ánh mắt khỏi Tiểu Mạn , Huy lúng túng nói gấp .

- Vâng , em... à cô chờ tôi lau dọn xíu . 

Vừa lau dọn những vệt nước văng trên sàn nhà , Huy nghĩ về Tiểu Mạn và cảm thấy thật lạ , tại sao cô ấy lại khách sáo và xa lạ đến vậy , có lúc cậu trộm nhìn Tiểu Mạn và bị bắt gặp Huy thấy ánh mắt đó làm cậu có chút gì đó kính sợ chứ không như trước nữa . Không thể chịu đựng cảm giác xa lạ này hơn nữa Huy lên tiếng :

- Cô sao vậy ? Tôi thấy cô hơi lạ...

- Lạ ? Tiểu Mạn nhấn giọng nhìn Huy .

- À , uh... thì cô lạ thật mà .

Nói xong Huy càng bối rối hơn , cậu chẳng hiểu nỗi mình muốn nói gì nữa . Rõ ràng muốn hỏi sao em lại tỏ ra lạnh lùng với anh như thế nhưng không tài nào nói ra được .

- Anh làm xong chưa tôi muốn kể với anh vài chuyện trước khi nhờ anh giúp .

- Vâng , xong rồi đây cô chờ xí . 

Huy mang chiếc dẻ lau vào phòng tắm xả nước ngâm rồi bước ra ngoài .

- Xong rồi . Huy ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiểu Mạn .

Tôi đã nhớ ra mọi chuyện và biết mình là ai , rất xin lỗi anh trong thời gian trước đã phiền đến anh nhiều . Chỉ là lúc đó tôi không nhớ ra điều gì cả , hy vọng anh không trách tôi . Những câu nói đó in vào đầu Huy , cậu thấy choáng pha lẫn sự tò mò . Nhưng cũng thoáng chút buồn khi nghe những lời lẽ khách sáo của Tiểu Mạn .

- Không có gì , cô cũng giúp tôi nhiều mà . Coi như hều ...

- Cảm ơn anh đã hiểu . Tiểu Mạn nói trong vẻ mặt lạnh lùng .

- Vậy em... à cô là ai ? Tôi có thể giúp gì cô ?

Vẫn chưa quen với cách xưng hô mới nên Huy nói chuyện rất gượng gạo , dường như Tiểu Mạn cũng nhận ra điều đó nên cô cũng không muốn quan tâm gì nhiều ở thái độ bối rối của Huy .

- Tôi tên Lâm Vy . 

Vừa nghe thấy cái tên Huy giật mình , có lẽ cậu vừa nhớ ra cái tên này mình đã từng nghe qua , đúng vậy , đúng là người con gái đó rồi . Như đọc được suy nghĩ của Huy , Tiểu Mạn thở dài rồi nói tiếp :

- Uh , tôi biết anh cũng đã biết về tôi ít nhiều qua những gì anh kể tôi lúc trước .

- Vâng...

Quê tôi không phải ở đây , thời gian sau này tôi mới biết hiện tại mình đang ở thành phố TH , nơi đây chỉ là nhà người thân tôi thôi .

- Thế cô thật sự ở đâu ? Huy hỏi chen vào .

- Tôi ở NT cũng gần thành phố này . 

- À , NT tôi cũng có ghé qua công tác mấy lần .

Biết là vấn đề ấy chẳng hề ăn nhập gì với câu chuyện , nhưng Huy vẫn cố trả lời kiểu xã giao .

- Uh , anh biết cũng tốt vì tôi cần anh giúp .

- Giúp ? 

- Cô muốn tôi giúp chuyện gì ? 

- Đi về NT với tôi giải quyết một số chuyện .

Câu nói của Tiểu Mạn vừa dứt Huy há hốc mồm .

- Về NT với cô ? Cô không đùa chứ ? 

- Không . Nhưng nếu anh không muốn tôi sẽ không ép . 

Suy nghĩ một lúc Huy có cảm giác mình sắp vướng vào một chuyện cực kỳ rắc rối , dù muốn từ chối nhưng nghĩ lại những việc mà Tiểu Mạn đã giúp cậu , Huy không tài nào mở lời được .

- Cô để tôi suy nghĩ một vài ngày được không ? 

- Cũng được , tôi sẽ chờ anh đến mai .

- Mai á ? Không phải tôi nói một vài hôm sao . Huy lúng túng .

- Tôi không chờ được lâu như vậy , tôi sắp hết thời gian rồi .

- Cô là một hồn ma thì cần gì thời gian chứ ? 

- Không .

- " Tôi còn sống " . Tiểu Mạn nói trước khi biến mất trước mặt Huy .

Nghe xong câu đó Huy đơ toàn tập , "còn sống" cô ấy đùa mình chắc . Nhưng nếu còn sống thì sao cô ấy lại như thế nhỉ ? Huy đang rất tò mò và phân vân tột độ nhưng người trả lời cho cậu những thắc mắc này đã không ở đây nữa . 

***

- Anh Huy ơi !!

Đang nằm trên sô pha suy tư nghe tiếng Hải gọi Huy sực tỉnh , đưa tay bóp trán Huy nhớ lại còn chuyện hứa lúc chiều với Hải . Nhìn đông hồ đã hơn bảy giờ tối , giờ Huy mới cảm nhận được bụng mình đang kêu gào . Cậu đã quên cả chuyện ăn chiều và tắm gội chỉ vì mãi nghĩ đến lời đề nghị của Tiểu Mạn . 

- Anh Huyy !

Nghe Hải kêu đến lần thứ hai , Huy bật người ngồi dậy bước ra mở cửa cho thằng nhỏ . Miệng cố cười phân trần :

- Xin lỗi Hải , Mệt quá anh ngủ quên mất . 

- Không sao . Em chờ anh nãy giờ , thấy phòng anh không mở đèn cứ nghĩ anh đi đâu rồi .

Hải nói mà vẻ mặt như thể trách móc Huy tính cho cậu leo cây nữa hay sao vậy . Hiểu được điều đó Huy vỗ vai Hải cười lớn .

- Sợ anh mày cho leo cây à ? Không có đâu , chờ anh tí anh thay đồ .

- Vâng ạ , Hải cười ngượng khi nghe Huy nói vậy .

Đưa Hải ra quán nhậu gần đó , quán Năm Đô - quán này bình dân nhưng món ăn khá nhiều và đầu bếp nấu rất khá . Cũng ăn một vài lần nên Huy có ý đưa Hải ra đây lâu rồi , nếu không vì rắc rối công chuyện chắc đã ngồi đây với Hải từ đời nào .

- Em chọn đi , cho em kêu thoải mái . Huy đưa Menu cho Hải .

- Vâng , Hải vui ra mặt nhưng vẫn cố ra vẻ khách sáo .

Trong suốt buổi ăn uống Huy chỉ ngồi nghe Hải luyên thuyên kể chuyện mà không hỏi gì thêm , nói thẳng ra cậu dẫn Hải đi ăn cũng chẳng khác gì nghĩa vụ phải thực hiện lời hứa của mình , chứ tâm trạng thì như đang ngồi trên đống than vậy . Hải còn nhỏ nên không nhận ra điều đó chỉ nghĩ anh Huy làm về mệt mà còn dẫn mình đi ăn , vui mà hơi thấy có lỗi , thằng nhỏ còn quá vô tư nên điều nó nghĩ cũng chỉ có vậy . 

- Hai đứa mới đi ăn về đấy à ? 

Bà năm đứng chờ cửa Hải , thấy Huy chở Hải về nên ra đón . 

- Dạ , con về rồi nè bà , anh Huy hôm nay "sộp" lắm ạ .

Bà năm cười hiền , bà thì làm sao hiểu được từ "sộp" mà cháu bà nói cơ chứ , nhưng chỉ cần thấy hai anh em ăn chơi vui vẻ thì bà vui lòng rồi . 

- Vào nghỉ đi , cháu chỉ khéo làm phiền cậu Huy .

Bà năm toan nói đỡ cho cháu , như thể muốn nói thằng nhỏ làm phiền Huy quá mong cậu không để bụng , nhìn thấy điều đó trong ánh mắt bà năm Huy cười lớn tiếp chuyện :

- Không sao đâu bà ơi , anh em cháu mà bà lo cái gì . Với lại con cũng như cháu ruột bà mà , nhớ có phần ngon để giành con là được , Huy chen thêm câu nói đùa vào .

- Vâng , vâng , tiên sinh nhà cậu tôi nhớ mà , bà năm cũng nói đùa lại . 

Không khí vui vẻ hẳn lên , sau khi nói thêm mấy câu thì Huy dắt xe vào nhà , bên kia bà năm cũng đang đóng cửa và nói với ra :

- Cậu Huy nghỉ sớm mai còn đi làm nhé .

- Cảm ơn anh Huy nhiều về bửa ăn hôm nay . Hải đứng ngay cửa sổ nói ra .

- Được rồi , cảm ơn hai bà cháu . 

Cửa vừa khép Huy buông một tiếng thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế , giờ thì mọi suy nghĩ lại trở về bên cái đầu lo toan của cậu . Ngày mai cậu phải trả lời cho Tiểu Mạn biết mình sẽ giúp cô ấy hay không . 

- Ôi ... lại sắp có chuyện rồi .

