Jump to content
hoanggiao

Truyện ngắn Hòang Giao

Recommended Posts

Truyện ngắn_Cạn Sông[

1.

Tự nhiên không còn muốn làm gì nữa...Khô cạn...Nước mắt cũng không còn...Tôi như một dòng sông khô cằn tận đáy...

Chưa bao giờ tôi thấy bất lực như lúc này.

Tôi đã cố như con cá ngoi mình lên khỏi mặt nước để chứng tỏ sức mạnh của mình...Nhưng sông cạn. Cá đành chờ ngày chết khô. Sự cố gắng của tôi cũng không che giấu được thân phận...Tôi phải chấp nhận thôi. Thân phận của con cá sống trên cạn không được vùng vẫy giữa sông hồ biển cả. Tôi đã phải dùng tất cả thời gian rảnh rỗi cho những trò tiêu khiển hòng lấp đầy dòng sông có nguy cơ cạn băng. Vẫn không được gì.Dòng sông vẫn trơ mình tận đáy...

2.

Như có quí nhân phù trợ. Một người đàn ông đứng trước mặt tôi tự lúc nào. Đôi mắt vừa sâu vừa hóm hỉnh như muốn nói:

"Cạn sông vắng bóng con đò

Đò đi lấy nước sông chờ đến thương

Sông xưa đò lướt mặt gương

Bây giờ sông cạn thành đường ô tô"(Sưu tầm )

 

Dù sao đôi mắt ấy đã cứu tôi thoát khỏi dòng sông cạn ...

 

3.

Một bàn tay như gọng kìm đặt lên vai tôi:

- Em đừng viết nữa!

Là ông xã tôi. Thì ra nãy giờ ông đã lén nhìn qua vai tôi đọc những dòng tôi vừa viết.

Tôi băn khoăn:

- Tại sao vậy anh?

Chồng tôi dứt khoát:

-Vô lý! Hết sức vô lý. Em không thấy sao?

-Vô lý à? Em không hiểu?

-Em viết kiểu này chả mấy chốc không còn gì để viết? Không có lối mở...Cứ chờ xem...Anh thấy em chưa bao giờ làm được cái gì đến nơi đến chốn. Chưa bao giờ thực hiện được điều gì em nói...

4.

Quả là tôi không viết được gì thêm. Ý tưởng cạn thực rồi. Thôi thì tạm biệt những trang viết từ đây. Tôi chạy ào xuống nhà xem ti vi. Đã lâu không xem phim Việt Nam.

Ông xã tôi vui mừng thấy tôi hòa vào mọi người trong nhà. Dành riêng cho tôi một chỗ lý tưởng cạnh ổng. Kể cũng thú vị. Tôi đã tự mình đánh mất bao nhiêu khoảng thời gian quí hóa như thế này...Vui...Chồng tôi mỉm cười hỏi:

-Em thấy phim Thiên đường bên ta thế nào?

Tôi nhìn ổng dò hỏi:

-Anh có vẻ tán thành cái vụ đẻ mướn nhỉ? Sao anh giống cái nhà ông chồng đó thế?Tham lam ...Đúng là đàn ông...

Ổng không trả lời mà hỏi :

-Còn em thì tâm đắc cái vụ lên thành phố đờn ca rồi mê cô chủ quán chứ gì? Em giống y chang cái cô chủ quán ranh ma và xảo quyệt.

Tôi nhéo anh một cái điếng hồn:

-Này thì xảo quyệt này. Anh nói đúng lắm...

Ổng chống chế:

-Có ngày biết tay ông! Nếu không chịu đẻ con trai cho ta, ta cũng sẽ tìm người đẻ mướn...Hà hà...

 

II.

 

Con đò đã gánh nước đổ đầy dòng sông. Nhưng người đàn ông lạ mặt thì biến mất...Tôi đứng bên dòng sông mênh mông nước vỗ bờ...Chờ sự xuất hiện của người đàn ông.

