Jump to content

Recommended Posts

Khúc Tấu Rối Bù XLVIII

 

(trước ly café đen)

 

Quán café thưa thớt khách

cuộc tương thoại nhạt hẳn ở khúc quanh co

 

giữa tiêu điểm đôi mắt cướp nhìn nhau

anh ngửng mặt buông trần về chuyến hoang tưởng

và không vội đánh chạm vào những ý định chưa gọt đẽo hình hài vẹn toàn

tất cả vẫn nằm trong bí ẩn

 

Không còn lảng qua chuyện phiếm khác nữa

em ngang nhiên công kích tận những ý niệm đang dùng dằng trong đầu óc rối bù anh

 

ngậm lại đôi môi còn đang khát khô

anh nhìn thẳng vào khuôn mặt còn ửng hồng em

và khẽ bật phì một tiếng cười quê kệch

 

khoảng thời gian im lặng rất lâu

em tựu mình trên chiếc ghế và chống cằm nhìn lẳng lơ về phía âm thanh những hạt mưa đầu mùa

nặng giọt rớt trên con đường phố thị

 

Đó là hình thái lãng quên nhau giữa cuộc tương thoại

hay em muốn nuốt gọn những ý niệm đang chen lấn với sự hoài nghi

anh không sao hiểu nổi

 

ngay cạnh em một gói thuốc Jet vẫn còn

và đôi mắt anh vẫn đang lặng nhìn trong mông lung

vào ly café đen

anh đưa tay chạm khẽ lên em

bỗng thân hình em tan biến mất.

 

Anh đã bắt đầu cuộc hành trình với những bậc thang bấc cầu giữa hai thế giới

hay em đã rời anh trong thực tại?

 

baigaur 4.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hỡi những bàn tay, đừng chạm vào ta

 

Những bàn tay ma thuật nhơ bẩn

những bàn tay nghiệt ngã gieo rắc suy tàn

sao các ngươi dám chạm vào ta

sao các ngươi dám biến ta thành tên hề đần độn

sao các ngươi dám nặn ta thành kẻ tàn phế

 

các ngươi mưu toan gì trên thân xác tồi tàn ta

các ngươi cười cợt/miệt thị kẻ đau thương này ư!

các ngươi định chôn vùi/ làm đám tang những dở dang của ta ư!

 

Ta biết ta chỉ là kẻ cô độc

ta biết cả bầu trời trống không trên đầu ta

ta biết cả mặt đất đang ở dưới chân ta

 

và đang định nuốt chửng ta

 

xin cứ mặc

 

Giữa sa mạc đang trải dài và rộng

 

những bụi bẩm đang từng ngày bám vào ta

và bỏ ta đi theo làn gió lả lơi

 

tiếng hát ta đã lâm chung trong dông bão vùi dập/ lãng quên

 

Hỡi những bàn tay tội lỗi

các ngươi đừng chạm vào ta

 

hãy để vẻ già nua của ta im lìm nghe sóng vỗ nát tấm thân

 

Và ở đâu đó

ta nghe niềm hoài niệm thất thế

kẹt đường chết cóng.

 

Sài gòn, 4.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Hoa tâm linh

 

 

Chưa vội vã úa tàn khi Ppo Yang [*] xua đuổi mặt trời khuất dần sau núi

bông hoa bắt đầu trổ nở bên cạnh

phận đời trầm mặc bi luỵ vẫn còn

hiện lộ những vết cắt xén của niềm suy nghĩ miên man thường nhật

 

Giấu hình hài trong bóng tối nơi

hương tin yêu rùng mình toả ngát như

ngọn đuốc soi đường đi cho kẻ lầm lạc tìm

chốn bình yên trú ngụ.

 

Lúc ban mai

 

trước đời sống mong manh

phận người ngắn ngủi chập chững đi vào khu vườn lạ quỵ gối

trong thoáng giây đã bất tỉnh với cát bụi nghe

tiếng thì thào của từng cánh hoa trổ trong

lạc trong giấc mơ của tuổi thơ.

