Jump to content
toidien

Thi phẩm Bạch Tố Sơn

Recommended Posts

member

 

ID 26941

07/26/2007

 

 

 

ĐÂY QUÁN NGÀY XƯA

 

Tôi trở về thăm lại quán xưa

Nơi thôn quê sóng nước đôi bờ

Con đường nhựa mắt nhìn xa tít

Xóm chợ nghèo vắng khách lúc trưa.

 

Chiếc ghế buồn buồn thiếu bóng ai?

Cà phê từng giọt nhớ nhung hoài

Bởi người ra đi quên lời hẹn

Hôm trước tôi về em có hay?

 

Trở lại quán xưa chỉ một mình

Trong làn khói thuốc giữa đêm trăng

Còn đây kỉ niệm về ngày trước

Thấp thoáng mơ hoài một dáng xinh.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

member

 

ID 25412

06/19/2007

 

 

 

ĐÁP LẠI TÌNH HƯƠNG XƯA

 

Một mùa thu trước một ngày thu

Vắng lặng đêm khuya thắm nổi sầu

Cái mộng ban đầu xa đứt đoạn

Lòng buồn canh cánh một lòng đau.

Loe loét giữa đêm một ngọn đèn

Mái tranh xào xạc gió lùa chen

Một hình một bóng trong im lặng

Rả rích sau hè dế thổi kèn.

Kìa những vần thơ xong đã lỡ

Ái tình mộng đẹp đoạn lìa xa

Và cành hoa nở ngay trong chậu

Cũng úa tàn dần bởi chúng ta.

Một ánh trăng đêm đang lững thững

Bởi tình đời lắm kẻ tà gian

Biết về đâu,về đâu người hởi;

Nơi chốn con tim đã lỡ làng!

Tiếng gáy xa xa cất điểm vang

Lưa thưa vài bóng ở đầu làng

Còn tôi thôi nhé cứ ngồi thế

Cho hết một đêm cất bộ hành.

Cái lạnh hơi sương buổi sáng mờ

Thấm vào da thịt lạnh như tờ

Ra đi ôm nổi sầu cay dắng

Chất chứa trong tâm một giấc mơ.

Đã bao thu ấy bao thay đổi

Người ở chốn quê giờ mấy con,

Hay vẫn phòng không đơn chiếu lạnh,

Từng giờ khắc khoải mà chờ mong?

Ngày ấy tôi đi vì một nổi

Con tim đau nhói nổi hờn căm

Bởi người phụ bạc màu đen tối

Cay đắng thu buồn suốt cả đêm.

Tôi nhớ thu xưa em ước mong

Bên nhau hạnh phúc với con-chồng

Mà sao duyên cớ vì sao thế....?

Chia cắt đôi ta hai ngã đường.

Thời gian trôi mãi cứ trôi đi

Cho hết nổi sầu tâm trạng ai

Để ngắm trăng mờ trong giấc mộng

Ý thơ nhận lấy một tình si.

Cái thoáng hương xưa ở cỏi mờ

Bởi trăng huyền hoặc bóng như tờ

Tim anh cũng thế mà đau nhói

Vẫn ngóng trăng đêm chất chứa thơ.

 

 

25-08-2006

HOÀI THIÊN BẢO

Xin đáp lại tình xưa một lời ước hẹn

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

LÊN CUNG TRĂNG

 

Màn đêm buông xuống,bầu trời sao dày đặc lấp lánh màu hoa cương.Ánh trăng vàng chiếu toả muôn nơi bao trùm cả non sông tạo nên một khung cảnh thật huyền dịu bí ẩn và đầy ý vị đến tuyệt vời đến ngất ngây.

Ngay giữa khoảng ấy tôi đang thơ thẩn ngắm nhìn những áng mây hoà lẫn khói sương đêm êm dịu lặng lờ theo mãi với một dòng trôi đến chân trời vô định.Bổng đâu ỏ chót trên khoảng không trung có tiếng gọi tên làm tôi giật thót lên.