Lặng thinh!

Vị cứu nhân độ thế ơi! Ngài mang vui đến cho ta xong rồi ngài lặn mất? Ngài tưởng rằng đã xong....một cái gọi là lòng nhân ái...gì đó...

Ngài là một con người tự do...Cả tình yêu thương...bác ái...cũng ...tự do

Trời về khuya gió thoảng sương đêm...Tôi đang nghĩ về ngài...Tôi huyễn hoặc ngài trên bến sông trăng...Mặt nước lăn tăn nỗi nhớ...Một vài con đò qua sông...Tàu bè...Trăng sao, hòa quyện...

À, thì ra. Ngài chỉ là một con người mà tôi tưởng tượng ra, thổi hồn vào...tôi tự biện minh cho là...thật...

Không, người đàn ông có thật...Tôi đang chờ ông ấy...

Sự im lặng bao trùm cả ngày hôm nay...

_Không phải, bà đang ảo tưởng...

Một giọng nam trầm vang lên ở phía sau...Không phải ngài...

_Người ấy hiểu được cái gianh giới mỏng manh giữa cái xấu và cái đẹp. Giữa thiện và ác. Người ấy không bị nhầm lẫn...Tôi đợi ông ấy để tặng ông "dào dạt cơn mưa chiều"...

Thực ra, tôi rất đơn độc trong tư tưởng..

Nhắp rượu một mình lúc sang canh

Xung quang vắng lặng rượu cạn dần

Bao nhiêu khát vọng trong lòng trỗi

Ngoài kia, gió cứ lặng lặng thầm...

_Em lại viết tiếp Cạn Sông đó à? Sao em không cho anh là nhân vật người đàn ông đó nhỉ?

Chồng tôi quàng vai tôi hỏi?

_Anh đâu có làm được người đàn ông đó? Anh chỉ biết nói miệng thôi!

Tôi cười ha hả rồi bỏ chạy. Ông xã tui đuổi theo:

_Tui mà bắt được bà sẽ cho bà nhừ tử. (Lão cười, sao mà miệng lão rộng thế nhể...) Hihi

Sông Đầy rồi, sông mênh mông

Đò ơi biết có xuôi dòng về đâu

Tình sông con sóng bạc đầu

Ngược dòng em lội sông sâu tìm đò

 

Người đàn ông ấy là nguồn cảm hứng của tôi trong sáng tác. Là tình yêu của tôi trong tâm hồn và trong ý thơ. Tôi phải giữ gìn điều thiêng liêng này.

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TÌNH KHÔNG BẾN ĐỢI.

 

Tôi, người phụ nữ 40 tuổi, một chồng, một con. Một cây bút nghiệp dư. Chồng tôi thất nghiệp. Gánh nặng gia đình khiến tôi nản lòng. Ngòai giờ làm việc, tôi xả stress bằng những trang viết, chỉ nhằm lấp chỗ trống thời gian

 

Hôm nay! Loanh quanh mãi không biết viết gì đây. Không viết thì không yên. Viết thì không ra chữ. Cứ lần lữa mãi...Người ta nói có 2 cách viết. Một là làm sẵn một cái dàn ý, có một cái sườn, rồi bồi đắp da thịt vào cho nó. Hai là cứ nhảy ào xuống nước bất cứ lúc nào, chỗ nào rồi khác biết phải bơi ra sao, cứ thỏai mái mà vùng vẫy. Tôi rất ớn phải làm dàn ý. Tôi cũng khóai cứ nhảy ào xuống rồi muốn ra sao thì ra...

