Jump to content
menhtuathi

Hoa cúc vàng

Recommended Posts

Hoa cúc vàng

 

Ly

Tôi bước trên con đường có hàng cây điệp già nằm im thở. Hôm nay, tôi mới chia tay.

Những cuộc chia tay thời nay thường có hai thái cực : một là đau đớn vật vã, đôi uyên ương nước mắt ròng ròng như phim; hai là nhẹ nhàng, âm thầm, đôi khi có phần an nhiên với sự xuất hiện của nụ cười bình tâm như trong tiểu thuyết. Trường hợp của tôi là ở dạng thứ hai. Không phải vì tôi không yêu em, mà vì tôi đã không gặp em trong ngày chia tay, chỉ đứng nhìn hình dáng đáng yêu thân thuộc khuất dần sau cánh cửa sân bay. Tôi đã đi tiễn nhiều người và lúc nào cũng là cánh cửa ấy chặn tôi lại. Nhưng, nhưng chỉ với em là tôi có cảm giác muốn lồng lên như con trâu mộng, chạy lại xô ngã hết thảy đám bảo vệ kia để chồm tới ôm em, nói rằng tôi vẫn yêu em. Sự đời không đơn giản vậy, ngay cả khi yêu, người ta cũng không hoàn toàn hành động bằng cảm tính. Lý trí là cái cớ để chân tôi nặng như bị đóng xi măng, để cuộc chia tay âm thầm của tôi an nhiên như một cuốn tiểu thuyết.

Tôi bước đi vô định, lẽ ra là bắt taxi rồi về nhà, hút phì phèo một điếu thuốc cho đủ bài chia tay. Nhưng tôi không làm, hay đúng hơn là không làm được. Những kế hoạch sau khi chia tay nhòe đi trong tâm trí. Lúc chia tay, người ta tiếc nuối; nhưng mặc nhiên tôi không tiếc những điều mình đã làm. Tôi có và mất tình yêu như là định mệnh, hay đúng hơn là một lẽ tự nhiên khó diễn tả hết. Không níu kéo van xin, cũng chẳng buông xuôi để nó bay đi mất, tình yêu đi thì đi thế thôi.

- Em sẽ đi du học.

Em nói thế vào một buổi chiều mưa dầm dề đến khốn nạn của Sài Gòn. Lúc ấy tôi chỉ im lặng một hồi rồi sau đó bâng quơ mấy câu chửi trời mưa gió. Vịn vào cớ trời mưa, tôi xin ở lại nhà em. Người yêu dấu của tôi gật đầu nhẹ nhàng, hay đúng ra là chuyển động cho tóc rung nhẹ, trông như con mèo nhỏ dính mưa không dám giũ mình. Khi ấy, tôi thương em vô hạn. Ý định đi lấy cà phê của em bị tôi dập tắt, bởi khi em vừa đứng lên thì tôi đã ghì xuống. Sức lực của một cậu trai 17 tuổi không đủ để chống lại một người trưởng thành, tôi biết điều đó, nhưng nhận ra ở em sự buông xuôi chán chường. Tôi hôn ghì em, hôn túi bụi. Còn em chỉ lấy tay che mắt, người run lên khe khẽ. Em không khóc, con mèo nhỏ của tôi chỉ run lên khẽ khàng như thế. Tôi cảm thấy không gian chùng xuống, xoáy sâu như tận cùng lòng chảo tuyệt vọng. Hơi thở đứt quãng, đứt nhịp, tưởng như mấy sợi dây tơ yếu ớt nâng đỡ thế giới đứt ra, đứt từng dây một, đứt như dây đàn của kẻ bị phụ tình oán thế gian, đứt mà nghe rõ tiếng”pựt”, đứt liên hồi thành nhịp điệu, đứt hết thảy, bẽ bàng đau đớn như dây thần kinh trong người đứt vậy. Đêm ấy ánh trăng vằng vặc xuyên qua khe cửa, in bóng đôi tình nhân quấn lấy nhau.