Huy than một câu rồi nằm thẳng xuống ghế , hiện tại điều duy nhất in sâu trong đầu cậu là câu nói cuối cùng của Tiểu Mạn trước khi cô ấy biến mất . " Tôi còn sống " ...

- Em còn sống ư ... 

- Uh... có lẽ nào .

Huy ngủ thiếp đi với câu nói đó của Tiểu Mạn vang vọng trong đầu mình . Mọi thứ sẽ thế nào nữa đây , ở đời có những chuyện không tài nào đoán trước được ....

HẾT CHẬP 11 .

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
mvm9ed.jpg
 
 
TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...

CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .

CHẬP 12 : " Nếu là anh thì sẽ khác... Niềm thương cảm ! "

- Này mấy giờ rồi , sao anh còn ngủ hả ? 

- Dậy mau , trễ lắm rồi .

Huy sực tỉnh khi nghe tiếng ai đó hét bên tai mình , nhìn Tiểu Mạn trong trạng thái còn lim dim mắt , Huy cố lùi mình về phía sau ngồi dậy tựa lưng vào thành giường , đầu cậu đau như búa bổ . 

- Mấy giờ rồi ? Huy hỏi giọng uể oải .

Hơn bảy giờ rồi , tôi đợi anh ngoài phòng lâu lắm rồi đó , nếu không lên đây kêu anh thì không biết khi nào anh mới chịu dậy đây . Dù đã nghe được mốc thời gian mà Tiểu Mạn nói nhưng Huy lại không tài nào tỉnh táo hơn được , đến lúc này Tiểu Mạn mới lo lắng hỏi :

- Anh sao vậy ? Cảm rồi chăng ? 

- Tôi không biết , chỉ thấy đau đầu quá . Huy bóp mạnh trán nhìn mọi vật như chao đảo . 

Bất ngờ Tiểu Mạn đặt môi lên trán Huy , vì quá mệt mỏi nên Huy không kịp phản ứng lại với hành động của cô .

- Cô làm gì vậy hả ? Huy hỏi trong sự bối rối .

- Anh hơi sốt rồi đấy , trán nóng lắm . 

- Bộ anh không biết đó là cách đo nhiệt lượng cơ thể ah ?

- Đo cái gì cơ , ai bày cô vậy ? Làm bằng tay cũng được mà .

Mẹ tôi hay làm thế mỗi khi tôi sốt , có gì lạ đâu chắc do thói quen thôi mà . Tiểu Mạn bĩu môi nhìn Huy trong khi cậu đang suy nghĩ về một vấn đề khác hẳn , hóa ra cô ấy coi mình như con , nghĩ đến đó cậu chợt cười nhẹ .

- Anh cười gì đó ? vô duyên vừa thôi .

- Ơ ... không có gì . Huy thoáng ngượng .

Tôi hơi mệt một tí thôi , chắc không sao đâu . Cô lại tủ đồ trong ngăn kéo thứ ba lấy giùm tôi vĩ thuốc đau đầu đi , à mà thôi ...

- Anh nghĩ tôi không làm được chứ gì ? 

- Không phải mà là...

- Là cái gì chứ , nằm yên đi tôi lấy cho . 

Tiểu Mạn tiến lại tủ đồ đưa tay mở ngăn kéo lần tìm , nhiều lúc nhìn cảnh đó Huy cứ nghĩ cô là người bình thường chứ chẳng phải cái gì đó gọi là linh hồn , như sực nhớ một điều Huy hỏi vội .

- Tại sao cô làm vậy được thế ?

Im lặng mấy giây xong Tiểu Mạn không tính giấu Huy nữa nên cô thuật lại chuyện có lần cô gặp một ông lão khá bí ẩn và ông ấy đã bày cô cách nắm bắt đồ vật bằng tâm trí . Nghe hết câu chuyện Huy không tỏ ra bất ngờ cho lắm vì cậu dường như đã phần nào đoán ra được ông lão mà Tiểu Mạn gặp là ai rồi . 

- Tôi cũng từng gặp...

- Hết hạn sử dụng rồi , Tiểu Mạn quay người lại ngắt lời Huy . 

- Hạn gì ? Huy vừa hỏi vừa cố bước xuống giường . 

Tiểu Mạn cầm vĩ thuốc panadol không gây buồn ngủ chìa về phía Huy , thuốc quá hạn rồi , bộ anh không xem hạn sử dụng trước khi dùng một cái gì đó à ?

- À ! tôi mua nó lâu rồi nên không để ý . 

Quả thật là Huy cũng không hay bệnh , mà có đi chăng nữa cũng chỉ uống thuốc qua loa là khỏi , nên nhiều khi không chú ý đến tiểu tiết cho lắm . 

- Anh hay đó , uống thuốc hết hạn thì cũng có ngày...

- Ngày gì ? Huy chen ngang vào kiểu như trêu chọc Tiểu Mạn .

- Kệ anh , anh suy nghĩ sao rồi ?

Nghe Tiểu Mạn hỏi ngược lại một câu mà Huy chưa kịp phản ứng , cậu hơi lúng túng vì đã kịp suy nghĩ gì đâu , cả đêm qua tìm mọi cách nhưng hầu như chưa có kết quả . 

- Được rồi , để tôi tính đã . Muốn đi thì tôi phải xin phép nghỉ làm đã chứ .

- Anh còn đi làm được trong điệu bộ đó à ? 

- Chứ cô nghĩ tôi đi được với cô trong bộ dạng này á ? 

*Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn... 

Không khí yên ắng hẳn đi khi tiếng chuông điện thoại cất lên , có hai con người đang nhìn nhau chết đơ , màn hình điện thoại hiển thị Trung đang gọi . Huy vội cầm điện thoại lên nhận cuộc gọi và xuýt nữa đánh rơi vì hành động bối rối vụng về của cậu . 

- Này sao cậu không gọi tớ số kia mà gọi số này hả ?

- Ông nội nhà cậu , biết bây giờ là mấy giờ rồi không ? Trung nói lớn đến mức chen cả câu hỏi của Huy .

- À , mà cậu vừa hỏi gì tớ thế ? gì mà số này số kia là sao ?

- Không có gì . Tớ bị cảm rồi chắc không đi làm được cậu xin phép hộ tớ nhé .

- Cảm á , có nặng không . Đầu dây bên kia la lớn hơn .

- Cũng không đến mức nặng đâu , mà sao cậu la to thế hả ?

- Có tiếng cười - Vừa rồi có người hoạnh họe cậu sao chưa đi làm tớ la lớn có ý...

- Uh , uh hiểu rồi . Huy thừa biết điều Trung nói nên không muốn nghe thêm .

Thời tiết đang chuyển mùa nên đôi khi một vài người cơ thể bị cảm do chưa kịp thích nghi là chuyện bình thường và Huy nằm trong số đó . Trung nói thêm vài câu dạng hỏi han lo lắng rồi cúp máy .

- Này ? tiếng chuông điện thoại vừa rồi là gì thế ?

Nghe Tiểu Mạn nhắc đến chuyện khi nãy Huy lóng ngóng quay đi rồi nói sang chuyện khác :

- Giờ tôi thu xếp công việc rồi đi với cô .

- Anh suy nghĩ xong rồi à , nhanh vậy .

- Không có gì , tranh thủ nghỉ bệnh đi luôn vậy . 

Tuy là đánh trống lảng đã thành công xong Huy vẫn thoáng nét ngượng ngùng trên khuôn mặt , những ngày xa Tiểu Mạn rõ ràng Huy đã có những hành động mà cậu không ngờ đến . Việc thu âm giọng nói đó rồi làm nhạc chuông cho số điện thoại riêng là việc mà cậu nghĩ Tiểu Mạn sẽ không bao giờ nghe được , vì trong thâm tâm Huy nghĩ cô sẽ không trở lại nữa rồi . 

*Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn - Anh nhớ em Tiểu Mạn .

Lần này thì Huy đánh rơi luôn cả điện thoại , cậu không ngờ Trung lại gọi thêm lần nữa . Trong lòng Huy đang rất căm hận cái thằng bạn chết tiệt này , không lẽ nó cố chơi mình cho bằng được . Huy nhặt điện thoại lên quay người vào trong bấm nhận cuộc gọi rồi hét lớn .

- Gọi tớ làm cái gì nữa vậy ?

- Sao hét tớ ? Trung bên kia đầu dây hình như cũng vừa giật mình khi nghe Huy hỏi bất ngờ .

- Chuyện gì nữa thế , Huy nói tiếp mà không trả lời câu của Trung .

- Lý Tổng vừa hỏi thăm cậu xong và dặn tớ kêu nói cậu có xin nghỉ thì tranh thủ ghé gặp ông ấy , hình như có chuyện gấp . 

- Uh . Tớ biết rồi . Cảm ơn cậu .

- Không có gì , mà cậu có ổn không đấy ? 

Có lẽ vì thái độ vừa nãy của Huy nên Trung cảm thấy điều gì đó lạ lạ .

- Không sao , nhờ cậu chuyển lời tớ cảm ơn sếp luôn nha .

Trung à uh rồi cúp máy trả lại không gian yên ắng cho Huy , giờ phút này cậu không biết phải giải thích sao với Tiểu Mạn nếu cô hỏi lại vấn đề tiếng chuông điện thoại , chỉ nghĩ đến đó Huy đã bối rối vô cùng .