-Sơn ơi!Em đang làm gì vậy?Hôm nay,trông em có vẻ hơi tư lự quá!Hay là em ngắm trăng làm thơ mà không được?Hoặc thơ biến lời làm lạc vần hay thơ giận em?

-Ô kìa!Chị Hằng!Dạ không chị ơi!Em đâu có làm gì mà để thơ giận em biến lời đi,làm lạc vần nữa.Sở dĩ hôm nay em thơ thẩn như vậy đó là muốn tìm một sự yên tỉnh,lặng lẽ để suy nghĩ ra thêm nhiều vần hay sau này bồi bổ cho bài thơ mới.Vả lại em cũng muốn cho thơ nghỉ ngơi vài ngày cho thoải mái chứ bắt thơ làm việc hoài thì đuối sức,không còn ý nghĩ,sáng kiến hay rồi sẽ lạc vần mất.Lúc đó thì khổ cho em.À này,hôm nay là ngày rằm tháng Bảy chị không đến bến Hàn Giang để đón anh Ngưu Lang và chị Chức Nữ sao?

-Ý chết!Em nhắc chị mới nhớ.Hôm nay trên bến sông Ngân ấy,anh Ngưu Lang-chị Chức Nữ hội ngộ tơ duyên sau một năm dài đăng đẳng.Tiệc tùng cũng bày ra linh đình lắm!Và có múa hát nưaNễn chị phải về thôi.Cảm ơn em nhiều lám nghe Sơn!Mà này.Sẳn dịp thì luôn thể em đi với chị đến đấy đón anh Ngưu Lang-chị Chức Nử rồi dự tiệc,xem múa hát nữa,vui lắmEm có bằng lòng không?

Lòng tôi phơi phới cảm thấy vui sướng vô cùng và dâng ngập tràn lên với lời ngỏ ý mời mình về cung Trăng của Chị.Tôi gật đầu bằng lòng ngay:

-Ồ,tuyệt lắm!Thế thì em sẽ không bỏ lỡ cơ hội nghìn vàng này đâu.Em sẽ đi cùng chị nhưng em lên chị bằng cách nào?

-Có khó gì đâu!Em hãy lên đỉnh núi cao nhất rồi đưa tay cho chị nắm kéo em lên.

-Vậy thì em sẽ lên đỉnh núi cao nhất của dãy Trường Sơn kia.Chị chờ em một tí nha!Trong ba phút là em có mặt ngay.

Thế là tôi thẳng nhắm dãy Trường Sơn mà chạy miết.Tôi băng ngang những cánh đồng phù sa,lướt qua các thành phố nhà cao tầng rồi đến đồi núi cao nguyên,chẳng mấy chốc thì đến nơi.

-Chị thấy sao?Em chạy có nhanh không?Vận tốc phản lực không bằng nữa đấy!Nói ba phút cho chị khỏi chờ lâu.Chứ đường từ Cần Thơ đến Trường Sơn này em chạy tập thể dục hằng ngày nên mới dám chắc thời gian ấy.

-Hay lắm,chú nhóc Sơn của chị ơi!Nhưng thôi mau đưa tay cho chị nắm kéo em lên.

Chị liền vung cánh tay ngọc của mình ra nắm lấy tay tôi.Cánh tay ấy là một dãy lụa lấp lánh hào quang với toàn là những tinh thể của các vì sao rực rỡ.Xiết chặt lấy tay tôi rồi từ từ kéo bay lên.