 

Chắc cũng đã hai năm rồi tôi biết ông ấy, thực ra là mới chỉ biết cái tên và chức vụ chứ chưa gặp mặt trò chuyện lần nào. Mỗi khi gửi bài cũng chỉ gửi gián tiếp. Nhưng thỉnh thỏang ông cũng đi phớt qua tôi, để lại vài lời xã giao. Ông có vẻ khó khăn trong nhận định. Cái gì tôi cho là tâm đắc thì ông lại cân nhắc phải thế nọ thế kia, ông chưa hài lòng. Nhưng tất nhiên ông khuyến khích tôi rằng , tôi thích viết như thế nhất định có ngày thành công. Cố gắng lên. Những ngày đầu tiên tôi chưa biết ông là ai, tên gì... sau này mới biết ông là Trần Phương, Tổng biên tập tòa sọan X, nơi tôi bắt đầu tìm hiểu gửi bài của mình của hai năm trước.

 

Thật lâu tôi không ghé gửi bài Bỗng nhiên bữa ấy tôi gửi một truyện ngắn. Ông vẫn có vẻ không hài lòng...Nhưng không hiểu sao ông giới thiệu đăng trên báo của ông và mời tôi gửi bài tiếp tục cho ông xem. Tôi thì sẵn có rất nhiều truyện và thơ, viết để đấy chứ chả nghĩ tới chuyện để làm gì cả. Tôi gửi cho ông vài truyện và vài bài thơ. Ông có sửa lại đôi chút rồi cho đăng. Tôi không biết ông có thấy hay, hay có thích không, nhưng đăng được cũng chắc là tạm được rồi. Ông nhắc tôi thường xuyên cộng tác. Tất nhiên ông dè dặt trong giao tiếp, xưng tôi cô một cách khô khan. Cách giao tiếp của ông cũng vậy, cứ thẳng băng với công việc. Có lẽ với ông viết lách là một vấn đề nghiêm túc, chứ không phải cáí chuyện đưa đẩy tình cảm cho nhau khi cộng tác...Thôi thì cứ kệ...tuy sự khô khan có làm tôi chểnh mảng gửi bài cho ông...Quả thật...lâu thật lâu mới có vài dòng cho tôi, vẫn đủ cho tôi giữ mối dây liên hệ với ông, ông khen không nhiều. Tuy nhiên, ông gửi mail nói không phải ai cũng viết được, cô nên viết đi, ông tặng tôi một số sách và thơ. Ông khuyên tôi phóng tác truyện ngắn từ những bài báo. Tôi thử, gửi lên và thấy ông đăng. Có nghĩa ông tin tưởng tôi. Hơi mừng...Nhưng bao giờ ông cũng tiết kịêm lời khen, cho nên tôi chả có dịp nào phổng mũi cả. Giống như một người anh quá ư nghiêm khắc và rèn rũa từng con chữ của tôi...Kệ!Muốn sao cũng được...

 

Vì sự khích lệ, tôi hứa viết một truyện dài mà cả nửa năm vẫn chưa được dòng nào...Tôi định viết về người khác cơ...

 

Hôm nay quyết định viết, vẫn, chả viết được gì...Thôi thì cứ ào xuống nước đi rồi khác phải bơi...Không ngờ tôi ào vào dòng nước của ông...Những con chữ hiện ra cứ nhắm vào ông. Chết rồi...Tôi đâu có ý định viết về ông đâu. Tôi xấu hổ quá. Viết về ông rồi gửi cho ông đăng chắc ông giận mất....Biết làm sao đây, lỡ bơi trong vùng biển của ông rồi, không thể khác, phải bơi thôi...

 

Vậy mà tôi chưa từng đọc tác phẩm của ông. Lần đầu đọc một truyện dài. Tôi có ý nói ông giống nhân vật nam trong truyện. Ông xưng anh với tôi.Nhưng rồi sau đó lại tôi_cô ngay.Thỉnh thỏang ông lại xưng anh _em. Có lẽ ông quên...Hihi, sao không quên...luôn nhỉ?Tại sao không anh em mà cứ phải tôi cô?