- Tôi đi mua thuốc cảm đây , cô đợi ở nhà nhé .

Không nghe tiếng đáp trả , Huy quay người lại thì không thấy Tiểu Mạn đâu nữa . Có lẽ cô bé cũng hiểu vấn đề nên rút lui trước từ khi nào . Huy ghé tiệm thuốc gần nhà mua một ít thuốc cảm cúm rồi trở về , vừa vào nhà đã thấy Tiểu Mạn ngồi trên ghế đợi cậu .

- Anh về rồi đó à ? Uống thuốc đi cho mau khỏe .

- Vâng , cảm ơn cô . 

Huy lại bàn rót ly nước rồi mở dóc thuốc ra tìm vài viên uống buổi sáng theo lời dược sĩ dặn khi cậu mua , toan đưa ly nước lên miệng thì nghe Tiểu Mạn hỏi :

- " Anh nhớ em lắm à ? "

Nước vừa đến miệng nghe câu nói đó Huy đã phun hết ra ngoài , dường như bị sặc nước nên Huy ho liên tục mấy tiếng và cố lấy lại trạng thái bình thường . 

- Không có gì đâu , cô đừng hiểu nhầm , chỉ là...

- Chỉ là sao ? anh trả lời em đi .

Nhận ra cách xưng hô của Tiểu Mạn đã thay đổi Huy càng ngượng ngùng hơn , trong đầu Huy đang bấn loạn không biết nên trả lời sao . 

- Được rồi , em chọc anh đấy , uống thuốc đi kìa .

Huy không đáp lời chỉ lặng lẽ làm theo lời Tiểu Mạn như một người bạn trai vừa được bạn gái nhắc yêu . Lòng Huy cảm thấy vui lạ thường vì đó cũng là điều cậu mong muốn từ khi gặp lại Tiểu Mạn . Riêng Tiểu Mạn cô chỉ ngồi yên ngắm Huy từ đằng sau vì chỉ mấy phút trước cô đã cố che giấu nụ cười không lời trên khóe miệng , rõ ràng hành động của Huy đã tố cáo sự thật là anh nhớ cô rồi cần gì phải nghe câu trả lời nữa chứ . 

- Giờ anh phải đến công ty có chút việc .

- Có chuyện gì gấp à ? 

- Chắc không đâu , em chờ anh ở nhà rồi về cùng đi . 

- Uh , em chờ ...

Huy phóng xe ra ngoài đến công ty , khuôn mặt cậu rạng rỡ và dường như sức mạnh của tình yêu đã đánh bại bệnh tật trong cậu . Nhìn cậu giờ đây tràn đầy năng lượng sống và điều đó chắc chắn ai cũng nhìn thấy được .

- Nghe nói cậu bệnh mà sao trông vui thế ?

Đưa thẻ xe cho ông Hậu , Huy thoáng ngượng ngùng nhưng vẫn cố tỏ ra vờ mệt mỏi .

- Cháu lên phòng gặp sếp tí rồi về nghỉ bác ạ .

- Uh , thanh niên trai tráng nên chú ý sức khỏe đừng chủ quan quá .

Huy cảm ơn ông Hậu rồi dắt xe vào trong lòng thầm nghĩ mình phải gạt đi cái vẻ mặt vui tươi trước khi ai cũng nhận ra , giờ thì chính cậu cũng biết được mình không bình thường cho lắm .

- Cậu sao rồi , vừa thấy Huy , Tiến dừng công việc hỏi thăm .

- Cậu có khăn giấy không cho tớ một ít . Huy làm bộ nghẹt mũi .

- Đây , chụp lấy nè . Trung quăng bịch khăn giấy cho Huy .

Trời mùa này hay mưa nên ai cũng thủ sẳn khăn phòng khi bị ướt và một phần cũng không muốn cảm lạnh nếu để nước mưa thấm , Huy đón lấy rồi cảm ơn bạn . 

&&&

- Cốc Cốc Cốc 

- Huy đấy à ? Cậu vào đi tôi đang đợi cậu .

Huy bước vào phòng Lý Tổng nhìn thấy ông đang ngồi ghi chép gì đó .

- Cậu ngồi xuống đi , sao rồi bệnh cậu đỡ chưa ?

- Vâng , em cũng bớt một ít , cảm ơn sếp .

Dừng công việc nhìn bộ dạng Huy mấy giây , ông Lý mới nói : 

- Trời mùa này dễ cảm lạnh , thanh niên như cậu còn bệnh , bà xã tôi cũng mới nhắc khéo sáng nay .

- Dạ , Huy trả lời rồi ngồi xuống ghế .

Ông Lý bước lại bàn rót ly trà nóng mời Huy rồi bắt đầu câu chuyện , tôi tính nhờ cậu chuyện này nhưng không ngờ lại đúng lúc cậu cảm , nên chưa biết tính sao đây . 

- Chuyện gì vậy sếp ? có quan trọng không ạ ? 

Huy hớp miếng trà nóng lấy lại bình tỉnh rồi nhìn như chờ đợi cậu trả lời của Ông Lý .

- Cũng không hẳn , nhưng tôi nghĩ cậu phù hợp với việc này .

Số là công ty của một người bạn thân của tôi ở NT mới thành lập , nên cần một người am hiểu về vấn đề thiết lập quy mô quản cáo mạng và một số vấn đề về maketing , tôi thấy cậu làm rất tốt dự án kỳ trước và ngoài tổ làm việc của cậu trong công ty không có mấy nhóm có kinh nghiệm bằng nên...

- Dạ , em hiểu ý sếp rồi ạ . Huy ngắt lời vì thấy ông Lý đang do dự không muốn nói thêm .

- Thế cậu nghĩ sao ? cậu đang bệnh nên tôi cũng không muốn ép , tùy cậu quyết định .

Cái kiểu nhờ người nhưng nửa này nửa kia quả đúng là luôn làm cho con người ta cảm thấy phân vân , nhưng Ông Lý nào hay biết khi vừa nghe nhắc đến địa điểm đến Huy đã sáng mắt lên vì đó cũng chính là nơi anh sắp đi cùng Tiểu Mạn . Không muốn để lộ sự vui sướng nên Huy cố tỏ ra vẻ mình sẽ cố gắng giúp sếp thay vì chấp nhận một cách manh động . 

- Vâng , em sẽ đi , coi như vì công ty em sẽ cố gắng làm tốt ạ .

- Tốt , tốt lắm , nếu được vậy thì còn gì bằng . 

- Thế bao giờ mới đi ạ ? 

Dường như dù cố gắng giấu sự phấn khích trong lòng nhưng Huy đã buộc miệng hỏi ra câu mà cậu không nên quá vội vàng . Ông Lý trầm ngâm mấy giây rồi mới lên tiếng :

- Cậu muốn đi ngay bây giờ không ?

- Vâng . Sao cũng được ạ .

Ông Lý cười nhẹ vì rõ ràng chỉ cần một câu hỏi thử lòng thì ông đã hiểu được vấn đề , ở độ tuổi thâm niên như ông thì sao không thấy được điều ấy trên khuôn mặt của chàng thanh niên kia chứ . 

- Cậu có vẻ còn vội hơn cả tôi đó Huy . ( Cười lớn ) 

Biết là mình đã bị phát hiện phần nào động cơ của chuyến đi không phải chỉ vì chuyện công ty , Huy thoáng chút bối rối .

- Dạ , đi sớm về sớm , em nghĩ vậy....

- Uh , vậy cậu về thu xếp đi , vé và phòng khách sạn tôi sẽ cho người đặt trước giúp cậu .

- Vâng , em cảm ơn sếp .

Huy toan đứng lên chào sếp rồi về chuẩn bị thì nghe ông Lý nói giật ngược một câu :

- Đừng để chuyện tình cảm làm phân tâm công việc đấy .

- Ơ , sếp nói vậy là ý gì ạ ? Huy vờ ngây ngô .

- Không có gì , cậu về soi gương đi mặt cậu có chữ gì trên trán kìa .

Biết là Lý Tổng trêu cậu nên Huy thoáng chút ngượng ngùng , ông Lý không nói gì thêm chỉ cười nhẹ rồi cho phép cậu ra về chuẩn bị cho chuyến đi . 

***

- Mọi chuyện sao rồi anh ?

Dắt xe vào nhà nhìn thấy Tiểu Mạn đang tò mò ra mặt , Huy đáp lời :

- Ổn , mọi chuyện rất tốt .

- Ý anh là sao ? Chuyện công ty hay chuyện tụi mình .

Nghe Tiểu Mạn đánh vần hai từ cuối một cách tỉnh bơ trong câu nói đó , Huy lúng túng :

- Thì cả hai chuyện đều ổn chứ sao .

- Vậy anh tính khi nào đi ?

- Tối nay . Giờ tôi thu xếp hành lý cái đã .

- Không cần thu xếp gì đâu chỉ làm xíu việc thôi mà , Tiểu Mạn có vẻ vội .

Anh còn việc công ty nữa , không hiểu sao sếp lại giao anh công việc ở NT trùng lúc em cũng đang muốn anh giúp , xem ra em may mắn đấy .

- Hừ... hóa ra một công đôi chuyện à ? Tiểu Mạn nét mặt không vui cho lắm .

- Dù sao cũng giúp được em rồi còn gì . 

- Không nói nữa , anh lo chuẩn bị đi . 