Bay được một đoạn khá xa,tôi nghoảnh mặt nhìn lại đất nước Việt Nam thân yêu.Thật bất ngờ thay khi toàn thể đất nước hình chữ S nằm gọn trong tầm mắt:

-Tôi thấy Hà Nội như cái đầu của con rồng luôn ngẩn cao lên rất oai phong lẫm liệt với Ba Đình,ngọn cờ đỏ sao vàng mang hồn Bác tung bay phần phật trong gió.Và kìa là Điện Biên đang há miệng ra khoe những chiếc răng lõm chõm nhọn hoắc với biết bao là núi đồi trùng trùng điệp điệp còn nghi ngút mùi thối nát của bọn thực Dân trong những năm 54 mà nó đã nhai ngấu nghiến.Còn về Hải Phòng,Nha Trang,Đà Nẵng,TP Hồ Chí Minh thì như những móng vuốt sắt bén có nền kinh tế đang trên đà phát triển không thua gì với Năm Châu.Dãy Trường Sơn thì lực lưỡng hùng vĩ nhiều đèo,núi cao,thấp,nhấp nhô uốn lượn tạo nên một sắc thái oai phong y như chiếc vảy cứng cáp bao bọc lấy thân hình vạm vỡ của non sông.Riêng Cần Thơ,quê hương tôi,nó như cái bụng của con rồng luôn đầy ắp thức ăn nào với lúa gạo đầy bồ,đồng ruộng thì bao la,phì nhiêu,thẳng cánh cò bay,cây trái sum suê bốn mùa.

Còn đây núi Ngự,sông Hồng...Dòng Cửu Long,Mũi Cà Mau...Tất cả nhịp nhàng hoà quyện vào nhau tạo thành một cảnh đẹp hùng vĩ như đang ở trong mơ.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Tôi cứ mãi mê ngắm nghía mà khi đến nơi,đứng cạnh chị Hằng mà vẫn không hay biết gì.Chị gọi:

-Sơn!Đến cung Trăng rồi!Em thấy có khác không,có hơn dưới trần không?

-Ồ tuyệt đẹp!Đẹp đến ngất ngây chị ạ!

Nói thì nói như vậy nhưng trong tâm tư của tôi thì lại nghĩ khác:"Rằng không có nơi nào đẹp bằng quê hương của mình.Vì chính nơi ấy là nơi đã sinh thành ra tôi,nuôi tôi lớn lên trong những ngày đói khổ cho đến ngày thành danh.Như về tuổi ấu thơ,cứ chiều chiều thì chạy tung tăng trên những cánh đồng bát ngát phản phất mùi mạ non đu đưa theo làn gió để thả diều.Thật là hồn nhiên và say sưa biết mấy!"

Nhưng với sự hiếu kỳ bởi cảnh vật vô cùng lạ mắt nên tôi cũng không thoát khỏi cái sự lôi cuốn của phong cảnh mà mình chưa từng trông thấy.Tôi liền vung tay vào làn mây mỏng.Làn mây tan rả thành hơi sương bay là đà ngang mặt như làn khói nhỏ mà khi mẹ thổi cơm,khói từ trong lò bay lên .Nhìn chung quanh mà tôi cứ ngỡ như mình nằm chiêm bao.

Trước mắt là dòng Ngân Hà lấp lánh màu sắc của các vì sao.Hai bên bờ là bãi cát trắng trải kim cương như dãy lụa quệt ngang lưng đồi phơi dưới ánh nắng xuân.Xa xa các bác tiên,chùm râu trắng bạc phơ chụm quanh nhau thi đối cờ tướng trên những bàn tròn bằng đá nạm ngọc trai cạnh ven sông rất lí thú.Còn chung quanh thì nào là những nàng tiên cánh bướm đang lãng vãng trong mấy khóm hoa châu sa với những anh chàng Sao Mai,Sao Kim,Sao Bắc Đẩu...Vây quanh mà lập loè ánh sáng,khoan thai từng bước theo sát các nàng tiên trông thật là vui vẻ và đầy tình tứ...

Tôi chạy nhảy tung tăng khắp nơi trong một niềm hưng phấn vô cùng:

"-Đây là đâu?Có phải cung Trăng của chị Hằng không?Và tôi đang ở đâu?Hay tôi đang nằm mơ?Không!Đây không phải là giấc mơ!Đây là sự thật.Đây chính là cung Trăng và tôi đang đứng cạnh bên chị đây mà!"