Em đã nói sẽ xóa hết nick của bạn bè, xóa luôn cả số điện thoại. Cũng phải, bạn bè ấy, người thân ấy có tốt đẹp gì với em đâu, em đi mà bỏ quên không đem theo họ trong hành lì ngăn nhớ nhung thì cũng chẳng gì đáng tội. Bọn họ chỉ cho em mấy câu xã giao thân tinh giả dối, kẻ bỏ mặc em lúc em gặp nạn, người làm dỗi, làm hờn khi em nói yêu tôi. Nhưng tôi nào có ngờ người yêu tôi bảo xóa cả nick của tôi, cả số của tôi. Tôi bắt ngờ choáng váng. Người yêu lại bình tâm như một nhân vật trong tiểu thuyết, nói đều đều bằng giọng buồn :

- Em muốn quên họ, quên anh, quên yêu thương, quên giận hờn. Tình yêu của em không đủ lãng mạn để cùng anh vượt qua thế giới này, em không muốn chúng ta yêu nhau trong một đền đài bỏ hoang.

Em cười, thay hoa cúc mới vào lọ hoa. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra mình không buồn khi nghe em nói muốn quên cả tôi. Em hồn nhiên, em bình yên. Tôi điên, say sưa nhìn em.

- Chào đồng chí.

Tiếng gọi thương yêu ngày nào hiện về. Em bảo chỉ gọi như thế với tôi mà thôi, dù khi ấy là lần đầu chúng tôi găp nhau trên xe buýt.

- Ngồi chung nhé.

Bàn tay em, trắng nhưng khỏe mạnh, chìa ra trước mắt, chỉ thẳng vào ghế bên cạnh tôi. Tôi ừ, ừ để em ngồi, rồi ừ để em nói chuyện với tôi, ừ để em dắt tôi ra khỏi nỗi chán chường và niềm tin vào cuộc sống bị đánh cắp và ừ khi em bảo yêu tôi sau này.

Tôi bước đi trên con đuờng có hàng điệp già nằm im thở. Con đường tôi cùng em đi dạo Tết, chúng tôi đi mà không nắm tay nhau, dù theo em thì “đó là biểu hiện cao nhất của tình yêu” nhưng cũng theo em thì “tình yêu không đủ tuyệt đối, không đủ hoàn hảo và mạnh mẽ để vùi chết thế giới”. Chúng tôi không nắm tay, vậy mà hôm nay tôi vẫn quờ tay ra. Chỉ để thấy trống.

- Tôi thích gương mặt khi ngủ của đồng chí.

Người ta không yêu nhau mãi được phải không em ? Rồi lúc nào đấy tôi cũng quên em, nhưng tôi chắc rằng những câu nói đáng yêu và nụ cười ánh dương của em thì tôi không bao giờ quên được.

Xe buýt

Tôi có ấn tượng mạnh với anh ta từ khi mới bước lên xe. Mái tóc lòa xòa hơi che gương mặt chàng thanh niên đôi mươi; khi ngủ quên, nó trông ngô nghĩnh và đáng yêu lạ. Người ta bảo những người đàn ông mạnh mẽ lại ngủ như con nít, và người tình của họ thích nhìn họ như vậy, đôi khi còn hóm hỉnh lưu lại một bức ảnh ( Xin nhắc lại là người tình, bởi không hiểu sao mà câu nói này ít được áp dụng với người vợ mà có phần đúng hơn với những cô người tình bé nhỏ, nghịch ngợm ). Tóm lai, đàn ông càng mạnh mẽ thì càng đáng yêu trong những khoảnh khắc họ an bình.

Gã lơ xe đẩy tôi vào trong khiến tôi suýt ngã vào người đàn bà đứng tuổi đang đứng vịn vào thanh xà. Người ngả vào nhau, lại chửi thề như rạ. Không biết có phải lực đẩy đột ngột từ bàn tay gã lơ xe làm tôi cắt ngang dòng suy nghĩ hay không, nhưng khi tôi bình tâm lại và đứng ngay cạnh ghế anh chàng, tôi mới nhận ra mình vừa có ý nghĩ – dù là thoáng qua- của một cô-người-tình-bé-nhỏ. “Đời nào!” Tôi nhanh chóng phủ nhận vấn đề, bởi chẳng lý nào một đứa con trai 17 tuổi như tôi lại bị dính sét từ gương mặt đàn ông ngủ ấy.

Chợt phát hiện bên cạnh anh chàng đang ngủ dựa đầu vào cửa sổ ấy có chỗ trống ( thị giác của tôi bỗng nhiên hoạt động chậm vì lý do nào đấy ), trong khi người trong xe – mà điển hình là người đàn bà ban nãy – vẫn còn đứng chen nhau. Lạ ! Mình cũng đứng vậy !