Huy chẳng hiểu nỗi thái độ của Tiểu Mạn lúc này là sao nữa , với lại cậu cũng chẳng tâm lý mấy trong những chuyện liên quan đến cảm xúc phụ nữ . 

***

Ngồi ở sân ga chờ tàu đến , Huy liếc nhìn đồng hồ và chờ đợi người lể tân thông báo số hiệu con tàu ghi trên vé vào ga . 

- Em tưởng đi xe máy chứ ?

- Em có bị ngốc không đấy ? đi xe máy giờ này qua đèo ah ?

- Kệ em , Tiểu Mạn chu môi làm vẻ .

Chợt Huy nhớ ra chuyện hôm trước Tiểu Mạn nhắc đến nên quay sang hỏi :

- Hôm bữa em nói "em còn sống" là sao ? anh không hiểu .

- Ah , chuyện là thế này ...

Sau khi nhớ ra mọi chuyện em có trở về nhà và biết được toàn bộ sự việc , hôm ấy em buồn chuyện tình cảm nên về đây lánh tạm ít hôm , cái ngày gặp anh ở chùa Hoàng Thiên em tính vào chùa để tịnh tâm nhưng không hiểu sao lại bị rơi xuống hồ .

- Vậy không phải em tự vận ? Huy chen vào .

- Sao anh lại nghĩ vậy ?

- À, chỉ là phán đoán lúc đó thôi .

Em chỉ nhớ em đang đứng ngắm cảnh thì có một lực đẩy em về phía trước , còn lại không nhớ gì nữa . 
- Vậy chuyện em còn sống là sao ?

Nghe đâu người ta chuyển em vào bệnh viện nơi này trước rồi sau mới chuyển em về bệnh viện ở NT chuyên khoa nội thần kinh . Em khi về có ghé qua bệnh viện và nghe được một số điều , bác sĩ có nói chuyện với người nhà nên em nghe được mình bị chứng " Giấc ngủ tạm thời " .

- " Giấc ngủ tạm thời " ? Huy nhắc lại câu đó trong trạng thái hoang mang .

- Vâng , một biến chứng khi đầu bị va chạm mạnh .

- Vậy hiện tại là em đang ngủ ?

- Có vẻ vậy... chỉ là ngủ mà không tỉnh lại được . Tiểu Mạn buồn buồn .

Nếu theo logic thì có thể đoán được rằng Tiểu Mạn đang ngủ say và hồn cô đang xuất ra và hiện hữu loanh quanh trong cuộc sống hiện tại , nhưng chỉ có một chuyện làm Huy khó hiểu là tại sao chỉ mình anh thấy được cô ấy cơ chứ .

- Anh Huy...

Huy sực tỉnh khi nghe tiếng Tiểu Mạn gọi , dường như những điều cậu vừa nghe đúng là kỳ bí thật , tiếc là không thể lý giải được hiện tượng lạ này ngay bây giờ . 

- Anh nghĩ gì mà đơ ra vậy ?

- Ah , không có gì , vậy em sẽ tỉnh lại chứ ?

- Em không biết nữa .

Nghe đâu người ta bảo nếu trạng thái này kéo dài thì em sẽ trở thành người thực vật , từ giờ đến lúc đó em chỉ muốn làm rõ một vài điều trước khi quá muộn . 

- Em tính nhờ anh giúp việc gì thế ? 

- Là thế này , em tính...

*" Đoàn tàu N1 đang tiến vào sân ga , quý khách có vé đi chuyến TH - NT xin mời bước vào sân ga và xin lưu ý đứng cách xa đoàn tàu một mét để giữ an toàn , đợi tàu dừng hẳn rồi mới được lên tàu , xin chân thành cảm ơn quý khách "

Tiếng thông báo từ loa phát ra ngắt ngang cuộc trò chuyện của Huy và Tiểu Mạn , giờ đây những sự thật chưa được phơi bày đang dần hé lộ ...

HẾT CHẬP 12

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
hv8gnb.jpg
 
 
TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...

CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .

CHẬP 13 : " Có những sự thật tốt nhất là không nên biết... Phải không em ? " 

Nghe tiếng thông báo từ loa phát ra Huy vội đứng lên hối Tiểu Mạn ra ngoài sân ga đợi tàu đến , vì vẫn chưa kịp nói hết câu nên Tiểu Mạn vẫn trong trạng thái ngơ ngơ . 

- Đi thôi , tàu đến rồi đấy .

- Dạ...

Nhìn dòng người đang chen lấn túa ra cửa Huy cảm thấy ngao ngán , dù sao thì tàu cũng đâu có bỏ ai lại sao phải vội như vậy chứ . Nhất là mấy chú lớn lớn tay bưng tay xách , miệng không ngừng hối thúc người phía trước , mà cũng lạ là cửa thì chỉ mở một cánh trong khi đóng hai cánh còn lại , chẳng hiểu nỗi .

- Chờ em với nào .

Nghe Tiểu Mạn nói Huy đứng khựng lại , hóa ra dòng người đã làm cô ấy trôi tuột lại phía sau .

- Em làm gì mà lâu quá vậy ?

- Do anh đi nhanh quá chứ bộ .

- Mà em cần gì theo anh , em có thể thoắt cái ra ngoài đó mà .

- Ừ nhỉ ...

Vừa nói xong câu đó Tiểu Mạn đã biến mất , Huy lắc đầu rồi nhích theo dòng người tiến ra sân ga , giờ cậu mới cảm nhận được dù sao có người chờ phía sau vẫn tốt hơn . Ra được bên ngoài không khí có vẻ dễ chịu và bớt nóng hơn , Huy nhìn và lần tìm vị trí toa mình sẽ dừng khi tàu đến rồi mới chậm rãi đi về phía sau , nhìn vào vé cậu biết toa mình còn phải đi xa hơn nữa nếu không muốn vội vã chạy đến khi tàu ghé . 

- Toa mấy thế anh ?

- Toa 9 , còn khá xa .

- Vâng , em biết rồi .

Nhìn Tiểu Mạn đi hiên ngang xuyên qua dòng người , Huy thoáng rùng mình vì dù sao cô ấy cũng khác người mà , nghĩ là thế nhưng nhiều khi cậu cũng không khỏi choáng ít nhiều . Huy đứng lại khi nhận định được đúng là nơi toa cậu sẽ dừng , cậu làm động tác cổ cho bớt mỏi trong khi chờ đoàn tàu đang tiến đến và dần dần dừng bánh . 

- Anh sao rồi , còn mệt không ?

Tiểu Mạn đứng ngay sau Huy từ lúc nào , nét mặt tỏ vẻ quan tâm .

- Cũng đỡ nhiều rồi chắc không sao đâu , tí lên tàu ngủ một giấc là ổn thôi .

- Vâng , vậy thì tốt...

Tàu dừng hẳn , bộ phận nhân viên soát vé của mỗi toa đang tiến hành công tác kiếm tra vé của khách , Huy bước lại gần cô tiếp viên và chìa vé chờ đợi .

- Anh đi hai người ạ ?

- Vâng , tôi và cô gái này .

Cô nhân viên nhìn sang người đang đứng sau Huy không khỏi bất ngờ khi nghe giọng điệu tỉnh bơ của cậu . 

- Anh nói bà cụ này á ?

Huy nhìn sang mới tá hỏa và nhớ ra rằng chỉ anh mới thấy được Tiểu Mạn , người đứng sau cô là một bà cụ lớn tuổi đang xách một cái giỏ và chờ đợi anh trong lúc anh đưa kiểm vé . Huy vỗ tay lên trán làm bộ đãng trí rồi nói :

- À , xin lỗi cô tôi quên mất , tôi đi một mình .

- Một mình hai vé ? 

Cô nhân viên hỏi vậy chỉ vì tính cô tò mò chứ thật ra cũng chẳng có gì phải dò hỏi , chỉ là thái độ khi nãy của Huy làm cô có phần khó hiểu .

- Vâng , tôi muốn ngồi cho thoải mái ấy mà .

- Không có gì đâu tôi hỏi thế thôi , mời anh lên tàu ạ .

Cô nhân viên cười tươi mời Huy lên toa , một phần cũng chỉ hỏi cho biết nhưng thấy thái độ bối rối của Huy nên cô không muốn làm phiền gì cậu nữa . Huy bước lên toa vừa mở cánh cửa toan bước vào trong thì nghe tiếng ho từ phía sau cậu , Huy nhìn lại thấy bà cụ khi nãy cũng vừa lên theo sau mình , vội đứng sang một bên và mở cửa cho bà Huy nhìn và chờ đợi như có ý mời bà cụ vào trước , cái loại cửa tự đóng này đẩy vào khá nặng so với người lớn tuổi và một phần vì thấy bà cụ đang tay bưng tay xách nên Huy không thể không giúp được , cậu vốn có lòng thương người mà .

- Cảm ơn cháu nhiều .

Bà cụ cười hiến bước qua Huy rồi nhìn lại nói :

- Bà còn một cái thùng để ngay cửa cháu làm ơn bê giúp theo bà được chứ ?

Im lặng mấy giây , Huy gật đầu vì dù sao giúp người thì giúp cho trót vậy , Cậu quay lại cửa ra vào toa , bê thùng đồ rồi dùng chân đẩy cánh cửa bước vào trong , bà cụ thấy Huy vào nên cũng vội tìm vị trí ghế của mình , vị trí số ghế của bà không xa cửa là mấy nên bà cũng đã ổn định chỗ ngồi khá nhanh . Huy dừng trước ghế hỏi nhỏ :

- Cháu để thùng đồ dưới chân bà hay trên kệ đây bà ?

