Jump to content

Recommended Posts

Lời cho mẹ

 

Mẹ! bước đi chập chững đã luồn con vào đời nay

lại đứng chơ vơ

ở nơi đây và ở ngay thời khắc này đây

mọi điều mẹ dạy đã thay đổi hết

chẳng còn gì để con tin nữa

 

Bước đi thứ hai [lầm lỡ] con

ngàn lần xin mẹ thứ lỗi

trong thế buộc

con đã in dấu lên vũng mồ hôi của bác tiều phu

nhoà – đau

con đã nở phồng trong vũng mỡ các anh công nhân đang bị vắt cạn

gầy – nhom

con đã đánh dấu lên vũng máu đang loang đầy trong đêm tối của bao thân phận bất hạnh

 

 

Có lẽ mẹ sẽ cho rằng con đang đồng loã với bước đi của mình

nhưng không

đó là hướng con đang đi mẹ ạ!

 

Và trước mặt con bây giờ là vũng đời thẳm sâu

khoảng không thì quá lớn

làm sao mà con có thể nhảy qua được để giữ cho đôi bàn chân mình trong sạch

khi mà các hài cốt của quá khứ đã khô cằn và lăn lóc đầy rẫy sau lưng

quay lại để lấy đà phóng là một điều không thể, phải không mẹ!

 

Bước thứ hai rồi lại

bước thứ ba con đi, chắc mẹ không thể tưởng tượng

vì con có thể mất hút trong bãi sa mạc quá mênh mông kia lúc nào chẳng hay

 

Nhưng thưa mẹ!

 

Dù đứa con khờ khạo của mẹ chẳng còn ngoan nữa

nhưng đổi lại chẳng còn ngốch nghếch để dễ tin người

con đang mài dũa ánh mắt mình cho sắc nhọn

đâm chầm chầm vào những thứ tượng đài

để một lần bực bội được gầm hét lên

lỡ may ra

trùng phùng với một phi vụ động đất bất ngờ

sụt lún tất cả chúng đi

 

Dù đứa con nhố nhăng của mẹ chẳng còn bình tĩnh được nữa

mà thay vào đó là thái độ điên loạn

khi cố vắt óc làm một chất xúc tác để châm ngòi lửa thiêu trụi các bức tường trước mắt mình

và hướng mũi chân dậm đạp lên những tàn tro còn đang ấm

con sẽ cảm được niềm hạnh phúc tuyệt đỉnh của riêng con

nhưng mẹ đừng nghe mọi người nói con là kẻ ích kỷ

 

Vì trước mẹ, trước người thân con đã buông lời sám hối với Poyang

Ponưgar đã tha thứ cho con

Siva đang nâng từng bước con đi

chẳng thể đâu mà mẹ cứ nghe những điều đàm tiếu của mọi người để oán trách con trai mẹ mãi, phải không mẹ!

nhưng ngàn lời

con vẫn mong mẹ thứ lỗi cho con!

 

 

cakleing, 1.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Đôi bàn tay

 

Sần sùi đôi bàn tay mình với đồng lúa với núi rừng

anh run run

khi khẽ chạm lên đôi bàn tay nuột nà em

vẽ đời mình vào bức tranh đồng quê chật chội

 

Chai lỳ đôi bàn tay mình với cây cuốc với cây rìu

anh run run

khi cầm phải cây viết tạc đời mình trên trang giấy trắng xoá

những con chữ lăn lê nằm im bất động

 

Kìa em xem!

nền văn hoá mà cổ nhân Champa để lại

từ những tảng đá trơ lỳ

những mảnh đất nhơ nhám

và cả những khúc gỗ gồ ghề

bàn tay ai đã tạo dựng nên bao kỳ tích quái dị

trong chốn tĩnh lặng dọc dãy đất miền trung

những ngọn tháp nguy nga truyền đời sừng sững đứng

những pho tượng

những hình hài

được tô son bởi nét hoa vân kỳ dị

vẫn nằm đó

gầy ốm theo thời gian

 

Kìa em xem!

với những chuyển biến thăng trầm của thời cuộc

những mảnh tình bi ai chốn hồng trần

và cả những đời sống uẩn khúc của đám nhân quần

bàn tay ai đã viết lên thiên sử lạ lùng

những trang ariya [*] bi tráng

và cả những bản tình ca vỡ giọng

 

gửi lại cho anh

cho em

và cả nhân thế nhân ngày sau lên dây cót dây thần kinh

nhóm lên ngọn lửa huyền nhiễm thán phục vô thức

 

Ôi! ngọn lửa ấy sắp tắt lịm

sự kỳ vọng của tiền nhân chưa vang được tiếng đáp

tất cả việc làm

chỉ là lục tung để nhàu nát

chỉ là liếc nhìn để quên lãng

 

khi cuống cuồng trong thời đại toàn cầu

 

sự cưỡng thúc quá trớn

hay sự đam mê giả tạo

cũng chỉ là các mảnh ghép khớp bên đầu óc ương dở

và tất cả mọi khởi động bây giờ như góp thêm sức lực đưa ngọn lửa về với tro tàn

một điều diệu kỳ của đôi bàn tay mới ư!