 

Ít ra, ông cũng đã hẹn gặp tôi 3 lần. Lần đầu trục trặc thời gian và địa điểm, không gặp. Lần sau ông đem sách tới nhà tặng lúc tôi còn ở trong cơ quan, lần sau nữa tôi hẹn ông tới nhà, ông đem thơ tặng. Lần này vì đột xuất nhà tôi phải sửa căn gác nên tôi gửi mail nhắn ông dịp khác. Vì email của tôi viết, ông chưa kịp đọc, ông đang trên đường đến nhà tôi. Còn tôi đinh ninh ông đọc thư rồi nên vội vàng đi chợ. Ông đến không thấy tôi, nhà cửa lại sửa sang bừa bộn, ông gửi nhắn vài dòng cho tôi rồi về. Tất cả sách, thơ ông gửi đều đưa cho ông xã chuyển giùm...

 

Quả thực tôi không dám gặp ông ở nhà vì sợ ông xã tôi hứng lên nổi cơn ghen vô tội vạ. Ông xã tôi không cần biết phải trái đúng sai. Cứ bất bình gì gì là làm tóang lên, bạt vía kinh hồn..

 

Tôi say mê văn chương với bao điều bổ ích thì ông xã tôi cho đó là vớ vẫn, dỗi hơi...Nhưng không vì thế mà tôi bỏ niềm đam mê của mình. Những tác phẩm ra đời đã mở rộng vòng tay với mọi người...Tôi lại sợ những cuộc gặp gỡ giao lưu giới văn chương làm ông xã phản đối...cho là vớ vẩn mất thời giờ, õng ẹo, vô ích.

 

Thú thực, xưa nay, tôi có biết bao cuộc tình không bến đợi, trên mạng. Hết đến lại đi như mắc cửi. Tôi chẳng việc gì phải giấu nhẹm chuyện này...Xong cuộc gặp mặt đầu tiên nào để "coi mắt"cũng là một cuộc chia tay. Đối tượng của nó chạy mất đất không dám ngóai đầu lại...Chính lý do này làm tôi rất sợ các cuộc gặp đầu tiên. Tôi luôn cho rằng gặp là hết. Nên tôi rút kinh nghiệm từ nay không gặp ai nữa, cứ ảo ảo mờ mờ lại vui sướng hơn...Đúng là "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở"! Híhí! Chỉ có chồng tôi là người luôn kè kè ở bên mà thôi, nhưng tôi lại chả tỏ tình...Chắc bụt chùa nhà không thiêng...Tôi chỉ khóai ngao du trên mạng để “thỏa chí tang bồng vẹn ước mơ”. Tuy nhiên không khóai gặp mặt ai nữa...

 

Ấy thế mà ông lại cứ muốn gặp tôi! Không giấu gì, tôi cũng muốn gặp ông hơn cả ông nữa đấy. Biết làm sao đây! Muốn gặp lắm...Nhưng lại sợ ...chia tay! Tôi rõ bản thân tôi mà, không được đâu. Chia tay là cái chắc. Buồn cười nhỉ? Chỉ là mối liên hệ cộng tác thôi mà, sao lại nói từ chia tay? Hehe! Mà nhỡ tôi gặp và yêu ông ấy thì sao? Tốt nhất là đừng gặp. Lạy trời! Cho tôi có bản lĩnh đừng gặp! Lạy trời, đừng cho tôi mê đắm một ai...Lạy trời, yêu thì để trong lòng, đừng nói ra. Nhưng cái miệng tôi bô bô không biết dừng thế này thật khó quá. Ai bán cho tôi cái phanh để thắng miệng tôi lại nhỉ?

 

Nhưng tôi lại không từ chối lời đề nghị gặp mặt của ông rồi...Chết thật...Lại sắp có một cuộc chia tay...

 

Chồng tôi bỗng dựng tôi dậy:

-Cô định gặp ai?

 

Tôi choàng thức giấc:

_Gặp, gặp anh chứ ai? Chuyện của mình ngày xưa đó!!!Em, em mơ thấy anh, cái hồi...