Nhưng tôi không đứng được bao lâu, phần vì xe quá xóc, phần vì tôi cảm thấy nóng ran phía gáy mỗi khi nhìn về phía anh chàng nọ và chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy nóng dần phía bụng dưới, rạo rực như có kiến đang bò trong quần, chỉ bò thôi, chẳng cắn. Nó không đau. Mà nhột. Và thích, và bẽ bàng khi tôi phát hiện mình đang đứng trên xe buýt. Tôi nói như bản năng giao tiếp, hay đúng hơn là một phần nào đó làm thỏa mãn bản năng sinh lý :

- Chào đồng chí.

Ngược lại với điều tôi nghĩ, anh chàng không ngủ say lắm, và lơ mơ mở mắt khi tôi mở lời.

- Ngồi chung nhé.

Gật. Anh ta chẳng màng đến chuyện đó thì phải, dù cái đầu tự nhiên khẽ nghiêng qua bên phải, tức là bên tôi và nhếch môi một chút. Sự lúng túng của đàn ông, ừ, nó cũng dễ thương như khi anh ta bình yên. Tôi lại có cảm giác của cô-người-tình-bé-nhỏ, không thích chút nào. Lắc đầu để xua đi cái suy nghĩ quái gở đó, tôi ngồi phịch xuống ghế. Anh chàng nghiêng đầu qua trái, nhìn qua cái tivi cửa sổ đoạn phim hoạt hình về những ngôi nhà nối lấy nhau dài, dài hoài và dài mãi.

- Tôi thích gương mặt khi ngủ của đồng chí.

Tôi buột miệng nói thế, lẩm nhẩm về cái sự giống nhau giữa mình và một con bé nữ chính trong shoujo lém lỉnh trong một khoảnh khắc nhất định. Tôi cười tươi khi anh ta quay lại nhìn lạ lẫm, rồi để giấu đi sự bới rối của chính bản thân mình, thằng con trai 17 tuổi lôi ra headphone và giả bộ giật giật theo điệu nhạc. Anh chàng bên cạnh chắc không biết lúc anh ta vừa mới quay đi thì nó nuốt nước miếng cái ực.

Chuyến xe buýt ấy tôi còn nhớ số xe, nhớ từng cái trạm nó dừng lại và dĩ nhiên là không thể quên người đàn ông ngủ bị bỏ lại khi tôi xuống xe. Nói bỏ lại là bởi tôi có cảm giác anh ta chỉ muốn ngồi đó hoài, như con cún bị bỏ hoang không biết đường về nhà. “Con cún dễ thương” Tôi trôm nghĩ, rồi lại rùng mình. Tôi lại có ý thích quái gở của cô-người-tình-bé-nhỏ.

Nắng chiều vàng nhạt, chảy dài, chảy xệ, chảy loang ra cả con đường. Nắng có chút màu hồng tím. Buổi chiều hôm ấy gió hây hây, tôi thấy vui theo một cách khó hiểu rồi tặng cho mình một nụ cười vừa phải. Tôi sắp có tiết học thêm chiều nay, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng mệt mỏi như mọi khi. Tôi lại cười, lẩm nhẩm “em hồn nhiên, rồi em sẽ bình yên”.

Hoa cúc vàng

Ít có cậu trai tuổi teen nào thích hoa cúc, nhưng em thì có. Thích hoa chẳng là một cái tội, em của tôi chẳng ráng uốn éo mấy ngón tay cho bằng cánh hoa như người ta hay tưởng nhầm. Chính lúc em cắm hoa ( để tặng cho mình cái view từ cửa sỏ nhìn ra trông đẹp hơn và để cái gì đó trở nên trong lành hơn, theo em ) tôi lại thấy em mạnh mẽ, hoang dại. Hình như hoa cúc đôi khi trông còn mạnh mẽ hơn con sư tử đực. Tương tự vậy, khi em ngồi có mở chân ra, cũng như việc gì em làm cũng bình thường hoặc chỉ dưới mức bình thường một chút, tức là hơi nhí nhảnh cho ra teen, so với những cậu trai đang muốn làm đàn ông khác. Em mạnh mẽ vá tôi không đánh giá chuyện đó qua độ lớn góc tạo giữa hai đùi của em khi ngồi hay bao nhiêu kiến thức em biết về thể thao, xe hơi và gái gú. Em tôi bình dị hơn, không ngoan đâu, em hư kiểu khác.