 

Bất chợt

những điều ấy như được xác tín một lần nữa với tôi

khi

một ngón tay trỏ thuộc đôi bàn tay em

đặt khẽ lên đôi môi anh.

 

Phan rang, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

1ad9.jpg

 

 

Tôi không trách em

 

"Tôi không trách em" đó là lời trách duy nhất tôi nương trên

hơi thở nặng nề cuộc tình tàn

 

với muôn vàn lý do để viện cớ

em ra đi

 

không cần đâu em ạ! vì lẽ có ai chắc rằng một tâm hồn níu giữ một

tâm hồn bao giờ

 

Và anh

người ở lại cũng bị kết tội trước tình yêu.

 

Em ra đi

những con đường ta đã dìu nhau qua

những mảnh vườn hồng ta đã cùng nhau vun đắp

 

sẽ trở nên bãi đất trống hoang và cằn cội

thời gian qua đi cây cỏ sẽ mọc um tùm

và ta

có thể sẽ lạc lối nếu như quay lại để yêu lần hai

 

"Tôi không trách em" và mãi mãi như thế

dù đó là lần cuối tôi và em giáp mặt

hay lần cuối nữa nếu có thể.

 

Sài gòn, 6.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Tượng đài, và ta: kẻ tí hon

 

Hỡi những gì cổ kính

ta căm giận và yêu thương mi

 

tận cùng của nỗi cô độc

ta muốn tước đoạt vẻ uy nghiêm của mi

ta giẫm lên quyền hành của mi

ta nở nụ cười ác duyên và xóa trộn cho méo khuôn mặt mi

 

Nhưng ta làm kẻ bại trận bi ai

 

vết thương của ta đang trở nên trầm trọng

âm vang của chơi vơi

âm vang của đọa đầy

âm vang của những chốn âm u cọt kẹt nơi tâm trí

âm vang của những gãy khúc/đổ dở nhói đau con tim

âm vang của sư tử đơn độc tuyệt vọng bừng tỉnh trên chóp núi

 

Ta trốn/tìm trò khuây khỏa

 

những làn sóng radio làm nhàm đôi tai

những kênh truyền hình và đôi mắt mù

những bản nhạc có trò múa phụ họa xáo mòn nghệ thuật

những âm lượng ngôn từ hấp hối trong trang tạp chí được số đông hưởng ứng

 

ta đều đón trong bước đi khập khiễng/đầu óc nhiễm bệnh

 

việc làm ngốc dại đẩy ta vào những phút giây trầm tư mặc tưởng

trước đôi mắt đục ngầu ta nhìn chằm chằm

 

những kẻ khiếp nhường ngoảnh mặt đi vội

những kẻ lên án nằm trong nôi con trẻ/héo khô

những kẻ đầu cơ lấy áo choàng chùi mép miệng

những kẻ chắt chiu vốn liếng đang reo hò cụt chân

 

ta đi giữa tấn bi kịch rùng rợn đang hư mòn ngay dưới chân

 

Với những tấn tuồng ngộ nhận muộn màng

những chiếc chìa khóa tượng đài lộ mặt

ta làm kẻ tí hon dày vò bóng đêm và giải bày trong lặng thinh.

 

Sài gòn, 4.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khúc tấu rối bù XLV

 

Chim chơrao di cư về lưu trú ngay mảnh đất quê hương cằn

cồi không được sự lựa chọn tối ưu

rừng mai héo rụng hoa lá

cây tagalau ngóc đầu dậy trổ những bông hoa tím ngắt

trên đỉnh đồi quê hương

đàn chim ngân những tiết tấu hợp xướng với những tiếng chuông

vang âm lượng ngàn đời đã từng

chạm vào vết thương những lữ khách tha hương

tôi dừng chân trầm tư trước bãi sa mạc mà một thời hoàn kim đã thất

tán dấu vết uy linh của nó

 

Từ phía chân trời đàn chim bay về ngóng tầm nhìn vượt không thời hiện

thể chớp nhoáng trong trò linh nghiệm về đấng tối cao

những tiếng cầu nguyện thầm rót vào đêm

tối hư vô

và bị hất lên đôi mắt niềm tuyệt vọng dai dẳng

tôi co người ẩn nấp chốn an nhàn để lảng tránh bàn tay ma quái

 

sự sống miên viễn tràn về thở gấp

phơi trò diễn về con đường bào mòn bởi những dấu chân mà

ánh sáng đã cướp đi những hình hài quen thuộc

bỏ giống nòi thất lạc và hoang mang

 

Những bước chân chậm rãi từ bỏ thói quen để bước vào mảnh đất mới

ở phía bên kia những vũng đen vẫn được kẻ trị vì nhìn ngắm và đo lường

nhiều người hãnh diện chơi trò hèn mọn với mánh khoé

che đẩy mình trước những đôi cánh đập ồn ào của đàn chim bay về

lúc ban mai

 

tôi vội vã hoạch định một cuộc đào thoát trong mùa di cư tiếp theo.