- Cháu để đây được rồi , cảm ơn cháu rất nhiều . ( Bà cụ cười hiền )

- Dạ , không có gì ạ !

Huy vừa nói vừa đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán , dù toa này là ghế mềm có máy lạnh nhưng vừa vào nên có lẽ nhiệt độ cơ thể chưa thích nghi kịp .

- Thôi cháu về chỗ ngồi đây , chào bà ạ .

- Uh , cháu đi đi , cháu đúng là người tốt đấy . Cô bé thật may mắn khi gặp được cháu ...

Đang loay hoay ngó về phía trước và tìm số ghế mình nên Huy có phần không nghe được hết câu nói của bà cụ .

- Dạ , cảm ơn bà không có gì đâu ạ . 

Nói rồi Huy tiến thẳng về trước , vừa đi vừa nhìn vào số ghế miệng lâm râm :

- bốn ba , bốn bốn đâu rồi cà ...

- Anh Huy ... chỗ này này .

Ngước nhìn lên Huy thấy Tiểu Mạn đang quơ quơ tay vẫy anh , hóa ra cô đã lên ngồi từ khi nào . Vị trí ghế anh là chỗ dành cho bốn người ngồi , nó nằm gần giữa toa , đối diện ghế anh ngồi là hai vợ chồng trẻ và một đứa con nhỏ , thấy hai vợ chồng có vẻ thân thiện nhìn cậu cười nên Huy cười đáp trả trong lúc đang thu xếp ổn định chỗ ngồi . Huy khom người và quay mặt vào ghế nói nhỏ :

- Em ngồi trong đi , có gì tiện cho anh ra vào .

- Không , em thích ngồi ngoài cơ .

- Ngồi trong gần cửa sổ ngắm cảnh được đấy .

Lưỡng lự mấy giây rồi Tiểu Mạn mới ngồi xích vào trong nhường chỗ cho Huy , dù thái độ cũng không phải hào hứng hay thích thú gì cho mấy . Riêng hai vợ chồng trẻ nãy giờ nhìn bộ dạng Huy hơi khó hiểu nên mới tiếng hỏi thăm : 

- Cậu đi mô rứa ?

Nghe câu hỏi Huy mới quay sang cười hiền , dù có hiểu chị ấy nói gì nhưng giọng Huế làm cậu thấy lạ lạ tai một chút .

- Dạ , em đi Nha Trang chị ạ . 

- Ồ... Nha Trang gần rứa .

- Thế gia đình anh chị đi mô ?

Nghe thấy Huy hỏi lại bằng giọng mình nên chị vợ niềm nở cười tươi trong khi ông chồng chị đang nửa cười nửa không , có lẽ vì cậu không tự nhiên khi phát ngôn bằng giọng địa phương khác .

- Hai vợ chồng tôi đi ra nam , tận Sài Gòn cậu ạ .

Người chồng nói rồi quay sang đứa con , cậu nhóc đang nhảy dựng lên trên người cô vợ , thằng bé khá đẹp trai và có nét giống cả bố lẫn mẹ . 

- Qua ba bế nì , quấy quá đi .

Cô vợ bế đứa con đưa sang chồng mình rồi nhìn Huy cười cười .

- Cậu thông cảm nhe , thằng nhỏ quấy quá .

Thằng bé có vẻ hơi bướng nên la khóc vì mẹ nó không cho cu cậu nghịch gì đó . Dù hơi khó chịu nhưng Huy cũng cảm thông phần nào , trẻ con là vậy mà . 

- Không sao đâu chị , trẻ con mà . Huy nói rồi cười hì hì .

Nói rồi Huy đứng lên nhìn nhìn về hướng cửa , nãy giờ Tiểu Mạn ngồi im theo dõi cuộc trò chuyện của mọi người giờ mới lên tiếng :

- Anh tính đi đâu nữa à ?

Huy cuối xuống giả vờ lấy gì đó rồi nói nhỏ đủ cho Tiểu Mạn nghe :

- Anh đi mua nước và ít đồ ăn , em ngồi đây chờ nhé .

- Vâng , em biết rồi . 

Nói xong Tiểu Mạn rời mắt khỏi Huy nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh , có vẻ như trong lòng cô đang suy tư một điều gì đó trong khoảng khắc vừa qua .

- Anh chị ăn uống gì không , em xuống căng tin mua ít đồ nếu muốn mua gì tiện thể em mua luôn cho .

- Ồ ... không không , cậu tốt quạ .

- Được rồi cậu đi đi chúng rôi trông hộ chổ cho cậu .

Hai vợ chồng mỗi người một câu đáp trả , nói thẳng ra là Huy hỏi cho có vì biết trước câu trả lời rồi , nhưng ngồi chung nên cậu hỏi lịch sự vậy thôi .

- Vâng , cảm ơn anh chị .

Nói rồi Huy rời chổ bước đi , vừa ra khỏi toa mình Huy mới sực nhớ cậu sơ ý không hỏi Tiểu Mạn có cần gì không nhưng cũng lỡ rồi nên Huy không có ý quay lại . Xuống đến căn tin thấy vài người đang đứng mua gì đó nên Huy ngồi ghế chờ đợi , người bán hàng môi ngậm điếu thuốc đang loay hoay bán đồ và thối tiền thừa , ngồi cạnh cậu là một chú cũng khá lớn tuổi đang đọc báo cùng ly cà phê bên cạnh . Không gian dưới này tuy thoáng mát nhưng mùi khói thuốc thì nồng nặc vì ở đây người ta có quyền hút thuốc mà , kể cả nhân viên trên tàu cũng tập trung ở đây khá nhiều . Thấy mọi người đã mua xong Huy vội đứng dậy lại quầy .

- Cho em hai hộp mì , một ly cà phê sữa và hai chai nước suối .

- Uh , cậu chờ tí .

Đứng dựa vào bàn Huy chờ đợi , vì tàu đang chạy nên có nhiều chỗ sốc khiến Huy chao đảo , cậu phải bám hẳn vào quày bán mới đứng vững được . 

- Mì tôi chế nước sôi cho cậu luôn nhỉ ?

- Vâng , cảm ơn anh .

Sau khi nhận đủ đồ cần mua , huy tay mang tay xách trở lại toa của mình , lúc đi có vẻ dễ hơn khi về , tàu chạy lúc này có khi đến những đoạn sốc khiến Huy phải dừng hẳn rồi mới bước tiếp . Về đến chỗ mình ngồi Huy thở phào và đặt mấy thứ mua được lên bàn , nhìn sang hai vợ chồng Huy cười trừ .

- Ah , khi nĩ cậu đi nhân viên có hỏi soát vé người mới lên , tôi bảo cậu ra căn tin chắc lát nữa sẽ quay lại .

- Dạ , em cảm ơn anh chị .

Muốn nói thêm gì đó nhưng đứa con họ lại nhoi nhoi , nên ông chồng dừng lại :

- Ngồi yên nào , ba giao con cho mạ bi giờ .

Huy nhìn sang thấy Tiểu Mạn đang lim dim ngủ nên không có ý đánh thức cô dậy và dù sao có thức cậu cũng không tiện trò chuyện cho lắm . Ăn uống xong nghỉ ngơi được một lúc toan gọi Tiểu Mạn nói gì đó thì Huy nghe loa phát lên :

* " Đoàn tàu đang đưa quý khách đến ga NT quý khách có vé xuống ga NT xin vui lòng kiểm tra lại tư trang và hành lý trước khi xuống tàu , thay mặt tổ công tác trên tàu xin chân thành cảm ơn quý khách , chúc quý khác một chuyến đi thượng lộ bình an "

Sau khi nghe thông báo một vài người nhao nhao chuẩn bị trước khi xuống ga , có người còn tiến ra trước cửa chờ sẳn . Huy tính lay Tiểu Mạn thì cô cũng đã tỉnh dậy , đưa mắt ra hiệu cho cô Huy thu gom đồ rồi đứng hẳn lên chào hỏi hai vợ chồng lấy lệ trước khi cậu bước tiến về phía cửa , Tiểu Mạn thì theo sau đang ngáp ngủ .

- Coi bộ em ngủ chưa đủ lâu nhỉ ?

Hiểu được ẩn ý trong câu Huy nói , Tiểu Mạn chau mày huýnh vào hông Huy một cái .

- Kệ em , em vẫn tỉnh dậy được...

Thấy vẻ mặt buồn buồn của cô nên Huy cũng không nỡ trêu ghẹo gì thêm , cậu nhường cô bước lên trước rồi một tay giữ ghế một tay như choàng hờ qua Tiểu Mạn , vì tàu sắp dừng nên sẽ bị giật ngược mạnh Huy làm vậy âu cũng chỉ theo phản xạ tự nhiên . Trong giây lát chờ đợi Huy chợt nhớ đến bà cụ khi nãy cậu toan tìm bà để chào một tiếng nhưng mặc nhiên không thấy đâu nữa , nghĩ bụng chắc bà đã xuống ga nào đó nên Huy lắc đầu cho qua . Tàu dừng hẳn mọi người túa xuống Huy và Tiểu Mạn xuống theo bước về cổng ra vào của ga , người nhân viên cười tươi chào khách khi một ai đó bước ra ngoài , sau cánh cửa là một dàn nhân viên của các hảng Taxi và cả xe ôm họ mời chào và bắt khách đủ kiểu . Huy không thích kiểu này cho lắm vì cậu chỉ muốn như tự nhiên ai muốn đi thì ắt tự chọn phương tiện thôi , chứ mời chào lôi kéo kiểu này cậu cảm thấy càng mệt hơn . 