_Em mơ thấy anh à?

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

TÌNH CỦA BIỂN

 

 

Không hiểu sao hắn thi vào trường đại học Hàng hải? Có lẽ vì hắn yêu biển? Yêu đến lạ lùng! Hắn đã tốt nghiệp đại học và công việc của hắn giờ đây là đi biển. Thỏa nguyện ước vọng một đời trai.Ít ai được như hắn. Sống và học tập đạt được điều mong đợi. Hắn may mắn à? Không phải! Là hắn có chí, hắn thông minh. Tất nhiên là hắn yêu đời…

 

Hắn thích ngắm biển vào lúc bình minh, lúc con tàu hắn ra khơi…Muôn vàn tia nắng lấp lánh phản chiếu mặt biển trong xanh êm đềm. Biển lúc này tuyệt đẹp. Phải chăng là lúc mặt trời lên, tàu bắt đầu rời bến đi tìm cuộc sống, vì một khát vọng chiếm lĩnh những đỉnh cao…khám phá, thu lượm, phát triển và hội nhập…Tất cả thu hút hắn. Hắn muốn dâng hiến sức trai cho sự phồn vinh…trong thương mại quốc tế...Hắn muốn thả sức tung hoành thể hiện mình. Hắn hồ hởi nghĩ sớm muộn gì thế giới cũng lọt vào tay hắn...Hoài bão như con sóng xô bờ vỗ vào lòng hắn ngày đêm…không nguôi…

 

Nếu ta yêu biển, nhập hồn vào tình yêu ấy. Ta mới thấy biển đáng yêu dường nào! Biển cũng như người. Lúc thiết tha dịu dàng, đằm thắm, lúc mênh mông, lúc lặng lẽ, sâu thẳm đến tận cùng...Lúc lại thét gào cuồng điên, giận hờn, đau khổ…

 

Hắn đã quyết định rời xa nàng cũng chỉ vì tình yêu biển!

 

Sau khi tàu cập bến, hắn lại đi kiếm những cô gái chân dài ở biển, nô đùa với họ. Rồi quên. Tùm lum các mối tình hờ, rắc rối, không rõ rang. Hết thảy đều không phải một nửa mà hắn kiếm…

 

Hắn cùng bạn bè vào các quán nhậu ven biển, chơi trò đỏ đen cũng có. Hắn phán cho biết với đời chứ quyết không ghiền. Có trời biết lời nói đó hắn có thực hiện được không. Chỉ có một mình hắn …tin hắn …là đủ, hắn tự nhủ…

 

Ngày ấy khi còn là sinh viên, hắn đã rủ nàng đi chơi biển.

Nàng nhìn biển như cái gì đó xa lạ, không có gì thú vị. Nào là nắng gắt, nào là cát quấn vào chân khó chịu, chuyến xe đò làm nàng chóng mặt muốn mắc ói. Và nàng không bao giờ ra biển nữa…

 

Chẳng bù cho hắn, đứng trước biển, lòng hắn luôn cuộn trào…

 

Hắn chia tay nàng vì lẽ nàng không thể cận kề bên biển cùng hắn...

 

Nàng không có cảm xúc trước biển thì làm sao hiểu được tình hắn?

 

Nàng học đại học Y khoa nay ra làm bác sĩ…

Nàng yêu thích công việc đọc sách trong căn phòng cô tịch, lướt web, truy tìm các phương thức chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe cho cộng đồng...Phải nói là nàng yêu nghề…Hắn không hiểu điều đó cho lắm. Hắn thích biển cả để thỏa sức tung hoành sức trai…

 

 

 

Đã hai năm rồi, kể từ ngày chia tay, hắn quên nàng. Hắn cũng không biết nàng có nghĩ tới hắn không? Hình như nàng chấp nhận cuộc chia tay vui vẻ không rơi một giọt nước mắt nào. Cũng tốt…

 

Ừ nhỉ sao bữa nay hắn lại nghĩ về nàng…

Một nỗi nhớ nào hình như len lỏi vào tim hắn…Hắn khát khao có nàng cận kề cùng biển! Hắn lại tuyệt vọng, không bao giờ… nàng vốn sợ biển…không bao giờ…Trái tim hắn quặn đau….