 

Sài gòn, 4.2008

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Khúc tấu rối bù XII

 

Khi em men theo từng hơi thở chập chờn của miền suy nghĩ mông lung chấp cánh ước mơ bay bồng bềnh trong khoảng không thênh thang.

 

Phút chốc câm lặng.

 

Tôi ngó ngàng dáng em đi rồi gục đầu nghe nhịp tim mình đập nứt nẻ mảnh thanh xuân.

 

Nhìn tuổi đời tóc xanh rối bù tơ tình [] tôi và em cam kết rằng:

chúng ta sẽ không còn vương vấn mối tình lắm uẩn khúc

dây dưa với nhiều điều trái/phải của trò đời này nữa

 

Nỗi buồn ngơ ngác đập cánh bay đậu trên cột đèn đường

chăm chú

nhìn

cặp tình nhân đang giả vờ phì cười

 

hắn băn khoăn và tự hỏi mình: "Tôi nên ám ai trước đây [?]"

 

Em quay đi kéo theo sợi tơ tình mất đàn hồi

đứt

trái tim tôi lửng lơ trên dòng chảy sầu luỵ

 

khẽ chạm lên đôi môi đã khép kín nụ cười

tôi

chìm xuống

góc khuất cô quạnh

 

sợ những kỉ niệm thức giấc

tôi

rón rén

trên con đường mòn làm khàn cả cổ họng

 

Hỡi nhân thế [!]

giữa cõi bi - hài này tôi chỉ muốn đốt một nén hương trầm cho trái tim

treo

lời tình

gãy khúc

trên cổ em làm thứ trang sức

 

"Em đừng bỡ ngỡ khi xoá tên nhau lần đầu nhé [!]"

 

để khỏi mai sau ta vỡ - lỡ

nốt nhạc tình đập phải

bật tỉnh

trong tôi

trong em

niềm dĩ vãng nhói đau.

 

 

Cakleing, 10.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Bình Minh

 

Bình minh. Những giọt nắng hồng lăn qua khe cửa sổ bung vỡ những mảng sáng chói loá trong căn phòng chật hẹp. Chúng khẽ tạt qua khuôn mặt, đôi mắt làm nhăn nheo và tôi cảm rằng những luồng tối đang tuôn chảy trong ngõ hẻm và cuộn mình trong cõi thẳm sâu nơi trú ẩn những kẻ đồng loã.

 

Bình minh. Những mảng sáng vươn tay lục lọi từng hình hài tuổi thơ đang che chắn hiện lên trong đôi mắt tôi hình ảnh những bức tranh treo lủng lẳng trên bức tường đang im nghe tiếng rạn nứt của mình. Những khe nứt mà con thằn lằn đang cong lưng im nghỉ hướng cái đuôi dài ngoằn ngoèo đâm mất hút vào khung tranh.

 

Bình minh. Tôi im nghe tiếng hối thúc vô hình của sức sống lạ đang hồi sinh. Tôi im nghe tiếng bung vỡ của từng giọt máu đang tuôn chảy trong khí quản và lan tràn đến nơi tận cùng thiêng liêng.

 

Bình minh. Mảng sáng vẫn nằm đó rình rập trong đôi mắt tôi những nỗi sợ hãi khi chìm nghỉm trong cơn lốc xoáy vô định hình của không - thời. Mảng sáng vẫn nằm đó soi dõi những vết xước trên hình hài tôi khi phải che trong dòng đời thênh thang.

 

Sài gòn, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Trong hố sâu đen ngòm

 

Tôi im nghe những bước chân thân quen đang hối hả đi đi lại lại với những nụ cưới đắc ý trong sự khoan thai tắt nghẹn khi thú vui cụt hứng. Làn da tôi nổi lên những đốm lởm chởm và săn đầy những cọng lông thưa thớt như mũi gai nhọn hoắt đâm vội vào vết xước đời mình. Hãi hùng và đớn đau tôi cuộn mình trong ngục tối đen ngòm.