- Anh Trần Gia Huy phải không ạ ?

Đang tính kêu taxi thì Huy nghe một giọng nữ phát ra từ phía sau mình , Huy quay lại nhìn ngơ ngác như muốn hỏi cô là ai .

- Dạ , chào anh , em là người của công ty Thịnh Phát , em ra đón anh ạ .

Nghe đến hai từ " Thịnh Phát " thì Huy mới sực nhớ đến lời của Lý Tổng trước khi cậu đi ông ấy có gọi nói sơ qua , chỉ là không ngờ họ lại chu đáo đến mức vậy . Công ty Thịnh Phát vốn là công ty của người bạn thân mà Lý Tổng nhắc tới và chuyến đi này phần nào cũng là Huy đến để giúp đỡ họ phát triển bên bộ phận quảng bá thị trường.

- Vâng , cảm ơn cô , giờ chúng ta về thẳng công ty hay đi đâu ? 

- Dạ chưa đâu ạ , giờ em cho xe đón anh về khách sạn nghỉ ngơi trước ạ .

Nghe vậy Huy quay sang nhìn Tiểu Mạn mấy giây rồi nói vội với cô gái kia :

- Vâng , cô đợi tôi một tí . Vừa nói Huy chỉ tay về hướng tolet như ra hiệu cho cô gái hiểu .

- Dạ , anh đi đi em chờ ở đây .

Huy bước nhanh về hướng WC rồi dừng lại nhìn Tiểu Mạn đang có ý khó chịu ở phía sau .

- Giờ em tính sao ?

- Sao là sao , giờ này trời đâu có sao . Tiểu Mạn bĩu môi .

- Anh hỏi thật đấy không đùa đâu ?

- Thì anh đi đi , khi nào xong việc của anh em sẽ đến tìm anh chứ sao nữa .

- Vậy giờ anh đi ha , mà em sẽ đi đâu ?

- Xìii... đó là chuyện của em , anh lo "gái" của anh đi cô ấy đang chờ kìa .

Nghe giọng điệu có vẻ hờn giận của Tiểu Mạn , Huy thở dài nói :

- Anh lo việc công ty sớm rồi giúp em mà , anh hứa là sẽ làm mà .

- Được rồi , anh đi đi , em tin anh .

Huy không biết nói gì thêm nên đành trở lại vì anh cũng không muốn phiền người khác , để họ chờ lâu cũng không tốt . Nhiệm vụ kỳ này cũng khá quan trọng cho bộ mặt của công ty mình nên Huy phải dốc toàn sức cho chuyến đi này , cầu mong mọi chuyện êm đẹp thì may ra khi về sẽ được sếp chú trọng . Lý Tổng đã đặt niềm tin vào cậu nên Huy không cách nào khác là cố gắng hết sức .

- Chúng ta đi thôi .

- Vâng , để em lấy xe .

Chiếc xe con sang trọng tiến đến cửa ga Huy bước ra và vào trong xe , Huy thầm nghĩ bụng họ chu đáo quá thể cho người đến đón tận nơi đưa về khách sạn , mình phải làm tròn trách nhiệm kỳ này mới được .

- Ah , cô tên gì vậy ? Tôi hỏi để tiện xưng hô .

- Em tên Ngọc Thảo , là thư ký của giám đốc .

Nghe đến đó Huy mới ớn lạnh hơn , cho cả thư ký riêng ra đón mình cơ đấy . Được coi trọng quá mức nên Huy có phần ngại ngùng , vì dù sao cậu cũng chỉ là nhân viên thường ở công ty mình nếu không có tí tài năng trong bộ phận quảng bá thì chắc chẳng hơn gì ai . 

- Anh cứ xưng hô "anh-em" cho thân mật cũng được .

Hai từ "thân mật" làm Huy sởn da gà , cũng từng nghĩ qua hay xem trên phim ảnh cái dạng công ty cho gái tiếp đón mời chào đủ loại , nhưng Huy không nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống tương tự ngoài đời , đang phân vân chưa biết nói sao thì cô gái tiếp lời :

- Còn không anh cứ xưng hô theo ý anh , em sao cũng được .

- Vâng , cảm ơn cô... Ngọc ,,, Thảo .

Huy đánh vần một cách khó khăn vì chưa kịp phản xạ , với lại cậu còn đang bận suy nghĩ những điều không tưởng trong đầu . Xe dừng ở một khách sạn lớn nằm gần như trung tâm thành phố , Huy bước xuống và theo chỉ dẫn của cô thư ký Ngọc Thảo , anh nhận phòng đặt sẳn và còn được biết thêm đây cũng là khách sạn của quý công ty bên cô . 

- Anh lên phòng nghỉ ngơi đi sáng mai em sẽ qua đón anh . 

- Vâng , hôm nay cảm ơn nhiều , làm phiền cô quá .

- Không có gì đâu trách nhiệm của em là phục vụ anh mà .

Nghe những lời nói quá thẳng và có phần ẩn dụ như thế làm Huy càng thấy bối rối hơn , một phần cũng vì cô gái này ăn nói dạng miệng quá thể .

- Ah , anh cho em số điện thoại đi , có gì tiện liên lạc .

- Vâng...

Huy chỉ muốn đọc số cho nhanh rồi lên phòng nghỉ ngơi , có vẻ như mọi thứ cần được cậu suy nghĩ rõ hơn trước khi thực hiện công việc , chứ cái kiểu phân tâm này thì không ổn chút nào . Cho số xong Huy nhờ cô gửi lời hỏi thăm sếp lớn bên đó rồi mới lên phòng mình , vào phòng rồi Huy ngã người xuống nệm suy tư .

- Sao rồi , cô ấy phục vụ anh tốt nhỉ ?

Huy ngồi bật dậy khi nghe tiếng Tiểu Mạn , cô đã vào từ khi nào và ngồi trên ghế đối diện cậu .

- Phục vụ gì chứ , là công việc nên vậy thôi .

- Em thấy cô ấy muốn phục vụ anh thứ khác thì có .

- Thứ gì... em chỉ được cái nghĩ xấu người khác .

- Chưa chi mà bênh người ta rồi kìa , anh thích cô ấy rồi hả ?

Nghe đến đó Huy nóng máu , cậu đứng hẳn dậy rồi lại tủ lạnh lấy nước uống , vừa đi vừa nói :

- Anh thích người khác rồi , hạng người như cô ta anh chúa ghét .

Có tiếng cười nhẹ không lời , Tiểu Mạn không trêu thêm gì Huy nữa . 

- Anh nghỉ ngơi đi , em đi đây . Có gì em sẽ tìm gặp anh sau .

- Vâng... 

Huy uống nước xong , vào phòng tắm xả nước rồi ngâm mình dưới vòi sen , chuyến đi này làm cậu thấy căng thẳng đến lạ , có lẽ do một số chuyện vừa xảy đến quá đột ngột làm cậu chưa chủ ý được . Còn cả chuyện của Tiểu Mạn nữa , cậu cũng quên chưa hỏi liệu cậu sẽ giúp gì cho cô ấy đây . Huy thở dài trầm mặc trong suy tư , mọi chuyện trước mắt với cậu vẫn còn là những câu hỏi lớn ...

HẾT CHẬP 13

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
10628550_1332049096840307_73189682925784

 

TRUYỆN NGẮN : NẾU ANH ĐƯỢC LỰA CHỌN...

 

CHƯƠNG III : LÀ BỞI TỰ ANH ĐA TÌNH - DUYÊN PHẬN .

 

CHẬP 14 : " Hạnh phúc lang thang vì cuộc đời là những chuyến đi ... "

 

Vừa tắm xong Huy bước vào phòng nằm thẳng xuống nệm , người cậu mỏi nhừ sau chuyến đi , toan ngủ thì nghe điện thoại có chuông tin nhắn , lò mò ngồi dậy Huy đưa tay với lấy điện thoại nằm trên bàn gần đó , nhìn vào màn hình thấy hiển thị tin nhắn từ một số điện thoại lạ , phân vân mấy giây rồi Huy mới mở ra xem .

 

- " Anh ngu chưa vậy ? Em Ngọc Thảo nè hihi "

 

Tuy đã đoán được chủ của số thuê bao là ai nhưng Huy vẫn có cảm giác không thích cô gái này cho lắm , có lẽ vì lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã để lại ấn tượng không tốt trong cậu . Huy cười trừ với tin nhắn hỏi thăm kiểu không đúng lúc này , mà hình như từ ngủ không có dấu đọc cứ như "ngu" , đúng là ngay cả tin nhắn cũng không gây nỗi thiện cảm với người ta thì nói chi đến chuyện giao tiếp . Huy thở dài rồi bấm trả lời cho có :

 

- " Uh , sắp ngủ rồi . Chuyến đi làm tôi hơi mệt . Tôi lưu số cô rồi , cảm ơn cô hỏi thăm . Ngủ ngon "

 

Ấn nút gửi đi , Huy cài báo thức cho điện thoại rồi đặt nó lên bàn , giờ phút này cậu chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành và chuẩn bị cho công việc sắp tới mà cậu phải đảm nhiệm .