 

+chú thích:

[*]Ppo Yang: đấng chúa trời

 

Sài gòn, 10.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khai sáng

 

 

Chân lý toàn nguyên chất chứa linh hồn con

đã nứt từ lâu rồi trong khu vườn con chào đời

 

cánh hoa đang héo tàn rơi lất phất từng cánh

con cảm được từng bước đi của người khi nhánh cành rung rinh

lắm tàng lá rộng hẹp réo tiếng lạ

 

Đi vào đời với mọi toan tình quá trớn

con cố chống đỡ bằng tấm khiên luân lý của người đời

những mũi giáo thiên kiến phòng vệ của mình

và tất cả đều mệt lử ngã gục

 

Các chuỗi vô cảm tiềm ẩn trong quỹ đạo thường nhật

bỗng réo gọi con khi hồng trần gẫy vỡ

đưa ánh nhìn lạnh lùng con lặng về

nơi mình đã bắt đầu

 

Ở nơi Người một dòng nước xoáy

một lần nữa ướm ngấm làm mát rượi bàn chân con

 

theo làn suối chảy

mọi giản đơn từ sự dị biệt hoá dạng

sự độc trị trong tâm trí con đã hạ bẻ trong bàn tay người

 

như ngọn đuốc soi rọi bước con đi

mọi thứ bậc và các hệ luỵ đều thiêu rụi đổ sụp

 

con đường đã rộng mở

bàn chân con tiếp bước ghi dấu chân nơi vườn xưa bỏ hoang

nơi Người dang tay đợi đón.

 

Sài gòn, 10.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Ở nơi ấy như tôi thấy

 

Cánh cửa sổ cót két

lên nhịp đều đặn với làn gió vi vu đang

hé mở trần trũi trước mắt tôi

những hình ảnh của đô thành văn minh

nơi

ước mơ tôi bay đến và đậu.

 

Đâu đây

những trẻ em côi cút gầy gò chẳng biết từ đâu đến cứ

loanh quanh mãi trong từng khu phố

tối về im lìm trong góc nhỏ của ngỏ hẻm vắng tanh

 

những gã lang thang mệt lử đang uốn cong mình trên những ghế đá công viên vắng vẻ

những hành lang bỏ hoang

bao góc tối ẩm ướt khác

 

những người phụ nữ phóng xe ra đường với

đôi mắt lung linh ngờ nghệch làm thứ trang sức chính

những đôi mắt tinh ranh của của kẻ đưa đường

những hình ảnh trắng trợn của mấy cô ả đứng đường rao bán linh hồn thể xác

và biết bao bộ mặt lãnh đạm khác đang vội vã đi đi lại lại

 

Làn gió vẫn thổi

vẫn đâu đây tiếng than gào của những kẻ thất tình ở góc quán nhỏ

những kẻ trộm cướp trên đường phố đông nghịt người

những kẻ phá sản trong căn phòng tráng lệ

và cả tiếng cạn cốc

tiếng cười mỉa mai của những kẻ đã chai mặt

lầm lì với đầu óc bê tông cốt thép

 

Và trên tay tôi gió lật tung cả mấy trang tạp chí vô nhân vị

trong hơi thở nan nao

ước mơ tôi xanh mặt trốn tìm một góc riêng tự nôn mửa

ngỡ có ai trong thấy và tôi cứ

ghì chặt ánh mắt nhìn về phía cánh cửa vẫn còn đang cót két với giai điệu oái âm của mình.

 

Sài gòn, 11.2003

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đêm tối, tình yêu tôi và em

 

 

1.

 

Em đã trở thành tình nhân của tôi

người tình mà hằng đêm không trăng không sao

tôi muốn nhú lên trong đôi mắt em niềm suy tưởng về bóng tối

 

những lỗ chân lông tôi rỉ mình sửng lên

mà vẫn nghĩ suy mông lung niềm ganh tị với mái tóc em bay lã lơi trong gió chiều hôm

qua

 

Ánh đèn vàng cột điện nhớp nhơ như hóa điên

khi cố với tới thân thể lõa lồ em bằng móng vuốt của một loài chim không biết

bay

tôi giữ đôi vai mình nhấn chìm em

 

Khi phát hiện một con đom đóm lập lòe bay ngang

hất vài nút áo em

tôi hóa dại

của một loài cây co mình mọc ven đường buông lời hát về một tình câm

 

Đêm đó

tôi vào vai diễn của kẻ mù tình

 

 

2.