Em hư khi một lần nhìn thấy tôi say sưa dán mắt vào lọ hoa cúc vàng mà miệng chưa khép lại, em chồm người tới hôn tôi. Chính xác động tác lúc đó của em là dùng đôi môi của em bấu vào môi tôi, thế là môi tôi sát lại với nhau và dĩ nhiên, có dính cả môi em. Sau đó thì không hiểu là vì em hay vì tôi, hay vì cả hai nhìn nhau quá say đắm ( dù chỉ nhìn được mắt nhau ) mà chúng tôi cứ quấn lấy nhau. Nhưng tuyệt nhiên lần ấy chúng tôi không vượt xa hơn ranh giới của nụ hôn và những cái ôm nồng nàn, dù bản thân chúng đã là minh chứng cho một cuộc tình.

Em hư. Có lần tôi về nhà em, thấy em ngồi bó gối nhìn mưa chảy thành dòng trên cửa sổ. Tôi ngồi ngay xuống, không cho mình cả một cốc cà phê nóng và không cởi cả áo khoác ngòai sũng nước mưa, bò tới chỗ em. Tôi húc đầu vào ngực em, dí dí, ngúc ngoắc cái đầu; tóc tôi làm cằm em ướt nước mưa. Đôi khi là như vậy, tôi xoa dịu em như một con động vật thuộc họ chó mèo ve vãn con khác. Rồi bỗng nhiên em cười khẩy, khẩy theo đúng nghĩa đen, dùng hai tay nắm chặt đầu tôi, bảo :”Cún ngoan !”Lúc ầy tôi có linh cảm mình sắp phải làm điều gì đó khác hơn việc dí đầu vào người em. Em cứ thế nắm lấy đầu tôi, kéo xuống dưới, dưới và dưới nữa. Lần đó, chúng tôi là những động vật thực sự, cấp cao hơn khi biết rên lên tiếng người mà thôi.

Em hư. Tôi vừa ra khỏi trường thấy em đứng ngoan ngoãn trên vỉa hè. Chiều ấy mưa, nhưng em chẳng quản mưa đến đón tôi. Tôi thương vô cùng. Em bước đến chỗ tôi, kéo tay tôi ra, nắm chặt nó :”Mình về nhà nghe”. Em cười, nụ cười của mây xám trong một chiều mưa. Rồi mặc kệ những người xung quanh, mặc kệ mắt ếch cứ thao láo nhìn, mặc mây kệ mưa, mặc trời kệ đất, chúng tôi nắm tay nhau về. Cứ như chúng tôi thách thức thế giới, thách cả ông trời hay đơn giản chỉ là ai đó đã có sự nghi hoặc mối quan hệ của chúng tôi và luôn muốn nhìn cái gì đó hơn là việc chúng tôi đi bên nhau để có thể bắt tội. Nhưng chỉ lần đó thôi, về sau tôi phát hiện ra đó là lần duy nhất, bởi khi đi chơi mấy bữa Tết sau ấy, em lại bảo “tình yêu không đủ tuyệt đối” dù “nắm tay là biểu hiện cao nhất của tình yêu”.

Em hư. Một tối tôi đến trung tâm học thêm đón em, nhưng lại chẳng thấy em đâu. Tôi có giữ vẻ bình thản trong 10 phút đầu, nhưng mới qua phút thứ 11 tôi đã muốn đấm thẳng vào cái mặt tỉnh bơ của tên bảo vệ, dù hắn chẳng có lỗi gì hết, ít ra hắn không bắt cóc em. Phút nối phút, trôi một cách khốn nạn, tôi lại có cảm giác mình như con cún bị bỏ hoang. Chợt có tiếng nhạc tin nhắn từ điện thoại. Yêu nhau là có cảm tính về nhau, và tin nhắn ấy là của em dành cho tôi :”E dag o bar, dag nhay, dag dien va dag chuan bi de ngoai tinh. Den bat e o X. Dam ko ?”. Tôi nóng máu, chửi thề trước mắt muôn người, rồi phút tĩnh tâm tôi mới nhận ra nó giống như trò chơi tình yêu lém lỉnh, em ở kèo trên còn tôi kèo dưới. Tôi túm áo tên bảo vệ, hỏi cho ra cái bar X ấy rồi phóng như bay đến đó. Em ở ngòai cửa, rũ rượi, người ướt sũng, mồ hôi có, máu có. “Em mới tìm ra một chỗ mới không dành cho những người như mình. Em chẳng ngoại tình được rồi”. Tôi để em lên xe, cho em ngồi trước dù cho nó trông hơi quái dị. Đến nhà, tôi bế con mèo vào. Con mèo ngoan quá. Tôi yêu vô hạn,

Cún và mèo, và cả hoa cúc vàng nữa. Sáng bình yên, em thay hoa mới.