-Có gì mà làm em vui quá vậy hả Sơn?Em kể cho chị nghe với có được không?

-Dạ đâu có gì chị ạ!Lúc còn ở dưới trần,em nghĩ chắc cung Trăng đẹp cũng như dưới ấy thôi.Nhưng khi đến nơi thì quả như là:"Trên trời khác hẳn dưới đất"nên em thấy rất là thích thú và diễm phúc lắm chị ạ!

-Em khách sáo quá!Trên đây còn thua dưới trần nhiều lắm!Vì ở dưới ấy thì có rất nhiều cái đẹp còn ở trên này thì lại không có như là nhửng nhà văn,nhà thơ,nhà viết nhạc đấy...Cuộc đời của họ đã để lại cuộc sống của chúng ta một vẻ đẹp tuyệt mỹ,một sứ ngọc vô giá về thơ văn,về âm nhạc,về tinh thần,về nhân cách,về hạnh phúc cho chúng ta hoửng lấy.Còn như trên nầy đây!Cung Trăng này thì chỉ là một trong vô số tiêu điểm của cái gì dưới trần có được và người trần gian thì có quyền thụ hưởng và thưởng trhức.Chị mời được em lên đây thì ngược lại là một niềm vinh dự cho chị lắm rồi,mà em thì lại còn khách sáo với chị quá!

Ánh mắt màu vàng trăng của chị hiện lên một niềm vui sướng tràn ngấn lệ,đầy mộng mơ một cách trìu mến đang nhìn chăm chú vào tôi làm tôi vui lây với chị và yêu quí chị vô cùng.Tôi nói:

-Chị ơi!Hôm nay chị đẹp quá đi thôi!

-Thì cũng nhờ em đó.

-Sao lại nhờ em?

Vì em làm thơ,viết văn gọt dũa mãi ra nên chị mới đẹp đấy chứ!Thôi đã trễ rồi.Nãy giờ lo nói chuyện mãi mà quên mất.Ta mau đến bến Hàn Giang để đón anh Ngưu Lang-chị Chức Nữ đi em.

-Dạ!

Hai chị em dọc theo bờ sông Ngân trải cát trắng kim cương thẳng tiến về bến Hàn Giang.Màu vàng và ánh sáng rực rở của chị chiếu toả muôn nơi bao trùm cả non sông.Còn tôi thì vô cùng nhỏ bé song song bước cùng chị y như chú Cuội ngồi dưới gốc cây đa ở cung Trăng vậy.

Khi đến bến Hàn Giang thì đã thấy khá đông đủ các vị thần tiên đứng đấy tự bao giờ.Nào là ông Tơ Hồng với khuôn mặt uy nghi nhưng rất tình tứ.Trông ra oai vệ hơn,sặc sở hơn với trang phục có thêu hình Long Phụng tương giao,tay cầm sợi chỉ lương duyên màu đỏ thắm se se lại.Nào là các vị tiên nhân như Bạch Kim Tinh,Thái Thượng Lão Quân,Thần Hoan Hỉ,ông Phước Lộc Thọ...cũng đều tụ về đây dự tiệc Du Lang cả.Buổi tiệc thật huy hoàng với những bàn tròn chân Kim Long lót thảm mây màu hồng ngọc xinh xinh.Những bộ tách trà thuỷ vân nhỏ nhắn chiếu hào quang rất đẹp mắt.Và kìa là đào tiên,tiên đơn,hồ lô bảo tửu nghìn năm...tất cả mọi thứ đều đầy đủ cả.