 

Không hiểu sao, hắn vẫn gọi cho nàng…Giọng nàng vẫn ấm áp muôn thủa, hòa quyện với sóng biển rì rầm…Nhưng vẫn một điệp khúc như xưa: “Em bận lắm, ca trực hôm nay…em không thể bỏ bệnh nhân mà đi được". Trời! Thông cảm cho nàng nhưng ai thông cảm cho hắn? Hắn như con thuyền lênh đênh không có bến bờ…Hắn buồn…

 

Nhưng biển đã kịp đem đến cho hắn sự xung mãn và sắc màu cuộc sống…

 

Phải nói là hắn yêu biển hơn nàng…

 

Hắn tóm được một bài thơ từ một người bạn. Ôi chao. Bài thơ này hiểu được lòng hắn muốn gì!

 

"Em hỏi tôi nước biển màu gì?

Tôi người thuỷ thủ từng lênh đênh năm tháng

Tôi sẽ nói cùng em

Nước biển dịu dàng, bí mật và cuồng nộ

Cũng như màu đôi mắt của em

Song dẫu thế nào tôi cũng sẽ đến bên em

Và tôi sẽ làm cho đôi mắt em xao động

Như gió ngày ngày đưa sóng về trên biển lặng"

 

 

Hắn say…bài thơ này. Nó đem đến cho hắn một sự rung động về biển, tình người, tình yêu và cuộc đời. Mang đến một sức sống và một nghi lực, cuồng vọng. Sự dịu dàng của biển, cái bi ẩn, cuồng nộ phản chiếu trong đôi mắt "em "...

 

 

Con sóng chao nghiêng trước tình biển vô bờ...

 

Trong cơn say biển tột cùng. Hắn bay về Bệnh viện, nơi nàng công tác…

Hắn không biết tại sao hắn làm thế…

 

Nàng sững sờ…

 

Tình biển ơi! Có khác chi tình em nơi đây ngày đêm thao thức, san sẻ từng số phận, từng nỗi đau trên giường bệnh. Nhiều khi em không cầm được nước mắt, anh có biết không?

Tình người, tình biển, cái nào hơn? Ai có thể lý giải nỗi đau của cuộc đời?

Như nghe được tiếng lòng tri âm da diết của nàng. Hắn nghẹn lại. Biển và em, hắn không muốn mất ai!

 

Hắn về bệnh viện Mắt của nàng để mổ lấy hạt cườm…Nàng đứng mổ cho hắn…

Hôm nay tháo băng…

Rồi hắn nhìn vào mắt nàng. Hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hắn lắc đầu…Không hiểu! Nàng như có ma lực đầy quyến rũ mà hắn chưa bao giờ nhận ra…

Hắn lấy cây đàn ghi ta gẩy bài “Biển và em”…

Nàng ngồi trước mặt hắn. Đáy mắt …trập trùng biển khơi …và sóng vỗ…

 

3/11/07

Hoàng Giao

Chia sẻ bài viết này


Liên kết
Chia sẻ trên các trang khác

Join the conversation

You can post now and register later. If you have an account, sign in now to post with your account.

Khách
Trả lời chủ đề này...

×   Bạn vừa dán nội dung có định dạng.   Paste as plain text instead

  Only 75 emoji are allowed.

×   Your link has been automatically embedded.   Display as a link instead

×   Your previous content has been restored.   Clear editor

×   You cannot paste images directly. Upload or insert images from URL.

Đang xử lí...

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This is an example of a list.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

Footer title

This content can be configured within your theme settings in your ACP. You can add any HTML including images, paragraphs and lists.

×
×
  • Create New...