 

Tôi cắn vào đêm tối

làm rụng rơi từng giọt buồn

 

Khi nghe bước chân em về giữa hoang lạnh

tôi mò đường trốn thoát khỏi căn phòng

lạnh lẽo

mà hàng giờ tôi vẫn đợi em

 

Bóng em nát nhào trong đèn điện khi đòi lại kiếp đứng

trong trí nhớ tôi

 

 

3.

 

Tình yêu em giạt tôi trôi

về bến bờ nơi em và tôi đang khóc

 

Hai giọt lệ

thắm vào biển cả

kêu ai oán

 

vì thất lạc nhau

 

 

4.

 

Khẽ dẫm vào nét man dại của loài thú

tôi trầm nhẹ mình vào góc phố

ngoái cái nhìn

xuống

mái tóc em còn vờn bay trong gió

 

 

5.

 

Để lại em một kí ức đen

cuốn tầm nhìn vào thinh lặng

tôi trườn nhẹ mình

qua sa mạc không có đất trống

 

đứng sửng người

nghiêng một nửa bóng trong miếng bánh khô rọi sáng

 

Hôm đó

bóng dáng tôi bị ngoán ộp trong đáy mắt em

 

 

6.

 

Em đang đu mình trên một không gian liên đới [với tôi]

nơi

tôi cho em một khoảng trống để di chuyển

 

Em luồn sâu vào một ngỏ hẻm

và tôi cố bay đi tìm

nhưng khi va vào chiếc váy em

tôi ngỡ mình phục sinh

 

 

7.

 

Tìm em

 

tôi ngập trong bão cát

già đi một ngày khi cố quẫy trong đóng cát tìm đường

đi

 

Một bóng chim di nhìn chằm chằm vào bộ mặt lầm lì tôi đập cánh bay vội vã

một con bò sát ngu muội

úp mặt vào khuôn cát

nơi

bước chân em vừa đi qua.

 

 

Sài gòn, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Xin em đừng chạm vào trang viết của anh

 

 

Xin em đừng chạm vào trang viết của anh

khi tâm tư lên men trong cô đơn

niềm suy tư bùi ngùi húp từng ngụm chữ ngọt đắng

bên phận đời vinh nhục hảo huyền

 

Xin em đừng chạm vào trang viết của anh

khi trong cuộc độc thoại trong đêm thâu

anh quằn quại với lửa trần nhơ nhuốc

thiêu đốt anh trong nhựa sống ảo tưởng

 

Xin em đừng chạm vào trang viết của anh

khi trái tim lưu đày đang ren rỉ

trong mảnh tình trần em trao

bên kiếp sống vo tròn của nhân sinh

 

Đừng, xin em!

vì khi trong chán chường anh hiện rõ bộ mặt

nơi mà trong góc ẩn khuất

anh nguyền rủa mình bằng lời lẽ thê lương

em sẽ vấy bẩn mất

và anh

sẽ là kẻ gục đầu bên gối chiếc vĩnh viễn

 

Hãy để những tội lỗi ươm mầm cho giấc mơ của anh nhé

hãy để những lời khấn cầu hun đúc trái tim anh nhé

và trong tình yêu

em sẽ mãi là người tình bất diệt.

 

Sài gòn, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Nỗi nhớ, và ly rượu

 

Có khi nào nỗi nhớ em cũng đồng nghĩa với ly rượu

khi mà mỗi ngụm anh hớp vào cõi lòng lại dâng đầy

 

như một tảng băng

chỉ nổi lên một phần

ba phần còn lại mãi trĩu nặng hồn anh

 

Không hiểu sao thứ men đắng kia lại làm

nỗi nhớ anh cứ xoáy xoay mãi

có hay đâu em về giữa cơn say mà

anh chẳng phân biệt đâu là mơ là thực

 

và ngỡ như mọi điều đã chìm vào quên lãng

lại một lần nữa nổi lên trong giấc mơ

buông lời thì thào bên giấc ngủ chưa lịm

 

Thực cũng như mơ

trong anh đều trống vắng cả

nỗi cô đơn vẫn sâu thẳm như đáy giếng

 

và anh

mãi như là kẻ nổi trôi như chiếc gàu mủ đứt dây khi

cố đo chiều sâu của đáy

 

Dù chẳng thể biết gì

nhưng vẫn một mực bao dung tất cả.