Chiếc cầu vòng trên bến Hàn Giang thì được đăng đèn và kết hoa với mây ngũ sắc thật đẹp để đón anh Ngưu Lang-chị Chức Nữ đến hội ngộ nhau.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

member

 

ID 29534

09/17/2007

 

 

 

LÊN CUNG TRĂNG (TT)

 

Trong giây phút chờ đợi,mọi người đều náo nức nóng lòng xem cảnh hai người hội ngộ với tình sử nghìn năm.Riêng tôi cũng không ngoại lệ vì đây là lần đầu tiên tôi đến cung Trăng lại rất là ngay dịp nên rất muốn chiêm ngưỡng cuộc gặp gỡ của mối tình nghìn năm có một này.

Thời gian thắm thoắt đã qua,chị Hằng đã sang một phía nép mình trên dòng sông Ngân Hà soi rực lên áng mây ngũ sắc trên chiếc cầu vòng tô thêm phần rực rỡ.Mọi người vào bàn tiệc mắt hướng về phía chiếc cầu mà chờ đợi.Tôi làm theo mọi người,cũng ngồi và hướng mắt chăm chú nhìn ra.

Thoáng chốc thì mọi tiếng nói nhỏ to,khua tay,cười giỡn râm ran đều biến mất cả chỉ để lại một không gian yên tĩnh và im lìm trong giây phút chờ đợi.

Từ một áng mây lam màu ngọc bích bay đến bến sông bên dây,anh Ngưu Lang đã tới.Trên tay là một đoá hoa vạn tình yêu,anh từ từ bước xuống và tiến thẳng về chân cầu..Về phía bờ bên kia,một áng mây hình long đầu phụng,trên lưng là chị Chức Nữ đang từ từ đáp xuống.

Hai người gặp nhau trong muôn vàn niềm thương nổi nhớ sau một năm dài đăng đẳng.Đứng nhìn nhau xúc động không nói nên lời trong sự vui mừng khôn xiết,ôm chầm lấy nhau.Thay cho lời nói là những dòng nước mắt như ngọc quí đang rơi đẫm trên hai làn má nõn nà của chị Chức Nữ.

Không gian im lặng,trăng vàng lấp lánh,cầu vòng rực rỡ...Tất cả đã tô điểm thêm nhiều sự mộng mơ cho đêm tái ngộ của hai người đầy lãng mạn.

Ôm quấn lấy nhau một hồi khá lâu,anh Ngưu Lang nhẹ nhàng gỡ lấy bàn tay thật xin đẹp,thon như ngọc của chị Chức Nữ từ từ đẩy nhẹ chị ra.Kế tiếp là trao tặng đoá hoa Vạn tình yêu đầy màu sắc rực rỡ vào tay chị kèm theo là một nụ hôn nồng cháy nhẹ nhàng vào vầng trán chị như muốn nói cùng chị rằng:

"Chức Nữ ơi!Anh mãi yêu em và yêu mãi muôn đời!Ngàn năm,ngàn kiếp vẫn không phai!"

Hai người ngồi xuống mạn cầu.Chân đu đưa in bóng dưới dòng nước trong xanh hiền hoà của sông Ngân.Kể lể về nổi nhớ mong,niềm khao khát sau một năm đầy thoưng nhớ,ray rức tim lòng cho nhau nghe.

Từ phía bàn tiệc,nơi tôi cùng với các tiên đang ngồi ông tơ hồng đứng dậy,tay cầm sợi chỉ lương duyên màu đỏ tiến ra cầu đến với hai người.Anh chị đứng dậy cúi đầu chào ông và đưa tay ra cho ông buộc chỉ tơ vào như muốn xiết chặt lại mối tình nghìn năm này càng thắm đẹp hơn.Buộc chỉ xong ông chúc phúc và ban phước cho anh chị rồi quay lưng bước xuống trở về bàn tiệc.Thì lúc ấy cũng là lúc anh Ngưu Lang và chị Chức Nữ nắm tay nhau tiến về phía buổi tiệc chào mời quan khách.