 

Nhận được tin nhắn Thảo tự nhiên thấy hụt hẫng pha lẫn cảm giác bực mình , chắc tại vì từ trước đến giờ chưa ai dám đối đáp kiểu như thế với cô , tính về vóc dáng và nét đẹp quyến rũ của mình thì khối chàng điêu đứng vì cô thế mà ... chẳng buồn trả lời lại , Thảo vứt điện thoại sang một bên miệng lâm râm :

 

- Đúng là cục đất , tưởng mình có giá lắm sao .

 

Không vì chuyện công ty và giám đốc nhờ thì còn lâu ta mới để ý đến mi , vừa đắp mặt nạ vừa suy nghĩ lung tung Thảo ngắm mình trước gương .

 

*Isn't anyone tryin' to find me?  Won't somebody come take me home , It's a damn cold night Trying to figure out this life Won't you take me by the hand Take me somewhere new , I don't know who you are ..But I, I'm with you...

 

Có tiếng nhạc chuông điện thoại làm Thảo sực tỉnh , nhìn thấy đầu dây bên kia là "Giám Đốc Phan" cô vội đứng bật dậy rồi ấn nhận cuộc gọi .

 

- Dạ em nghe ạ .

 

- Uh , mọi chuyện sao rồi ?

 

- Dạ , em đưa người của công ty họ về khách sạn mình nghỉ ngơi rồi ạ .

 

- Uh , tốt... có gì mai sắp xếp cho tôi thời gian gặp cậu ấy .

 

- Vâng , em biết rồi ạ .

 

Thấy đầu dây bên kia im lặng không trả lời nên Thảo hỏi thêm :

 

- Sếp còn gì dặn dò không ạ ?

 

- Ah , uh... nghe nói thằng nhỏ còn là trai tân coi đừng làm cu cậu sợ nhé .

 

Nghe ông Phan nói có phần trêu chọc nên Thảo cũng không giữ ý nói thẳng :

 

- Em biết rồi ạ , cậu ấy như cục đất vậy , Thảo cười khẽ .

 

- Được rồi cô nghỉ ngơi đi có gì mai gặp tính sau , tôi cúp máy đây .

 

- Vâng , em chào sếp .

 

Kết thúc cuộc gọi Thảo thở dài , tại sao ai cũng nghĩ mình như thế nhỉ chắc phải sửa đổi lại cách nói chuyện mới được . Tính tình Thảo vốn hay bông đùa hơi quá chứ thực chất cũng không phải là cô dễ dãi trăng hoa gì , nhưng đa số mọi người đều có ấn tượng ban đầu với cô không đúng nghĩa cho lắm . Nghĩ bâng quơ một xíu rồi Thảo cũng chìm vào giấc ngủ .

 

***

 

Trời vừa sáng Huy đã tỉnh giấc , dường như cậu dậy trước cả đồng hồ báo thức , có lẽ vì phòng lạnh nên không khí hơi ngột ngạt làm Huy khó ngủ thẳng giấc được với lại một phần Huy không quen ngủ phòng máy lạnh cho lắm . Huy bật dậy làm vệ sinh cá nhân rồi tắm rửa , xong hết việc cậu ngồi bó chân trên ghế nhìn ra cửa kính ngắm thành phố buổi sớm mai , mặt trời nhô lên một màu hồng đậm phía sau những dãy nhà cao tầng chọc trời , nhìn cảnh tượng đó Huy cảm giác bình yên lạ kỳ , có vẻ như nhịp sống luôn là vậy nhưng đôi khi chúng ta đã quá bận bịu với hàng trăm thứ việc cơm , áo , gạo , tiền mà quên đi cách thưởng thức trọn vẹn từng ngày , từng giây phút , ví như khung cảnh hiện tại bây giờ . Thấy thiếu thiếu gì đó Huy mới sực nhớ đến hình như dạo này cậu bỏ quên thói quen nghe nhạc buổi sáng thì phải , tìm trong ngăn ba lô Huy kéo ra cái loa bluetooth rồi tra tìm trong điện thoại mấy bản nhạc yêu thích . Huy dừng ở bản nhạc I'm With You của Avril Lavigne rồi bấm play , lâu lắm rồi Huy mới nghe lại bản nhạc này , một thời cậu đã rất thích . Đang trầm lắng trong giai điệu du dương của bản nhạc thì tiếng chuông điện thoại lấn sang bài hát , nhìn đầu số Huy đã biết là ai gọi nên ấn nhận cuộc gọi .

 

- Vâng , tôi nghe đây .

 

- Anh chuẩn bị đi , bây giờ em qua đoán anh đấy .

 

- Ok , tôi biết rồi .

 

Huy vội thu dọn đồ và chuẩn bị những thứ cần thiết để đến công ty bạn , chuyến đi này nhiệm vụ đang đặt nặng trên vai cậu nên Huy rất chỉnh chu từ phong cách ăn mặc đến những tư liệu cần thiết để giúp công ty bạn trong chuyến công tác này . Làm xong mọi việc Huy ra thang máy toan xuống phòng dưới đợi Thảo đến , dù sao thì Huy cũng không muốn ai đợi mình , nhìn dáng vẻ chỉnh chu trong bộ vest màu đậm Huy hài lòng về mình . Thang máy vừa mở Huy đã thấy Thảo ngồi chờ sẵn ở dãy ghế đợi của khách ngoài quầy lễ tân , Huy không ngờ tác phong làm việc của cô gái này lại nhanh đến mức đó , vì thời gian gọi và thời gian cậu chuẩn bị chưa đến mười lăm phút .

 

- Xin lỗi , để cô phải đợi thật ngại quá . Huy nói rồi nhìn Thảo cười xã giao .

 

- Không sao đâu , em cũng vừa đến thôi . Nói rồi Thảo tiếp lời :

 

Em có kêu lễ tân gọi lên phòng anh nhưng không thấy anh bắt máy ,  biết anh đang xuống rồi nên em ngồi đợi anh luôn . Nhìn Thảo mặc váy ngắn và chiếc áo sơ mi hợp tông màu Huy không khỏi bối rối , vì dường như những gì có thể phô bày đều hiển hiện rõ từng đường nét của người con gái , Thảo đứng lên bước lại gần Huy , đôi giầy cao gót càng tôn vinh hơn cho vóc dáng của Thảo , trong phút chốc Huy đờ người nhìn Thảo không nói nên lời .

 

- Sao anh ăn mặc nghiêm túc quá vậy .

 

- Ah , không... không có gì .

 

Huy trả lời ấp úng vì mắt cậu vẫn đang nhìn Thảo , nhiều lúc Huy cũng biết mình hơi nhà quê và nhát gái , với cậu những cô gái kiểu như Thảo là dạng người mà cậu không bao giờ nghĩ đến chứ nói chi là với tới . 

 

- Chúng ta... đi đâu đây ?

 

Lấy lại bình tỉnh và nhìn sang hướng khác huy hỏi trong ngập ngừng . Đến lúc này Thảo cũng đã nhận ra Huy đang bối rối trước dáng vóc của cô nên cô cũng ngại ngùng ít nhiều .

 

- Đi ăn sáng , lúc nãy tính nói mà anh cúp máy vội quá .

 

- Ơ... không phải chúng ta đến thẳng công ty sao ?

 

- Còn sớm mà , lịch gặp giám đốc đến tận trưa nay mà anh .

 

- Ủa... vậy à .

 

Thấy Huy còn đang ngơ ngơ như bò đeo nơ nên Thảo mới nói thẳng vào vấn đề :

 

- Em sơ ý quá , đáng ra nên nói anh biết sớm lịch gặp giám đốc và thời gian cụ thể ...

 

- Không sao , giờ cô nói cũng được mà . Huy ngắt ngang .

 

Có điều gì đó làm cậu không chịu được khi cứ phải nhìn Thảo nói mà không đáp lại gì , điều đó làm cho cuộc trò chuyện của hai người không tự nhiên cho lắm .

 

- Dạ , giờ mình đi ăn sáng rồi em sẽ nói rõ cho anh .

 

- Lại làm phiền cô nữa rồi .

 

- Không sao đâu , anh khách sáo quá . Thảo nhìn Huy cười rồi ra hiệu Huy ra ngoài xe .

 

Ngoài trong xe Thảo phần nào cũng đã thuật lại hết toàn bộ thời gian và lịch làm việc của Huy tại công ty mình cho cậu biết , nghe đến đâu Huy chỉ ah , uh đến đó , thỉnh thoảng hỏi thêm vài thứ liên quan đến công ty hai bên . Cuộc trò chuyện kết thúc khi Thảo đưa Huy đến một nhà hàng dạng sang trong thành phố , Thảo vừa chạy xe đến cửa nhà hàng thì người phục vụ đã chạy ra đón tiếp và mời hai người vào trong . Huy vẫn chưa hoàn toàn quen với kiểu công tác như thế này , đa số những lần đi công tác trước cậu đều đi chung với Trung và Tiến hoặc có chăng là với Lý Tổng một lần . Chuyến đi riêng một mình này làm cậu có cảm giác không an toàn và tự nhiên cho lắm .