 

Ánh sáng nhớp nhơ và đêm tối âm u

tựu thân lênh đênh là vậy

nhưng hồn anh như lạc vào giữa hai cõi hư thực

 

chỉ nổi nhớ thôi đâu cần câu trả đáp

khi mà bóng em đã mất hút trên mặt giếng đã bị khuấy động

 

anh biết nỗi nhớ chẳng thể cứu vớt gì mình

nhưng nó mãi là một điểm tựu trong cuộc đời anh.

 

Sài gòn, 1.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bên kia sự sống và cõi chết

 

 

1.

 

Bởi là nhẹ dạ tôi đã thai nghén ra nỗi bất hạnh [hoàn hảo]

và lãng quên sự phục sinh

 

Khi quấn xoáy trong vòng tay cô đơn

lòng nặng trĩu với ân ái muôn vạn thời

sự phòng vệ thường nhật xô giạt tôi ra khỏi đời sống

 

Đôi lúc

tôi khớp mình trong xó góc ẩm ướt

ôm khuôn mặt phờ phều trong đêm tối

tôi âu yếm nó như người tình

những tràn khoái cảm riêng lăn tăn

tôi lãng quên

lãng quên

quên

mình đã có một lần khờ khạo

 

 

2.

 

Đêm qua tôi nằm mơ thấy tôi đã chết

tôi thấy tôi tham dự đám tang

và khóc sướt mướt bên nấm mồ

 

Buồn bã tôi trở về nhà

tôi được mọi người kẻ về cái chết

được mọi người tha thứ mọi chuyện

 

Và ở đây

tôi được ăn ngon mặc ấm mặc đẹp

để chuẩn bị đi dự đám cưới của một cặp nhân tình sắp sinh con

nhà giàu

con nhà gia giáo

có nhiều truyền thống

có nhiều xác chết đang cần tôi đọc lời điếu để phục sinh

 

 

sau một thời gian rất lâu

tôi phát hiện

mình chết tự bao giờ

 

 

3.

 

Xứ sở của tôi

những truyền thống văn hóa lâu đời chả muốn những con chữ hưởng ứng một đám tang

một đại tinh thần cứng cỏi chả biết tí gì về hài hước

tôi hưởng ứng quyết liệt

 

khi chứng kiến

sự giáo huấn mơ hồ

sự cả tin mơ hồ

những cảm xúc mơ hồ

những nhân cách mơ hồ

những con người mơ hồ

những cuộc sống mơ hồ

duy chỉ những khoảng trống là có ý nghĩa

[vì biết bịa chuyện cho mình]

 

Vô nghĩa

chẳng có thứ gì có để tôi tin hết

nhưng tôi vẫn tin một điều

trò chơi tôi đang chơi

trò chơi đang chơi tôi

tôi vẽ nó

nó vẽ tôi

và hai chúng tôi cùng hiện hữu

hai chúng tôi cùng sống

 

 

4.

 

Tôi đang đi giữa hai cõi hư ảo

tôi đang đi giữa con đường của cõi tối và ánh sáng

tôi bị chèn ép

tôi bị giằng co dữ dội

cố đào thoát

và tôi đến được một nơi không còn ánh sáng không còn bóng tối

ở đây tôi ngồi một mình

cố nhào nặn ra hình hài hai đôi bờ sáng tối

 

Và tôi tiếp tục đi

gục chết ở nơi rất xa

chả bóng ma nào dám dòm tới

 

 

5.

 

Những điều vụn vặt cố ngoi vẻ cô đơn hời hợt tôi lên khỏi dòng nước xoáy

tôi trở thành bọt nước

tung toé lung tung

[có một điều phi lý là tôi chẳng thích chìm lặn nữa]

 

Ở đây

chẳng có cái gì là chết chóc

chẳng có thứ gì là vẹn nguyên

chẳng phân biệt được đâu là khởi thuỷ

đâu là hố đen

tất cả đều bất tận

 

Bắt đầu từ những thứ vụn vặt

mơ hồ tôi thấy

mơ hồ anh thấy

mơ hồ chúng thấy

 

và tất cả cứ ngỡ như là thật

 

 

6.