Đầu tiên là tiếng sao gợi tình mang gió điểm xướng lên,rồi chiêng,rồi trống,kèn,loa,âm nhạc...nổi dậy lên.Các nàng tiên cá bắt đầu múa lội với động tác vẫy đuôi uốn lượn chung quanh chân cầu.Trên bến thì cũng không thua kém gì với những anh chàng chúa tể của các vì sao cùng với bao nàng tiên nữ cánh bướm múa hát rộn ràng.Chị Hằng càng tô thêm vẻ sinh động ấy:chị uốn cong người lại hình lưỡi liềm quấn lấy anh Ngưu Lang-chị Chức Nữ với nhau lại y như một bức tranh tình huyền thoại mà các nhà hoạ sĩ nổi tiếng hoạ lên vậy.Rồi chị thu người thành hình tròn chấm phía chân trời mở rộng vùng ánh sáng chiếu dài theo sông Ngân.

Chị bay lên cao nhảy múa,cất lên giọng hát truyền cảm ngọt ngào dâng tặng cho buổi tiệc những bài tình ca lãng mạn nhất.Theo sau chị là một tốp tiên nữ múa phụ hoạ với toàn thể là những chiếc áo hoa đủ màu sắc trông thật đẹp làm sao!

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

ID 29573

09/17/2007

 

 

 

LÊN CUNG TRĂNG (TT)

 

Buổi tiệc ngày càng sinh động hơn.Các tiên cùng nhau nâng chén bảo tửu nghìn năm chúc tụng hai người một ngày thật tâm đắc vui tươi và hạnh phúc.

Tôi mãi mê nhìn và lắng nghe đến thừ người rathì ở phía sau lưng tôi có một giọng nam thật ấm áp gọi:

-Chào em!Em có phải là Bạch Tố Sơn không?

Chào anh Ngưu Lang.Vâng,em chính là Bạch Tố Sơn.Nhưng mà sao anh lại biết em?

-Thì cũng nhờ chị Hằng thôi.Chị ấy đã nói cho anh biết rất nhiều về em.Chị ấy còn nói rằng là em còn biết làm thơ nữa và hay lắm,có nhiều bài lại rấtlà đặc sắc nũa.Chị đã ngâm cho anh nghe mấy lần rồi,rất hay!À này,hôm nào em có rãnh thì lên chơi với anh luôn thể em đem thơ lên cho anh chiêm ngưỡng với.Không biết ý của em thế nào?

 

-Vâng được ạ!Nhưng em có hay ho gì đâu,với mấy bài thơ cỏn con ấy thì lại dở ẹt,còn thua xa với những bài thơ hay,có giá trị của các nhà thơ danh tiếng ở dưới trần mà anh lại khen em quá trời.Làmem nổ tung lổ mũi ra bây giờ!

Em quá khiếm nhường và hạ thấp mình rồi đó Sơn à.Chú anh nghe chị Hằng ngâm một vài bài của em thì cũng như những bài thơ của các danh thơ dưới trần,cũng nổi trội và không thua kém gì ai cả.Anh nghe thì cảm thấy rất sảng khoái và thích thú lắm.thôi!Nhớ khi nào lên thì đem thơ lên nghe.Còn bây giò thì anh em mình cùng nhập tiệc,luôn thể anh sẽ giới thiệu cho em làm quen với các vị thần tiên để học hỏi thêm nhiều thứ hay nữa.

-Vâng,nhất định em sẽ đem lên cho anh.

Rồi hai anh em chúng tôi bước đến cùng hoà lẫn vào các vị tiên nhân vui vẻ mà làm quen với các vị ấy.Gặp chị Chức Nữ cũng đang tươi cười với nét mặt rạng rỡ đầy niềm vui,tôi liền cúi đầu chào:

-Em chào chị Chức Nữ ạ!

Chị liền trố mắt ra,ngỡ ngàng,phân vân không biết tôi là ai,thì anh Ngưu Lang đặt nhẹ bàn tay lên vai chị trấn an và giới thiệu:

-Đây là Bạch Tố Sơn ở dưới trần mà chị Hằng đã nhắc đến đấy em!hôm nay,Sơn lên chung vui với chúng ta đó.