 

Tôi ngâm mình trong vũng nước tinh khiết được chưng cất từ những giọt buồn rơi rớt quanh thân thế và cố hình dung từng thứ quen thuộc. Tôi lục tung cả miền kí ức và cố soi tìm trong mớ hỗn độn và tôi bắt gặp vài thứ đang vướng vào màng bụi li ti cố vùng vẫy đã in một vết hằn dài làm hiện rõ những bước chân đang tung tăng trên tấm thảm nhầy nhụa nhân sinh. Những bước chân lầm lỡ chưa một lần sám hối và tôi vẫn cuộn mình trong ngục tối đen ngòm.

 

Tôi giấu giếm hình hài với ước mơ mọc đôi cánh để bay thoát ra những vũng lầy những vết nhơ đang luênh loáng trong dòng đời nghịch lý. Nhưng khi cố vươn vai đứng lên tôi nhận ra đôi bàn chân mình trĩu nặng với nhân thế. Thân xác nặng nề của mình đang run rẩy nghe tiếng gọi từ cõi biệt xứ…

 

Và chỉ như vậy thôi tôi đã mất hút trong ngục tối đen ngòm của mình.

 

Sài gòn, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Dấu hỏi [?]

 

Tôi sống và đời cứ xoáy xoay những hình hài dấu hỏi như con rắn độc đe dọa chọc mổ hay nuốt chửng những bất lực muốn bỏ bê để nhảy tưng tưng như cóc ếch.

 

Tôi sống và được chia phần thứ hành lý tối mật nặng nhọc vác mang trên vai để khổ sai cả phận đời và được trông thấy cuộc sống mình như một thứ hành lý đang di chuyển.

 

Tôi sống và mọi sự dây chẳng chịt các mối quan hệ cứ cột cứ lôi cứ kéo để được lê lết trên tấm thảm nhân sinh nhầy nhụa.

 

Và tôi cảm mình không còn sống nữa khi mà sự sống cứ loạng choạng trong bể khổ nơi sự sống của mình bị cưỡng đoạt ngay từ khi vỡ tiếng khóc chào đời.

 

Tôi cảm mình không còn sống nữa khi mà cả đời cứ trôi nổi lênh đênh như khúc gỗ trôi sông.

 

Nhưng cả đời tôi vẫn muốn làm một kẻ lãng du cố đập bỏ những xiềng xích giũ bỏ những thứ hành lý để có cơ may phát hiện mình còn đang sống.

 

 

Sài gòn, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Giấc ngủ

 

 

Giấc ngủ đã qua sao tôi vẫn cảm là mình lẻ loi khi mà lịch sử vội vã sang trang con người kiêu hãnh cứ mải mê lúc nhúc với những toan tính trong cỗ máy nơi công sở mà chưa một lần nào lẫn lộn trên bộ mặt cứng đơ lãnh đạm của mình như hôm trước hôm qua và cả hôm nay.

 

Giấc ngủ đã qua sao tôi vẫn cảm là mình hụt hẫng trước dòng đời mệt lử vẫn chưa một lần yên nghỉ đang cuộn những dòng chảy luênh loáng thành những vũng đen ngòm vờn bay lửng lơ trên mái đầu xanh trẻ em mới sinh đêm qua đêm nay và cả đêm mai đi vào cuộc sống mà cứ lầm tưởng là đôi cánh ước mơ của mình không thể với tới tìm nhau được.

 

Giấc ngủ đã qua sao tôi vẫn cảm là ánh bình minh nhú lên những hạt mầm lạ đâm xuyên qua những lớp sương mỏng manh trong đôi mắt trần tục lắm u sầu. Những giọt máu đang biến dạng hoang mang hối những bước đi tìm gặp trên mảnh tạp chí ghi đầy đủ tia tử ngoại và bao tia lạ lẫm khác đang chọc thủng lớp màng ước mơ của đồng loại mình để báo hiệu cho một giấc ngủ vĩnh cửu của loài người trên tấm thảm trơ trọi và hoang tàn này.

 

Giấc ngủ đã qua sao tôi vẫn cảm là mình đang gặp ác mộng khi đôi mắt vô hồn của đầu đạn hạt nhân đang trừng trừng từ phía xa chờ phút sai lầm của kẻ đồng loã phá vỡ giấc ngủ của loài người trong cái nôi chật hẹp này.

 

Giấc ngủ. Sao tôi không ngủ mãi để khỏi phải nhìn phải nghe tiếng cựa quậy yếu ớt từ trái tim nhỏ bé đang cồn cào của mình.

 

Giấc ngủ. Sao tôi tỉnh giấc mà nỡ ngoảnh mặt với mọi điều để đi vào những mớ hỗn độn hoạch định toan tính gần xa trước sau để đi lên đi xuống những bậc thang như bao người hằng làm hằng nghĩ hằng mơ.

 

[?]

 

 

Sài gòn, 11.2007

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...