 

Vấy đục ánh mắt

vấy đục tâm trí

vấy đục những dòng nước chưa một lần trong vắt

vấy đục những dòng người chưa một lần trong suốt

 

Tiếp tục tôi

tiếp tục anh

tiếp tục chúng ta

vấy đục vào đời sống

vấy đục vào biển cả

vấy đục vào rừng xanh

vấy đục vào sa mạc hay một không gian xa xôi

 

Ví như dưới đôi chân tôi mọc lên một khu đất lạ

nghe tiếng bước chân đàn gia súc đi qua

lắng nghe tôi

nằm im trong mộ phận

vấy đục dòng máu mình

 

 

7.

 

Vờ như không nghe thấy gì cả

tôi làm một kẻ điếc

đi qua đóng đổ nát của một nhà hát lớn

nơi

những nhạc cụ đua nhau than khóc về thân phận

 

len vào một căn phòng hộ sinh

thỏ thẻ với trẻ sơ sinh

cùng nhau lặng thinh

 

Vờ như không thấy gì cả

tôi làm một kẻ mù [lờ đi cả khuôn mặt em]

đứng trên bậc thềm

nơi đêm qua lịch sử lật nhào

cả yến tiệc

 

một cụ già thẫn thờ mông lung trong hồi ức về tuổi thanh xuân

va đập tiếng cười/ khóc

nhạo báng cả phận người

 

Vờ như một kẻ khờ khạo

tôi bùi ngùi úp mặt trên trang giấy trắng xóa

phóng niềm suy tưởng rơi vào không trung

nơi

những con thiêu thân

cựa quậy dưới ánh đèn vàng

 

 

8.

 

Vẩn vơ chẳng biết vì đâu

trên môi nở gượng nữa nụ cười chẳng ra hơi

đầu óc quái dở giăng kín một chứng bệnh di căn

 

một liều thuốc tiên đưa tôi bay đến đậu trên bến bờ em

vẩn vơ

một ngụm rượu đắng cho tôi hay gặp em trên thềm suy tưởng

 

như nhau cả

 

Yêu cũng chẳng ra làm sao mà ghét cũng chẳng đành

cứ như vậy

tôi nghi ngờ vào đời sống

[dù biết những thứ vô vị bắt đầu phát mùi tanh

dù biết xác thịt phát mùi nhang cúng]

 

Giá như đâu đây một phận đời

vật vờ

như khúc gỗ trôi sông

một đứa trẻ qua đường vô tư nhạo cười

một cụ già gồng mình cố đứng thẳng băm vằm sức sống trong mớ hỗn độn

không âu lo

không buốn bã

 

Tôi sẽ mơ một ngày tiễn đưa nhau rất gần

khi một cơn mưa về giữa đêm tối

có hồn ai đó vướng vào một bông hoa

rơi rụng tả tơi từng cánh

hoá kiếp

nghe tiếng mái tóc mình va đập nhẹ trên nền hư không.

 

Sài gòn, 11/2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Cho riêng anh [C.]

 

 

Cuộc sống ẩn hiện những bí ẩn diệu kỳ

anh nắm chặt nó trong tay mình

và bị lôi kéo

 

nhưng anh không có quyền được buông.

 

Đơn lẻ bên góc trầm lặng của bàn viết

dùng dằng với những vụn vặt thường nhật

anh nâng viết tự đâm chính mình và gục ngã mê man

duy chỉ có ánh điện huỳnh quang chứng kiến anh chết.

 

Anh chết để lại hình hài vẹn nguyên bên bốn bức tường nín thinh

để lại giấc mơ trên sợi tóc bay theo tiếng hú của cánh quạt trần đang quay

để lại tin yêu cho một con muỗi đập cánh bay đi

để lại hơi ấm cho căn phòng đầy ám khí.

 

Nơi anh đến để phục sinh

không đụng đầu với những biến cố lớn bé của đời sống

không có sức ép của ràng buộc lệ thuộc vào đời sống

 

con đường anh đi

một chiều

một hướng.

 

Sài gòn, 10.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...