- Bố mẹ em đâu ?

- Họ không chịu nổi hoa cúc vàng nên để em sống một mình.

- Không thể vô lý thế.

- Có chứ. Mà này, em là con đại gia đấy.

Quả là thế thật, bởi sau này tôi tình cờ phát hiện ra ông khách giàu sụ hay đến quán tôi làm thêm là bố em. Ông ta đẹp, chắc em được truyền cái gen đẹp từ ông. “Mẹ em bỏ đi lâu rồi” , em có nói thế, nhưng đấy cũng chẳng phải lý do để bố em đi cùng một người đàn ông khác chứ. Họ giống đối tác làm ăn, làm ăn chuyện lớn. Về sau, tôi mới biết ông ta phất lên nhờ mối quan hệ với những người đàn ông khác và cả với đàn bà giàu. Mẹ em là một. Không kết hôn, cuộc sống có những điều không lãng mạn như thế; em được tính là con riêng, ở riêng và được chu cấp từ cả hai, dù cả hai không một ai ra dáng bố mẹ em. Chuyện của em như trong tiểu thuyết, em như một nhân vật tiểu thuyết.

Khi tôi kể về chuyện tình cờ biết bố em, em nhíu mày rồi thôi. Em xoay xoay ly cà phê sữa, chép miệng :

- Không quan tâm.

Sáng hôm sau, tôi thấy hoa cúc vàng bị xé nát vụn, vung vãi bên cửa sổ. Chắc hôm qua có con mèo nào lẻn vào cắn nát cánh hoa.

Không có tựa

Tôi thích viết những bài thơ không tựa đề, post lên mạng rồi nhận khen chê đủ kiểu, kẻ bảo phá cách là hay, người bảo thơ như thế thì vứt.

Sau khi yêu anh đựơc một tháng, tôi có viết về anh. Bài ấy được ủng hộ nhiều. Tôi cũng vui lắm, sống như cái cây mới được tưới nước. Bạn bè bảo tôi trẻ ra ( 17 trẻ ra thành mấy nhỉ ? ). Bố gọi điện bảo tôi nói chuyện vui hơn rồi. Tôi trả lời mọi người rằng :

- Mới nuôi con cún làm bạn nên vui lắm.

Anh cũng thích làm cún mà, tôi gọi thế chẳng gì sai. Tôi yêu lắm nên mới gọi thế đấy.

Cây mới được tưới nước

- Em vui nhỉ ?

- Ừ, bài thơ về anh đựơc ủng hộ đấy.

Tôi thương yêu em vô hạn, vô cùng.

Hoa cúc vàng hết gặp nắng

Lại mưa. Mưa hoài, theo như anh nói là cái mưa dầm dề đến khốn nạn của Sài Gòn. Sao giờ này anh chưa về nhỉ? Về nhà ấy, tôi quen nói thế rồi. Nhà như là nhà của đôi tình nhân, đôi hạnh phúc. Nghĩ vậy, tôi vui vui, gãi đầu thích thú.

Chuông cửa reo inh ỏi. Tôi phát hiện ra mình vui như tình-nhân-bé-nhỏ trong tiểu thuyết nào đó, chạy ào ra đón anh. Chắc chắn là anh, không sai vào đâu được, bởi lẫn trong âm thanh là tiếng anh thở. Yêu nhau nên có cảm tính về nhau.

Tôi đã có hơn những gì tôi mong đợi. Còn gì vui hơn khi cả người yêu và bố tôi đến một lúc nhỉ ? Một cuộc họp mặt gia đình phải không ? Tuyệt diệu quá rồi !

Hoa cúc vàng héo

Ba người chúng tôi nói chuyện với nhau có phần e ngại. Em thì chỉ có dạ với vâng thôi. Còn tôi thì trả lời bác trai. Bố em phì phèo khói thuốc; tôi toan bảo ông tắt thuốc đi, vì cái thứ giết người nó giết cả sự trong lành của em và của hoa cúc vàng. Em ngăn tôi lại, ra dấu bảo cứ để ông hút.