-Thì ra em chính là Bạch Tố Sơn đấy à!!ôi thật đúng như lời của chị Hằng đã nói,không sai vào đâu cả;đúng là một thi sĩ trầm lặng suy tư,mộng mơ,lãng mạn và phong phú hết cỡ.

Ánh mắt của chị lộ lên vẻ vui mừng hân hoan,còn tôi thì tiu nghỉu lí nhí một mình:

-Cũng tại chị Hằng va cũng là chị ấy!Thật khổ cho thân mình quá!Phải làm sao đây?

Nhưng phút suy tư ấy chỉ trong chớp nhoáng tôi đã bỏ sang và trả lời với chị:

-Vâng,chính em là Bạch Tố Sơn dây chị ạ!

Thế là anh Ngưu Lang và chị Chức Nữ đã tiếp chuyện với tôi thật tâm đắc.Trao đổi với nhau về thơ văn thật vui vẻ và say sưa.Một thời gian khá lâu,tôi thấy ái ngại và đánh trống lãng sang chuyện khác,kiếm cớ tránh ra vì sợ mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi,ngắn ngủi này của hai người:

-Thôi,em hơi khát nước.Xin phép anh chị em qua lấy nước uống.Anh chị cứ ngồi trò chuyện đi nha.

-ừ,em cứ đi đi.Anh chị còn ra tiếp khách nữa.Lời anh Ngưu Lang nói.

Tôi nhanh chân rảo buóc đi ra xa.Khỏi hai người xong thì quay lại đứng nhìn buổi lễ Du Lang cho đến tàn cuộc mà vẫn không hay biết gì cả.

-Sơn ơi,buổi lễ đã tàn rồi sao em còn đứng hoài ở đó!Trời gần sáng rồi kìa,mau về cung Trăng thôi để chị còn đưa em về dưới trần nữa.

Lời gọi của chị Hằng đã làm tôi giật mình.Nhìn lại thì mọi người đã về gần hết,lúc ấy thì tôi mới nhận ra rằng buổi tiệc Du Lang đã kết thúc và anh Ngưu Lang thì về bến hạ còn chị Chức Nữ thì quay lên bến thượng của sông Ngân.

Tiếng gà ở dưới trần đã gáy vang lên,hừng đông đang từ từ hé mở bắt đầu cho một ngày mới tràn đầy sức sống.

Trên đường đi về trần gian với chị Hằng,lòng tôi phơi phới với một niềm vui lớn mênh mông và nghĩ mãi với một chuyến đi đầy thú vị ở chốn bao la:

"Tôi lên cung trăng"

 

 

 

Tháng 12 năm 2004

 

 

HOÀI THIÊN BẢO

 

 

 

......HẾT......

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

member

 

ID 25639

06/25/2007

 

 

 

MỘNG TÌNH SI

 

Anh hởi bao giờ anh chết đi?

Cho trăng nức nở khóc thầm thì

Cho mây rũ rượi cùng nàng gió

Cho nước buồn trôi giữa biệt ly.

 

Bởi vì đâu anh hỡi?Mộng tình si

Có yêu không và đã yêu rồi

Yêu tha thiết triệu ngàn sao sáng

Tất cả những gì đẹp nhất đời.

 

Anh đã điên cuồng mửa máu ra

Cho thơ chấp cánh thĩ thầm hao

Cho sao ban bạc trong đêm mộng

Cái thoáng mơ hồ bóng của ta.

 

Bến biễt ly sông Ngân nhấp nhánh

Thuyền ai đậu chờ đón uyên ương

Mộng tầm xuân trong đem huyền hoặc

Cất vọng Nghê Thường gọi quỉ vương.

 

Tiếng gọi vang xa đến chị Hằng

Mách giùm anh nhé cái âm vang

Cố mà giết đuợc người trong mộng

Theo lối thời gian kiếp phụ phàng.