 

- Anh chị dùng gì ?

 

Nghe người phục vụ hỏi Huy bối rối nhìn qua Thảo , thấy được vẻ không tự nhiên trên khuôn mặt cậu , Thảo chủ động nhận Menu và gọi món , có lúc nhìn sang Huy hỏi kiểu như món này được không , hay anh uống gì ? . Riêng Huy chỉ biết gật đầu nghe theo mà không phản ứng kịp , với cậu những điều này có hơi xa lạ vì trước giờ cậu không ăn ngoài kiểu này và đặc biệt là đi chung với Thảo .

Khi mọi thứ đã được mang ra Huy chỉ biết ngồi ăn trong im lặng , có lúc nhìn sang Thảo tính hỏi gì đó nhưng lại thôi , còn Thảo thì với phong cách rất sang trọng và như rất quen thuộc cô dùng bữa rất tự nhiên khác hẳn với Huy . Tận đến lúc ăn xong hết ngồi uống nước Huy mới lên tiếng hỏi Thảo :

 

- Cô có thường đến đây không ?

 

Nghe Huy hỏi một cách rất chân thật làm Thảo không khỏi xao động , cô không nghĩ anh lại đúng nghĩa "cục đất" như thế . Thảo cười hiền rồi trả lời Huy :

 

- Tất nhiên rồi , công việc của em là tiếp khách cho công ty và là thư ký giám đốc mà .

 

- À... uh..

 

- Mà sao anh hỏi thế ?

 

- Không có gì , hỏi thử thôi .

 

Nói rồi Huy vội bê ly nước lên uống như che giấu đi nét ngượng ngùng của mình , chẳng thể hiểu nỗi sao mình có thể hỏi câu đó , Huy tự vấn đáp trong tâm trí , giây phút ấy trông cậu rất đáng thương .

 

- Anh không quen ăn như thế này nhỉ ?

 

- À , cũng tốt , món ăn ở đây ngon mà .

 

Thảo cười tươi nhìn Huy , trong cô dậy lên một cảm xúc rất lạ với người con trai mộc mạc này . Sự thật là trước giờ tuy Thảo gặp rất nhiều đối tác nhưng người như anh thì cô chưa gặp bao giờ . Nghĩ đến những người trước cô cảm thấy anh đúng nghĩa một chàng trai "tốt" , anh không cầu kỳ , không ăn nói hoa mỹ hay mồm miệng như kiểu đàn ông vừa thấy cô đã nghĩ đến chuyện lên giường , quả thật những thứ Thảo nhận thấy ở Huy làm cô có phần tôn trọng anh hơn .

 

- Ăn xong anh có muốn đi dạo một vòng không ?

 

- Không... không cần đâu , cô còn nhiều việc mà .

 

- Không sao , lịch làm việc của em sáng nay chỉ có anh .

 

Thảo thốt ra câu đó rất tự nhiên vì đúng là cô sáng nay chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi Huy , nhưng nghe qua câu đó Huy lại thoáng bối rối , nhìn Thảo mấy giây Huy lại đưa mắt nhìn xuống bàn rồi vô tình   thấy đôi chân trần của Thảo đang khép gối thỉnh thoảng đổi bên làm Huy muốn chết ngộp . Chiếc bàn làm bằng kính trong suốt nên Huy thấy rất rõ từng đường nét của Thảo .

 

- Anh nhìn gì vậy ?

 

Huy giật thót người như vừa bị bắt quả tang làm một chuyện xấu , vội lên tiếng :

 

- Không có gì ? tôi không cố ý nhìn chân Thảo đâu .

 

Nói xong câu đó Huy muốn độn thổ , nói vậy khác nào chưa đánh đã khai rồi , phen này Huy cấm khẩu .

 

- Anh lạ thật đấy , rất thú vị .

 

Thảo nói rồi uống nước bình thường như chưa hề nghe Huy nói gì , vì dù sao cô cũng hiểu anh không phải dạng người đó mà .

 

*- Yêu người ta rồi chứ gì ?

 

Huy xuýt hất đổ cả ly nước trà khi quay sang thấy Tiểu Mạn đang ngồi bên cạnh . Trừng mắt nhìn Tiểu Mạn mà không biết nên nói hay làm gì Huy bối rối ...

 

- Anh sao vậy ? Anh ổn chứ ?

 

Thấy Huy có vẻ lạ nên Thảo lo lắng hỏi , trong khi đó thì Huy hết nhìn cô rồi nhìn sang ghế bên cạnh với nét mặt rất lạ lùng .

 

- À , không sao , tôi đi tolet một tí .

 

- Vâng . Thảo trả lời vậy nhưng không khỏi lo lắng nhìn theo hướng Huy đi .

 

Vào bên trong rồi Huy mới quay lại nhìn Tiểu Mạn hỏi :

 

- Em theo anh làm gì vậy ?

 

- Uh , ai không biết anh đang bận ăn sáng với "gái"

 

Huy thở dài , em có bị làm sao không vậy , anh đang làm việc người ta mời khách đi ăn sáng có gì sai đâu .

 

- Ồ... chưa gì đã bênh vực nữa rồi .

 

- Thôi bỏ đi , em gặp anh có chuyện gì không ?

 

- Không , rảnh rỗi theo chọc anh chơi được không ?

 

- Em...

 

Huy không biết nói sao với cô bé bướng bỉnh này , nên rửa mặt xong Huy quay sang nói :

 

- Em về đi , khi nào xong thì anh gặp em .

 

- Uh , đuổi em đi để tiện tán gái chứ gì , ai không biết .

 

- Không nói với em nữa anh ra ngoài đây .

 

Huy bước ra ngoài bỏ Tiểu Mạn lại , chuyện xảy ra vừa rồi đúng là không tài nào Huy đoán trước được , mọi chuyện có vẻ không hề ổn với cậu nếu như cứ trong trạng thái bây giờ .

 

- Mình về thôi , tôi hơi mệt .

 

Thấy thái độ khó hiểu của Huy , Thảo cũng không tiện hỏi thêm .

 

- Vâng , vậy để em đưa anh về khách sạn .

 

- Uh , cảm ơn cô .

 

Về đến khách sạn Huy quay sang chào Thảo rồi cảm ơn thêm mấy câu , Huy cũng không muốn phiền thêm Thảo nữa , giờ cậu chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi sớm để còn chuẩn bị cho công việc trưa nay . Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu nhưng lại có quá nhiều thứ khiến Huy chưa kịp cân bằng được . Rồi đây chuyện gì sẽ xảy ra nữa... quả thật chuyến công tác này khiến cậu lo nghĩ rất nhiều .

 

HẾT CHẬP 14 .

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Truyện Ngắn: Nếu Anh Được Lựa Chọn - Bạch Tiểu Phụng
Reporter: Thế Giới Tin 24H
Published: Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018
A- A+
 
truyen-ngan-bach-tieu-phung.jpg
 

Tác Giả: Vũ Xuân Uyên
Bút Danh: Bạch Tiểu Phụng
Thể Loại: Tình cảm - Kinh dị - Hài hước
Số Chập: Đang viết
Hiện Có: 22 chập
Nội Dung:

Truyện kể về chàng thanh niên Gia Huy và cuộc sống đầy biến cố của cậu ấy, nhưng với nghị lực và đức tính tốt, cậu đã từng bước vượt qua khó khăn và tìm lại chính bản thân mình. Ngoài ra chuyện còn kể về nhân vật bí ẩn Tiểu Mạn một linh hồn đã vô tình gặp được Gia Huy và cùng anh trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, rồi đây câu chuyện của họ liệu sẽ đi đến đâu và còn điều gì ẩn khuất chưa được phơi bày, mời các bạn đón đọc các chập tiếp theo để cùng hai nhân vật chính trải nghiệm các tình huống dở khóc dở cười, cùng những bài học ý nghĩa mang đậm triết lý sống về tình yêu, tình bạn qua câu chuyện này.
 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác
Truyện Ngắn: Nếu Anh Được Lựa Chọn - Bạch Tiểu Phụng
Reporter: Thế Giới Tin 24H
Published: Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018
A- A+
 
truyen-ngan-bach-tieu-phung.jpg
 

Tác Giả: Vũ Xuân Uyên
Bút Danh: Bạch Tiểu Phụng
Thể Loại: Tình cảm - Kinh dị - Hài hước
Số Chập: Đang viết
Hiện Có: 22 chập
Nội Dung:

Truyện kể về chàng thanh niên Gia Huy và cuộc sống đầy biến cố của cậu ấy, nhưng với nghị lực và đức tính tốt, cậu đã từng bước vượt qua khó khăn và tìm lại chính bản thân mình. Ngoài ra chuyện còn kể về nhân vật bí ẩn Tiểu Mạn một linh hồn đã vô tình gặp được Gia Huy và cùng anh trải qua bao thăng trầm trong cuộc sống, rồi đây câu chuyện của họ liệu sẽ đi đến đâu và còn điều gì ẩn khuất chưa được phơi bày, mời các bạn đón đọc các chập tiếp theo để cùng hai nhân vật chính trải nghiệm các tình huống dở khóc dở cười, cùng những bài học ý nghĩa mang đậm triết lý sống về tình yêu, tình bạn qua câu chuyện này.
 

 

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...