- Ta đã tạo nghiệt.

Ông bố mắt nhắm nghiền, ngả người ra phía sau nghe tiếng mưa rỉ rả. Lúc này có tiếng côn trùng vang vang. Không khí bị đặc nghẹt, chẳng biết vì khói thuốc hay không mà lồng ngực tôi nặng chịch. Yêu nhau có là cái nghiệp chướng nào đâu, vậy mà có những người cứ xem đó là thứ kịch độc hủy hoại lá phổi trong sạch của họ.

- Hai đứa hãy chia tay đi. Bố về.

Người đàn ông lui cui bước ra khỏi căn phòng. Ông ta mang cái dáng đi nặng nề lết ra đến xe hơi đỗ ngoài bãi. Tôi thấy thương quá, thương chúng tôi, những con người lui cui, khép nép đi trong cuộc sống. Số phận đã cho tôi một tình yêu màu hồng sến, tôi chẳng mong gì hơn được nữa; màu nào rồi cũng nhạt. Biết thế, tôi vẫn đau.

Tôi quay sang nhìn em.

- Cho em ly cà phê.

Tôi đứng dậy, tiến về phía kệ để mấy gói cà phê sữa hòa tan.

- Anh làm cái quái gì thế hả ? Em bảo cà phê. Không đường, không sữa.

Tôi giật mình. Em dữ, nóng như lửa, như con hổ toan đè tôi ra ăn thịt.

- Khốn nạn cái mưa Sài Gòn.

Em giấu đi nỗi buồn bằng nỗi bực dọc thể hiện qua những hành động của một cậu-trai-muốn-làm-đàn-ông. Em đứng dậy đi về phía cửa, tôi cũng chẳng còn tâm trí để lấy cà phê mà bước tới vòng tay ôm em từ phía sau.

- Ông ta là gì chứ ? Chỉ là bố em mà thôi, chỉ là người trợ cấp mà thôi. Chỉ là bố mà thôi.

- Người ta là gì chứ ? Chỉ là người ta mà thôi.

Em khóc. Nước mắt như những giọt nước thầm lặng sót lại trên máng xối sau cơn mưa giờ rớt xuống cái tõm. Tôi biết tình yêu của chúng tôi phải kết thúc theo một cách nào đó, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi nên tối đó tôi đứng ôm em thật chặt cả tiếng đồng hồ. Em ngoan như con mèo, tôi ngoan như chú cún.

Gió mùa thu

Nếu là mùa thu thì tôi muốn ở Hà Nội, muốn xem Đoản khúc thu Hà Nội có đúng không. Nhưng không được, vì công việc nên tôi phải chôn thân ở Sài Gòn – nơi chỉ có hai mùa mưa nắng. Thôi thì cũng đã qua rồi cái mùa mưa dầm dề đến khốn nạn của Sài Gòn, bây giờ chỉ có những cơn nắng màu vàng hoa cúc. Ừ, vàng hoa cúc.

Mùa thu đẹp, dù ở đây không có mùa thu nhưng tôi cứ nói thế vậy. Tôi đã đi qua con đường có hàng cây già nằm im thở. Chợt phát hiện ra mình vẫn còn nhớ tới em, rằng tôi vẫn cố gắng lục lọi trong ký ức, dù vô tình hay cố tình, những chốn kỷ niệm xưa. Tôi phát hiện ra suy nghĩ lúc vừa chia tay của tôi bị lung lay “Rồi lúc nào đấy tôi cũng quên em”. Chắc không được, có thể tôi không yêu em suốt đời được, nhưng em đã có trong đầu tôi rồi, hiện hữu trong từng nếp não thì chắc chắn lúc nào tôi cũng nhớ tới em, dù là với tư cách một người bạn hay một người tình.

Gió thổi trong công viên. Chiều nay hơi tím hơn những chiều về trước, tím nhanh hơn, đậm hơn; còn màu hồng ửng thì chẳng còn ngự trị được lâu. Những đám mây đủ hình đủ dạng đứng yên. Tôi ngồi yên nghe gió thổi càng lúc càng mạnh, ban đầu như vuốt ve, mơn trớn, rồi lại lồng lộng, sau lại cồn cào, tiếp là khắc khoải, để rồi thứ cuối cùng đập vào đầu tôi là gió quất như bão, như ai đó oán tôi ghê lắm nên dùng roi da lên xuống vun vút. Con cún nhỏ không chịu nổi gió mạnh như thế, hoa cúc vàng cũng tả tơi theo cơn gió. “Sài Gòn gió đến khốn nạn” –tôi nghĩ.