 

 

Hậu thơ điên HÀN MẶC TỬ

HOẢI THIÊN BẢO

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

member

 

ID 25451

06/20/2007

 

 

 

THƯƠNG THAY SUỐI LỆ TRANG ĐÀI

 

"Thoáng nghe đâu đó nguồn tin

Bán mua phụ nữ trá hình nhiều nơi

Vì bọn mối lái hại đời

Dùng mưu lường gạt kèm lời ngọt ngon

Bắt đi cô gái tơ son

Bởi vì gia cảnh khi còn khó khăn"

Can đành trả hiếu công ân

Sanh thành dưỡng dục tảo tần sớm hôm

Cắn răng chịu đựng uất hờn

Tầm dương xuất ngoại ngó chòm sao xa

Mong sao giúp được quê nhà

Mẹ thì hết khổ còn cha an nhàn

Đến nơi đất khách giàu sang

Lệ rơi trên má đơi hàng mi thâm

Biết đâu nổi khổ âm thầm

"Xứ người ai giúp ai tầm biết ai"

Ngóng trời cao ngó mây bay

Gởi về quê cũ mẹ hay cho đành

Mong rằng trời thấu lòng thành

Ngó giùm thân liễu mong manh giữa đời

Gió xoay đảo lộn chơi vơi

Hếy Đông rồi Bắc cũng thời nghe theo

Bao năm cực khổ lao đao

Muốn về quê cũ chừng nào được đây!?

Quê nhà hỡi mẹ có hay

Đời hoa tan nát mưa bay thắmn nhuần

Mong sao nay có phép thần

Bay về cố quốc được gần mẹ cha.

Cùng anh cùng chị cùng bà

Sớm hôm rau cháo nhưng mà vui hơn

Tình đời hiếu nghĩa keo sơn

Lòng thôi đau cắt tiếng đờn lên mây:

Thương ai ướt lệ trang đài

Má hồng phai mất thân gầy ốm đau

Hởi ơi!Những kẻ tham giàu

Bán mua con cái "Thị Mầu" chỉn ghê

Sớm nên thức tỉnh cơn mê

Cho con hết khổ tứ bề yên vui.

 

 

 

05-12-2006

Hoài Thiên Bảo

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

member

 

ID 28808

09/03/2007

 

 

 

TIỀN......!

 

Muôn sự việc đồng tiền đi trước

Nếu không tiền chẳng được thành công

Nhân sinh khắp cả cộng đồng

Đạo,đời đều phải nhờ đồng tiền tiêu

Tiền đi trước mọi điều thành tựu

Vàng thật nhiều có đủ thứ dùng

Có tiền trọn hiếu tròn trung

Hết tiền con Chó thuỷ chung với mình

Ôi!Ngao ngán nhân tình đen bạc

Nương cửa thiền giải thoát lưới trần

Mong cầu an lạc thân,tâm

Đạo đời khó gặp tri âm đồng thuyền.

 

Bài của nhà thơ,lương y

TRẦN MINH THÔNG

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

member

 

ID 26938

07/26/2007

 

 

 

KHÚC NHẠC LÒNG

 

Nếu mai này anh mất

Em có đến chia buồn

Thì xin em đừng khóc

Và cũng đừng tiếc thương.

 

Anh đi vào cỏi âm

Đem theo mảnh tình câm

Như thuở còn cô độc

Bơ vơ giữa dương trần.

 

Kìa nơi dòng sông lạnh

Một giấc ngủ nghìn thu

Không bao giờ hờn trách

Bởi vì người ra đi.

 

Giờ thì xa thiệt rồi

Và anh vẫn đơn côi

Làm thân tàn lận đận

Với hai bàn tay thôi.

 

Xin em lần cuối nhé

Trên đường vào hoả thiêu

Em là người đưa tiễn

Hồn anh theo gió chiều.

 

 

 

 

HOÀI THIÊN BẢO

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...