Lúc sau tôi mới dám mở mắt ra. Công viên nắng vàng hoe không điểm sợi gió nào. Có vài ông bà già tập dưỡng sinh nhìn tôi lạ lẫm.

Gương

Bỗng nhiên tôi thấy ghét người, ghét lắm. Tôi chỉ nhớ con cún nhỏ của tôi mà thôi, tôi nhớ lọ hoa cúc vàng bên cửa sổ. Nhưng rồi tôi nhớ đến người đàn ông trung niên có gương mặt đẹp. Tôi chạy ù vào nhà vệ sinh, trong gương những nét đẹp thanh tú của ông thoáng hiện.

Nhìn kỹ mà xem, lông mày này, mũi này, mắt này, môi này. Ừ, tôi giống ông ta, khi nhìn vào mặt tôi ông ta sẽ thấy chính mình, và tôi khi nhìn mình sẽ nhìn thấy ông ta, sẽ là như thế và mãi mãi như thế.

- Em đi đâu vậy ?

Tôi giật mình quay sang thì thấy một gã đĩ trai đang đứng cười toét. Man lì lắm, đĩ trai lắm.

- Sao không trả lời vậy cưng ?

Chấm dứt câu hỏi của hắn là cái chạm nhẹ, có thể do vô tình, của chạc ba hắn vào mông tôi.

- Tránh ra, đừng đứng sát thế.

Hắn cười khẩy, tiến gần hơn. Giờ đây, trong gương tôi thấy rõ bộ mặt đểu giả lẳng lơ của con cáo già đang bắt mồi. Con mồi không cựa quậy. Trong đầu tôi có thoáng qua ý nghĩ về chiếc giường, một khách sạn, một nhà vệ sinh nào đấy, có thể là chính chỗ này, bất kỳ đâu người ta vui vẻ với nhau.

Và tôi thấy bố tôi, trong gương, đang oằn mình, phưỡn người điệu nghệ. Tôi thấy người đàn ông với gương mặt đẹp ấy bước ra ngoài khách sạn với complet.

Đàn ông, cún nhỏ, mèo ngoan, hoa cúc vàng, hoa cúc vàng, hoa cúc vàng, hoa cúc vàng ….Xoáy sâu vào óc tôi, như đâm thọt, qua da và xương sọ, cấu não đau buốt.

- Không.

Tôi nhận ra mình vẫn ở phòng vệ sinh ở sân bay, gã trai kia giật bắn mình vì tiếng hét của tôi. Vài người quay lại nhìn làm hắn xấu hổ bỏ chạy. Tôi chỉ đau, đau buốt đầu. Tôi nhớ cún nhỏ của tôi, tôi nhớ hoa cúc vàng của tôi. Tôi nhớ chính tôi, nhớ tôi yêu điên dại, nhớ tôi yêu mà quên đi tất cả, nhớ tôi “Chào đồng chí” và nhớ thiết tha gương mặt dễ thương của anh chàng ngủ trên xe buýt.

Hoa cúc vàng kiêu hãnh

- Máy bay không cho đem vật nuôi theo nên con cún của em không được lên máy bay, lại đột ngột thế này; chuyến bay của em cũng sắp cất cánh rồi.

Chỉ nghe đến đấy thôi là cậu bé cười khì, cười to man dại. Mấy cô tiếp viên sân bay trợn to mắt nhìn, đám người chung quanh xì xào to nhỏ.

Hôm ấy, chiều vàng hoe nhớ nắng. Có một câu bé chạy ù ra sân bay, chạy thật nhanh đến trạm xe buýt nào đấy. Xa lắm, nhưng vẫn cứ chạy thôi, bởi cậu bé không thể lên máy bay mà không có con cún nhỏ lỡ để quên trên xe buýt.

Hôm ấy, chiều hơi tim. Có một anh chàng chạy đến chỗ trạm xe buýt nào đấy. Xa lắm, nhưng vẫn cứ chạy thôi, bởi anh ta không thể cứ ngồi trong công viên mà quên rằng mình để quên nắng ở trạm xe buýt.

Hôm ấy, trong căn phòng nhỏ, lọ hoa cúc vàng kiêu hãnh nở bung bên ô của sổ.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...